Giang hồ có quy tắc riêng của giang hồ, không giống như những phép tắc quy củ trong những tiểu thuyết võ hiệp, từ xưa đến nay, giang hồ đều tuân theo quy tắc không gây liên lụy đến người thân.
Tan cửa nát nhà, thế thì chẳng khác nào là không có người kế truyền, bất kể là ở niên đại nào thì cũng đều bị phản đối.
Cho nên cho dù là đồng môn đồng đạo, bình thường khi đến thăm người khác, trừ khi là bạn tri kỉ, hiếm khi tìm đến nhà, chính vì sợ phạm phải điều kiêng kị.
Đối với người dân Nhật Bản và Hàn Quốc, Diệp Thiên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì. Một nước thì có lịch sử xâm lược không thể chấp nhận được, một nước thì rất ngạo mạn, đến nỗi nói Khổng Tử là người Hàn Quốc.
Mà những hành động xấu xa của Park Kim Hee này khiến cho Diệp Thiên có ý định giết người. Hôm nay Park Kim Hee có thể tìm đến nhà, như vậy sau này thì trưởng bối sư môn của cô ta cũng có thể như vậy.
- Diệp tiên sinh, Park Kim Hee chỉ muốn ngài chỉ giáo 1 chút kiếm đạo của tôi thôi, không có ý gì khác đâu.
Sau khi bị ánh mắt của Diệp Thiên dò xét, Park Kim Hee cảm thấy như hóa đá, tóc gáy dựng ngược thì không nói mà từ trong xương cốt như phát ra 1 dòng khí lạnh, lúc này máu trong người hình như là bị đông lại.
Nếu không phải là từ nhỏ đã có tinh thần võ đạo kiên định vẫn còn nói cố thì sợ là giờ phút Park Kim Hee ở trước mặt Diệp Thiên này, ngay cả 1 câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Diệp Thiên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn Park Kim Hee, khí trên người như sóng trào, không ngừng ập tới Park Kim Hee, cậu phải gieo nổi sợ hãi vào trong lòng đối phương.
Giờ khắc này, Park Kim Hee cảm thấy tên Diệp Thiên ở trước mặt như biến thành 1 con mãnh thú, mà cô, thì chính là thực vật, cái cảm giác sợ hãi sinh ra trong lòng của cô cứ không ngừng bào mòn tinh thần cô.
Hổ gầm trong núi có thể khiến cho muôn loài thú vật phải tháo chạy, loài người cũng như vậy, Diệp Thiên không phải giết người như ngóe, nhưng cũng giết đến mấy mươi mạng người rồi, nếu như cậu không cố ý phóng sát khí ra, có thể dọa người nhát gan không thể khống chế nổi tại hiện trường.
- Diệp Thiên, làm gì đó? Cô gái này là bạn của cháu à, sao lại không mời vào nhà?
Đúng vào lúc Park Kim Hee không thể giữ nổi tinh thần nữa thì có giọng 1 người phụ nữ vang lên. Cùng với câu nói này, Park Kim Hee cảm thấy toàn thân được thả lỏng, cái các giác bức bối khi nãy bỗng nhiên tan biến hoàn toàn.
- Bác cả, bác đi mua thức ăn đi?
Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy hơi tiếc, chỉ còn 1 bước nữa thì Park Kim Hee đã không chiến mà bại rồi.
- Bác vừa từ bệnh viện về, nhân tiện đi mua chút đồ ăn luôn.
Bà bác nghi ngờ nhìn Diệp Thiên và Park Kim Hee, kéo cánh tay Diệp Thiên lại, nói nhỏ:
- Diệp Thiên, cháu làm cái gì vậy? Thanh Nhã là cô gái tốt, cháu mà dám làm chuyện gì không phải với Thanh Nhã, Bác đánh gãy chân đấy!
Kể từ sau khi Diệp Thiên đính hôn, số lần Vu Thanh Nhã đến căn Tứ Hợp Viện này cũng tăng lên, ngày thường thường hay đến nói chuyện, dọn dẹp nhà cửa cùng bác, mấy người bác của Diệp Thiên đã sớm coi cô như là cháu dâu trong nhà.
Sát khí trên người Diệp Thiên cao ngút trời, cũng không dám thi triển qua chỗ bác, chỉ có thể thấp giọng nói:
- Bác cả, bác nói cái gì thế? Cô ta là người Hàn Quốc, chẳng có quan hệ gì với cháu hết.
- Gái Hàn Quốc à? Thế thì không được, nhà chúng ta không thể lấy người ngoại quốc được!
Bà bác tự dưng lược bớt mất câu sau của Diệp Thiên, khiến cho cậu dở khóc dở cười, cũng may là tiếng trung của Park Kim Hee cũng không được tốt lắm, nếu không thì những biểu hiện uy hiếp của Diệp Thiên trước mặt cô gái kia sẽ tan thành mây khói mất.
- Vâng, Cháu với bác nói không hiểu nhau.
Diệp Thiên đẩy bác vào trong Tứ Hợp Viện, quay đầu nhìn Park Kim Hee 1 cái, nói:
- Cô đi theo tôi!
Diệp Thiên biết, hôm nay mà không làm cho cô gái Hàn Quốc này không còn ý định tỷ thí với mình thì không được. Ở trong nhà tất nhiên là không thể được rồi, cho nên Diệp Thiên mới tìm chỗ nào đó yên tĩnh.
- Vâng!
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng Park Kim Hee vẫn đi theo sau Diệp Thiên.
- Ở đây đi.
Sau khi dẫn Park Kim Hee đi được 5, 6 phút, 2 người đến 1 công viên nhỏ ngay sát Tứ Hợp Viện, nơi này buổi sáng tiếng người ồn ào, khắp nơi đều là những ông bà với bộ quần áo luyện công trên người nhưng đến cuối buổi chiều thì lại yên tĩnh lạ thường.
- Vẫn mong được chỉ bảo!
Park Kim Hee cởi áo khoác ngoài ra, lộ ra bộ quần áo luyện công trắng toát bên trong, cởi bỏ tấm vải đen quấn quanh thanh vũ khí trong tay , hiện ra 1 thanh kiếm samurai cán dài.
- Lôi Thiết?
Sau khi nhìn thấy thanh kiếm Samurai trong tay của Park Kim Hee, sắc mặt Diệp Thiên nghiêm lại, thị lực của cậu cực tốt, tuy rằng lúc này sắp đến hoàng hôn, nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn rõ 2 chữ " Lôi Thiết" trên thân kiếm.
Lôi Thiết cũng giống như thanh kiếm Diệp Thiên đang cất ở trong nhà kia, đều là 1 trong 10 thanh đao nổi tiếng ở Nhật Bản.
Lôi Thiết vốn tên gọi là " Thiên điểu" là thanh kiếm nổi tiếng của danh tướng Lập Hoa Đạo Tuyết sử dụng thời Nhật Bản Chiến Quốc, nghe nói Đạo Tuyết đã từng thử dùng kiếm để chém sét trong cơn dông bão mà không chết, Đạo Tuyết gặp đại nạn mà không chết từ đấy được người đời gọi là Lôi thần hóa thân, cái tên " Lôi Thiêt" cũng vì thế mà có.
Thế nhưng Diệp Thiên nhìn vào cái nghệ thuật khảm bạc trên cán kiếm kia, lại không giống như thanh kiếm Lôi Thiết được lưu lại từ thời Chiến Quốc Nhật Bản lắm, đoán chừng hẳn là thời bây giờ hay là thời cận đại mô phỏng lại mà thôi.
- Đúng vậy, đây là danh khí Lôi Thiết sư phụ ban tặng cho tôi, xin ngài chỉ giáo!
Park Kim Hee gật gật đầu, đao ở tay, hơi thở của cô ta hùng dũng hơn, khi nãy trong lòng sợ hãi Diệp Thiên nay tự dưng biến mất.
Thời đại vũ khí lạnh ở Nhật Bản, lấy đao làm tôn nghiêm, mà hơn nữa Nhật Bản cũng không có trình độ rèn đao tinh tế như vậy. Ỷ có Lôi Thiết đao trong tay, Park Kim Hee cũng tự tin lên gấp mấy lần.
Nhìn Park Kim Hee trước mặt, Diệp Thiên chậm rãi nói:
- Nếu như cô có thể rút kiếm ra trước mặt tôi, thì trận tỉ thí này, coi như cô thắng!
Không phải Diệp Thiên tự cao, sự thật là cậu không thể tay không bắt giặc, nếu như Park Kim Hee có thể rút "Lôi Thiết" ra khỏi vỏ, thì Diệp thiên muốn đánh bại cô ta, e là cực kỳ khó.
Phải biết rằng, Diệp Thiên cũng chưa luyện qua các loại kungfu khác như Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo, bị đao chém thì người sẽ đổ máu.
Hơn nữa đao pháp Nhật Băn hung ác tàn nhẫn, nếu như không sử dụng thuật pháp, Diệp Thiên thật sự không thể giữ nổi mình mà phải rút lui. Nhưng trái lại, không chế được động tác của Park Kim Hee đối với Diệp Thiên mà nói thì dễ hơn 1 chút.
Thế nhưng Park Kim Hee lại không biết ý định trong lòng Diệp Thiên, còn tưởng rằng Diệp Thiên coi thường cô, lập tức nét mặt trở nên lạnh lùng, nói:
- Park Kim Hee này 12 năm học kiếm, đến này đã đạt đến kiếm sư thất đẳng, đối phó với địch thủ còn chưa bao giờ phải rút kiếm ra khỏi vỏ, ngay cả Kiếm Thánh cũng không làm thế được!
Park Kim Hee lúc mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo Nhật Bản chính là luyện tập cách rút kiếm, nội dung chủ yếu đó là " 1 khi rút ra là phải giết", lợi dụng tốc độ rút đao ra nhanh như cắt để công kích đối phương tạo thành thế tấn công bất ngờ.
Phải nói là Diệp Thiên có thể tay không đánh bại mình cầm kiếm, Park Kim Hee tin rằng cậu có khả năng này, nhưng khiến cho mình không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, Park Kim Hee dù thế nào cũng không tin.
- Được và không được, thử xem sẽ biết!
Diệp Thiên mỉm cười, nhưng các cơ toàn thân thì căng cứng lên, cũng giống như là 1 con báo đang đi săn, tập trung quan sát từng cử động của Park Kim Hee.
- Được!
Park Kim Hee thốt ra 1 tiếng tức giận, tay trái cầm vỏ kiếm đặt ngang trước ngực, tay phải nhanh như chớp cầm vào cán kiếm, rút mạnh ra.
- Tăng!
1 tiếng vang giòn vang lên, thanh kiếm " Lôi Thiết" đó đã rời ra khỏi vỏ khoảng 3 tấc, ánh mặt trời chiếu qua lùm cây, chiếu lên trên mình kiếm, ánh lên 1 tia sáng sắc bén.
Chỉ có điều cùng lúc với động tác của Park Kim Hee, thân thể đang đứng yên của Diệp Thiên đột nhiên giống như bóng ma di chuyển, cũng không nhìn thấy động tác của cậu như thế nào, thân hình đã đến bên trái Park Kim Hee.
Tay phải Diệp Thiên nhẹ nhàng đẩy khửu tay của Park Kim Hee, đẩy thanh Thiết Lôi đã tuốt ra 1/3 khỏi vỏ đột nhiên nhanh chóng chui lại bao, phải ra 1 tiếng "tang" giòn tan.
Bị Diệp Thiên ngăn cản không cho rút kiếm ra, Park Kim Hee cũng không bối rối, mà tay trái lại mượn lực đẩy của Diệp Thiên kia, thuận thế đặt chắc ở thắt lưng, tay phải vốn không rời khỏi cản kiếm, lại rút lên trên trước ngực.
Thế rút kiếm này gọi là "chém áo cá sa", lúc võ sĩ đạo rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi đao hướng xuống dưới, nhưng trong nháy mắt rút ra chém vào phía vai trái của đối phương và khiến cho người ta không thể phòng bị.
Thế nhưng động tác của Diệp Thiên, lúc tay phải Park Kim Hee chuẩn bị rút đao ra khỏi vỏ trong nháy mặt, Diệp Thiên uốn cong ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng bắn vào mu bàn tay đang nắm đao của Park Kim Hee.
Park Kim Hee vốn dùng sức lực toàn thân dồn vào tay phải, mu bàn tay bỗng nhiên như bị trúng đạn, 1 cảm giác đau đớn theo cánh tay lan đến tận trung khu thần kinh.
Park Kim Hee lúc này, tay phải cũng không có cách nào cầm cán đao nữa, như là bị điện giật buông cán đao ra, lùi về sau mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy, có thể thấy được lực khi nãy của ngón tay của Diệp Thiên.
Người tu luyện qua thuật rút kiếm, thường có thể thuận cả 2 tay, khả năng dùng kiếm bằng tay trái của Park Kim Hee cũng không thua tay phải là bao, lập tức thân hình lùi về phía sau.
- Này!
Park Kim Hee phát ra 1 tiếng kêu to, đồng thời chống đao về phía sau, sống lưng tựa trên vỏ kiếm, tay trái thuận thế nắm lấy cán kiếm.
Thế này gọi là thiết hạ, sau khi kiếm ra khỏi vỏ, có thể chém từ đỉnh đầu đối thủ xuống, từ phía trên tạo thành hình vòng cung chém xuống tới chỗ ngực, khiến cho đối thủ không thể che chắn, thực sự mạnh mẽ vô cùng.
Thế nhưng kiếm pháp lợi hại này lúc thi triển muốn rút ra khỏi vỏ, Diệp Thiên căn bản không để cho Park Kim Hee có cơ hội này, đúng vào lúc chân Park Kim Hee di chuyển, thân thể của cậu như là gắn liền với cô ta, nhanh chóng lùi lên trên.
Park Kim Hee đang định rút kiếm không ngờ lại nhìn thấy Diệp Thiên đột nhiên dính sát ngay bên cạnh, thậm chí đến cả hơi thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng, lại không thể rút kiếm ra, thân thể lùi về phía sau.
- Cầm lấy đi!
Sau khi nhìn thấy lần này Park Kim Hee lấy tay rút đao, Diệp Thiên cũng không muốn dây dưa với cô ta nữa, tay phải duỗi mạnh ra, sau khi cướp vỏ kiếm trên tay trái của Park Kim Hee, 1 tay cầm lấy Lôi Thiết rút ra khỏi lưng cô ta.
Diệp Thiên tay phải trượt xuống, cầm lên trên vỏ đao, ngón tay cái nhẹ ngàng bật lên trên, khiến cho thanh Thiết Lôi khi nãy mà Park Kim Hee tìm mọi cách, hao tổn khí lực mà không thể nào rút ra được, phát ra 1 tiếng giòn tan, tự động bắn khỏi vỏ.