Không riêng gì bức tranh lão đạo sĩ giao cho cha con Diệp Thiên mà cả bức tranh Phong Huống mua được của Văn Chinh Minh cũng đều không cánh mà bay, xem ra …… những người này còn là cố ý cướp.
- Tiểu Thiên, con và Phong ở lại đây, có chuyện gì cũng đừng đi, ta đi báo án ……
Tình hình như thế, Diệp Đông Bình cũng chỉ có thể mong đợi ở nghành công an, nhắc Diệp Thiên mấy câu, vội vả đi ra cửa.
- Cha, cha, cha chớ đi, con biết là ai ……
Diệp Thiên gọi khản cổ, mà Diệp Đông Bình lòng như lửa đốt cũng không nghe được, bây giờ ông chỉ muốn như thế nào mau chóng đem những bức tranh đó trở về ?
Đồn công an Tây thành cách trạm thu mua cũng không xa, bảy tám phút sau , Diệp Đông Bình liền thở hỗn hển đi vào cửa đồn công an, nhưng bị báo vệ cản lại .
Người bảo vệ này có chút nặng tai, Diệp Đông Bình cùng hắn nói bao nhiêu, vẫn chưa nói rõ, không khỏi lo lắng đứng lên, la lớn:
- Ông ơi, cháu tới báo án, nhà cháu bị trộm, mất đồ giá trị mấy vạn …
- Mất mấy vạn ? Tiểu tử, ngươi đừng khoác lác, ta sống lâu như vậy, còn chưa thấy mấy vạn đâu …
Ông lão kia bĩu môi, không ngăn Diệp Đông Bình nữa, chỉ cho ông ta phòng làm việc của đồn.
- Vị đồng chí này, anh không có lầm chứ, tranh chữ gì có thể trị giá mấy vạn đồng?
Sở trưởng tên là Hứa Phu Kiệt, tuổi hơn bốn mươi, người biết điều nhưng nghe thấy Diệp Đông Bình nói đến giá trị đồ bị mất thì cư xử không khác gì ông lão bảo vệ, quả thực giống nhau.
- Hứa sở trưởng, việc này tôi dám nói lung tung sao? Bức tranh chữ trong cái rương đó, cuối thời Thanh cũng chỉ có hơn hai mươi tấm, còn có một bức tranh là tác phẩm của Văn Chinh Minh, triều Minh, nói mấy vạn còn rẻ đấy!
Nhìn thấy Hứa sở trưởng không tin, Diệp Đông Bình không khỏi sốt ruột, tuy rằng lão đạo sĩ là sư phụ Diệp Thiên, nhưng mình làm mất thứ người khác trân quý vài chục năm, vậy cũng không mặt mũi nào gặp lại Lý Thiện Nguyên.
- Anh Diệp, anh đừng có lo, tôi không hiểu lắm về những gì anh nói, nhưng dù là tranh của người vĩ đai lắm thì cũng chỉ mấy tệ thôi, anh nói vài thứ kia, có đáng giá như vậy không?
Hứa Phu Kiệt là người từ bộ đội chuyển nghề trở về, đến nơi này công tác cũng không lâu, người trong bộ đội thời này, phần lớn đều là xuất thân từ nông thôn, chỉ cần tố chất tư tưởng và có tố chất quân sự, dám vượt qua thử thách là được, về văn hóa cũng không có yêu cầu gì.
Mà trước khi Hứa sở trưởng tham gia quân ngũ chỉ là người thất học, tới bộ đội mới được học tập văn hóa, hiện tại tuy rằng miễn cưỡng có thể xem báo chí, nhưng đối với mấy bức tranh mà Diệp Đông Bình nói, chính là mới nghe lần đầu.
Với hắn, thứ mà Diệp Đông Bình gọi là tranh chữ của danh nhân, cùng tính chất với những tờ lịch treo tường hay tranh tết trong những năm gần đây, người này khuếch đại quá, kỳ thật là muốn cho mình coi trọng mà thôi.
Những năm này nhân viên chính phủ, tuy rằng làm việc không mang kiểu cách nhà quan, cũng có chuyện tham ô cực nhỏ, nhưng nói thật, trình độ nghiệp vụ thật đúng là không được, bản thân Hứa sở trưởng này, cũng là đại diện cho đặc thù và là hình ảnh thu nhỏ của thời đại .
Diệp Đông Bình kiên trì quan điểm của mình, mà Hứa sở trưởng cũng không tin, nhất thời, hai người thành đôi co, ai cũng không cách nào thuyết phục người kia.
Hứa sở trưởng vẫn là người làm công an, vẫn là rất có kinh nghiệm đối với việc tìm kiếm, nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Tiểu Diệp, nếu anh nói tranh chữ đó giá trị nhiều tiền như vậy, tôi hỏi anh, mấy thứ này của anh là từ đâu mà có?
- Cái này... chuyện này...
Diệp Đông Bình thật đúng là bị hỏi bất ngờ, chuyện này không dễ giải thích, nếu nói thực, chắc sẽ liên lụy đến lão đạo sĩ trên núi, đến đồn công an tiếp tục chứng thực, thời gian chậm trễ không nói, chỉ sợ sớm không biết mấy bức tranh đi nơi nào.
Thấy Diệp Đông Bình ấp úng, Hứa sở trưởng đắc ý, mở miệng nói:
- Thấy anh cũng giống như là một người có văn hóa, sao cũng tham lam như vậy? Nói đồ đạc trong nhà quần chúng bị mất, chúng tôi có thể không lo sao? Không nên báo cáo láo giá trị đồ bị mất...
- Ôi , Hứa sở trưởng, tôi không có báo cáo láo, tôi nói đều là thật...
Nghe mình bị đánh giá như vậy, Diệp Đông Bình dở khóc dở cười, đang chuẩn bị biện giải, trong đầu đột nhiên chợt lóe ra ý nghĩ, vội nói:
- Hứa sở trưởng, tôi nói thật nhé, tranh chữ văn vật đó, đều là của người đầu tư cho trạm thu mua tên là Liêu Hạo Đức ...
- Liêu hạo đức, anh ta là ai? Mất đồ sao không đích thân đến tố giác?
Hứa sở trưởng thấy kỳ quái, hỏi.
- Liêu tiên sinh là Hoa Kiều, một thời gian trước trở về thăm người thân, hiện tại đã quay về Mĩ...
Diệp Đông Bình cũng là bị bức không có cách nào khác, nếu không mượn tên Liêu Hạo Đức, chỉ sợ vị Hứa sở trưởng này sẽ không coi trọng chuyện này.
- Hoa Kiều Mỹ? ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đang bê cỗ trà chuẩn bị uống, Hứa Phu Kiệt nghe lời này, nhất thời ngây ngẩn cả người, buông cốc trà xuống, hỏi:
- Anh nói những tranh chữ đó là của vị người Hoa gốc Mỹ?
- Đúng, đúng vậy, ông ta để ở trạm thu mua để cho tôi bảo quản, hiện tại tôi đã đánh mất...
Nếu bắt đầu, Diệp Đông Bình cũng chỉ có thể tiếp tục, lừa gạt người của chính phủ hậu quả rất nghiêm trọng, cũng may Liêu Hạo Đức đã về Mỹ, cho dù muốn tìm hắn chứng thực, nhìn tình huống trước mắt mà nói cũng là không thể.
- Vậy ... anh nói cụ thể một chút, tên của vật phẩm bị mất, ôi, đừng nói nữa, anh viết đi, đều viết ở trong này, được rồi, chính là chỗ này ...
Nghe được đồ vật này là của Hoa Kiều Mỹ, thái độ của Hứa Phu Kiệt lập tức chuyển biến, cũng không phải nói hắn sính ngoại, mà là bởi vì từ cải cách mở cửa tới nay, quốc gia tương đối coi trọng đối với những người nước ngoài bỏ vốn đầu tư.
Bởi vì yếu tố lịch sử của thời kì này, quốc gia cũng đưa ra rất nhiều chính sách với người nước ngoài, chính là muốn hấp dẫn bọn họ về nước gây dựng sự nghiệp, kéo kinh tế quốc nội phát triển.
Trong thời kì này, Thần Châu đại lục rất hấp dẫn Hoa Kiều, không nói đâu xa, trong huyện thành này, nếu có một Hoa Kiều mở cửa hàng, bên trong có dú các loại hàng hoá nhập khẩu, từ đồ chơi đến đồ điện cái gì cần đều có.
Nhưng nếu bạn cầm tiền đi mua, thực xin lỗi... không bán, phương diện này chỉ có thể quốc gia sử dụng, có thể thấy được lúc ấy quốc gia coi trọng đến mức nào đối với những Hoa Kiều.
Cho nên ở nghe thấy mấy bức tranh chữ này là của Hoa Kiều về nước, thái độ Hứa sở trưởng thay đổi một trăm tám mươi độ, bởi vì hắn biết, chuyện này xử lý không tốt, nói không chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng chính trị.
Thấy Diệp Đông Bình viết vật phẩm bị mất trên giấy, Hứa sở trưởng đứng dậy, nói:
- Tiểu Diệp, như vậy đi, ghi chép đều đã xong, tôi phái phó sở trưởng Lưu, người có kinh nghiệm nhất trong sở đi điều tra, cũng anh trở về hiện trường, có yêu cầu gì anh nói cùng anh ta!
Không tự mình đi hiện trường, cũng không phải nói Hứa sở trưởng không coi trọng chuyện này, ngược lại, hắn cũng là bởi vì quá mức coi trọng, mà cần đi báo cáo cho lãnh đạo trước tiên.