Ánh mắt như 2 cái bóng đèn, quay lại nhìn Diệp Thiên, rõ ràng là đầu con Giao Long này rất kì lạ, hơi thở cũng giống như đồng loại, tại sao hôm qua nó lại nuốt chửng mấy sinh mạng… nó chẳng phải là rất giống loài bò sát sao?
Bị con Giao Long này nhìn chằm chằm, Diệp Thiên cũng có chút căng thẳng, tuy rằng hắn có bày tỏ thiện ý nhưng ai mà biết được nó có hiểu hay không.
Nghĩ đến đó, Diệp Thiên thở sâu, khí huyết cả cơ thể đều trống, đây cũng là hắn muốn đề phòng đối phương tấn công mình, đến lúc đó cũng có thể lập tức rút lui được.
Nhưng Giao Long cảm thấy trên người Diệp Thiên có tinh khí lại rất vui mừng, nhìn về phía Diệp Thiên sau khi kêu 2 tiếng hu hu nó rụi đầu xuống chân Diệp Thiên, nhẹ nhàng cọ sát vào ống quần hắn.
Giao Long kia giống như sinh vật thậm chí còn đến gần Diệp Thiên, từ xa Hồ Hồng Đức nhìn thấy vậy kinh hồn bạt vía nắm chặt lấy khẩu súng trong tay.
Dường như Giao Long cảm thấy mối nguy hiểm, Hồ Hồng Đức vừa mới động đậy nó liền tức giận nghiêng đầu ra chỗ khác, hướng về phía cửa hang kêu to lên, 2 chân và màng móng khẽ vuốt, dường như nó đang muốn chạy chốn Hồ Hồng Đức.
- Đừng để ý đến anh ta, anh ta không có ác ý đâu!
Diệp Thiên có thể nhận ra sự kích động của Giao Long, thấy nó muốn tấn công, Hồ Hồng Đức liền vội vàng vỗ vào người nó.
Con Giao Long xuất hiện như vậy thực sự chỉ có trong truyền thuyết, Diệp Thiên cũng không biết nói gì cho nó hiểu, hắn lặng một hồi lâu nói tiếp:
- Ta nói này, ngươi vẫn thường ở đây ư?
Tuy rằng Giao Long đã muốn mở ra linh khí, nhưng cho đến bây giờ nó cũng chưa thể hiểu được ngôn ngữ của con người, nghe nói như thế là nó rất khó có thể hiểu được sự giải thích của Diệp Thiên.
- Có phải ngươi sinh ra ở đầm nước này không?
Diệp Thiên chỉ vào dòng nước đen như mực nói, Giao Long gật đầu.
- Ta biết truyền thuyết về Thuồng Luồng trăm năm sẽ hóa thành Rồng, không biết ngươi đã ở đây bao nhiêu năm rồi?
Diệp Thiên có thể cảm nhận rõ ràng khí huyết rất nhiều trên người Giao Long nhiều hơn mình, hắn chưa từng gặp linh vật như vậy, Diệp Thiên cũng không biết chúng tu luyện như thế nào, cũng không biết cảnh giới cuối cùng sẽ đạt được là gì.
Sống ở trong núi này suốt mấy trăm năm Giao Long cũng được xem như sinh vật chúa tể của núi Trường Bạch này rồi, các loài vật khác cũng chỉ là cây cối mà thôi.
Nó cảm thấy hơi thở của đồng loại nên rất vui mừng, nhẹ nhàng cắn lấy ống quần của Diệp Thiên và muốn ra khỏi đầm nước.
- Ta nhổ vào, đây là ngươi muốn làm gì vậy?
Diệp Thiên vội vàng thu chân lại, nếu không muốn thấy đối phương có ý xấu, trong đầu Diệp Thiên cũng có ý ra tay.
Nhưng trừ phần bụng ra thì tất cả chỗ khác của nó đều giống như quái vật, Diệp Thiên không có cách gì, hơn nữa trong cơ thể nó còn ẩn chứa cả tinh khí nhất định Diệp Thiên không phải là đối thủ của nó.
Thấy Giao Long có thể nổi lên từ đầm nước lại kêu hu hu với mình, Diệp Thiên hỏi dò:
- Ngươi có thể cho ta xuống nước được không?
Giao Long gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, dường như nó hiểu được sự vui mừng của Diệp Thiên.
- Sao nước này lại lạnh như vậy?
Diệp Thiên chần chừ bên hồ nước, sau khi đưa tay xuống thử thấy nước lạnh hắn rùng mình.
Có thể nhìn xuống độ sâu cả trăm mét nhưng không hề thấy đáy hồ, Diệp Thiên xua tay nói:
- Không được, quá lạnh ta không thể xuống được.
Tuy đã tu luyện đến cái lạnh giá cũng không thể xâm phạm đến cơ thể nhưng dường như cái lạnh của hồ nước này có thể khiến linh hồn con người ta đông cứng lại, Diệp Thiên dựng cả chân lông, sợ rằng khi đi xuống sẽ không chịu được khí lạnh kia.
Giao Long thấy Diệp Thiên không chịu xuống nước, cũng không có ý cưỡng ép, nó nhảy xuống quay cuồng trong nước, sóng cuồn cuộn nổi lên từ 4 phía.
Tuy Giao Long lớn tuổi hơn Diệp Thiên rất nhiều, nhưng tâm tính vẫn chẳng khác gì 1 đứa trẻ, Giao Long bỗng lặn xuống đấy hồ, mặt hồ dần dần bình yên trở lại.
Cho đến lúc Diệp Thiên nhìn xuống chỗ Hắc Long thoạt nhìn 4 mặt hồ rồi nhìn vào chỗ Giao Long thì có một áp lực vô hình khiến Diệp Thiên không thể thở nổi.
Có thể lúc đo do ảnh hưởng cuả khí độc, sâu trong Sơn Cốc này không có đến cả một ngọn cỏ nhưng trên chỗ đá có một vài cây thấp bé khô héo, nói như vậy là mùa xuân đã làm cho cây cối sống lại.
Ngoài ra mặt hồ còn khẽ rung lên có mấy con vật động đậy, hẳn là Giao Long đã no bụng bằng những sinh vật trong núi này, mấy người đêm qua đã bị kéo vào không chừng cũng đang ở trong đó.
Còn một điểm nữa khiến Diệp Thiên cảm thấy kì lạ, nước ở trong hồ này lạnh vô cùng thế nhưng cảm giác cũng khá giống trong núi Ôn Tuyền bên ngoài phát ra đầy những linh khí li ti.
Nếu như là ở thời xưa thì trong đầm Ôn Tuyền kia vẫn là nơi tu luyện tốt nhất đó cũng là nơi của động tiên.
Tuy nước trong hồ sờ rất lạnh nhưng đứng bên hồ vận công pháp, đưa linh khí vào trong cơ thể Diệp Thiên cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Thấy Diệp Thiên đứng bất động ở đó Hồ Hồng Đức ở ngoài cửa động có vẻ sốt ruột, la lớn:
- Diệp Thiên, sao rồi? không sao chứ? Nhanh ra đi!
Hồ Hồng Đức gọi to khiến Diệp Thiên tỉnh lại, nhíu mày nói:
- Lão Hồ, tôi không sao, tôi muốn cho Giao Long này thông suốt, để từ nay về sau nó không thể tiếp tục hại người được nữa.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên đúng là có ý nghĩ này vì 10 năm trước mọi người sử dụng súng kíp tác dụng cũng không cao, căn bản là đạn không thể xuyên thủng được làn da phòng ngự của Giao Long.
Nhưng hôm nay không giống ngày trước, nếu như Giao Long vẫn ăn thịt người xung quanh đây, để cảnh sát tới bao vây thì nó cũng khó mà thoát khỏi.
Trên đời này có duy nhấy sự tồn tại của Giao Long này, Diệp Thiên cũng không muốn quấy rầy nó, nhưng cũng cần Giao Long phối hợp một chút.
Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức nói chuyện làm động đến đáy hồ khiến Giao Long quay cuồng, thân thể to lớn của nó lúc ẩn lúc hiện, lập tức tới bên cạnh Diệp Thiên.
Đột nhiên Giao Long há miệng, một ánh sáng chỉ như ngón trỏ giống như ánh sáng có màu ngăm đen của tảng đá, rơi xuống trước mặt Diệp Thiên.
- Cái gì đây?
Diệp Thiên sửng sốt một lúc, ngồi xổm xuống cầm viên đá nhỏ đó lên nhưng cùng với lúc viên đá kia rơi cả người Diệp Thiên cũng run lên mạnh mẽ.
Lạnh, cảm giác lạnh còn tăng lên gấp bội từ ngón tay Diệp Thiên truyền vào cơ thể, cái lạnh đó dường như làm cho cả huyết mạch Diệp Thiên đông cứng lại, trong lúc đó các sợi tóc của Diệp Thiên cũng kết lại thành các sợi băng.
Nhưng khí huyết trong cơ thể của Diệp Thiên cũng đồng thời quay vòng lên, hắn lo lắng, kinh mạch chậm rãi giúp Diệp Thiên xua đi khí lạnh.
Tuy vừa rồi không phòng bị, nhưng coi như lúc chân khí của Diệp Thiên bơi đi, hàn khí và nguyên khí trong cơ thể hắn hòa làm một ngắn ngủi, Diệp Thiên cảm thấy nguyên khí trong cơ thể hắn mạnh lên rất nhiều.
Khoảng 7,8 phút, Diệp Thiên há mồm phun như mũi kiếm bắn ra, so với lúc sáng thì hơi thở đã khỏe hơn rất nhiều đúng như vừa thoát khỏi một lưỡi dao sắc bén.
- Cái gì đây? Tại sao nó có thể bổ sung linh lực? Tại sao linh lực lại lạnh giá như vậy?
Ngón tay thôi đụng vào viên tiểu thạch, trong nháy mắt Diệp Thiên tràn đầy vẻ kinh ngạc, chỉ cần không chạm vào thứ này thì dường như nó hoàn toàn vô hại giống như một khối ngọc thông thường không có gì phải để mắt đến.
Giao Long thấy Diệp Thiên không cầm viên đá nhỏ, nó dùng chân màng có móng vuốt hướng về phía Diệp Thiên đẩy đẩy.
- Ngươi muốn tặng cho ta?
Diệp Thiên hỏi, tảng đá này lạnh vô cùng nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với công pháp, nó kết hợp với hàn khí trong cơ thể khiến cho Diệp Thiên cảm thấy nguyên khí đang đọng lại nhất nhiều.
Nhìn thấy hồ nước đen như mực, Diệp Thiên hiểu cõ lẽ sự xuất hiện của Hắc Long trong hồ có liên quan đến những tảng đá.
- Hu hu
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Giao Long gật đầu.
- Được , ta cầm lấy nó nha!
Đây là đồ tốt, Diệp Thiên cũng không khách khí, lấy một mảng vải bọc lấy Mặc Ngọc cất vào túi mình.
- Cả người người đều có màu hồng nâu lại ngăm đen, gọi ngươi là Hắc Giao nhé!
Nhận được một vật kì lạ như vậy, Diệp Thiên rất vui mừng, thuận muồn gọi luôn cái tên Hắc Giao vừa mới đặt:
- Hắc Giao, với sự tu luyện của ngươi bây giờ chỉ cần ngươi hấp thụ được tinh khí của trời đất thì có thể sống sót được chứ sau này không cần ăn thịt người nữa.
Vì muốn để Hắc Giao hiểu lời mình nói Diệp Thiên khoa chân múa tay giải thích, cuối cùng chuyện này cũng đã được nói ra rõ ràng.
- Hu hu!
Tuy Hắc Giao hiểu lời Diệp Thiên nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng của nó thoát lộ ra vẻ đầy nghi hoặc.
- Nếu ngươi bị phát hiện thì sẽ bị con người giết chết!
Bất đắc dĩ Diệp Thiên phải nói vậy trong nó vẫn còn tính người. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau khi nghe Diệp Thiên nói lời này, ánh mắt Hắc Giao có vẻ không thèm để ý, nó rẽ nước vung cái đuôi, "oạch" một cái nước bắn tung tóe, đá vỡ ra trắng xốp như những miếng đậu phụ.
- Oa , ngươi thật lợi hại.
-
Vốn dĩ Diệp Thiên có thể dốc hết sức giao đấu với nó nhưng sau khi nhìn thấy đá vỡ vụ bắn cả trên mặt đất thì hắn biết không thể xem thường con Hắc Giao này.
Sau sự sợ hãi ban đầu, Diệp Thiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dĩ nhiên không khó để phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của Tống Chi Kiện.
Theo như lời ông ta nói, thì số tiền kia là thuộc về nhà Tống gia, mà gần như vì bồi thường cho DIệp Thiên, mà chuyển nhượng lại cả mấy chục tỉ cho Diệp Thiên, kiểu lấy cớ này chỉ có đi lừa đứa trẻ năm tuổi còn nói được.
Chân tướng của sự việc rất đơn giản, tài sản trị giá mấy chục tỉ USD nhất định là đều thuộc về mẹ Diệp Thiên, Tống gia phỏng chừng là không thể đoạt được số tiền đó, nên mới lui đến cầu Diệp Thiên, đem chủ ý này nói rằng là của cậu.
Đến lúc đó thì bản thân mình chỉ có cổ phần chư không có tư cách tham dự vào công việc quản lí kinh doanh của tập đoàn, Tống gia muốn dùng thủ đoạn này để đổi vị trí tài sản, quả là quá dễ dàng rồi.
Diệp Thiên nghĩ không sai, Tống gia chính là có chủ ý đấy, hơn nữa thậm chí cũng không nói thật khi ở trước mặt cha mình, bởi vì ngoài Tống Vi Lan ra không ai có thể biết được giá trị của số tài sản này.
Những công ti sản xuất đều có tiềm lực phát triển lớn, giống như cổ phiếu của Microsoft, trong thời gian mười năm ngắn ngủi đã tăng lên gấp mười lần, số tài sản này đủ để cho cậu có thể nắm trong tay cả gia tộc Tống thị.
-Ý tôi là, số tài sản của Tống phu nhân do ai kế thừa, không cần phải thông qua các người chuyển lời chứ?
Diệp Thiên uống ngụm trà, cười như không cười nhìn về phía Tống Chi Kiện.
Thấy Diệp Thiên tươi cười trong lòng ông ta “hồi hộp”, ông biết người thanh niên trước mặt mình không dễ gì mà làm cho hồ đồ, có lẽ đã phát hiện ra ý đồ của mình.
Nghĩ một lúc sau, Tống Chi Kiện nói với vẻ mặt thành khẩn:
-Diệp Thiên, số tài sản này là do các con cháu Tống gia nỗ lực cùng nhau phấn đấu mới kiếm được, mẹ… mẹ cháu không thể nắm toàn bộ trong tay, cách giải quyết này cũng là cách giải quyết tốt nhất, cháu cũng cần phải hiểu điều này.
-Tiền là của ai, thì để người đó đến nói chuyện với tôi, tôi nghĩ, Tống tiên sinh ông không đủ điều kiện để nói chuyện này, xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước.
Sau khi làm rõ mục đích của Tống Chi Kiện, trong lòng DIệp Thiên cảm thấy thật đáng buồn, bản thân Tống Chi Kiện và gia đình e rằng tiêu không hết, vì tiền mà có thể hạ thấp bản thân.
Người của những gia tộc này lẽ nào thực không hiểu, tình cảm giữa người với người dù có dùng nhiều tiền hơn thế nữa cũng không thể mua được sao?
Cha mẹ hiện tại cũng không có hòa thuận, Tống gia liền khẩn cấp nhẩy ra, càng khiến Diệp Thiên cảm thấy khinh thường Tống gia hơn, thậm chí còn không muốn tiếp tục ngồi đây nữa.
-Diệp Thiên, ngươi… rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đây là chúng ta muốn giữ lại thể diện cho bác gái, mới đến nói chuyện với ngươi, nếu ngươi không biết điều thì số tiền đó một phân cũng không lấy được.
Nhìn thấy cha mình khép nép nói chuyện với DIệp Thiên, thế nhưng cậu lại muốn đứng lên đi khỏi, Tống Lương Đông không thể nhẫn nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng lên chỉ tay về phía Diệp Thiên.
-Anh… đang uy hiếp tôi?
Diệp Thiên híp mắt lên, ngoài Tống Vi Lan ra thì cậu không coi ai trong nhà họ Tống là người thân, nói cách khác, cậu tuyệt đối có thể ra tay với ai trong nhà Tống gia dám uy hiếp cậu.
Trước đây từng có một Tống Hiểu Triết đã chết vì tai nạn xe cộ, ngoài ra còn có Tống Hiểu Long nợ cậu một mạng sống.
Cảm nhận được sát khí của Diệp Thiên, trái tim Tống Lương Đông như bị ai hung hăng nắm giữ được, trán toát ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, ngã ngồi trên ghế thốt không ra lời.
Bởi lẽ sát ý của Diệp Thiên chính là nhằm để đối phó với Tống Lương Đông, coi như Tống Chi Kiện bên cạnh cậu không có cảm giác gì thì chỉ nghĩ đến việc con trai ông ta bình tĩnh một chút.
-Diệp Thiên, Tiểu Đông không có ý uy hiếp cháu đâu, nó nói đều là sự thật, đây cũng là bước cuối cùng mà Tống gia chúng ta có thể làm được, hi vọng cháu cân nhắc kĩ lưỡng một chút.
Tống Chi Kiện thực sự không nghĩ tới rằng Diệp Thiên chỉ là một cậu thanh niên mới có tuổi đầu lại có thể khó chơi như vậy, khiến cho người già đời trong buôn bán đàm phán như ông cũng đều cảm thấy bó tay bó chân, không có biện pháp nào khác.
-Ông không phải là người cầm lái cho Tống gia sao?
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, buông một câu rồi xoay người vén rèm đi ra ngoài:
-Muốn cùng tôi đàm phán, ông không được, nếu không để phu nhân Tống đến tìm tôi, thì hãy để cho lão tiên sinh đến đi.
Diệp Thiên hiểu rằng nếu Tống Chi Kiện đã tìm đến cửa thì chuyện này nhất định phải có một kết quả, nếu không sau này cậu sẽ còn phải bận tâm, vì vậy mới đưa ra yêu cầu đó, Tống Chi Kiện đúng là không đủ tư cách để nói chuyện cùng cậu.
Tuy rằng Diệp Thiên không thừa nhận ông ngoại, nhưng là Tống Hạo Thiên có thể có hành động hiến tặng số tiền gần trăm tỉ cho quốc gia mà không cần tuyên dương, còn khiến cho Diệp Thiên không thể nói ra những lời khó nghe.
-Cậu…Cậu… ngạo mạn!
Tống Chi Kiện bị Diệp Thiên nói lúc trước khi đi thì hoảng sợ, ông ta không ngờ rằng Diệp Thiên có thể dám nói ra cậu bảo người lớn tuổi đến nhà như vậy, việc này quả thực đúng là không biết trời cao đất dầy là gì.
Tống Chi Kiện có thế đến cửa nhà Diệp gia, bởi vì hắn tạm thời không thể đại diện cho Tống gia, ông ta đến nhà không thể nói rằng Tống gia hạ mình trước Diệp gia được, đây cũng là do thân phận của ông ta quyết định.
Nhưng Tống Hạo Thiên là ai, với thân phận tộc trưởng của Tống gia, cũng là người lãnh đạo của quốc gia không lâu nay, quản lí trong tay hơn tỉ người, há lại có thể bị coi thường bởi một tiểu tử đầu còn để chỏm Diệp Thiên sao?
-Tiểu Đông, con sao thế?
Phun ra một tràng tức giận mà Diệp Thiên không nghe thấy xong, Tống Chi Kiện mới phát hiện ra con trai mình có gì đó không ổn, ngồi ở chỗ đó, hai mắt đăm đăm, mồ hôi đầm đìa.
-Cha, cái… cái thằng Diệp Thiên kia…thật đáng sợ, nó liếc mắt một cái khiến con không thể nào không cảm thấy sợ hãi.
Sau khi bị cha mình tưới cho một tách trà, Tống Lương Đông mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt đầy sợ hãi, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ rằng ánh mắt của một người lại có thể đáng sợ đến vậy?
-Người… người này không có triển vọng.
Thấy con trai bị Diệp Thiên dọa lòng Tống Chi Kiện bất đắc dĩ lắc đầu nói:
-Được rồi, đừng làm mất mặt thêm nữa, đi thôi, đi đến chỗ ông thôi.
Những lời nói này của Diệp Thiên, Tống Chi Kiện chuyển lời lại cho cha mình, Tống Hạo Thiên đến nhà là chuyện không thể nào, nhưng có thể cho chị mình đến một chuyến, đến lúc đó cùng thực hiện trách nhiệm của mẹ con.
-Tống tiên sinh, sức khỏe của thủ trưởng không tốt, ông đừng nói chuyện lâu quá.
Hơn một giờ sau, Tống Chi Kiện cùng con trai đến đường Vạn Thọ nơi Tống Hạo Thiên ở, được y tá dặn dò xong mới cho đi vào, đến ngay cả Tống Lương Đông cũng phải đứng ngoài chờ.
Đang đi tản bộ trong sân nhìn thấy con trai đi vào, không chờ ông ta nói đã cười:
-Không được phải không? Ta sớm đã biết đứa trẻ này không dễ để cho người khác định đoạt đâu, người của Diệp gia, đều rất quật cường.
-Cậu ta quật cường chỗ nào? Chính là không hiểu chuyện.
Nghĩ đến cuộc gặp mặt hôm nay với Diệp Thiên, Tống Chi Kiện lớn thế này rồi nhưng trong lòng không nhịn được có chút uất ức, bề trên như ông ta cũng coi như là tuyệt vời rồi.
-Cha, chuyện chính là như vậy…
Sau khi giúp cha ngồi xuống, Tống Chi Kiện một lần nữa kể lại chân tướng sự việc một cách khách quan không thêm mắm thêm muối:
-Diệp Thiên không thừa nhận Tống gia, cậu ta cũng không muốn nói chuyện cùng con về việc này, con thấy, hay là để chị cả đi xem sao?
-Chị con ư? Tính cách của nó còn quật cường hơn cả tiểu tử đấy, muốn thuyết phục nó thì vẫn cần phải đi tìm Diệp Thiên.
Tống Hạo Thiên tức giận nhìn con trai mình, nó là loại người gì chứ? Há có thể nhìn không ra lòng dạ của con trai mình?
-Thôi quên đi, là Tống gia nợ nó, ta đến đấy thì sợ gì chứ?
Tống Hạo Thiên thở dài, lui đến hai tháng nay ông cũng tự hỏi rất nhiều, cả đời này ông cảm thấy có lỗi nhất chính là cô con gái lớn, tiếp theo cũng nảy sinh sự áy náy đối với Diệp Thiên.
-Cha, như vậy… như vậy sao mà được?
Lời nói của Tống Hạo Thiên khiến con trai trợn mắt lên nhìn:
-Không được, tuyệt đối không được, cha, thân phận của cha là gì chứ, làm sao có thể đến nhà Diệp gia được?
Ân oán giữa hai nhà Diệp Tống, lớp người già ở kinh thành không ai là không biết, luôn luôn là cả đời không qua lại với nhau, chủ Tống gia hiện tại Tống Hạo Thiên đến cửa nhà Diệp gia, điều đó đồng nghĩa với việc đại diện cho cả nhà họ Tống đến cúi đầu trước Diệp gia.
Nếu Diệp gia vẫn là thuộc gia đình giàu có, thì người khác còn có thể hiểu được, nhưng Diệp gia đã suy tàn rồi, nếu cúi đầu như vậy thật khiến cho nhiều người chê trách, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu để Tống Chi Kiện ngăn cản cha mình.
-Ta thì có thân phận gì chứ? Chỉ là một lão già về hưu mà thôi!
Tống Hạo Thiên liếc mắt nhìn con trai một cái nói tiếp:
-con người à, có lúc không nên để mình quá tham lam làm việc gì đó, Chi Kiện, khi nào con bằng tuổi ta có lẽ con sẽ hiểu.
-Đã qua tám giờ tối, con muốn thì đi cùng đi.
Tống Hạo Thiên đứng lên, khoát tay áo gây sự chú ý của con trai rồi rời đi, nói thật thì mặc dù Tống Chi Kiện là người buôn bán tài hoa ở Hông Kong, nhưng vẫn khiến cho Tống Hạo Thiên thấy thất vọng.
-Anh Hồ, kinh thành này thế nào? Tấp nập hơn Trường Bạch Sơn nhà ông chứ?
Hơn sáu giờ buổi tối, Chu Khiếu Thiên lái xe đưa Hồ Hồng Đức cùng Cẩu Tâm Gia về, nhìn bộ dạng hưng phấn của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên không khỏi cười nói:
-Anh Hồ, rõ ràng là ở lại trong kinh thành này tốt lắm, không có chuyện gì cũng có thể trò truyện cùng sư huynh.
-Ở vài ngày thì còn có thể chứ ở lâu dài thì không được.
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, sợ Cẩu Tâm Gia có suy nghĩ khác, vội vàng nói:
-Chú à, cháu muốn ở cùng chú, nhưng thực không nỡ rời Trường Bạch Sơn, chú đừng giận nhá.
-Ta tức gì cháu chứ, năm đó muốn đưa cháu đo thì không đồng ý, còn không biết tính nết của cháu đấy?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy cười, ông hôm nay về lại chốn xưa đi thăm thú rất nhiều nơi, trong lòng cũng có chút bùi ngùi xúc động, nhìn Diệp Thiên nói:
-Tiểu sư đệ, hôm nay không có chuyện gì chứ? Cùng với sư huynh uống một chút, anh lại kể cho em nghe mấy chuyện quá khứ.
-Được ạ, Khiếu Thiên, cậu đến quán ăn gọi mấy món đi, tôi đi lất hai vò rượu Mao Đài, cha quá ki rồi, hôm qua lấy ra không phải là rượu!
Diệp Thiên đồng ý ngay lập tức, những chuyện truyền kì xảy ra với Cẩu Tâm Gia người khác muốn nghe cũng không nghe được.