- Diệp Thiên, không liên quan đến chuyện mấy bác đâu.
Nhìn thấy Diệp Thiên nổi giận đùng đùng đi vào trong sân, Vu Thanh Nhã vội vàng kéo cậu lại.
- Thế là chuyện gì? Chẳng nhẽ là các bác không khuyên được, em không sinh được con trai thất vọng nên khóc à?
Nghe thấy không liên quan đến mấy bác, Diệp thiên lập tức nhẹ nhõm hẳn, mà miệng lại bắt đầu trêu.
- Anh đúng là, chẳng đàng hoàng tý nào.
Vu Thanh Nhã bị Diệp Thiên hỏi bật cười không khóc nữa, đánh 1 cái lên người cậu, nói:
- Là bạn học Hồ Tiểu Tiên của em xảy ra chuyện.
- Hồ Tiểu Tiên? Cô ấy hiện đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, trong đầu hiện ngay hình ảnh cô găi mặt tròn tròn, là 1 cô gái Đông Bắc tính tình sảng khoái, Diệp Thiên rất có ấn tượng với cô ấy.
- Tiểu Tiên tốt nghiệp xong thì về quê, làm việc ở đài truyền hình thành phố, đi làm cũng 2 tháng rồi.
Vu Thanh Nhã với mấy chị em cùng phòng trong kí túc quan hệ rất tốt, mặc dù đã tốt nghiệp rồi, nhưng hình như cứ cách 2,3 ngày lại gọi điện cho nhau, vừa rồi là 1 bạn học ở Đông Bắc gọi điện đến.
Trường Thanh Hoa tuy rằng là trường số 1 trong nước, nhưng tốt nghiệp chuyên ngành báo chí dù sao cũng không danh tiếng bằng Viện phát thanh truyền hình Bắc Kinh, muốn làm việc ở thủ đô, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giống như Vệ Dung Dung được phân vào đài truyền hình Thành phố Bắc Kinh, thứ nhất là bởi vì cô có hộ khẩu ở Bắc Kinh, 2 là Vệ Hồng Quân quan hệ rộng, mới có thể khiến cho con gái có được công việc vẻ vang như vậy, phải biết rằng, mỗi năm những học viện ưu tú nhất của học viện phát thanh truyền hình cũng không tìm nổi việc.
Vu Thanh Nhã sở dĩ có thể ở lại đài truyền hình Trung Ương thực ra cũng là vì được Vu Hạo Nhiên âm thầm giúp đỡ, chẳng qua là không cho con gái biết mà thôi, còn về Hồ Tiểu Tiên, chỉ có thể đến từ đâu thì về nơi đó mà thôi.
Đương nhiên, dựa vào tấm bằng Thanh Hoa, đơn vị công tác của Hồ Tiểu Tiên cũng được định rất nhanh, thế nhưng làm phát thanh viên không dễ như vậy, tại đài truyền hình thành phố Trường Bạch cần tuyển 1 phóng viên.
- Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Diệp Thiên nghi hoặc, nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã mà cũng muốn khóc lên, vội nói:
- Em đừng vội, nói từ từ thôi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Vu Thanh Nhã, trong lòng Diệp Thiên cũng đang âm thầm đọc tên của Hồ Tiểu Tiên, tay phải bấm ngón tay, đang suy diễn vận mệnh của cô ấy.
- Không tốt, kiếp này cô ấy sợ là sinh mệnh nguy cấp!
Vừa mới thôi diễn 1 chút, trên mặt Diệp Thiên đã lộ ra vẻ ngạc nhiên, chàu mày lại.
Tuy rằng vào thời điểm 2 tháng trước lúc Diệp Thiên nhìn thấy Hồ Tiểu Tiên vốn không giúp cô ấy quan sát tướng mạo, nhưng cô gái này không giống như người chết sớm, chỉ là mới thôi diễn thôi, quẻ đã hiện lên là đại hung.
Đương nhiên, mệnh người không phải là không thể thay đổi, tùy theo tuổi tác lớn lên và hoàn cảnh mà thay đổi, con người luôn luôn gặp những sự việc khác nhau, 1 việc nhỏ có khi cũng có thể thay đổi cả vận mệnh 1 con người.
Lúc này Vu Thanh Nhã đã điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng nói:
- Diệp Thiên, Tiểu Tiên mắc bệnh lạ, buổi chiều sau khi vào viện thì bất tỉnh, bác sĩ nói sự sống của cô ấy bây giờ rất mong manh, rất… rất có khả năng là… sẽ… sẽ chết.
Đang nói đến bệnh tình của Hồ Tiểu Thiên, Vu Thanh Nhã không nhịn được nghẹn lời, 2 cô vừa mới chia tay nhau được 2 tháng, mấy chị em ở với nhau 4, 5 năm trời gặp phải chuyện này, Vu Thanh Nhã yếu mềm làm sao có thể chấp nhận được.
Diệp Thiên ôm Vu Thanh Nhã đang khóc vào lòng, ôn tồn nói:
- Cụ thể là xảy ra chuyện gì? Hồ Tiểu Tiên không vô duyên vô cớ mà hôn mê chứ?
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, yếu ớt dựa vào vai Diệp Thiên, hai tay cô ôm lấy Diệp Thiên, nói:
- Em không biết, Hiểu Tĩnh nói Tiểu Tiên làm MC, sau đó lúc trở về đến đài truyền hình thì tự dưng ngất xỉu, nếu không phải bảo vệ ở cửa đưa đi cấp cứu kịp thời thì có thể đã mất mạng rồi.
Hiểu Tĩnh là 1 người bạn học khác của Vu Thanh Nhã, cũng là người khi nãy gọi điện đến, làm cùng đài truyền hình với Hồ Tiểu Tiên, sau khi xảy ra chuyện, cô vội vàng đến bệnh viện trông ngay.
- Thanh Nhã, đừng có kích động, ở hiền gặp lành, Hồ Tiểu Tiên còn trẻ như vậy, chắc là không sao đâu.
Vốn chỉ dựa vào quẻ bói và Vu Thanh Nhã kể, Diệp Thiên cũng không biết rốt cuộc Hồ Tiểu Tiên đãxảy ra chuyện gì, chỉ có thể an ủi Vu Thanh Nhã như vậy.
Vu Thanh Nhã đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói:
- Không được, em… em phải đi thăm Hồ Tiểu Tiên, em gọi điện thoại cho Vệ Dung Dung đã!
- Thế, anh bảo này, em không đi làm sao?
Diệp Thiên 1 tay chặn lại tay đang gọi điện của Vu Thanh Nhã, thành thật nói, vừa rồi Diệp Thiên gieo quẻ, có chút nguy hiểm, cậu cũng không muốn để Vu Thanh Nhã đi chuyến này.
Vu Thanh Nhã rút điện thoại ra nói:
- Có thể xin nghỉ phép mà, xin 15 ngày nghỉ đề em về quê, em vẫn chưa xin nghỉ mà.
- Dung Dung hả, cậu biết gì chưa? Mình muốn đến thành phố Trường Bạch thăm Tiểu Tiên, cậu có đi hay không? …Thế tốt quá, thế bọn mình cùng đi đi, được, cậu đặt vé máy bay đi, đặt 2 vé nhé!
Sau khi gọi điện thoại, Vu Thanh Nhã nói với Vệ Dung Dung vài câu, liền kêu lên, Diệp Thiên nhìn thấy lắc đầu, vừa rồi còn buồn bã như vậy, thế mà bây giờ lại cười được rồi, cứ như là đi du lịch vậy?
Diệp Thiên ghé miệng vào cái bên tai Thanh Nhã, nói to:
- Đặt 3 vé máy bay, anh cũng đi!
Để cho Thanh Nhã đến thanh phố không quen gần với người Triều Tiên, Diệp Thiên cảm thấy không yên tâm, nhất là sau khi gieo quẻ, thấy nơi đó cũng không yên bình tý nào, xem ra mình cũng nên đi.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã vội vàng nói vào di động:
- Uh, Dung Dung, đặt 3 vé nha, đúng rồi, cậu hỏi Từ Chấn Nam xem có đi hay không nữa?
- Đừng, đây là đi thăm bệnh bạn học, không phải là đi du lịch đâu.
Diệp Thiên nghe thấy suýt chút nữa nổi khùng lên, mang theo 2 bà cô này đi, cậu đã sợ xảy ra chuyện gì không lo nổi rồi, nếu như còn có thêm cả Từ Chấn Nam nữa, thế không phải là càng thêm phiền sao?
- Uh, thế chúng ta 3 người, cậu đặt vé máy bay nhanh chút nha!
Vu Thanh Nhã bị Diệp Thiên nói đến mặt đỏ lên, sau khi nói mấy câu thì tắt điện thoại.
- Được rồi, đừng lo lắng, có tôi là chồng cô đi theo rồi, Diêm Vương cũng không dám bắt Hồ Tiểu Tiên đi đâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, vặn mũi Thanh Nhã 1 chút, kỳ thực đúng vào lúc cậu nói ra là muốn đi Trường Bạch, thì quẻ đại hung đó của Hồ Tiểu Tiên lại biến thành quẻ không có gì nguy hiểm rồi.
Diệp Thiên biết, mình bây giờ đã trở thành 1 quý nhân rồi, nhưng Đạo gia giảng pháp duyên, Hồ Tiểu Tiên và Vu Thanh Nhã có duyên với nhau, ấn tượng của mình với cô ấy cũng rất tốt, không thể không giúp được.
- Hai người các con, 1 người đi gọi điện thoại, 1 người ra mở cửa, sao mà đi lâu thế hả? Này, Thanh Nhã, có phải Diệp Thiên bắt nạt con không?
Sau khi quay vào nhà ăn, mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào 2 người Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã tuy rằng sửa sang lại, nhưng đôi mắt đỏ đỏ kia vẫn không thoát khỏi sự chú ý của mấy người bác.
- Bác cả, cháu đâu dám chứ?
Diệp Thiên kêu oan.
- Bạn học của Thanh Nhã xảy ra chút chuyện, ngày mai con cùng cô ấy đến Trường Bạch 1 chuyến, mọi người đừng có mà suy đoán nhiều.
- Lại muốn đi rồi, tiểu Thiên, cháu… cháu mới về nhà đấy!
Nghe thấy Diệp Thiên lại muốn ra ngoài, mấy người bác trong nhà đều không tha.
Diệp Thiên nửa thật nửa đùa nói:
- Bọn con có quyền đi du lịch chứ, lúc về nói không chừng lại kết hôn luôn cũng nên.
- Thế thì được, chuyện tốt, bác nói này tiểu Thiên, cháu mà không cùng Thanh Nhã ra ngoài chơi, cả ngày chỉ biết tự mình bay nhảy thôi, lần này phải đi cùng Thanh Nhã đấy!
Diệp Thiên nói ra lời này, nét mặt bác cả như nở hoa, hận 1 nỗi ngay bây giờ không thể trục xuất Diệp Thiên ra khỏi cửa, nghe thấy Diệp Thiên nói vậy đã tin rồi, mấy người phụ nữ nhà họ Diệp sao lại đều thế hết không biết?
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã nán lại nói chuyện với mấy bác, rồi lôi Cẩu Tâm Gia về nhà mình, ngày mai đi Trường Bạch, cậu có vài vấn đề muốn thỉnh giáo đại sư huynh.
Sau khi Diệp Thiên kể chuyện Vu Thanh Nhã nghe được cho Cẩu Tâm Gia, mở miệng hỏi:
- Đại sư huynh, chuyện này anh thấy thế nào?
Tuy rằng trong quẻ biểu thị tình hình không rõ ràng lắm, nhưng không biết vì sao, Diệp Thiên vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan đến kỳ môn giang hồ, liên lụy đến kỳ môn, vì thế muốn đến hỏi Cẩu Tâm Gia.
Phải biết rằng, Cẩu Tâm Gia trong thời kỳ trước giải phóng, từng 1 lần chủ trì kỳ môn trong nước, hiểu rõ như lòng bàn tay các kỳ môn trong nước, tuy rằng đã cách nửa thế kỷ, nhưng những kỳ môn ở mỗi địa phương, tóm tại vẫn có thể có hậu nhân tồn tại.
- Nói không tốt, có khả năng tự nhiên phát bệnh, cũng có thể có khả năng là bị người khác làm phép, phải nhìn tận mặt huynh mới nói chuẩn được.
Cẩu Tâm Gia nghĩ 1 lát, nói:
- Không thì thế này, tiểu sư đệ, ngày mai anh đi với chú 1 chuyến.
- Đại sư huynh, không cần đâu, huynh kể tình hình kỳ môn ở đó cho em biết là được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, đại sư huynh đã hơn 80 rồi, sao lại có thể để huynh ấy ngược xuôi với mình được.
- Trường Bạch đi sâu vào vùng trung bộ núi Trường Bạch, cũng được gọi là vùng ranh giời Liêu Đông, nơi đó là khởi nguồn của nhà Thanh, là cái nôi của dân tộc Mãn, cho nên là nơi đạo Tát Mãn rất thịnh hành.
Cẩu Tâm Gia suy nghĩ 1 hồi mới tiếp tục nói:
- Vào cuối đời nhà Thanh, đạo Tát Mãn đã suy vong, sau khi nhà Thanh bị diệt vong, cũng không có bất kỳ Vu sư Tát Mãn nào xuất hiện trên Trung Nguyên nữa, nên anh cũng không hiểu về bọn họ cho lắm.
- Sư huynh, ý của anh là đạo Tát Mãn vẫn còn sót lại ở đấy sao?
Diệp Thiên hỏi, cậu âm thầm cảm nhận được lần đi này của mình có liên quan đến kỳ môn của địa phương.
- Chắc chắc có, đạo Tát Mãn có thể có lịch sử lâu đời ngang với xuất hiện của loài người, sao lại có thể diệt vong được.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, giọng nói rất kiên định:
- Ngoài đạo Tát Mãn ra, ở đó còn có đạo Nhật Nguyệt tồn tại, lấy họ Hồ và họ Hùng làm chủ, anh cũng quen biết 1 ông lão họ Hồ, nhưng không biết bây giờ còn sống hay không?
Nói tới đây, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười:
- Ngày ấy đạo Nhật Nguyệt thờ cúng chính là linh vật thiên địa, tổ tiên 2 nhà Hồ Hùng vốn không phải họ này, chỉ có điều 1 bên thờ cúng Hoàng Đại Tiên, 1 bên thờ cúng Hùng Lực Sĩ nên mới sửa lại thành thế.