Anh hùng vô danh.
Khi còn trẻ thường không biết quý trọng thời gian cứ để cho thời gian trôi đi nhanh chóng, vài chục năm ngắn ngủi qua đi, tuy Hồ Hồng Đức kém Cẩu Tâm gia mấy chục tuổi nhưng tình cảm từ 50 năm trước vẫn rất đáng trân trọng.
Nghe Cẩu Tâm Gia và Hồ Hồng Đức nói chuyện, Diệp Thiên cảm thấy như trở lại những năm tháng chiến tranh loạn lạc, cả 2 bên đều đang nói về chuyện cũ rất thân mật.
- Lão thúc, trời lạnh, sao ngài mặc phong phanh vậy?
Lúc sau, Hồ Hồng Quân thấy đang là mùa đông giá rét mà quần áo thì vẫn như cũ, vội vàng lấy áo trong hòm ra nói:
- Lão thúc, đây là áo da Hỏa Hồ đã may, ngài hãy giữ lấy mặc, là cháu biếu ngài.
- Được, ta nhận năm đó Báo Hoa lão đệ nói muốn để Hỏa Hồ may tặng ta không ngờ nó lại ở chỗ cháu.
Cẩu Tâm Gia gật đầu, nhận lấy chiếc áo khoác nói:
- Cha cháu cả đời lập công, ông ấy xứng đáng là anh hùng, nếu năm đó Tương tiên sinh không nói những cái đó….
Nghĩ lại năm đó Hồ Báo Hoa oai hùng khí thế cao ngất trời khiến cho Cẩu Tâm Gia thổn thức mãi không thôi, lúc đất nước lâm nạn có nhiều lắm những người anh hùng vô danh.
- Lão thúc, cha cháu rất phục ngài cả đời ông thường nói câu này.
Hồ Hồng Đức lau nước mắt, uống một ngụm trà vừa mới đưa vào miệng đã phì ra, nói:
- Lão thúc, hôm nay muốn uống rượu, cháu muốn kính ngài 1 chén.
- Được, hôm nay chúng ta sẽ uống một bữa.
Cẩu Tâm Gia nhìn về phía Diệp Thiên gật đầu nói:
- Tiểu sư đệ, phiền đệ mang một chút đồ nhắm ngon đến đây nhé!
- Được, bọn huynh cứ trò chuyện đi lát nữa rượu và thức ăn sẽ đến ngay.
Diệp Thiên gật đầu, hơn 50 năm chưa gặp hẳn là có nhiều điều muốn nói. Diệp Thiên cáo tội rồi mang 2 cái hòm to vào trong phòng mình.
- Cha, con đã về rồi!
Diệp Thiên lấy điện thoại gọi cho cha, hôm nay hắn bận nhiều chuyện, chuyện mua rượi và đặt đồ ăn phải làm phiền đến cha rồi.
- Tiểu tử thối, ta làm quản gia khi nào vậy? còn biết về nhà nữa cơ đấy.
Nghe con trai nói, Diệp Đông Bình tức giận, trong thời gian vừa rồi xảy ra không biết là bao nhiêu chuyện mà không thấy Diệp Thiên đâu.
- Cha, con cũng rất bận mà.
Diệp Thiên cười đùa nói:
- Đúng rồi, cha nhà mình có khách, hai bình Mao Thai của cha mang ra nhé, để Khiếu Thiên đi mua chút đồ ăn nữa cho thịnh soạn mới được.
Nghe nói có khách đến, Diệp Đông Bình gật đầu nói:
- Được, Khiếu Thiên đang đi làm, à ta còn có chuyện muốn nói với con.
- Cha, có chuyện gì để tối ăn cơm xong đã, bây giờ con đang có việc bận đã.
Diệp Thiên nói được 3 câu rồi cúp máy, bên kia khiến Diệp Đông Bình tức giận dựng râu trợn cả mắt lên, cũng không có cách nào với cậu con trai này nữa, có vẻ như tự Diệp Thiên sẽ không mua gì.
Thật là Diệp Thiên cần có việc phải làm, tuy thời tiết đã chuyển lạnh, ngoài những đồ vật trong cái hòm kia thì còn nhiều chuyện khác cần xử lý.
Mở cái hòm thứ nhất ra Diệp Thiên để tấm da con hổ lên ghế sau đó ra ngoài bẻ mấy cành cây, sau khí chống cái đầu hổ lên đặt nó ở cửa thông gió.
Lúc ở núi Trường Bạch, Hồ Hồng Đức đã dùng bài thuốc gia truyền tiêu chế tấm da hổ này rất tốt, qua tiêu chế màu lông hổ sáng rực rỡ nhưng vì mới qua thời gian ngắn nên phải đặt nó trở chỗ râm mát thoáng gió.
Đặt da hổ, Diệp Thiên lấy trong hòm ra mấy họp plastic chứa mỡ tuyết cáp, đối với phụ nữ mỡ tuyết cáp này còn tốt hơn cả trăm lần sâm, nó dùng để duy trì sắc đẹp.
Mỡ tuyết cáp bảo quản dễ hơn nhân sâm chỉ cần để nó vào trong tủ lạnh là được, giữ nó trong hộp plastic vẫn còn tươi Diệp Thiên tự tay để nó vào trong tủ lạnh.
Cuối cùng là xử lý đến mấy trăm của sâm, cuộc sống của DiệpThiên ở trong tứ hợp viện khá đầy đủ lại không có muỗi cũng không cần dùng hạch tội để diệt côn trùng, Diệp Thiên để mấy của sâm kia trong hòm sắt.
- Sư phụ, sư phụ, ngài đã về!
Diệp Thiên vừa mới thu dọn xong đồ đạc thì đã nghe thấy tiếng Chu Khiếu Thiên.
- Khiếu Thiên, ba tôi để cậu đến phải không? Rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt rồi chứ?
Diệp Thiên đẩy cửa đi ra, cười nện vào ngực Khiếu Thiên, nói:
- Thời gian vừa qua, công lực có giảm sút không đấy? có muốn ra ngoài đọ sức cũng lão nhân kia không?
Kỹ thuật của Diệp Thiên không nhiều lắm nên dạy cho Chu Khiếu Thiên cũng chỉ được ít nhưng Ưng Trảo công của Hồ Hồng Đức có thể tôn làm sư phụ để cậu ta lãnh giáo một chút cũng rất tốt.
Chu Khiếu Thiên tò mò hỏi:
- Sư phụ, lão nhân kia là ai vậy? ánh mắt thập sắc bén.
Tuy Hồ Hồng Đức đã lớn tuổi nhưng lức còn trẻ cũng rất hung ác, ông ta và Chu Khiếu Thiên đều là cao thủ nhưng khí thế trên cơ thể thì Hồ Hồng Đức mạnh hơn Chu Khiếu Thiên nhiều.
- Ông ta là đại sư Ưng Trảo công trên núi Trường Bạch cùng vai vế với người, gọi ông ta là Hồ sư huynh được chứ.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Đi, ta sẽ cho ngươi làm quen với ồng ấy.
- Diệp Thiên, lão Hồ ta mời ngài một ly, nếu ngài không tìm được lão thúc thì cả đời này tôi cũng không hi vọng được gặp lại ông ấy.
Lúc đó Hồ Hồng Đức và Cẩu Tâm Gia đã ngồi uống ở trong sân, thấy Diệp Thiên đi tới Hồ Hồng Đức vội đứng lên rót đầy chén rượu.
- Lão Hồ, bạn cũ của sư huynh còn không nhiều, nếu có lòng hãy ở lại đây cùng huynh ấy đi.
Diệp Thiên gật đầu, nhận rượu từ Hồ Hồng Đức uống một hơi hết sạch, sau đó kéo Chu Khiếu Thiên lại nói:
- Lão Hồ, Khiếu Thiên là đồ đệ của tôi, cũng coi như huynh đệ lúc nói chuyện xin hãy để ý đến cậu ấy một chút.
- Được, lão Hồ tôi sẽ không đối xử tệ với Chu sư đệ đâu.
Nghe Diệp Thiên nói câu này, vẻ mặt tươi cười của Hồ Hồng Đức bỗng nghiêm nghị, bình thường thì nói đùa cũng không sao cả nhưng khi Diệp Thiên bàn về chuyện vai vế thì Hồ Hồng Đức cũng phải nghiêm túc.
- Được rồi, Khiếu Thiên đứa trẻ này rất khá, Đức ăn chút gì lót dạ đi đã, Ưng Trảo công của núi Trường Bạch có không muốn cũng ở trong người cháu rồi.
Cẩu Tâm Gia thấy khô khí có chút ngưng lại liền cười nói:
- Hôm nay chỉ ôn chuyện cũ, hai người cũng ngồi xuống đây, ta cho hai người kể chuyện năm đó đã giết quỷ ở Đông Bắc như thế nào.
Có lẽ vì nguyên nhân chính trị mà ít khi Cẩu Tâm Gia cùng Diệp Thiên ôn lại chuyện cũ, hôm nay nhìn thấy con của bạn cũ cũng vui mừng nói cứ thao thao bất tuyệt.
Lúc toàn dân kháng chiến, trong giang hồ kỳ môn ở quốc đảo cũng đấu tranh không ngừng nhưng chuyện này cực kì bí mật, cũng không có văn bản chính thống nào ghi lại.
Nhưng năm đó chính Cẩu Tâm Gia chủ trương giữ lại người trong kỳ môn, nhân tiện nói về chuyện cũ mấy người Hồ Hồng Đức lắng nghe và cũng bàn luận sôi nổi.
Lúc này Diệp Thiên mới biết, vì mình mà vị đại sư này chết trong tay người Nhật Bản,
Hoàng tộc Mãn Châu nhận giặc làm cha giết hại đồng bào, hơn nữa Hoàng Cô Truân và Cửu Nhất Bát lại là gián điệp nhưng cũng đều bị Cẩu Tâm Gia bắt được.
- Lão thúc, rốt cục là cô gái kia đã chết hay chưa?
Hồ Hồng Đức cũng là lần đầu tiên biết chuyện này, ánh mắt giận giữ vì ông ta hận người đàn bà Đông Bắc đó thấu xương, lúc làm nô dịch ở vùng Đông Bắc nước Mãn Châu cũng có chút qua hệ với cô ta.
ở Đông Bắc dân gian lưu truyền rất nhiều chuyện, thậm chí có người nói cô ta đang sống ở ngoại ô vùng Đông Bắc ở một vùng nông thôn, cho đến nay cũng 70 năm lên Hồ Hồng Đức mới hỏi câu đó.
- Chết rồi, kêu rên 3 ngày, 3 đêm rồi bị kéo ra ngoài bắn chết, chỉ còn thi thể thôi.
Nhắc tới cô gái này Cẩu Tâm Gia có vẻ lo lắng.
Ngày trước vì vây bắt cô gái này, Cẩu Tâm Gia hao tổn không ít công sức cuối cùng phải tuân thủ mệnh lệnh trên phải ở nhà bày trận pháp, để cho người con gái kia phát điên mà chết.
- Su huynh rốt cục anh còn giấu giếm điều gì?
Chuyện này nếu ngài không nói thì nó mãi là một vụ án bí mật.
Sau khi nghe Cẩu Tâm Gia nói, bọn Diệp Thiên đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không thể ngờ thế nhưng lâu nay Cẩu Tâm Gia vẫn giữa nó là chuyện bí ẩn.
Đối mặt với sự thật của lịch sử, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy kì lạ giống như mình đang chạy trong đó khiến cho người ta có cảm giác quay ngược dòng thời gian.
- Lịch sử là do kẻ thắng cuộc viết, hi vọng người đời sau không quên công ơn của tổ tiên.
Sau khi chuyện kháng chiến xảy ra, Cẩu Tâm Gia cũng không còn hứng thú nên cũng không hề nói chuyện đó ra.
- Diệp Thiên, các đệ cũng ăn được thứ này hả? ta và Đoàn Tụ Đức đi mua thêm con vịt và chút đồ ăn nữa.
Mấy người đang uống rượu nói chuyện thì Diệp Đông Bình đi vào trong tay cầm một gói hộp cơm để lên bàn.
- Cha, đây là bạn con ở núi Trường Bạch, cha cứ gọi là lão Hồ cũng được.
Diệp Thiên kéo ch lại, giới thiệu với Hồ Hồng Đức, theo con trai vai vế của Diệp Đông Bình cũng được tăng lên đôi ba phần, nhưng thật ra mà nói ông cũng không quen.
Sau khi khách sáo mấy câu rồi kính rượu cùng Hồ Hồng Đức, Diệp Đông Bình kéo áo con trai 2 người ra chòi hóng mát.
Diệp Thiên có chút bất mãn nói:
- Cha nhà đang có khách có chuyện gì mà phải ra vẻ thần bí như vậy?
- Mẹ con đến Kinh Thành rồi.
Diệp Đông Bình liếc nhìn con trai, thản nhiên nói nhưng đối với Diệp Thiên thì không kém gì sấm sét giữa trời quang.