Khi nãy Diệp Thiên nghe thấy loại âm thanh của trống dê này, nhưng chưa thấy vật này bao giờ, nhìn xuống cái trống ở trong tay xem xét 1 hồi, ngây ngẩn cả ngươi.
- Pháp khí, đây rõ ràng là 1 món pháp khí?
Trong trống ẩn chứa linh khí, khiến cho Diệp Thiên trong chốc lát có thể khẳng định trống da dê này là pháp khí, chỉ có điều linh khí dao động kia lại hơi quỷ dị, so với linh khí mà Diệp Thiên biết thì hoàn toàn không giống.
Nguyên khí mà Đạo gia từng nói, chỉ có 2 khí âm dương trong trời đất, nhưng linh khí trong cái trống này, tuyệt nhiên không giống 2 khí âm dương, mà lại khiến cho Diệp Thiên 1 cảm giác hoang dã cổ xưa.
Trống da dê bình thường, thân trống đều làm bằng gỗ, nhưng cái trống này lại được làm bằng đồng xanh, cầm trong tay thấy rất nặng.
Hơn nữa trên mình trống còn khắc 1 số hình người, 1 nhóm người nguyên thủy không mặc gì, hình như đang tế bái gì đó, ngoài ra còn trang trí thêm các loài hoa, chim, cỏ, cây cối.
Nhờ có ánh lửa cách đó không xa, Hồ Hồng Đức cũng nhìn thấy vật trong tay Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Diệp Thiên, sao vậy? Chiếc trống này là của Mạnh Hạt Tử, có thể lúc nãy rơi ở chỗ này.
Mấy chục năm trước Hồ Hồng Đức đã thấy qua trống đồng biết là Mạnh Hạt Tử dùng để cầu thần, từ trước tới nay như hình với bóng với Mạnh Hạt Tử, lúc này nhìn thấy ở đây cũng không cảm thấy kỳ lạ.
- Thứ này có chỗ kỳ lạ, giống như 1 món đồ pháp khí trong kỳ môn, nhưng lại có chút không giống.
Hồ Hồng Đức 1 nửa cũng được coi là người trong kỳ môn, Diệp Thiên cũng không muốn giấu ông để lấy cái trống này làm của riêng mình.
- Pháp khí? Pháp khí của đạo Tát Mãn?
Hồ Hồng Đức đã nghe qua từ pháp khí, xem xét chiếc trống trong tay 1 hồi, lắc đầu ném cho Diệp Thiên, nói:
- Thứ này tôi không dùng đến, Diệp Thiên cậu lấy nó đi!
- Được, thứ này để nghiên cứu 1 chút xem!
Diệp Thiên giơ ngón trỏ nhẹ nhàng bắn 1 luồng khí vào, 1 âm thanh trầm lắng vang lên:
- Da này, cũng không phải là da dê, lão Hồ, ông có biết đây là da gì không?
Điều làm cho Diệp Thiên kinh ngạc chính là, Hồ Hồng Đức quen thuộc với ngọn núi này thế mà còn lắc đầu, cũng hoàn toàn không biết lai lịch của loại da trống này.
- Hẳn là thứ do đạo Tát Mãn truyền lại.
Diệp Thiên cầm trống, dùng vài phần khí lực gõ 1 chút vào mặt trống, lập tức 1 thứ âm thanh trầm lắng vang lên trong núi.
Cùng lúc đó, 1 luồng hơi thở cổ xưa trong chiếc trông kia, hình như đang tràn ra bên ngoài, linh khí trời đất trong vòng hàng chục mét xung quanh Diệp Thiên đột nhiên nổi lên giống với âm thanh của trống đồng vậy.
Chỉ có điều không bao lâu sau, là mấy giây sau, dòng linh khí này tiêu tán dần, lúc Diệp Thiên hồi phục tinh thần, nguyên khí trong trời đất cũng khôi phục như bình thường.
- Chắc là phải là thần chú thêm vào mới có thể ngưng tụ khí được, đây gọi là cầu đại thần, kỳ thực chính là linh khí trong chiếc trống, thế nhưng linh khí đó từ đâu mà có?
Cầm cái mặt trống này, Diệp Thiên trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến giọng hát lúc trước của Mạnh Hạt Tử, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên lóe sáng, có lẽ thần chú này, chính là phương pháp dẫn kinh khí cổ quái.
Chỉ có điều Mạnh Hạt Tử chết như vậy, thần chú cũng thất truyền, còn về lời hát "mời đại thần" của nhưng tên lừa đảo ở 3 tỉnh Đông Bắc có tác dụng hay không, Diệp Thiên cũng không biết được rồi.
- A, Diệp Thiên, ở đây còn có cái chuông, tôi thấy Mạnh Hạt Tử lúc trước có cầm qua!
Đúng vào lúc Diệp Thiên đang thăm dò sự kỳ ảo của trống đồng, giọng nói của Hồ Hồng Đức vọng qua, còn có 1 cai chuông to bẳng tay trẻ con, lắc 1 cái, phát ra những tiếng kêu " keng keng" giòn tan.
- Đây… đây cũng là 1 món pháp khí à?
Nhìn thấy cái chuông này, não của Diệp Thiên có chút chập mạch, pháp khí trong kỳ môn rất khó gặp, thế mà hôm nay cậu gặp đến những 2 cái.
- Tôi cũng không cần dùng đến, cậu lấy đi!
Hồ Hồng Đức đem chiếc chuông cho Diệp Thiên.
Cầm chuông xem xét 1 hồi, nét mặt Diệp Thiên hiện lên 1 tia do dự, thế nhưng vẫn nói:
- Lão Hồ, thứ này có tác dụng chiêu dẫn hồn phách, thế nhưng cũng có thể an thần tĩnh khí, có thể chống lại sự ăn mòn của sát khí, ông để trong phòng của Hồ Tiểu Tiên, rất có ích cho cô ấy.
Cái chuông này là được chết bằng đá Tử Kim, thế nhưng niên đại còn kém xa so với cái trống đồng, hơn nữa bên trong ẩn chứa linh khí trời đất, tuy rằng là cực kỳ quý báu nhưng trong mắt của Diệp Thiên, giá trị của chuông này cũng còn lâu mới bằng chiếc trống đồng đó.
Lần này có được trống đồng, Diệp Thiên đã cực kỳ thỏa mãn, tác dụng của chuông này đối với cậu cũng không lớn lắn, Hồ Tiểu Tiên đã mất đi không ít tinh khí, để cái chuông này trong phòng, có thể tránh dữ tìm lành, dưỡng thân thể của cô bé.
- Thế à, còn có tác dụng như vậy, thế để tôi lấy!
Hồ Hồng Đức yêu quý cháu gái vô cùng, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông cũng không từ chối, nhận luôn chiếc chuông đó.
Sau khi thu thập được cái trống và chuông, Diệp Thiên đứng ở chỗ mà Mạnh Hạt Tử đã đứng, thế nhưng trước mặt ngoài 1 vách đá lồi lõm ra thì chỉ có tuyết động, không khác gì những chỗ khác.
- Diệp Thiên, cậu tránh ra, để tôi xem xem.
Hồ Hồng Đức nhìn thấy 1 chỗ bất thường, chờ cho Diệp Thiên tránh ra, ông giơ tay gõ lên trên vách đá.
- Tùng… tùng tùng…
Hồ Hồng Đức đạp vỡ chỗ tuyết đọng lồi lõm kia, dọn dẹp 1 ít cây khô leo trên vách đá, sau khi gõ vào vách đá thì nhận thấy là tiếng gõ vào gỗ kêu "tùng tùng".
- Đằng sau là khoảng trống!
Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức sửng sốt, cùng đồng thanh nói:
- Lẽ nào bên trong có động?
- Xem xem sẽ biết liền.
Hồ Hồng Đức lần mò trên tảng đá, 1 lát sau, 2 tay dùng sức kéo 2 mép của tảng đá ra, 1 tấm gỗ rộng chừng 1 mét bị ông tháo ra, 1 cái cửa động xuất hiện trước mặt 2 người.
- Trong này có không khí lưu thông, không phải sơn động.
Sau khi cửa động hiện ra, 1 luồng gió mát thổi từ bên trong ra, cũng không phải là cái mùi lâu không gặp không khí.
- Đi, vào trong xem xem!
Nơi này bố trí hết sức khéo léo, hơn nữa hành vi trước đó của Mạnh Hạt Tử khiến Diệp Thiên có thể kết luận, bên trong hẳn là chỗ ẩn thân của Mạnh Hạt Tử.
Diệp Thiên đoán không sai, Mạnh Hạt Tử lần này vào núi, vốn không phải vì cái sơn trại kia, mục đich của hắn, chính là vào bên trong động này, nơi này là sào huyệt tuyệt đối bí mật của hắn ở núi Trường Bạch.
Sau khi cầu thần nhập thân, Mạnh Hạt Tử nhanh chóng rời xa Diệp Thiên, thế nhưng hắn cũng biết thần lực của mình không thể kéo dài, nếu không vào trong sơn động, sợ là không phải bị Hồ Hồng Đức đuổi giết, cũng bị không khí hôm nay làm cho đông cứng mà chết.
Cho nên sau khi đi quanh rừng 1 vòng, Mạnh Hạt Tử lại mạo hiểm vào trong sơn cốc này, chỉ có điều hắn không ngờ rằng Diệp Thiên cảm ứng hơi thở đã phát hiện ra tung tích của hắn, có thể nói là tính toán rất thông minh, đến cuối cùng cũng chết!
- Diệp Thiên, đợi đã, chuẩn bị 1 chút hẵng vào!
Tuy rằng bố trí cửa động khẳng định là do người làm, nhưng Hồ Hồng Đức biết Mạnh Hạt Tử tính tình xảo quyệt, nói không chừng bên trong bố trí bẫy cũng nên.
Lập tức trở về chỗ đống lửa, Hồ Hồng đức đem mấy thi thể đông cứng đờ đặt bên cạnh đống lửa, cũng muốn đợi lúc quay ra sẽ chôn cất.
Cởi 1 bộ quần áo từ 1 bộ thi thể, Hồ Hồng Đức làm 2 cây đuốc đơn giản, thuận thế gõ 1 cái vào cái đầu đang hôn mê bất tỉnh kia, đảm bảo trong 2 giờ nữa bọn họ sẽ không tỉnh lại, mới cùng Diệp Thiên đi đến cửa động.
- Lão Hồ, để tôi đi trước.
Năng lực cảm ứng nguy hiểm của Diệp Thiên cao hơn Hồ Hồng Đức, lúc trước cậu phóng khí ra, cảm thấy trong sơn động này không có nguy hiểm tồn tại.
Sau khi châm đuốc, thân thể thấp xuống, Diệp Thiên chui vào cái cửa động cao 1 mét kia, sau khi đi vào trong mấy mét, Diệp Thiên liền phát hiện, nếu là nói là sơn động, thì chẳng bằng nói là 1 cái khe núi thì thỏa đáng hơn.
Bởi vì sơn động cực kỳ hẹp, nhưng cao thì đến tận 3, 4 mét, Diệp Thiên vẫn có thể đứng thẳng, thế nhưng lúc đi qua 1 vài nơi, thì phải nghiêng người mới qua được.
Ở 1 số nơi dọc đường, thậm chí có nơi còn nhìn thấy dấu vết đao rìu chặt đá, chắc là vết do Mạnh Hạt Tử lưu lại, cho nên cho dù đường không dễ đi, nhưng 2 người Diệp Thiên vẫn miễn cưỡng đi vào.
Không biết vì sao mà hình thành cái sơn động sâu thế này, 2 người Diệp Thiên đi khoảng 7, 8 phút rồi, cũng đi được khoảng 40, 50 mét rồi, nhưng phía trước rốt cục cũng không có gì.
- Ấy, lão Hồ, ông có cảm nhận được không, nhiệt độ ở đây, hình như nóng hơn rất nhiều?
Đi thêm 4, 5 phút nữa, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm thấy 1 dòng khí nóng ập vào mặt, cậu tuy rằng đã đạt tới cảnh giới hàn bất xâm, nhưng vẫn luôn có năng lực cảm nhận nóng lạnh.
So với tuyết băng lạnh ngoài kia, nhiệu độ trong này ít nhất phải ấm hơn 18, 19 độ, khiến cho Diệp Thiên khi nãy mới ở trong giá lạnh kia cảm thấy rất nóng.
- Uh, kỳ lạ thật, hay là đằng sau núi này thông qua sườn núi?
Hồ Hồng Đức cảm nhận được rõ ràng, ông mặc áo dầy như vậy, mà nóng đến toát hết cả mồ hôi trán.
- Thế nhưng không đúng, cho dù là sườn núi, nhiệt độ cũng không cao như vậy, trừ phi… trừ phi bên trong có hồ nước nóng!
Suy cho cùng là người lớn lên trong núi Trường Bạch, Hồ Hồng Đức am hiểu mọi ngóc ngách trong núi, có khi còn hiểu biết hơn so với mấy nhà địa chất, vừa mới đặt vấn đề đã nghĩ ngay đến khả năng này.
Núi Trường Bạch lúc đầu là đại dương mênh mông, do vỏ trái đất nâng kên, nước biển rút xuống, bề mặt trái đất lại xuất hiện mặt nước, hơn nữa lại trải qua hơn 10 trận núi nửa bùng nổ, do đó có không ít suối nước nóng cho du khách tắm rửa.
Chỉ có điều rất nhiều suối nước nóng này đều ở độ cao hơn 1000 mét so với mực nước biển, Hồ Hồng Đức cũng không dám khẳng định trong sơn động này có suối nước nóng tồn tại.
Lời nói của Hồ Hồng Đức chưa dứt, Diệp Thiên đi phía trước đột nhiên trở nên cứng ngắc, rất khó khăn quay cổ lại, nói:
- Lão Hồ, ông đoán đúng quá!
Trước Diệp Thiên khoảng 3 mét xuất hiên 1 cửa động, 1 tia sáng lấp lánh ở chỗ cửa động đó, ở đây quả nhiên là có động tiên.