Trong lòng vướng bận chuyện cháu gái, tuy rằng mỗi bước chận đi trong tuyết cao đến đầu gối, nhưng Hồ Hồng Đức vẫn đi rất nhanh, mỗi bước mang theo một mảng tuyết lớn, mạnh mẽ từ trong tuyết tạo ra một con đường.
Vốn cho là Diệp Thiên sẽ không theo kịp bước chân của mình, nhưng nhìn sang bên cạnh, trên mặt Hồ Hồng Đức lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, trongg lòng chịu đả kích.
Diệp Thiên không biết từ nơi nào nhặt được hai nhanh cây dài hơn một mét,mỗi tay nắm một cây, nhánh cây thò ra phía trước, đẩy nhẹ trên mặt đất một chút, thân thể cũng nhẹ nhàng được đẩy về phía trước.
Hồ Hồng Đức quay đầu nhìn lại, từng bước của Diệp Thiên đi qua tầng tuyết, chỉ có dấu vết bề sâu khoảng một tấc, tuy rằng không bằng Đạp tuyết vô ngân, nhưng cũng không khác bao nhiêu.
Tốc độ hai người đi đều là cực nhanh, hơn nửa tiếng sau, đã tới nông trường ngày hôm qua.
Đẩy cửa gỗ văn phòng làm việc của lâm trường, lập tức nhiệt độ ấm áp phả vào mặt, trong phòng đang đốt lò, bên ngoài là tuyết rơi, bên trong cũng hòa thuận vui vẻ.
Hồ Hồng Đức đem hai chân heo rừng sấy trên vai ném lên bàn, nói:
- Tiểu Tống, hôm nay có xe vào trấn không? Tôi đáp một cái!
Bình thường có thể mượn xe ngựa làm việc trên lâm trường, nhưng lúc này tuyết lớn ngập đường, cần phải có xe jeep chuyên dụng làm việc của lâm trường mới được, bánh xe của xe là đặc chế, có thể đi lại được trên tuyết.
Nghe được lời Hồ Hồng Đức, Tống Tràng Trường cười nói:
- Hồ gia, ngài tới đúng lúc, tôi đây đang chuẩn bị đi thị trấn, chúng ta cùng đi thôi!
Hồ Hồng Đức vỗ bông tuyết trên người, nói:
- Vậy tốt quá, quay về thị trấn tôi mời cậu uống dương canh!
- Hồ gia, uống dương canh không bằng ông mấy ngày nữa săn mấy con Phi Long để ăn, hương vị kia thật tuyệt nha!
Tống Tràng Trường vừa cùng Hồ Hồng Đức nói chuyện, vừa cầm cặp công văn đi ra ngoài cửa, tuyết lớn ngập núi, công việc trên lâm trường cũng dừng lại, y cũng muốn vào thị trấn báo cáo.
- Muốn ăn Phi Long không thành vấn đề, nhưng cậu trông nom tốt cái miệng của cậu, lần trước mới săn ba con, đã bị anh cả cậu nhắc nhở vài ngày.
Con vật gọi là Phi Long, thật ra chính là gà hoa vĩ trăn, là một loại chim không di trú trong rừng rậm có duy nhất trong rừng rậm Đông Bắc của ba tỉnh, thịt Phi Long trắng mềm, dinh dưỡng rất phong phú, là món ăn có "hương vị tuyệt hảo" quý và lạ, trên thế giới hiếm thấy.
Câu cửa miệng nói "trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa", "thịt rồng" này chính là chỉ thịt gà trăn.
Nhưng hiên tại Phi Long đã bị liệt vào động vật được quốc gia bảo vệ, các ngành liên quan thường xuyên tuyên truyền với nhóm các hộ săn bắn trong núi, anh cả Tống Tràng Trường chính là sở trưởng đồn công an lâm nghiệp, lần trước biết Hồ Hồng Đức săn mấy con, thiếu chút nữa nổi giận với y.
Tống Tràng Trường cười nói:
- Y chính là ngoài miệng nói, còn lại kêu tôi bảo chị dâu nấu canh cách thủy, y ăn không biết là bao nhiêu nữa.
Đang lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến trước một chiếc xe jeep, xe này trải qua lắp lại, trông rất cao, trên lốp xe có cuốn một vòng xích, để phòng ngừa xe bị trượt trong tuyết.
Làm việc trên lâm trường Tràng Trường cũng không phải là quan lớn, Tống Tràng Trường hiển nhiên không có lái xe, mở chiếc xe jeep không biết sản xuất từ năm bao nhiêu, đưa hai người Diệp Thiên đi vào trong thị trấn.
Từ trên người lấy ra một tẩu thuốc, Hồ Hồng Đức ở trên cửa kính xe châm đầu tẩu, chợt nhớ ra một chuyện,mở miệng nói:
- Đúng rồi, Tiểu Tống, gần đây có thấy người lạ nào lên núi không? Tôi ở núi bắc thấy một số cạm bẫy, đúng là để săn hổ Đông Bắc và gấu đen!
Đến chỗ ở của Hồ Hồng Đức trong rừng rậm trên núi cao, nhất định phải đi qua lâm trường đang làm việc, mà trong núi cấm vào, mọi người hầu hết đều biết nhau, xuất hiện người lạ mặt, Tống Tràng Trường nhất định sẽ nhớ rõ.
Tống Tràng Trường lắc đầu nói:
- Không có, năm nay trời lạnh sớm, làm việc trên lâm trường chưa từng thấy người lạ.
Ánh mắt Hồ Hồng Đức lộ ra một tia âm lãnh, tự nhủ:
- Thế thì sẽ đi từ chỗ Mạnh Hạt Tử bên kia đi lên sao? Chờ Tiểu Tiên khỏe lên, tôi đi qua bên kia một chuyến!
Lỗ hổng của Hồ Hồng Đức chính là Mạnh Hạt Tử, chẳng qua lòng trắng trong mắt hơi nhiều thôi, kỳ thật ánh mắt sáng vô cùng, thuật bắn súng tại khu núi Trường Bạch này phải là hạng nhất hạng nhì, tuổi tác so với Hồ Hồng Đức nhỏ hơn mười tuổi, bình thường với Hồ Hồng Đức có chút đối phó.
Nhưng cha Mạnh Hạt Tử, lại là Ngũ trại chủ thủ hạ của Hồ Vân Báo trước kia, hai người coi như có giao tình thế hệ trước, tuy rằng Mạnh Hạt Tử có vài chuyện làm không đúng, nhưng Hồ Hồng Đức cũng không chấp nhặt y.
Chẳng qua lần này Mạnh Hạt Tử phạm vào kiêng kị của Hồ Hồng Đức, săn trộm chưa nói đến, nhưng những cạm bẫy đó không có ký hiệu rõ ràng, rành rành chính là nhắm tới y, cho tới bây giờ chưa từng vượt qua được Hồ Hồng Đức, đương nhiên nuốt không trôi cơn tức này.
Đây là chuyện riêng của Hồ Hồng Đức, lập tức y cũng không có nhiều lời, đem đề tài chuyển sang chuyện khác, cùng Tống Tràng Trường tán gẫu qua chuyện.
Lúc ra khỏi thị trấn hôm qua ngồi xe ngựa, chạy mất khoảng hai giờ, hôm nay đi ô tô, nhưng trái lại trên đường xóc nảy hơn ba tiếng mới tới nội thành.
Đã là hai giờ chiều, Tống Tràng Trường vội vã đi đến chỗ lãnh đạo báo cáo công tác,sau khi đưa Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức đến cửa bệnh viện liền lái xe rời đi.
Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức lại ngồi vào quán trước mặt hôm qua, nhưng lần này bọn họ tán gẫu không nhiều, mỗi người ăn hai bát liền vào bệnh viện.
- Thằng nhóc này cũng tới, Diệp Thiên, lúc nữa cậu đừng nói chuyện, tôi đuổi bọn họ đi!
Sau khi Hồ Hồng Đức thấy một chiếc xe đỗ lại trong bệnh viện, sắc mặt liền thay đổi.
- Ông Hồ, làm sao vậy?
Diệp Thiên nghe Hồ Hồng Đức nói có chút không hiểu.
- Cha của Tiểu Tiên y đến đây, cái đồ khốn khiếp cững nhắc, không nghe theo lời tôi.
Hồ Hồng Đức tính tình táo bạo, hai mắt trừng lớn, nói:
- Diệp Thiên, cậu không cần xen vào, tôi cam đoan trong thời gian cậu làm phép không có ai trong phòng, lão tử không phát uy, thật đúng là nợ bọn chúng?
- Đừng nóng, ông Hồ, thuật chiêu hồn của tôi ban ngày không thi triển được, cần đến tối mới làm phép được, ông đừng đi vào liền cứng rắn bắt rời đi, hai người có thù gì, mà đến nỗi phải như vậy? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thiên thấy Hồ Hồng Đức nói dở khóc dở cười, người đã đến sau bảy mươi tuổi, cùng con cái có cái gì vướng mắc đây? Thấy sức mạnh của Hồ Hồng Đức, tựa hồ không loại bỏ khả năng dùng vũ lực uy hiếp.
- Vậy đi thôi, tôi sẽ nói buổi tối trông nom, cho bọn chúng cút hết đi!
Hồ Hồng Đức gật đầu, kỳ thật y đối với con cái vẫn có một tia áy náy, năm đó không phải mình cố tình không cho vợ đi bệnh viện, có lẽ bà ấy vẫn có thể sống đến bây giờ.
- Con ông đã làm cái gì?
Diệp Thiên thuận miệng hỏi, chiếc xe dừng bên ngoài kia là một chiếc Toyota đẹp, không chắc chắn chính là xe của lãnh đạo cấp cao.
- Đồ hỗn trướng kia trước làm thầy giáo, luồn lách mà đi lên, hiện tại trong sở giáo dục, hình như đã là phó cục trưởng?
Tuy trong miệng Hồ Hồng Đức kêu đồ khốn này nọ, nhưng Diệp Thiên nhìn ra, y vẫn thật để ý người con này.
Sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều ở bên trong, ngoại trừ bà Hồ cùng hộ lý, còn có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn.
- Diệp Thiên, ngày hôm qua tuyết rơi lớn, điện thoại di động của anh lại không liên lạc được, làm em lo lắng chết!
Thấy Diệp Thiên tiến vào, Thanh Nhã vội chạy lại, hôm qua tuyết rơi lớn như vậy, làm cô cả đêm ngủ không ngon.
Diệp Thiên cầm tay Thanh Nhã, nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì, anh ở trong núi rất tốt.
- Cha, cha đã đến?
Hồ Hồng Đức đi vào phòng bệnh, người đàn ông trung niên kia cũng đứng lên, nói:
- Cha, năm nay tuyết đặc biệt lớn, con xem người vẫn nên trở về nhà đi...
Nét mặt già nua của Hồ Hồng Đức nhất thời đóng băng, tức giận nói:
- Trở về nhà làm gì? Bị các người làm cho tức chết sao? Ta thế nào cũng không về, ở trong núi rất tốt!
Kỳ thật quan hệ của Hồ Hồng Đức và con cái cũng không còn bết bát nữa, chính là y mạnh mẽ cả đời như thế, đến nhà con ở, thì phải hướng con cúi đầu, việc này y ngàn vạn lần không làm được.
- Cha, người...
Giọng của người đàn ông trung niên cũng đề cao vài phần, chỉ nhìn những người khác trong phòng bệnh, rốt cuộc thở dài, quay sang nhìn Diệp Thiên, nói:
- Cậu là Tiểu Diệp phải không? Cảm ơn cậu tới xem Tiểu Tiên, tôi tên là Hồ Đại Quân, là cha của Tiểu Tiên!
- Xin chào, tôi tên là Diệp Thiên!
Diệp Thiên gật đầu cùng Hồ Đại Quân bắt tay, nếu không có quan hệ với Hồ Hồng Đức, hắn có lẽ sẽ gọi chú Hồ, nhưng lúc này dù thế nào cũng không nói.
- Ha ha, Tiểu Diệp là từ kinh thành tới, khí độ này chính là không giống ai!
Hồ Đại Quân là người đã quen làm lãnh đạo, y có thể cảm giác trên người Diệp Thiên có loại khí thế không giận mà uy, lập tức còn nghĩ rằng Diệp Thiên là công tử nhà ai.
Theo lý thuyết thái độ của Hồ Đại Quân đã đủ thấp, nhưng Hồ Hồng Đức cũng không hài lòng, đứng bên cạnh mở miệng khiển trách:
- Tiểu Diệp là ngươi có thể gọi sao? Ta, cha ta so với cậu ấy còn thấp hơn một bậc đấy!
Hồ Đại Quân bị lời nói của cha làm dở khóc dở cười, trước mặt mọi người y cũng không muốn cùng Hồ Hồng Đức cãi nhau, lập tức nói:
- Cha, người muốn làm thế nào mới vừa lòng đây? Tiểu Diệp từ Bắc Kinh tới, cùng người có quan hệ gì đây?
Hồ Hồng Đức tức giận nói:
- Từ Bắc Kinh tới sao lại không thể có quan hệ? Diệp Thiên sư huynh của cậu ấy cùng ông nội ngươi uống huyết tửu lạy thề, ngươi nói ngươi nên gọi cậu ấy là gì?
- Ông nội... anh em kết nghĩa của ông nội?
Sau khi nghe thấy lời nói của cha, Hồ Đại Quân nhất thời ngây ngẩn cả người, y thật sự không nghĩ tới Diệp Thiên lại có thể cùng Hồ gia bọn họ có quan hệ này.
Hồ Đại Quân đã gặp ông nội, hơn nữa mới trước đây còn đi theo Hồ Vân Báo ở trong núi hai năm, cũng biết Hồ Vân Báo khi còn sống rung chuyển trời đất, hơn nữa Hồ Đại Quân có ngày hôm nay, trên trình độ cao, vẫn là dựa vào ánh sáng của ông nội.
Năm đó Hồ Vân Báo quy ẩn núi rừng, cấp dưới y cũng có một bộ phận huynh đệ đi tham gia cách mạng, sau khi ba tỉnh Đông Bắc giải phóng, những người đó đều chuyển đến nơi này, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ nhất định.
Sau khi đợi kết thúc mười năm hỗn loạn, một số người đã ngồi trên chức vị lãnh đạo tương đối cao, cho dù sau đó nghỉ hưu, ở vùng Đông Bắc vẫn còn có năng lực rất lớn.
Hồ Đại Quân có thể từ một người giáo viên bình thường đi đến bước chân hiện tại, y cũng biết, trong chuyện này có sự nâng đỡ chính mình của những bộ hạ cũ của ông nội, sâu trong nội tâm đối với ông nội vô cùng kính trọng.