Dáng người Mạnh Hạt Tử không cao, lúc này co người lại, nhún vai xuống, hai tay vỗ lên mặt đất 1 cái, cả người như bay lên trời, trông giống như là con khỉ tiến đến đánh Diệp Thiên.
- Hầu quyền? Lẽ nào thực sự là có thể cầu Tề Thiên Đại Thánh thật sao?
Nền móng quyền pháp của Diệp Thiên chính là Ngũ Cầm Diễn, dựa vào hiểu biết về hình tượng quyền của loài động vật, vừa nhìn thấy động tác này của Mạnh Hạt Tử, biết luôn là hắn sử dụng Hầu quyền.
Tương truyền hầu quyền là do 1 nhà võ thuật đời Mạt Thanh lúc sống ở trong rừng rậm đã sáng chế ra, quyền pháp linh hoạt kỳ dị, chiêu tấn công không cần chuẩn bị, rất khác so với những chiêu thức bình thường của những môn phái khác.
Hai chân nhấc lên, thân thể Diệp Thiên lùi lại sau 1 bước, hóa giải thế tấn công của Mạnh Hạt Tử, động tác Mạnh Hạt Tử tuy nhanh, nhưng còn thua kém 1 khoảng nhất định so với Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên né tránh, Mạnh Hạt Tử đạp mạnh 1 cái lên mặt đất, không đứng dậy đã hạ 3 đường tấn công về phía Diệp Thiên, trong đó 1 chiêu Khỉ trộm đào, động tác nham hiểm vô cùng.
Chân phải Diệp Thiên nhấc lên, nhấm mạnh xuống 1 trảo này của Mạnh Hạt Tử, 1 tiếng đau đớn vang lên, Diệp Thiên hơi nhíu mày, 1 trảo này của Mạnh Hạt Tử đã xé rách quần của cậu, chỗ cơ thịt trên chân đau âm ỉ.
1 chiêu này không có hiệu quả, Mạnh Hạt Tử cũng hơi sửng sốt 1 chút, hắn từng đánh lén 1 vị khách trong núi, 1 móng vuốt này chém xuống đã chặt đứt chân người đó, thế mà không ngờ rằng lại vô tác dụng đối với Diệp Thiên.
Miệng phát ra 1 tiếng kêu kỳ quái, đúng lúc Mạnh Hạt Tử đang định tiến về phía trước, thì thân hình cao lớn đã chặn đứng trước mặt Diệp Thiên , là Hồ Hồng Đức chạy từ trong rừng qua đây.
- Diệp Thiên, để tôi!
Đối mặt với 1 người đã thân nhau từ mấy chục năm trước, nay lại là địch thủ sống chết, Hồ Hồng Đức hai tay nhấc lên, tạo thành hình ưng trảo, giơ cao lên.
- Cẩn thận 1 chút, công lúc của hắn hiện tại không yếu hơn ông đâu!
Diệp Thiên gật gật đầu, sau khi dặn dò Hồ Hồng Đức 1 câu, cả người lui sang 1 bên.
Diều Hâu không chỉ vồ mấy loại động vật bé nhỏ như thỏ, chuột mà kể cả khỉ trong núi thậm chí cũng là đối tượng của nó, ưng trải đấu hầu quyền, vừa đúng xứng tầm đối thủ.
Tuy rằng Hồ Hồng Đức lúc này yếu hơn 1 chút so với Mạnh Hạt Tử đã cầu thần nhập thân, nhưng công phu của ông là do tự mình luyện được, vận dụng cũng thoái mái hơn nhiều so với Mạnh Hạt Tử.
Hầu quyền trọng chiêu thức, quyền đánh rất khéo léo, mà Ưng trảo lại phát lực cương bạo, 5 ngón tay Hồ Hồng Đức như 5 cái móc câu bẳng sắt, lực tuôn ra, mỗi 1 trảo phát ra đều mang theo tiếng gió vù vù, hai người đấu nhau, trong 1 thời gian ngắn đúng là thắng bại bất phân.
- Ái!
Theo 1 tiếng kêu đau đớn, thân hình của 2 người cũng đột nhiên tách nhau ra, Hồ Hồng Đức bị thất thế, sau lưng bị Mạnh Hạt Tử cào vào 1 vết 5 vệt máu có thể rõ ràng thấy được.
- Hồ lão đại, mọi người đều nhờ vào ngọn núi này mà có cơm ăn, ông đi theo đạo Dương Quan của ông, tôi đi cầu độc mộc của tôi, sao ông cứ năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của tôi thế? Chẳng lẽ ông không niệm tình tổ tiên chúng ta sao?
Sau 1 chiêu thành công, Mạnh Hạt Tử lại không tiếp tục đánh nữa, tròng mắt xoay tít, lúc lúc đều ngắm vào Diệp Thiên đứng bên cạnh.
Đối với Hồ Hồng Đức, Mạnh Hạt Tử vốn không e ngại, nhưng cái người trẻ tuổi không biết nông sâu ra sao này, thực sự cứ khiến cho tim hắn đập nhanh, cho nên mặc dù đang chiếm thế thượng phong, nhưng lời nói Mạnh Hạt Tử mềm mỏng lại.
- Mạnh Quảng Đức, quy tắc ở núi không phải là ông không hiểu, tôi tha cho ông mấy lần rồi, thế nhưng ông lại làm hại cháu gái tôi, ông tôi hôm nay, không chết không ngừng!
Hồ Hồng Đức lớn hơn với Mạnh Hạt Tử mười mấy tuổi, ông càng coi trọng quy tắc của thế hệ đi trước, cũng chính bởi vậy, ông hận Mạnh Hạt Tử thấu xương, 2 người căn bản là không có đường giảng hòa.
Tuy rằng cảm thấy vết thương sau lưng đau nhức, thế nhưng Hồ Hồng Đức tuy già rồi nhưng vẫn kiên cường, căn bản là không rung động, ông cảm thấy khí thế Mạnh Hạt Tử hình như đang suy yếu dần.
Không riêng gì Hồ Hồng Đức cảm nhận được, Diệp Thiên đứng ở 1 bên cũng rõ ràng nhận thấy được, linh khí xung quanh Mạnh Hạt Tử kia cũng đang dần dần biến mất, ước chừng sau 5, 3 phút nữa, Mạnh Hạt Tử cũng chỉ như người bình thường mà thôi.
Mạnh Hạt Tử biến sắc, miệng hùm gan sứa hô:
- Hồ lão đại, ông đừng có ép người quá đáng!
Mạnh Hạt Tử tu luyện thuật Tát Mãn, là do ông nội hắn truyền lại, lúc ấy hoàng đế nhà Thanh thoái vị, quân phiệt đại chiến, Trung Quốc thời ấy lâm vào cảnh hỗn loạn.
Vì muốn bảo tồn huyết mạch của chính mình, ông nội Mạnh Hạt Tử cũng không cho con trai tập luyện thuật pháp Tát Mãn, mà sai người đưa con trai đến vùng đất cội nguồn của đạo Tát Mãn ở núi Trường Bạch ẩn cư.
Chỉ có điều Trung Quốc lúc đó cũng không còn nơi nào bình yên, cha của Mạch Hạt Tử cuối cũng cũng theo Hồ Vân Báo lên núi làm thổ phỉ, vào cái thời đại súng hoành hành kia, ông ta cũng không thể nào để ý đến thuật pháp gia truyền Tát Mãn được.
Sau khi cha Mạnh Hạt Tử bị bắn chết xong, 2 hòm sách thuật pháp được cất giấu trong nhà , 1 hòm bị tịch thu tiêu hủy, còn 1 hòm thì được cất giấu dưới giường, có cả chiếc trống da dê và chuông Tử Kim mà Mạnh Hạt Tử luôn mang bên mình đó nữa.
Người trong núi cũng khá chất phác, không vì cha Mạnh Hạt Tử bị bắn chết mà kì thị hắn, cho nên lúc còn nhỏ hắn cũng đi học 2 năm, 1 lần gặp được, thì mở cái hòm đó ra.
Kiến thức trong rương khiến cho Mạnh Hạt Tử mở rộng tầm mắt, mắc dù truyền thừa không trọn vẹn, nhưng Mạnh Hạt Tử vẫn có thể học được thuật pháp cầu thần nhập thân. Nhưng loại pháp thuật này cũng có chỗ thiếu hụt rất lớn.
Đó chính là thần lực của thần đến, thời gian duy trì rất hạn chế, thường thì nhiều nhất chỉ có thể giữ được nửa giờ, hơn nữa sau khi cầu thần, thì thần thể thường suy yếu đi.
Lúc này thời gian thần lực tiêu biến cũng sắp đến rồi, cho nên Mạnh Hạt Tử mới chịu thua Hồ Hồng Đức, ánh mắt đó đồng thời quay tròn 4 phía để xem xét, cũng là chuẩn bị bỏ chạy.
- Muốn chạy à? Ở lại đây cho ta xem đi!
Hồ Hồng Đức là loại người gì chứ, liếc mắt 1 cái đã hiểu rõ tâm tư của Mạnh Hạt Tử, lập tức không nói thêm lời nào, nhào người lên, 1 cặp ưng trảo cứng như sắt đá đánh mạnh vào chỗ yếu của Mạnh Hạt Tử.
Diệp Thiên nhìn thấy dưới chân của Mạnh Hạt Tử đã như hơi bay lên, lập tức hét lên:
- Lão Hồ, nhanh lên, hắn sắp không xong rồi!
- Yên tâm, hắn ta chạy không thoát đâu!
Hồ Hồng Đức đánh vào Mạnh Hạt Tử 1 quyền, lập tức cảm giác được lực của đối phương đã yếu đi, trong miệng phát ra tiêng chim ưng kêu, 1 trảo vồ xuống yết hầu của Mạnh Hạt Tử.
Theo như Hồ Hồng Đức nghĩ của, Mạnh Hạt Tử nhất định là có thể tránh được trảo này, sau đó mình có thể vồ vào 2 vai của hắn, nhưng điều mà Hồ Hồng ĐỨc không ngờ đến đó là, thân thể Mạnh Hạt Tử đột nhiên cứng đờ, bị ông đánh trúng.
Hồ Hồng Đức từ nhỏ đã luyện ưng trảo vồ bóng gỗ trong nước, lớn hơn 1 chút thì bóng gỗ đổi thành bóng sắt, 1 trảo vồ xuống kình lực cương mãnh vô cùng, ngay cả thân cây to bằng bát ô tô cũng có thể chặt gẫy, huống hồ chỉ là cổ người.
Bởi vì khi nãy lưng bị thương, nên Hồ Hồ Đức lúc này xuất ra toàn lực để đối phó, ông cũng không ngờ rằng Mạnh Hạt Tử không né tránh, lực ở đầu ngón tay lúc này cũng không có cách nào có thể thu lại.
1 tiếng "răng rắc" giòn tan vang lên, cổ Mạnh Hạt Tử dưới 1 trảo này, đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, cái đầu lâu đó rơi xuống đất, trong mắt vẫn còn lưu lại 1 tia nhìn không thể tin tưởng được.
Mạnh Hạt Tử cũng không ngờ tới, đã đến cửa ải này, thần lực trên người đột nhiên tiêu biến, thân thủ mà hắn vốn có thế nào cũng không phải là đối thủ của Hồ Hồng Đức, cái cổ này chẳng khác nào giống như dâng tặng cho ưng trảo kia.
- Lão Hồ, ông… ông sao lại vồ chết hắn rồi?
Diệp Thiên cũng không ngờ thắng thua lại phân nhanh như vậy, hơn nữa như những lời của Hồ Hồng Đức kia, 2 người này không chết không ngừng.
Mạnh Hạt Tử sống chết thế nào, Diệp Thiên cũng không quan tâm, nhưng đối với truyền thừa của Mạnh Hạt Tử, cậu cũng muốn tìm hiểu xem 1 chút, xem xem thuật pháp Tát Mãn rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Mạnh Hạt Tử chết thế này, truyền thừa đó cũng theo hắn mà tan như mây khói, điều này làm cho Diệp Thiên cảm thấy có chút mất mát, giang hồ kỳ môn từ nay sẽ thiếu đi 1 nhánh.
- Tôi… tôi cũng không ngờ sao hắn lại không né chứ!
Hồ Hồng Đức gượng cười, từ từ buông tay ra khỏi cổ của Mạnh Hạt Tử, thân thể đó đã không còn hơi thở rồi, phù phù 1 tiếng, ngã xuống mặt đất.
Hồ Hồng Đức lúc này đã thu lại khí lực, chỉ có điều trình độ của ông vẫn chưa đến trình độ tuyệt mĩ, thu lại rồi, cũng không nắm vào 5 lỗ thủng, cũng coi như là lưu lại thi thể vẹn toàn cho Mạnh Hạt Tử.
- Được rồi, xem trên người hắn ta còn lưu lại cái gì không?
Diệp Thiên thở dài, nói:
- Lão Hồ, nhóm lửa ở chỗ đất trống này đi, tôi đem mấy thi thể của mấy người kia nữa qua đây, nếu không thì họ sẽ chết vì đông lạnh mất!
Nhiệu độ âm 20, 30 độ, chỉ sợ nửa giờ nữa thì mấy người đó máu đông lại mà chết mất, nếu Hồ Hồng Đức nói tội mấy người đó chưa đến mức đáng chết, Diệp Thiên cũng muốn để cho họ con đường sống.
Ngoại trừ Quách Tử Sâm bị cậu đánh ra thì mấy người theo Quách Tử Sâm vào núi còn có 2 người nữa, mỗi tay xách 1 người, Diệp Thiên ném bọn họ vào bên cạnh đống lửa mà Hồ Hồng Đức mới nhóm lên.
Hồ Hồng Đức trong tay cầm 1 tấm da dê, đưa vào tay Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, cậu xem xem thứ này đi, tìm thấy trên người Mạnh Hạt Tử.
Ngoài tấm da dê đó ra, trong tay Hồ Hồng Đức còn cầm 1 miếng nhân sâm lớn bằng ngón tay trỏ, thế nhưng cái trống da dê lúc trước thì không thấy tung tích đâu.
- Lão Hồ, trên tấm da dê này là 1 tấm bản đồ à?
Diệp Thiên nhận lấy tấm da dê, tỉ mỉ quan sát, ngẩng đầu nói:
- Tấm da dê này hình như mới được chế tạo ra?
- Đúng thế, tấm da dê này không quá 20 năm, thế nhưng tấm bản đò này là có ý nghĩa đấy.
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, nhìn tuyến đường trên bản đồ nói:
- Đường chính này là qua Hắc Long Đàm, cũng chính là nơi mà chúng ta đang đứng đây, mà chỗ này, chính là ở đó!
Hướng ngón tay Hồ Hồng Đức chỉ, rõ ràng là 1 vách núi cách bọn họ hơn 10 mét, mà lúc đầu khi Diệp Thiên nhìn thấy Mạnh Hạt Tử, hắn hình như đang đứng trước vách đá đó.
- Kỳ lạ!
Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức cùng nhìn nhau 1 cái, đồng thời đứng dậy chạy qua chỗ đó.
- Ấy, đây không phải là cái trống mà Mạnh Hạt Tử gõ sao?
Diệp Thiên 1 cước đã tới chỗ đồ vật này, cầm lên nhìn, mắt lập tức sáng lên.