Lắng nghe âm thanh của Hắc Giao, Diệp Thiên cũng có chút không đành, nhưng cũng không thể cùng ẩn cư cùng chuyên tâm tu luyện với Hắc Long trong rừng núi này được, dù sao thì giữa người và loài vật cũng có sự khác nhau .
Thấy phía sau chướng khí không ngừng tản ra, Diệp Thiên bước đến cửa hang quay đầu nhìn lại thì Hắc Long đã biến mất trong nàn khí độc đó, chỉ còn lại âm thanh của nó hòa vào khoảng không.
- Lão Hồ,? Sao lại thế này?
Diệp Thiên thở dài, nhìn lại, thấy bóng của Hồ Hồng Đức, lại thấy anh ta tựa vào gốc cây đại thụ rồi ngã xuống, mắt nhắm chặt không biết là còn sống hay đã chết.
- Nói rồi, tất cả những thứ này không được đụng vào!
Diệp Thiên bước đến bên Hồ Hồng Đức, thấy Mắc Ngọc như tảng đá ở dưới chân anh ta thì đã hiểu rõ, đoán là y đã không nghe lời mình tự ý sờ vào vật này.
Bây giờ Diệp thiên đang tu vị, lúc chạm vào tảng đá này suýt nữa cũng bị đông cứng lại, Hồ Hồng Đức thì càng thê thảm hơn, toàn bộ tóc của anh ta đã đông cứng lại thành băng, môi cũng đóng băng xanh tím lại, toàn thân đang run lẩy bẩy.
Thấy Hồ Hồng Đức còn có thể cử động được, Diệp Thiên thở phào, vội đỡ Hồ Hồng Đức ngồi thẳng dậy, đánh một chưởng vào sau lưng đó chính là truyền chân khí của mình vào cơ thể anh ta để xua ta đi hàn khí.
- Cái đồ chơi này đúng là giết người mà không thấy máu.
Sau khi Diệp Thiên truyền chân khí vào cơ thể Hồ Hồng Đức, cảm thấy khí huyết Hồ Hồng Đức lưu thông chậm, kinh mạch đều tràn ngập hàn khí, lạnh vô cùng, nếu không kịp cứu chữa kịp thời, thì chỉ e Hồ Hồng Đức sẽ chết cóng.
Diệp Thiên tập trung tư tưởng để hóa giải toàn bộ hàn khí trong cơ thể của Hồ Hồng Đức.
Không biết là có được hay không vì Diệp Thiên mới chỉ hóa giải qua hàn khí, sau khi hắn dùng chân khí của mình để tiếp xúc với hàn khí thì hàn khí đã được hóa giải thành linh lực và nó hòa vào cùng với chân khí của Diệp Thiên.
Ngoài ra có một chút chân khí cũng hòa vào được với chân khí của Hồ Hồng Đức, cơ thể lạnh cóng của hắn cũng đang được phục hồi lại.
Một lúc lâu sau Diệp Thiên đứng lên, hắn lấy từ trong túi ra một khối hạch tội chữ phiến đút vào miệng Hồ Hồng Đức, đây chính là đống hạch tội của người mù còn sót lại.
Có thể làm được gì thì Diệp Thiên cũng đã làm, hắn đã loại trừ hàn khí, còn bồi bổ dã sơn hạch tội để bổ sung huyết khí cho Hồ Hồng Đức, hắn tin anh ta không còn gì đáng ngại.
- Diệp Thiên, rốt cục đây là đồ quỷ gì vậy?
Cuối cùng thì 5 phút đồng hồ sau Hồ Hồng Đức cũng đã mở mắt, thấy cục đá nhỏ màu đen rơi trên mặt đất liền vô cùng sợ hãi.
Tuy cơ thể đã bị hàn khí xâm nhập nhưng Hồ Hồng Đức cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Anh ta cũng đã từng nỗ lực đi hóa giải hàn khí, mấy chục năm tu luyện chân khí nhưng chỉ như muối bỏ biển, nếu không có Diệp Thiên cứu giúp thì hắn đã sớm phải bỏ mạng rồi.
- Lão Hồ không phải là tôi đã dặn là không được sờ vào vật đó hay sao?
Diệp Thiên cười khổ nói:
- Xem tôi vì vận chân khí mà biến thành ra cái gì đây này?
Dù là lần đầu tiên tiếp xúc với hàn khí, vừa rồi lúc giúp Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đã hấp thu không ít linh lực, một chút linh lực có thể tràn vào cơ thể Hồ Hồng Đức thì điều đó cũng là rất tốt cho anh ta.
- Này ! nhiều bệnh trong cơ thể không tiện nói ra cũng khỏi hết rồi!
Xem xét tình hình một chút, Hồ Hồng Đức mừng rỡ, anh ta luyện ngoại công cũng ở mức khá, thời trẻ cũng gây không ít tai họa, đó là cái bệnh mà không có cách nào trị tận gốc chỉ điều trị từ từ được thôi.
Nhưng chỉ vừa mới vận công, Hồ Hồng Đức lại phát hiện, bệnh phổi không tiện nói ra đã thuyên giảm phân nửa, tuy cơ thể không tốt hẳn nhưng cũng thấy sảng khoái vài phần.
- Diệp Thiên rốt cục đây là vật gì vậy?
Lần này lúc nhìn về phía viên đá nhỏ, Hồ Hồng Đức vừa sợ hãi lại vừa vui mừng.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết đây là cái gì, đó là Hắc Long cho tôi, nó có thể trợ giúp cho việc tu luyện, nhưng người thường thì sẽ không thể chịu nổi nó.
Biết vật này chưa lâu, bây giờ Diệp Thiên đã biết lúc người chạm đến nó, nó sẽ phát ra hàn khí rất mạnh, nhưng nếu dùng quần áo bọc lại thì nó cũng không khác gì những tảng đã khác.
- Đồ của quái vật tặng thì cũng chỉ có quái vật mới dùng được.
Tuy nhìn thèm thuồng tảng đá màu đen kia nhưng Hồ Hồng Đức cũng hiểu đó là bảo bối của Diệp Thiên, nếu nó ở chỗ anh ta thì cũng không khác gì là bảo bối giữ mạng.
Diệp Thiên cẩn thận cất tảng đá đó đi, nói:
- Được rồi, lão Hồ, chúng ta ở trong núi cũng đã hơn 1 tuần, hôm nay xuống núi thôi.
Hồ Hồng Đức ngẩng đầu nhìn lên trời nói:
- Được, bằng không thì hôm nay sẽ phải chứng kiến tuyết rơi, nếu không rời khỏi đây thì e chỉ có thể để trong núi được thôi.
Thật sự khí tuyết rơi cộng với gió núi cũng có thể dày tới hơn 1 thước, Hồ Hồng Đức cũng không muốn bị rơi vào cảnh muốn cũng không thể xuống núi được.
Quay đầu lại, Diệp Thiên hét lớn vào hang:
- Này, chúng tôi đi đây… đi đây… Đi đây!
Âm thanh vang vào trong động lẫn với tiếng gió như tiếng Rồng kêu lan tỏa khắp núi rừng.
Sau khi Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức khuất vào rừng sâu, một thân hình khổng lồ theo khí độc chui ra, nó nhìn bên ngoài động thật lâu và dường như rất vắng vẻ.
Lúc lên núi 2 người cũng không mang theo nhiều đồ, nhưng lúc xuống núi thì lỉnh kỉnh mấy cái bao lớn, ở tạm một ngày trong nhà gõ trên núi, 2 người mới về nhà Vu Lâm.
Vốn dĩ Diệp Thiên muốn cái lục phân hạch tội ra nhưng Hồ Hồng Đức sống chết không chịu, anh ta nói Diệp Thiên đã đến được đây rồi nếu không có Hồ Hồng Đức dẫn đường thì Diệp Thiên cũng đành chịu.
Nghỉ ngơi ở nhà Hồ Hồng Đức được 1, 2 ngày, 2 người mang đồ vật kia ra phân tích một chút, họ mới đến phố Trường Bạch đã để cho đám Thanh Nhã chờ ngoài cửa từ sớm.
- Diệp Thiên lần sau lên núi nhất định phải mang em đi cùng.
Bạn trai mình chạy đến núi Trường Bạch săn Thái Hạch Tội, để cho mình vào nguy hiểm Thanh Nhã không vui nếu không có chị em bên cạnh thì sớm cô đã đi tháp tùng theo Diệp Thiên.
- Này, Diệp Thiên đây là vật gì vậy? Em nhớ là anh đâu có mang theo đồ chơi này đâu.
Thanh Nhã miệng thì nói chuyện, mắt lại nhìn Diệp Thiên, thấy trên cổ hắn có cái dây gì màu đen thuận tay cô kéo luôn nó ra ngoài.
Trên sợi dây có một cái túi da nhỏ, bên trong có cái gì căng phồng, đó là một viên đá thần bí đây là dụng ý của Hồ Hồng Đức đã may cho Diệp Thiên một cái túi da nhỏ.
Vốn Diệp Thiên cũng không biết viên đá đó ở trước ngực, hắn có thể cảm nhận được linh khí từ ngực đang tràn vào cơ thể mình làm dịu toàn bộ hệ thống kinh mạch, thậm chí công hiệu của nó hơn rất nhiều so với một ngày tu luyện của hắn.
- Đừng, thứ này em đừng đụng vào!
Hai tay Diệp Thiên đều đang xách 2 cái hòm, không để lúc Thanh Nhã sờ vào hắn đã ngăn cản cô, để Thanh Nhã mở cái túi kia ra, cầm cái tảng đá màu đen trên tay.
- Đây là vật gì vậy?
Điều khiến cho Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức bất ngờ chính là Thanh Nhã cầm vật đó trên tay mà không có bất kì một phản ứng nào xảy ra, cô đang lăn đi lăn lại và vuốt ve nó.
- Cho mình xem, cho mình một tí!
Tục ngữ có câu: ba người thường chơi 1 trò, Vệ Dung Dung và Hồ Tiểu Tiên cũng xông tới, mỗi người đều sờ một chút nhưng không hề có hiện tượng phát sinh hàn khí.
- Vật này đối với người không tu luyện thì không có tác dụng gì?
Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức cùng nhìn nhau, cả hai đều không có cách nào lý giải được.
- Được rồi, vật này anh lấy trên núi, trả lại cho anh đi.
Diệp Thiên sợ mấy cô gái này làm vỡ tảng đá, hắn cầm và cất nó vào trong túi da.
Cứ như vậy tiếp xúc trong một khoảng thời gian ngắn Diệp Thiên cũng rùng mình mấy cái, cũng không thể nói rằng hàn khí của nó đã biến mất.
- Được lắm, chúng ta bắt được mấy con Rồng bay, hôm nay chúng ta sẽ được uống canh Rồng bay.
Lúc nói, Hồ Hồng Đức tay phải cầm theo 6 con Rồng bay nhất thời đã thu hút được sự chú ý của mấy cô gái không ai chú ý đến viên đá nhỏ kia nữa.
Buổi tối sau khi vợ Hồ Đại Quân về, Hồ Hồng Đức nói chuyện bọn hắn muốn đến Kinh Thành, mọi người cùng bàn bạc và quyết định ngày mai sẽ đi luôn.
Nhưng bởi vì xem ra không tiện cho tấm da con hổ của Diệp Thiên, nhưng hắn lại không có cách nào khác, nếu bị phát hiện ở sân bay thì tội danh buôn bán động vật quý hiếm của quốc gia thì hắn khó mà có thể thoát được.
Cuối cùng phải để cho Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đi máy bay còn hắn và Hồ Hồng Đức sẽ đi tàu về Kinh, lúc về đên Kinh Thành đã chậm 3 ngày so với Thanh Nhã.
- Diệp Thiên, lão thức có ở nhà không?
Sau khi đi ra từ nhà ga Kinh Thành ra, thấy đám người nhốn nha nhốn nháo, muốn thấy ngay trưởng bối mặc dù đã hơn 60 tuổi rồi mà Hồ Hồng Đức vẫn còn suy tính thiệt hơn.
- Có nhà, cháu đã gọi điện thoại nhưng chưa nói người đến.
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, trái tim đã rời khỏi đại lục gần nửa thế kỉ, bạn bè cũng đã qua đời, nói vậy nhất khi nhìn thấy Hồ Hồng Đức sẽ rất vui.
- Đi, về nhà thôi, tối nay nếm thử rượu Sái Kinh Thành để giải xui ở núi Trường Bạch!
Diệp Thiên không nhắn người nhà ra đón mà bắt tacxi cùng với Hồ Hồng Đức về thẳng nhà.
Vừa mở cửa đi vào phòng, có một người lẻn đến bên Diệp Thiên, vuốt ve chải chuốt mái tóc của hắn.
- Đây là con chồn tuyết?
Hồ Hồng Đức đi sau Diệp Thiên nhìn con Mao Đầu có vè kì lạ, con vật này là nguyên nhân làm cho hắn cẩu thả tất cả áo khoác da đều phải để lại ở Đông Bắc.
-Bảo vệ thủ trưởng!
Thân hình Cẩu Tâm Gia vừa xuất hiện, thần kinh mấy người cảnh vệ lập tức cứng lại, một lần nữa vây quanh Tống Hạo Thiên.
Trong cuộc đối thoại vừa rồi giữa thủ trưởng và Diệp Thiên, bọn họ có thể nghe ra giữa Diệp Thiên và thủ trưởng có chút quan hệ với nhau, nguy hiểm không lớn, nhưng đối với những người lạ, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là phải đề cao cảnh giác.
Huấn luyện mà nhóm cảnh vệ nhận được là đặt sự an toàn của thủ trưởng lên hàng đầu, vì vậy người đứng trước Tống Hạo Thiên có vóc dáng khoảng m, che khuất Tống Hạo Thiên.
Nhưng mấy người vây quanh như vậy, Tống Hạo Thiên cũng không nhìn thấy Cẩu Tâm Gia đang nói nữa rồi, điều này làm cho ông ta có chút luống cuống, cho nên đưa tay đẩy hai người đang đứng trước mặt ra.
-Các cậu nhường đường, nhường đường cho tôi!
Vừa mới bị Diệp Thienexem thường như vậy nhưng vẫn bình tĩnh như bình thường, sau khi nghe thấy tiếng của Cẩu Tâm Gia, lại có chút thất thố, tiếng nói cũng có chút run rẩy.
Phải biết rằng, thời gian giải phóng thậm chí còn sớm hơn, thông thường chỉ cần là người có chút thân phận đều khắc lên mình mấy chữ chính là trong những lời thanh niên tuổi hai mươi nói, quan nhi tự “Lễ kí, khúc lễ thượng”
Ý nghĩa chính của chữ được chọn này là sau khi trở thành nam nhi tuổi hai mươi thì có những cách xưng không được như danh vi nhân phụ chi đạo, bạn bè..., phải thêm chữ cố quan, cũng là một hình thức tôn trọng.
Chữ Tống Hạo Thiên, hai từ “Văn hiên” mà Cẩu Tâm Gia vừa nói ra từ sau khi giải phóng đã không còn ai xưng hô với ông ta như vậy nữa rồi.
Còn đối phó thì vẫn gọi bốn chữ “Văn hiên lão đệ”, nói rõ đối phương nhất định là vị bạn bè cũ thân thiết, hơn nữa còn nhiều tuổi hơn mình, điều này khiến cho Tống Hạo Thiên có chút không bình thường.
Sau khi đẩy cảnh vệ phía trước ra, Tống Hạo Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cẩu Tâm Gia trước mặt.
Diệp Thiên không thiếu tiền, trước cửa lớn lắp bóng đèn khoảng W, khiến cho trước cửa sáng trưng, vì vậy Tống Hạo Thiên có thể nhìn rõ Cẩu Tâm Gia trước mặt.
Nhưng cái nhìn này, lông mày Tống Hạo Thiên không khỏi nhíu lại, bản thân tựa hồ như cũng không nhận ra đạo nhân, ông ta làm sao có thể biết được tên của mình chứ?
Hành động này của Tống Hạo Thiên nhất thời khiến cho những cảnh vệ đứng xung quanh đều hiểu rõ, người được gọi với bốn chữ Văn hiên lão đệ kia chính là thủ trưởng.
Nhưng kể từ đó, những cảnh vệ này lại bắt đầu thấy kì quái, bởi vì vị đạo sĩ này nhìn thì mới chỉ hơn bốn mươi tuổi đầu, tại sao lại gọi thủ trưởng là đệ chứ?
Không chỉ có nhóm cảnh vệ thấy kì quái, chính Tống Chi Kiện cũng nhíu mày, những bằng hữu của cha mình ông ta đều biết, mấy năm nay làm ăn thuận lợi cũng chính là do duyên cớ này, nhưng vị đạo sĩ kia ông lại không có chút ấn tượng nào cả.
Với thân phận ở tuổi này của Tống Hạo Thiên, chuyện gì cũng có thể hỏi thẳng, ông ta cũng không hề che giấu nỗi nghi hoặc trong lòng, mở miệng nói:
-Xin hỏi vị đạo trưởng này xưng hô thế nào, sao lại có thể biết được tên của tôi?
-Tên của ta? Văn hiên lão đệ, ông thật sự không biết ta?
Sau khi Cả Tâm Gia nghe được lời của Tống Hạo Thiên chợt sửng sốt, tiếp theo đánh giá một phen, nụ cười khổ có chút tự giễu:
-cũng đúng, hơn sáu mươi năm gian khổ biến đổi thất thường, lão đạo cũng đã không còn là cố nhân nữa rồi.
Khi Cẩu Tâm Gia nắm quyến năm đó, ông có quyền bắt giữ những phần tử bị nghi ngờ là có khả năng gây hại cho đất nước, thậm chí bao gồm cả vị cục trưởng kia, có thể nói là dưới một người trên vạn người, lúc đó thật là oai phong lẫm liệt.
Có điều sau khi đến Đài Loan hơn nữa lại tiếp nhận một nhiệm vụ quan trọng, khí huyết Cẩu Tâm Gia hao tổn nhiều, hơn nữa ẩn cư trong núi cả nửa thế kỉ, cả người đều phát sinh biến hóa kinh thiên động địa.
Cho nên đừng nói là Tống Hạo Thiên, chỉ sợ cho dù là Tương tiên sinh tái thế, lúc này cũng chưa chắc có thể nhận ra được ông ta, đến nỗi sở dĩ Hồ Hồng Đức nhận được ra thì cũng là do nghe ông ta nói chuyện với Diệp Thiên.
Nhìn thấy cố nhân năm ấy giờ không nhận ra mình nữa, điều này khiến cho Cẩu Tâm Gia có chút tưu nghỉu, lắc đầu nói:
-Không nhận ra thì thôi, không nhận ra thì thôi, Diệp Thiên, chúng ta đi vào thôi!
-Vâng, sư huynh!
Diệp Thiên trả lời, ngay sau đó nói báo thù:
-Bọn họ đều phải đi rồi, ngài lại đến đây xem náo nhiệt gì nữa? Tống Hạo Thiên tiên sinh quyền cao chức trọng, làm sao còn nhớ anh là ai?
Đối với người đứng trước mặt này là ông ngoại người đã khiến cho bản thân cậu từ nhỏ đến lớn thiếu hụt tình yêu thương của mẹ, Diệp Thiên lúc này thật sự là không để ý đến sự kính trọng nữa, lúc nói chuyện còn nói trào phúng ông ta vài câu.
Nhìn thấy hai người Diệp Thiên quay lưng định đi vào tứ hợp viện, Tống Hạo Thiên vội vàng hô:
-Vị đạo trưởng này xin dừng bước, tôi tuổi tác đã cao, trí nhớ thực sự không được tốt cho lắm, xin hỏi đạo trưởng là ai? Xưng hô thế nào?
Phải biết rằng, từ sau khi giải phóng, Tống Hạo Thiên không còn dùng tên Văn Hiên nữa, người biết được nhất định là bạn cũ thân thiết.
Hơn nữa Tống Hạo Thiên cũng lờ mờ có cảm giác quen thuộc với người đúng trước mặt này, nhưng bất kể thế nào cũng không nhớ ra được là ai?
Cẩu Tâm Gia dừng bước, nói:
-Tôi là Nguyên Dương Tử, ông có thể nhớ ra không?
-Nguyên Dương Tử? Nguyên Dương Tử... Nguyên Dương?
Tống Hạo Thiên nhắc lại tên này vài lần, đột nhiên ánh mắt trợn tròn, không thể tin được ngước mắt lên nhìn Cẩu Tâm Gia, giọng run run nói:
-Ông... chẳng lẽ là... Nguyên Dương huynh trưởng?
-Haha, không là ta thì còn ai vào đây nữa?
Cẩu Tâm Gia gật đầu, thở dài nói:
-Văn Hiên lão đệ, hơn nửa thế kỉ không gặp, ta cũng không còn tướng mạo như trước nữa rồi.
Cẩu Tâm Gia lúc nhỏ thường tu luyện thuật pháp với Lý Thiện Nguyên, khi ông tuổi, Lý Thiện Nguyên ban cho ông ta tên “Nguyên Dương”, Cẩu Tâm Gia bên ngoài luôn dùng tên này, hơn nữa sau khi xuất gia, đã lấy hiệu là Nguyên Dương Tử.
-Nguyên Dương huynh, anh vẫn ... vẫn còn sống, có thể thế sao?
Cho tới giờ khắc này, sự kinh hãi trên mặt Tống Hạo Thiên cũng không hề thuyên giảm, năm đó quan hệ giữa Tống gia và hai đảng đều rất khăng khít, Tống Hạo Thiên lại càng ngao du rộng rãi, mặc dù thân ở đại lục, nhưng những việc xảy ra ở Đài Loan đều nắm rõ.
Vào đầu thập niên , Tống Hạo Thiên nhận được tin Cẩu Tâm Gia táng thân ở bệnh viện, năm đó còn thổn thức không thôi, nhưng người trước mặt rõ ràng đã chết giờ còn sống hiện ra sờ sờ trước mắt, đây là một cú đả kích lớn đối với Tống Hạo Thiên.
Vốn là người có vốn kinh doanh lớn nhất trong nước, từ thập niên lại bắt đầu nhận chức vụ lãnh đạo, phong vân chốn quan trường gần hai năm, Tống Hạo Thiên cũng đã trải qua không ít phong ba bão táp, nhưng hôm nay lại là cuộc chấn động lớn nhất trong cuộc đời ông.
-Đúng vậy, đến tôi còn không tin được là mình còn sống nữa là...
Cẩu Tâm Gia thở dài một tiếng nói:
-Văn Hiên lão đệ, vào trong nói chuyện đi.
Lời mời của Cẩu Tâm Gia lại khiến cho Diệp Thiên từ nãy không nói gì phải nhiều mày:
-Sư huynh, em đã nói qua, cửa nhà Diệp gia không tiếp người nhà họ Tống, ôn chuyện cũ có thể đi ra ngoài.
-Diệp Thiên, ân oán giữa hai nhà Diệp Tống ta đều biết, những gì Tống gia làm năm đó cũng có phần quá đáng, nhưng đều là chuyện của đời trước rồi, em cũng không cần phải canh cánh trong lòng nữa.
Cẩu Tâm Gia lại quên rằng đây là nhà Diệp Thiên, lập tức cười khổ nói:
-Văn Hiên lão đệ đã đích thân đến đây, cũng coi như là cúi đầu trước Diệp gia rồi, không thế các người có chết cũng không thôi sao?
Năm đó chuyện giữa hai nhà Diệp Tống làm náo loạn cả kinh thành, Cẩu Tâm Gia cũng biết rõ, nhưng người đứng đầu Tống gia lúc đó lại không phải là Tống Hạo Thiên, cho nên ông ta muốn từ đây hóa giải.
-Chuyện của đời trước không liên quan đến em, em cũng không đi hận thù chuyện này.
Diệp Thiên liếc nhìn Tống Hạo Thiên một cái, thản nhiên nói:
-Đối nhân xử thế, hoàn toàn không theo suy nghĩ phụ nữ, vợ chồng người khác li tán, mẫu tử li biệt, người tâm địa ác độc như vậy, em không thể để cho ông ta tiến vào Diệp gia được.
Lòng dạ Diệp Thiên tuy rằng không gọi là rộng rãi, nhưng ân oán nửa thế kỉ trước của gia tộc, cậu không hề đặt trong lòng, nhưng hành vi chia rẽ không khoan nhượng cha mẹ cậu thì không thể nào cho qua được.
Nghe được nguyên cớ Diệp Thiên không cho Tống Hạo Thiên vào cửa, Cẩu Tâm Gia không khỏi đau đầu, tục ngữ có câu “thanh quan khó đứt việc nhà”, đây là việc nhà của Diệp Thiên, cho dù thân là sư huynh cũng không nên nhiều lời.
Cẩu Tâm Gia chớp mắt, rõ ràng vứt ân oán giữa Diệp Thiên và Tống Hạo Thiên sang một bên nói:
- Diệp Thiên, coi như là nể mặt sư huynh đi, mượn chỗ của em để tiếp đón vị bạn cũ này được không?
-Sư huynh...
Diệp Thiên thở dài, ánh mắt vô tình hay hữu ý nhìn Tống Chi Kiện một lúc, nói tiếp:
-Tống gia bọn họ làm quá nhiều việc xấu xa, em thật sự không muốn vì bọn họ mà làm ô uế nhà cửa.
-thì để cho Văn Hiên lão đệ vào một mình không được sao?
Nét mặt Cẩu Tâm Gia nghiêm nghị nói:
-Ta biết tính cách của em, Văn Hiên cũng không làm khó em đâu, nếu không sư huynh đã không đáp ứng.
Sư huynh đã nói đến nước này, Diệp Thiên cũng có chút khó xử, do dự một lúc, gật đầu nói:
-Thôi được, để một mình ông ta vào thôi, những người khác đều đứng ngoài đợi đi!
Phải hiểu rằng bạn cũ của Cẩu Tâm Gia chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải là chuyện của mình với Tống gia, buộc Tống Hạo Thiên ở ngoài cửa thì sắc mặt của sư huynh cũng không dễ coi chút nào.
Hơn nữa Tống Hạo Thiên đến cửa, đối với ân oán hai nhà Diệp Tống cũng có thể viết lên một dấu chấm hết rồi, đặt nguyên nhân mẹ mình sang một bên, Diệp Thiên cũng nên để cho Tống Hạo Thiên đi vào.
-Được, ta đi vào một mình, anh Nguyên Dương, anh có thể đem hết những chuyện trải qua bao năm qua nói cho ta không?
So với gặp mặt Diệp Thiên, thì hiển nhiên việc ôn chuyện với ông bạn già này còn quan trọng hơn, năm đó nếu không do có Cẩu Tâm Gia giúp đỡ, Tống gia đã sớm bị hủy trong chiến tranh ở Thượng Hải rồi.
-Thủ trưởng, thực xin lỗi, chúng tôi không thể để cho ngài đi vào.
Tống Hạo Thiên vừa định cất bước, lại bị Phục Tranh Minh kéo lại, dựa theo điều lệ của cảnh vệ, dưới tình huống không tuyệt đối an toàn, bọn họ một tấc cũng không được rời khỏi Tống Hạo Thiên.
Hơn nữa lúc trước Diệp Thiên còn lộ ra thân thủ của mình, khiến cho Phục Tranh Minh không khỏi sợ hãi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì bọn họ làm sao có thể tha thứ được.