- Thật đúng là, đây… đây là vật gì rơi lại vậy?
Sau khi nghe thấy Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên nhờ ánh sáng của đống lửa xem xét trên mặt tuyết, sắc mặt đột nhiên cũng trở nên khó coi hơn.
Bởi vì mấy người Mạnh Hạt Tử không phải bị chết mà là bị đánh hôn mê, cho nên xung quanh đông lửa không có vết đấu nhau, nhưng ở trên nền tuyết lại có 1 vết kéo dài, khí độc kéo dài đến tận trong sơn cốc.
Hơn nữa cái sinh vật thần bí chưa biết này cũng cực kỳ tàn nhẫn, lúc nó tha mấy người này, hình như còn cắn xé máu tươi khắp cả người bọn họ, sau đó mới kéo vào trong sơn cốc.
Cho nên trong phạm vị 20 mét từ chỗ đống lửa đến chỗ cửa động, rải đầy máu tươi, còn có nội tạng của 1 vài người, thế nhưng lúc này đã đông lại cứng ngắc.
- Lão Hồ, ông tới xem, trên đất còn có chất nhầy nhầy.
Diệp Thiên theo dấu vết tìm kiếm, ngồi xổm xuống lau 1 chút trên tuyết, trên tay dính 1 ít chất lỏng nhầy nhầy.
Chất lỏng đó trong suốt, không biết là do vật gì tạo thành, dưới nhiệt độ âm 20 độ này mà không bị đông cứng lại, dùng tay sợ vào có thể cảm thấy được lực dính của nó.
- Đây… đây là dịch tiết của rắn, lẽ… lẽ nào truyền thuyết đó là thật hay sao?
Nhìn vào cửa sơn cốc tối om om, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra 1 vẻ sợ hãi, chân cũng liên tục lui về sau vài bước, đủ để cảm thấy khoảng cách này an toàn với cửa động.
- Lão Hồ, truyền thuyết gì?
Diệp Thiên tuy rằng là loại người không kỵ quỷ thần, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hồ Hồng Đức, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Hồ Hồng Đức khoát tay, vào trong rừng ôm ra 1 đống củi khô rồi ném vào trong đống lửa, sau khi lửa cháy to lơn, mởi mở miệng nói:
- Diệp Thiên, tôi từng nói rồi, trong sơn cốc này có Hắc Long Đàm.
Hóa ra, chỗ này không có dấu chân người đến, nhưng vào mùa hè vẫn có người đào sâm có thể đến đây, thế nhưng hơn 100 năm trước, nơi này lưu truyền 1 truyền thuyết về quái vật ăn thịt người.
Bởi vì khí độc của Hắc Long Đàm vào lúc sáng sớm tiêu biến hết, có mấy người đào sâm bất ngờ phát hiện 1 vài dược liệu quý ở nơi này, khiến cho họ cực kỳ vui mừng, nhân dịp khí độc tiêu biến hết, vào sâu trong sơn cốc tìm kiếm.
Nhưng ai ngờ được vào lúc họ hái được dược liệu, thì trong Hắc Long Đàm trong sơn cốc đột nhiên có 1 con giống như rắn mà không phải rắn, là 1 con quái vật có 2 móng vuốt dài, há miệng cắn đứt đầu người hái thuốc.
Lúc ấy tổng cộng có 5 người vào núi, nhưng chỉ có 2 người chạy thoát được, chỉ có điều 2 người này sau khi quay trở về thì phát điên, truyền thuyết quái vật trong Hắc Long Đàm cũng không cánh mà bày xa hơn.
Hàng vạn người hái thuốc trong núi Trường Bạch, thèm muốn dược liệu trong cốc, cũng có người cho rằng truyền thuyết đó không đúng.
20 năm sau khi chuyện đó xảy ra, 1 nhóm người tu tập lại, thành 1 đội ngũ hơn 10 người, lại đi tới Hắc Long Đàm lần nữa.
Những người này mang theo vũ khí súng săn, thậm chí cả 1 chiếc lưới bắt cả to nữa, sau khi chờ ngoài cốc 1 đêm, sáng sớm hôm sau, khí độc bao phủ trong cốc đột nhiên tiêu biến.
Cẩn thận tiến vào trong cốc, mới đầu không có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra, nhưng vào lúc nhóm người này vào đến chỗ nước ao đen như mực đó, thì chuyện khác thường đột nhiên xảy ra.
Miêu tả hoàn toàn giống với 2 người trước đó kể, 1 con rắn khổng lồ từ trong ao nước ngoi lên, nhanh như chớp cắn vào thân thể 1 người, kéo vào trong ao.
Tốc độ con rắn không lồ đó cực nhanh, làm cho mọi người căn bản là chưa kịp phản ứng gì, sau khi chờ cho bọn họ khôi phục tình thần, hồ nước lại yên ả, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.
Lần này nhiều ngươi đến, dũng khí cũng tăng lên không ít, hơn nữa còn có người thấy rõ con rắn khổng lồ đó, không phải là quái vật gì.
Cho nên mặc dù biết rõ rằng đồng bọn mình bị kéo xuống nước không còn hy vọng sống sót, nên mọi người muốn ném mìn vào trong hồ.
Chỗ mìn đó được mọi người đặt vào trong 1 cái bình gốm, sau đó dùng kíp nổ liên tiếp như để nổ núi, sau khi châm ngòi thì ném vào trong.
Tuy rằng mìn được làm hết sức thô sơ, nhưng uy lực lại rất lớn, sau khi nổ, lập tức ao nước rộng mấy chục mét kia nổi lên cơn sóng động trời.
Một tiếng thét giống như tiếng trẻ con vang lên, 1 thân hình đen ngòm trồi lên khỏi ao, cái đuôi quẫy quẫy, quật 6, 7 người vào trong ao.
Những người đến tiêu diệt con quái vật này, cũng đều là những thợ săn nổi tiếng trong núi Trường Bạch, lập tức kinh sợ hoảng loạn, lấy súng đánh lại.
Thế nhưng đợi cho khói bụi tan hết, tất cả những người này đều cảm thấy choáng váng, bởi vì ngoài mấy cái vảy rơi trên mặt đấy, cái con quái vật như con mãng xà khổng lồ kia, thì ngay cả 1 giọt máu cũng không thấy chảy ra.
Cũng có người tinh mắt nhìn thấy, trên đầu con mãng xà khổng lồ đó hình như nổi lên 1 cái sừng, chỗ dưới 1 mét chỗ đầu trăn khổng lồ đó, là 2 cái móng vuốt rất dài, phát hiện này làm cho mấy người rớt xuống ao cùng mấy người trền bờ đều cảm thấy kinh hoàng.
Phải biết rằng, khi đó mặc dù triều Thanh đã diệt vong, nhưng đối với rất nhiều dân chúng mà nói, thì rồng vẫn còn tồn tại, con quái vật trước mặt giống như rồng này khiến họ nảy sinh ý định rút lui.
Chỉ có điều hành động khi nãy của mấy người này đã chọc giận con quái vật, ngay tại lúc có người muốn vứt súng trong tay xuống để chạy trốn, thì thân thể con quái vật đó lại ngoi lên cao, 1 ngụm khí mờ mờ từ trong miệng con rắn phun ra.
Lớp khí này lan tỏa cực nhanh, có người mới chạy đến cửa động, đã bị lớp khí đó đuổi kịp, toàn bộ đều bị quằn quại trên mặt đất, máu thịt toàn thần thối rữa, chết thảm.
Lần này đi tiêu diệt quái vật tổng cộng có 18 người, đến cuối cùng chỉ còn lại 1 người đứng ở cửa động là may mắn sống sót.
Thế nhưng người này cũng hít phải 1 ít khí độc, miễn cưỡng dùng nhân sâm để vớt vát mạng sống, trong núi gặp được 1 người đi đào sâm, sau khi kể xong thì chết.
Sau sự kiện đó, Hắc Long Đàm trở thành 1 vùng cấm đối với toàn bộ người hái thuốc trên núi Trường Bạch, không có ai có gan đến sơn cốc này, thậm chỉ cả rừng già ngoài sơn cốc cũng không có dấu chân người đến.
Ao nước trong sơn cốc kia, cũng chính thức được người đời mệnh danh là Hắc Long Đàm!
Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà chỗ Mạnh Hạt Tử phát hiện để ẩn thân đó đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện ra cả.
- Rồng? Lão Hồ, ông… ông cảm thấy có khả năg này sao?
Nghe Hồ Hồng Đức kể truyền thuyết xa xưa xong, sắc mặt Diệp Thiên cực kỳ kỳ lạ, rồng chẳng qua là được 1 số người phác họa nên mà thôi, trên đời này làm gì có rồng tồn tại?
- Tôi cảm thấy có khả năng đó!
Sắc mặt Hồ Hồng Đức nghiêm tức gật đầu, nói:
- Năm đó cha tôi dựng 1 doanh trại cách đây không xa cũng, cũng từng muốn tìm hiểu 1 chút Hắc Long Đàm này, chỉ có điều không biết xảy ra chuyện gì, khí độc trong sơn cốc này mấy ngày liền không tiêu tan, cuối cũng cũng đành thôi cái ý định này.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Lão Hồ, tôi cảm thấy bên trong chắc là có rắn nước hay là cá sấu.
Theo như Diệp Thiên thấy, người dân trước thời kỳ giải phóng, còn không biết cá sấu là loài gì, bọn họ rất có khả năng nhìn cá sấu thành rồng, cổ đại có nhiều sự hiều lần như vậy lắm.
Giống như mọi người đều biết đến truyền thuyết "Chu Xử trừ 3 cái hại", ông ta tiêu diệt rồng nước, kỳ thực là 1 con cá sấu, chẳng qua kiến thức người cố xưa han hẹp, biến cá sấu thành rồng nước mà thôi.
- Mặc kệ là cá sấu hay rồng, chúng ra cũng không thể dây vào, Diệp Thiên, hôm nay ở đây 1 ngày rồi, sớm ngày mai xuống núi đi.
Tuy rằng là hạng người gan to mật lớn, nhưng từ trước đến nay Hồ Hồng Đức vẫn luôn kính nể Hắc Long Đàm là tránh xa, hơn nữa dấu vết in lại trên mặt đất, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
- Chẳng lẽ con vật sống trong ao này là 1 linh vật hay sao? Nếu không vào lúc Hồ Vân Báo muốn tiêu diệt nó, sao chỗ khí độc đó lại không tiêu tan?
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nghe thấy truyền thuyết trong Hắc Long Đàm, nên cậu cũng không cảm thấy sợ hãi quái vật trong ao lắm, người tu luyện đến cảnh giới như cậu, ngoài kính sợ trời đất ra, rất ít vật có thể làm cậu sợ.
- Lão Hồ, ông đợi đã, tôi qua đó xem xem!
Diệp Thiên vừa nói vừa đứng dậy, lập tức đi vào trong sơn cốc.
- Diệp Thiên, cậu… cậu đừng đi, đây không phải là nói chơi đâu.
Hồ Hồng Đức kinh hãi, vội vàng nhảy lên trước mặt Diệp Thiên chặn lại.
Diệp Thiên cười lắc đầu, nói:
- Lão Hồ, không sao đâu, tôi đứng ngoài khí độc cảm ứng 1 chút, xem rốt cuộc khí độc bên trong đó là gì, con quái vật hôm nay cũng ăn uống no rồi, sẽ không đối phó với tôi đâu.
Hồ Hồ Đức thấy mình không khuyên được Diệp Thiê, mở miệng nói:
- Thế… thế tôi vào cùng cậu!
- Đừng, lão Hồ, thân pháp của ông không được, nếu như xảy ra chuyện gì thì rườm rà thêm, được rồi, ông đợi tôi bên ngoài đi!
Diệp Thiên khoát tay, cậu rất tự tin vào thân pháp của mình, kể cả con quái vật từ trong khí độc đó nhảy ra, cậu cam đoan mình cũng có thể chạy ra khỏi động.
Hơn nữa nói cho cùng, Diệp Thiên cũng không phải sợ, nếu như đấu, ai sống ai chết vẫn chưa biết được.
- Được rồi, cậu cẩn thận 1 chút, haiz, sao tôi lại dẫn cậu vào núi cơ chứ!
Hồ Hồng Đức buồn rầu lắc đầu, Diệp Thiên lúc trước lịch sự, tạo cho người khác ấn tượng rất tốt, nhưng sau khi vào núi Hồ Hồng Đức mới phát hiện, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Tôi biết rồi, lão Hồ, ông ở bên ngoài cũng cẩn thận 1 chút, có cái gì bất thường thì chạy vào rừng nhé!
Diệp Thiên khoát tay không quay đầu lại, cậu cũng không cần cầm đuốc, thân hình chậm rãi rồi biến mất bên trong cốc, lửa bên ngoài rốt cục cũng không thể chiếu tới bên trong.
Diệp Thiên ngoài miệng nói dễ dàng, nhưng hành động cũng không dám có sơ xuất gì, cậu không chỉ đem toàn bộ ý thức phóng ra ngoài, mà thanh Vô Ngân trong tay cũng chuẩn bị 1 đòn trí mạng.
- Sương mù ở đây cũng thật kỳ lạ, bên trong rõ ràng còn có chứa linh khí?
Mặc dù ánh mắt không thể nhìn thấy gì, nhưng tình hình hơn 10 mét xung quanh Diệp Thiên, thì hiện rõ ràng trong đầu cậu, sau khi vào trong cốc khoảng 7, 8 phút, Diệp Thiên cảm thấy được có khí độc tồn tại.