Lúc Cẩu Tâm Gia kết bạn cùng Hồ Vân Báo, đang bị người Nhật Bản bao vây đuổi giết. Sau đó phá được vòng vây ở núi Trường Bạch thấy mệt mỏi, cho nên Cẩu Tâm Gia cũng không có thời gian cùng Hồ Vân Báo đi tìm kiếm thuật pháp.
Cho nên Hồ Hồng Đức là người thứ nhất thông hiểu thuật pháp đạo Nhật Nguyệt mà Diệp Thiên gặp được, trước mắt từ miệng y nghe được chữ cáo tiên, Diệp Thiên không nhịn được mở miệng hỏi:
- Trên đời này thật sự có cáo tiên sao?
- Viêc này... tôi... tôi cũng không rõ lắm, đúng là sau khi niệm thần chú, có thể cảm giác một có một nguồn lực trong người, lúc tám tuổi Tiểu Tiên mời cáo tiên hộ thể, cô ấy từ đó không sinh bệnh nữa.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cũng không nói ra ----, đều do y trước đây không chịu tu luyện thuật pháp, hiện tai hối hận cũng không kịp nữa.
Nhưng Hồ Hồng Đức nghe cha nói qua, ông ấy năm đó một thân một mình tiến vào doanh trại quân Nhật để ám sát vị thiếu tướng kia, tất cả đều dựa vào thuật độn thổ của thuật pháp. Không có thuật pháp gia truyền, ông ấy cũng không có thanh danh lớn như vậy.
Hơn nữa Hồ Hồng Đức còn tận mắt thấy cha làm phép mời cáo tiên trên người, cha y hơn năm mươi tuổi ở núi Trường Bạch vẫn linh hoạt giống như Viên Hầu vậy. Thực sự làm Hồ Hồng Đức mở rộng tầm mắt.
Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng cháu gái, Hồ Hồng Đức hiện tại thật sự không có tâm tình cùng Diệp Thiên đi thảo luận thuật pháp, lắp bắp nói:
- Diệp Thiên, giờ không nói chuyện này, cậu xem, có thể cùng ông chú liên hệ một lúc, phiền lão nhân gia đến đây một chuyến không?
Hồ Hồng Đức biết Cẩu Tâm Gia đã qua tuổi tám mươi, theo lý thuyết nói nên tự mình vãn bối đến dập đầu vấn an ông ấy, nhưng tình hình trước mắt, Hồ Hồng Đức cũng không kịp làm như vậy.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Ông Hồ, tôi vừa rồi gọi điện thoại cho Đại sư huynh, y đối với thuật pháp bên này của ông cũng không phải rất quen thuộc, y tới hay không kỳ thật đều như nhau.
- Vậy... Vậy Tiểu Tiên chẳng phải là?
Hồ Hồng Đức nghe vậy kinh hãi, nếu như ngay cả Cẩu Tâm Gia theo lời nói cũng không có cách nào, vậy trên đời này sợ không ai cứu được cháu gái, trên mặt Hồ Hồng Đức lập tức lộ ra thần sắc bi thương.
- Ông Hồ, ý của tôi nói, tôi ở đây, sư huynh tới hay không đều giống nhau!
Thấy Hồ Hồng Đức nghe không hiểu ý mình, Diệp Thiên lặp lại lời vừa nói.
- Diệp Thiên, cậu... Cậu nói, cậu có thể cứu được Tiểu Tiên?
Lúc này Hồ Hồng Đức nghe rõ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, trong lòng hơi không tin.
Năm đó Cẩu Tâm Gia ba chiêu đánh bại cha của y, lại thi triển trận pháp vậy khốn Tiểu Quỷ Tử, những điều này do Hồ Hồng Đức chính mắt thấy. Thân thủ anh hùng vô địch kia, cho dù trải qua thời gian năm sáu mươi năm, vẫn trong lòng y để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
Nhưng Diệp Thiên trước mặt vừa mới khoảng hơn hai mươi năm tuổi thọ, trên mặt thậm chí còn có một chút non nớt. Hồ Hồng Đức dù thế nào cũng không thể liên hệ đến cao nhân thuật pháp trong ấn tượng của y.
- Không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng có thể thử một lần!
Diệp Thiên đến bây giờ cũng không biết Hồ Tiểu Tiên rốt cuộc là trúng loại thuật pháp nào, cũng chỉ có thể dùng thuật chiêu hồn để thử một lần, cho nên không dám bảo đảm với Hồ Hồng Đức.
Nghĩ một lát, Diệp Thiên tiếp tục nói:
- Ông Hồ, muốn tôi cứu chữa cho cháu gái ông, cần hai điều kiện.
- Cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, 10 điều kiện cũng làm!
Hồ Hồng Đức vội vàng đồng ý, y cùng Cẩu Tâm Gia có quan hệ sâu sắc, cũng không có nghĩa cùng Diệp Thiên có giao tình, người khác tự nhiên không thể vội giúp không công mình.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
- Thứ nhất, trong lúc tôi làm phép, bên trong phòng trừ ông ra, không thể có người ngoài, nếu chuyện ấy không làm được, thì điều sau cũng không cần nhắc tới!
- Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ đuổi hết các cô ấy đi!
Lão tử không phát hỏa, thằng nhóc này thật đúng vì ta mấy năm nay ăn chay a?
Hồ Hồng Đức cắn chặt răng, vì tính mạng cháu gái, liền cùng vợ con trở mặt, cũng muốn cam đoan khi Diệp Thiên làm phép không thể bị quấy nhiễu.
- Tốt lắm, điều kiện thứ hai là tôi cần rễ cây một gốc phản hồn thảo, ông có thể tìm được không?
Dựa theo thuyết pháp sư huynh, phải dùng rễ cây phản hồn thảo nghiền nát thành phấn, sau đó trộn cùng hương châm lên, không có thứ này, Diệp Thiên thi triển thuật chiêu hồn cũng giảm tác dụng.
- Phản hồn thảo? Đây là thứ gì?
Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, y chưa từng nghe qua có thứ này.
- Ông không biết?
Trên mặt Diệp Thiên cũng lộ ra thần sắc kinh dị, theo lời sư huynh nói, đất Đông Bắc này hẳn có phản hồn thảo sinh trưởng.
Hồ Hồng Đức lắc đầu, nói:
- Không biết, cậu nói một chút về đặc tính hình dạng của nó đi? Cây trong rừng già của chúng ta, có rất nhiều cách gọi.
- Đây là một loại thực vật, cao khoảng sáu mươi cm đến 1 mét rưỡi, thân cây to ngắn, cành nhánh dài nhỏ, thân màu nâu, lá thường hình trứng.
- Cây này mùa Hạ Thu nở hoa, đa số đầu nhánh nở các cụm hoa, có ba cánh, hình bán cầu, màu xanh biếc pha chút tím, thường mọc bên hoa mõm chó lam tử sắc, ông Hồ, tôi cũng chỉ biết như vậy, ông xem có loại thực vật nào giống thế không?
Trí nhớ Diệp Thiên phi thường, Cẩu Tâm Gia trong điện thoại miêu tả cho hắn qua một lần đặc thù phản hồn thảo, lúc này nói ra một chữ không sai thuật lại.
Hồ Hồng Đức tưởng tượng tinh tế, ánh mắt bỗng nhiên phát sáng, lớn tiếng nói:
- Cây này gọi là Lư giáp bản thái, có, trong rừng già có thể thấy mấy cây này!
- Lư giáp bản thái? Tên này thật có ý nghĩa, ông Hồ, ông xác định chứ?
Các loại thực vật trong núi Trường Bạch nhiều đến vạn loài, Diệp Thiên sợ Hồ Hồng Đức nhận sai.
- Khẳng định, chính là Lư giáp bản thái!
Hồ Hồng Đức từ khi sinh ra đã sinh trưởng trong rừng già núi Trường Bạch, sau đến nhà trưởng bối học Đông y, đối với dược liệu rõ như lòng bàn tay.
- Nhưng mùa này cành lá Lư giáp bàn thái đều rụng hết, muốn tìm rễ cây cũng không dễ.
Hồ Hồng Đức nói xong nhíu mày, nếu như ở hai mùa xuân thu, Lư giáp bản thái thực sự nở hoa rất nhiều, ở nhiều nơi có thể thấy.
Nhưng bây giờ đã gần đến mùa đông, trong núi rừng ngoại trừ tùng bách, cây cối còn lại đều trụi lủi, mà thực vật thân cỏ lại chỉ còn phần rễ chôn dưới đất, để tìm được có chút phiền phức.
- Diệp Thiên, nếu không như thế này, tôi bây giờ cưỡi ngựa về núi, cậu ở đây chờ tôi một ngày, chậm nhất xế chiều ngày mai, tôi sẽ mang phản hồn thảo trở lại, cậu thấy sao?
Vì tính mạng cháu gái, Hồ Hồng Đức bất chấp nhiều như vậy, y chính là lấy tay đào, cũng phải tìm được phản hồn thảo.
- Ông Hồ, tôi ở đây cũng không có việc gì, nếu không đi cùng với ông một chuyến đi!
Diệp Thiên nghĩ lại mình ở trong phòng bệnh cũng rất nhàm chán, hơn nữa người bệnh là một cô gái, không bằng đi theo Hồ Hồng Đức dạo một vòng trong núi Trường Bạch.
- Diệp Thiên, núi Trường Bạch đi cũng không tốt, cậu là người ở thành phố lớn, sợ đi không quen.
Hồ Hồng Đức nghe vậy lắc đầu, y sợ Diệp Thiên đi theo chậm trễ việc y tìm kiếm phản hồn thảo.
Diệp Thiên nhìn ra tâm tư Hồ Hồng Đức, lập tức lớn tiếng cười:
- Ông Hồ, tôi không phải ở trong thành phố lớn, tôi năm tuổi liền cả ngày di chuyển trong núi, chớ xem thường tôi nha!
- Vậy được, chúng ta bây giờ đi!
Hồ Hồng Đức tính tình vội vàng, từ túi trong áo lấy ra hai trăm đồng đặt trên bàn, lôi kéo Diệp Thiên đi ra khỏi tiệm mì.
Sau khi đóng cửa phòng khám nhỏ, Hồ Hồng Đức hàng năm đều ở trong núi Trường Bạch, mấy năm gần đây trong núi trồng rừng, sau khi nghiêm cấm bắt giết động vật hoang dã, Hồ Hồng Đức thường xuyên di hái một ít dược liệu trân quý, trong tay cũng không phải thiếu tiền.
- Ai, tôi phải gọi điện thoại.
Diệp Thiên vốn định quay về bệnh viện nói cho Thanh Nhã một tiếng, không nghĩ tới thẳng bị Hồ Hồng Đức đưa lên xe ngựa, chỉ có thể dở khóc dở cười lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Thanh Nhã.
Tuy rằng không biết Diệp Thiên tại sao cùng ông nội Hồ Tiểu Tiên đi cùng nhau, tuy Thanh Nhã không biết việc Diệp Thiên làm, nhưng không có lo lắng, chỉ nhắc Diệp Thiên chú ý một chút.
- Giá! Hự...
Diệp Thiên đã ngồi ô tô, xe lửa, máy bay, nhưng ngồi xe ngựa là lần đầu, nhìn thấy Hồ Hồng Đức giơ roi thúc ngựa, thật ra có vài phần mới lạ.
Thị trấn Trường Bạch cũng không phải rất lớn, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, xe ngựa ra khỏi trấn, chạy trên mặt đất đầy bùn, so với trong thành phố còn nhanh hơn vài phần.
- Diệp Thiên, công phu của cậu, không lường được nha!
Sau khi lên xe ngựa, Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên một trái một phải ngồi trên càng xe, bả vai hai người kề nhau, Hồ Hồng Đức mới phát hiện Diệp Thiên trên người, chỉ mặc phong phanh quần áo trong.
Phải biết rằng, trong núi Trường Bạch nhiệt độ âm gần 11 độ, đã là dưới 0, cho dù là Hồ Hồng Đức trên người cũng khoác áo lông cáo lớn, nếu không cũng không chịu được cái lạnh vô cùng kia.
Lúc này Hồ Hồng Đức mới hiểu được mình xem thường Diệp Thiên, không nói đâu xa, riêng công phu nóng lạnh bất xâm này của Diệp Thiên, bản thân y so ra còn kém xa.
Diệp Thiên cười nói:
- Cơ duyên của tôi tốt thôi, ông Hồ, bao lâu nữa mới đến chỗ ông ở?
Lúc này xe ngựa đã lên đường núi, trên đường nhỏ xóc nảy hai bên đều là Bạch Hoa Lâm, ngồi trên xe giống như nhảy nhót vậy, cả người đều run run.
Hồ Hồng Đức giơ roi đánh ngựa lên, chỉ vào phía trước nói:
- Qua lâm trường làm việc phía trước, đi xa hơn xấp xỉ trong nửa giờ sẽ tới, xe ngựa này là xe làm việc của lâm trường, tôi muốn trả lại.
Đang khi nói chuyện, đường nhỏ phía trước trở nên rộng rãi, một đống gỗ lớn để lâm trường làm việc xuất hiện trước mắt.
- Hồ gia, Tiểu Tiên có sao không? Sao trở lại sớm như vậy, vị tiểu huynh đệ này là ai vậy?
Sau khi xe ngựa dừng lại xuống xe, một người trung niên hơn 40 tuổi đón chào, có chút hỳ quái nhìn Diệp Thiên ngồi bên cạnh, lấy từ bao thuốc lá ra đưa cho Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên một điếu. Nguồn truyện:
- Tiểu nha đầu mạng mạnh, không sợ, thuốc này tôi chưa châm hay là lấy tẩu thuốc của tôi hút đi!
Hồ Hồng Đức đẩy thuốc lá trả lại, nói:
- Tống Tràng Trường, đây là bạn học của Tiểu Tiên, theo tôi vào trong núi, anh lấy mấy bình rượu cho tôi, buối tối uống chống lạnh!