Trên đường ở Kinh Thành bên trong tứ hợp viện, có một người tóc xõa bạc trắng đang ngồi đánh cờ, đằng sau còn có mấy y tá.
Một bác sĩ chăm sóc sức khỏe khoảng hơn 40 tuổi nhìn đồng hồ trên tay đi đến người lớn tuổi phía trước nhẹ nhàng nói:
- Thủ trưởng, bây giờ cũng không còn sớm nữa ngoài trời lại lạnh hay là vào nhà đi.
Ông cụ không để ý, khoát tay nói:
- Không đi, tôi còn đang trông coi việc này không thể để chúng nó muốn là gì thì làm được?
Sau khi nghe ông cụ nói, mấy người y tá nhìn nhau nói, họ cũng không biết phải làm thế nào, một người quay về phòng cầm giấy tờ và khoác áo ba- đờ- xuy lên người.
Đúng lúc đó, một người từ trong viện đi ra đó là một sĩ quan mang quân hàm thiếu tá, đi theo sau ông ta còn có một người trung niên khoảng hơn 40 tuổi trông cũng khá giống với ông cụ trong viện.
Nhìn thấy người trung niên kia nói rằng đến để kểm tra sức khỏe, liền vội ra đón, giọng nhỏ nhẹ: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Tống tiên sinh, ngài hãy khuyên thủ tướng đi, ông ấy ngồi ngoài đã lâu rồi không tốt cho sức khỏe của của ông ấy.
- Tiểu Vương đang tố cáo ta đấy hả, mấy người này không thể để cho ta thoải mái một chút sao?
Tuy ông cụ đã ngoài 70 tuổi nhưng vẫn còn minh mẫm, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ném quân cờ trong tay nói:
- Không được, tâm không yên, không đánh được cờ, có đánh cũng không có ý nghĩa gì.
Người đến kéo ông cụ ra, cười nói:
- Cha, chủ nhiệm Vương cũng vì sức khỏe của cha, cha cũng phải phối hợp với ông ấy chứ.
Ông cụ này là Tống Hạo Nhiên, hai tháng trước ông ta còn là lãnh đạo của đất nước nhưng giờ đã xuống chức, tuy ông là người Thượng Hải nhưng ở Kinh Thành đã lâu cũng chưa dời khỏi đây bao giờ.
Mà núi Ngọc Tuyền và Tây Sơn cách nhau khá xa, ông cụ cũng không thích cuối cũng ông đã chọn dưỡng thọ ở chỗ này, tuy ở đây náo nhiệt nhưng cũng có chỗ yên tĩnh cuộc sống cũng ổn định nên ông thích.
Chỗ này bên cạnh tứ hợp viện, năm xưa là nơi ở của Thái tổ, cách đó không xa có một cái nhà đó là nơi ở của vợ lãnh đạo.
Cho nên bố trí bảo vệ trong này cũng tương đối dễ dàng, đứng ở giữa suy nghĩ một lát liền đồng ý với yêu cầu của Tống Hạo Nhiên
- Cha sương cốt của cha còn tốt lắm, sống thêm 10 năm nữa cũng không vấn đề gì đâu.
Tuy mạnh mồn như vậy nhưng Tống Hạo Nhiên đã lui về gần 2 tháng, trên lặt đã lộ sự già nua, tóc cũng bạc hết rồi.
- Cha, với cơ thể này cha sống 20 năm nữa cũng không thành vấn đề gì.
Nói chuyện với Tống Hạo Nhiên đúng là Tống Chi Kiện con trai ông, y cũng phải hơn 50 rồi, ông ta được chăm sóc tốt nên trông vẫn trẻ 15, 16 tuổi so với tuổi thật.
Những câu chuyện về Tống Chi Kiện này cũng không thua kém gì cha là Tống Hạo Nhiên.
Ảnh hưởng của Tống gia ở trong nước cũng khá lớn, sau khi giải phóng các công ty hợp doanh thì gia tộc này vẫn có một cuộc sống đầy đủ.
Sinh ra trong Tống gia, Tống Chi Kiện có cá tính đặc biệt, năm 16, 17 tuổi có mở một xưởng xe thể thao, quảng cáo xung quanh trên bãi biển, y nổi tiếng là ccon tử con nhà giàu.
Nhưng bây giờ đã 60, 70 tuổi, Tống gia đã bị thiệt hại nghiêm trọng, Tống Chi Kiện bị đẩy đến Tứ Xuyên để lao động cải tạo, lúc cải tạo xong thì cũng đã hơn 30 tuổi, chân tay Tống Chi Kiện cũng không còn được linh hoạt nữa.
Trước năm giải phóng, rất nhiều người trong Tống gia di cư sang nước ngoài, các đệ tử của Tống gia cũng vậy, lúc đó Tống Chi Kiện đang đi làm công, sau 3 năm cũng thu hồi lại được 1/3 công ty.
Sau đó anh con bác Tống Chi Kiện muốn chuyên tâm vào công ty khác nên đã nhượng lại cho y công ty này, y cũng là người quyết đoán, lấy ra 100 vạn đô la Hồng Kông đã tiết kiệm mua lại và trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty.
Những năm 80 Tống Chi Kiện đã giao bán công ty, số tiền mặt ước tính phải hàng trăm triệu sau đó lại giao dịch trên sàn chứng khoán và trở thành gia đình triệu phú.
Đương nhiên trong chuyện này cũng có không ít những triệu phú khác trong nước giúp đỡ Tống gia nhưng cũng không thể phủ nhận bản lĩnh phi thường của Tống Chi Kiện, đó là kế sách lâu dài của gia tộc họ Tống.
Sau đó là mấy chục năm ăn chơi trác tang, bây giờ Tốn Chi Kiện đã chín chắn hơn nhiều, nhất cử nhất động đều nằm trong khuôn khổ của một thương nhân, y từ từ dìu Tống Hạo Nhiên vào phòng.
- Tiểu Vương, các ngươi ở bên ngoài đi, ta chuyện riêng muốn nói!
Tống Hạo Nhiên khoát tay, ngăn mấy y tá ngoài cửa lại.
Thấy cha có vẻ mệt mỏi, Tống Chi Kiện nói:
- Cha, hôm nay cha mệt rồi, mai con lại đến nhé?
Tuy bây giờ trong tay Tống Chi Kiện có trong tay cả chục tỷ nhưng ông hiểu người cầm lái Tống gia vẫn phải là cha mình.
Một ngày có Tống Hạo Nhiên thì Tống gia còn như Định Hảo Thần Châm, mãi mãi không thể sụp đổ, bản thân Tống Chi Kiện không có năng lực chống đỡ nổi Tống gia.
Không nói đâu xa, đó là chuyện tài sản so với Mỹ Quốc Đại thì Tống Chi Kiện còn kém xa
Kỳ thực, trong Tống gia sau này ai trở thành tộc trưởng thì Tống Chi Kiện cũng không để ý nhiều, nếu đại muội có ý làm tộc trưởng thì y sẽ hoàn toàn ủng hộ.
Nhưng Tống Chi Kiện mới nói chuyện với đại muội Tống Vi Lan có một lần, y phát hiện trong tay Tống Vi Lan có cả mấy trăm triệu đô la, đó là số tài sản khổng lồ cô đều muốn chuyển nhượng cho con trai.
Kể từ đó, Tống Chi Kiện không thể đáp ứng nổi, tài sản của Tống Vi Lan chiếm 80 phần trăm tài sản của Tống gia, nếu chuyển hết chi cháu ngoại thì số tài sản này chẳng còn liên qua gì đến Tống gia nữa.
Có lẽ lúc này Tống Hạo Nhiên còn hy vọng sẽ át chế được sự bất mãn của mọi người.
Nhưng điều Tống Chi Kiện lo lắng chính là ngộ nhỡ cha y qua đời thì Tống Gia sẽ sụp đổ ngay, cơ nghiệp Tống Hạo Nhiên gây dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Quay về càng mệt thêm, chỗ này đúng là làm người ta mệt thêm!
Tống Hạo Nhiên khoát tay, đang ở ngoài cửa ông vào ngồi trên nghế salon, nhắm mắt một hồi ròi mới nói:
- Chi Kiện, ý của em con, con thấy thế nào?
Lần này khi con gái đến Kinh Thành đã đề cập với Tống Hạo Nhiên một vấn đề khó khăn, khiến cho mấy hôm nay ông phải trầm tư suy nghĩ nhiều.
Tống Vay lan rất rõ ràng đưa ra, của nàng toàn bộ tài sản, đều muốn chuyển nhượng cấp của mình nhi tử Diệp Thiên, cũng chính là Tống Hạo Thiên cái kia chưa từng gặp mặt ngoại tôn. Tống Vi Lan đã thể hiện rõ quan điểm bà muốn toàn bộ tài sản của mình được chuyển cho con trai là Diệp Thiên, nhưng Tống Hạo Nhiên lại chưa hề được gặp cháu ngoại.
Dù là tộc trưởng nhưng Tống Hạo Nhiên đã ở phe con gái, ông không có cách nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Tống Vi Lan.
Biết rằng, lúc lập nghiệp ở Mỹ dù có dùng một chút tài sản tiết kiện nhưng hện nay Tống Vi Lan vẫn nắm trong tay nền thương nghiệp của quốc gia, số tài sản đã vượt xa con số hàng vạn đồng.
Hơn nữa, mấy năm nay Tống Vi Lan cũng không còn được nhàn dỗi nữa, bà dùng nhiều cách khiến cho toàn bộ tài sản của Tống Gia phải được đem buôn bán, có thể nói việc buôn bán toàn quyền nằm trong tay Tống Vi Lan.
Nhưng chuyện buôn bán ở nước đế quốc còn có rất nhiều đệ tử của Tống thị cũng tham gia, bọn họ không hề biết chuyện này, mà đều muốn biết tài sản của Tống gia.
Cho nên nếu không cẩn thận trong lời nói thì sẽ không thể lường trước được Tống Hạo Nhiên có còn bị xuống chức nữa không, không chừng doanh nghiệp mấy chục năm gây dựng của Tống thị ở hải ngoại sẽ một lần nữa rơi vào cục diện xấu.
Mà hiện tại Tống Hạo Nhiên là lãnh đạo nhà nước bị xuống chức tài sản mà ông có trong tay dần dần sẽ phải giao nộp hết.
Cái này làm cho Tống gia trở thành thất nghiệp khiến nhiều người không có công ăn việc làm gì, con gái ông buôn bán ở ngoại quốc đúng là một lực chọn tốt nhất.
Là Tống Vi Lan quyết định, không nói là Tống Hạo Nhiên hay cả Tống gia đều lâm vào tuyệt cảnh nhưng Tống Hạo Nhiên là quân nhân số 1 sau khi về hưu nhất định ông sẽ sắp xếp lại gia tộc mình.
Phương diện đầu tiên là cô con gái kia, thức hai là toàn gia tộc.
Trong lòng Tống Hạo Nhiên cũng trăm mối tơ vò, cho nên mới gọi con trai từ Hồng Kông về, lần này 2 cha con nói chuyện xem sẽ quyết định để Tống thị đi theo hướng nào.
- Cha, em con là người ngoại nhu nội cương, chưa bao giờ thay đổ quyết định, chuyện này là từ trước đến nay rồi.
Nghĩ đến tính cách của em gái, Tống Chi khẩu khí càng lớn:
- Con thấy muốn tránh cho gia tộc mình không mắc vào cảnh rối loạn, hay là mình xuống tay với Diệp Thiên.
- Ấy?
Nghe thấy con trai nói câu này, Tống Hạo Nhiên đang nhắm mắt cũng phải mở trừng ra, nghiêm khắc nhìn con trai:
- Chi Kiện, cha không cho phép con động đến người khác hơn nữa đó lại là cháu ngoại ta, không quan tâm Vi Vi có những quyết định gì con cũng không được đụng vào đứa bé này.
Tuy đã từng làm lãn đạo trong bộ máy nhà nước, nhưng hiện tại Tống Hạo Nhiên vẫn còn nhiều uy thế, Tống Chi Kiện cũng phải từng bước rút lui, y cười khổ đáp:
- Không phải con thất lễ, con chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi.
- Nói đi, tại sao con lại muốn xuống tay với đứa bé đó?
Tống Hạo Nhiên nhìn con trai cảnh cáo, rồi lại dựa lưng vào nghế và nhắm mắt lại.
- Cha nhưng muội muội cũng không được giao hết tài sản cho Diệp Thiên.
Tống Chi Kiện suy nghĩ một lúc rồi lường trước ý của Tống Hạo Nhiên.
- Chuyện gì mà còn lớn hơn nữa?
Diệp Đông Bình khi nãy chỉ quan tâm đến chuyện của mình, nghe con trai nói, lập tức nhớ ra chuyện ngoài cửa, tức giận hỏi:
- Ta nói tiểu tử nhà ngươi lại làm chuyện gì đây? Bên ngoài kia sao có nhiều người thế?
Đối với khả năng kiếm chuyện của con trai, Diệp Đông Bình đã được nếm nhiều lần rồi, từ lớp đã bắt đầu rồi, cứ dăm ba ngày lại phải bánh ngọt đến xin lỗi bạn béo của Diệp Thiên vì đánh nhau.
- Ba, không phải con gây chuyện, là chuyện tự tìm đến cửa đấy chứ, ba vào xem thì biết!
Diệp Thiên cũng mặc kệ tốt xấu, cậu biết rõ Tống Hạo Thiên hôm nay đến là để giải hỏa cùng nhà họ Diệp, tuyệt đối không dám thể hiện bộ mặt cha vợ trước mặt Diệp Đông Bình, lúc này cũng muốn nhìn cha mình đến lúc đó thì biểu lộ thế nào.
Cho nên Diệp Thiên không nói thẳng ra, chỉ dẫn cha đi qua sân trước, đi tới trước mặt mấy người đang náo nhiệt bên trong.
- Khụ khụ…
-
Cẩu Tâm Gia vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Đông Bình, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kỳ dị, ho khan tiếng, nói:
- A, Diệp Đông Bình đến rồi, đến đây, ngồi xuống uống chén đi! - Hôm nay sao mà vui vẻ thế này, tiểu tử thối, mang bình rượu mao đài của ta đến đây đi?
Do Tống Hạo Thiên ngồi quay mặt vào hoa viên, nên Diệp Đông Bình chỉ nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đầu tóc bạc phơ, còn tưởng rằng là bạn của Cẩu Tâm Gia, lập tức ngồi xuống chỗ Diệp Thiên khi nãy kia.
Diệp Đông Bình cũng là người uống được, rót chén rượu, nhấc lên nói:
- Được, tôi kính ông chén, ông… ông… ông là Tống… Tống Hạo Thiên?!
Diệp Đông Bình vẫn chưa ngồi vững, vừa đúng lúc đối diện với ông Tống, bát rượu trong tay “xoảng” tiếng rơi trên mặt đất, cả người đứng sững sờ ở đó.
Diệp Đông Bình quen Tống Vi Lan ở nông thôn, từ trước đến nay ông chưa bao giờ gặp Tống Hạo Thiên.
Thế nhưng sau những năm , Tống Hạo Thiên ngày nào cũng xuất hiện trên ti vi, Diệp Đông Bình hôm nào cũng nghiến răng kèn kẹt, hận không thể nhai thịt ông lão này được.
Cho nên mặc dù chưa gặp qua Tống Hạo ThiênDiệp Đông Bình đã coi ông ta là “bạn tri kỉ” đã lâu, lúc này trong tình huống ngồi đối diện, liếc mắt cái cũng nhận ra.
Chỉ có điều đột nhiên nhìn thấy oan gia mà mình nguyền rủa suốt hơn năm qua, Diệp Đông Bình lập tức cảm thấy choáng váng, não ông lúc này đã biến thành khoảng trống, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tống Hạo Thiên.
- Đông… khụ khụ, tiểu Diệp, tôi là Tống Hạo Thiên!
Tống Hạo Thiên vốn đã quen với sóng to gió lớn nhiều rồi tuy rằng không ngờ có ngày gặp được con rể, nhưng phản ứng của ông cũng nhanh hơn Diệp Đông Bình nhiều.
Kỳ thực Tống Hạo Thiên vốn định gọi tiếng “Đông Bình”, chỉ có điều tự cảm thấy như vậy không quen, nên đổi thành “tiểu Diệp”.
Diệp Đông Bình đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ vì vừa ngạc nhiên vừa căm phẫn nên rất khó coi, nhỏ giọng quát:
- Tống Hạo Thiên, ông… ông sao lại biết nhà của tôi?! Phải nói Diệp Đông Bình tuy rằng bị nhiều sức ép thế nhưng bây giờ đã thoải mái nhiều rồi, cũng học được cách ngoại giao kết bạn thậm chí đút lót vài ông chủ, vì thế mới mong làm nghề buôn bán đồ cổ được.
Từ trong sâu thẳm, tính cách cha con Diệp Đông Bình cũng có vài phần giống nhau, chưa bao giờ phải khúm núm khi đối mặt với quyền quý , cho dù thân phận mình chỉ bé như con kiến, nhưng vẫn dám khiêu chiến với con voi.
Thân phận Tống Hạo Thiên tất nhiên giàu có, nhưng số tiền đó không có liên quan gì với Diệp Đông Bình, hơn nữa ân oán gia tộc và mối hận đã cướp vợ mình đi, khiến cho con mắt Diệp Đông Bình nhìn Tống Hạo Thiên đỏ ngầu lên.
- Lại là tên tiểu tử cứng đầu? Sao nhà họ Diệp toàn người thế này vậy?
Nhìn thấy bộ dạng thù hận của Diệp Đông Bình, tâm lý Tống Hạo Thiên cũng rối bời. Vừa mới giải quyết mối khúc mắc của con trai xong, giờ lại đến người cha khó tính này, Tống Hạo Thiên ngày trước giải quyết chuyện quốc gia đại sự cũng không có cảm giác đau đầu như vậy?
- Chuyện này cậu hỏi Diệp Thiên đi.
Tống Hạo Thiên nể Diệp Thiên, cũng không có nghĩa là hòa nhã với Diệp Đông Bình, tuy rằng hắn kết tóc se duyên với con gái nhưng thế nào cũng không coi mình là cha vợ.
- Diệp Thiên, sao lại thế này?
Diệp Đông Bình nghiến răng nghiến lợi, đầu óc cũng dần dần trấn tĩnh lại, ông biết con trai cũng không đời nào tiếp đón Tống gia, lúc này Tống Hạo Thiên đến nhà, chắc chắn là có chuyện gì bên trong mình không biết.
Bộ dạng Diệp Thiên lúc này tỏ vẻ không liên quan, mở miệng nói:
- Ba, Tống lão tiên sinh đại diện cho Tống gia đến nhận lỗi với nhà họ Diệp chúng ta, qua cửa đều là khách, chúng ta không thể từ chối để họ ở ngoài cửa phải không?
Dù sao Tống Hạo Thiên đã kiềm chế nhiều, nghe Diệp Thiên nói những lời này, không kiềm chế được nữa, tức giận nói:
- Còn không cự tuyệt ta ở ngoài cửa à? Nếu không phải nhờ có Nguyên Dương huynh, ta năm là đây là lần đầu tiên được nếm cái cảnh đóng cửa không cho khách vào đấy!
- Ba, Tống lão tiên sinh cũng đồng ý rồi, ông ấy sẽ đăng lời xin lỗi trên truyền thông ở HongKong chính thức nhận lỗi với họ Diệp chúng ta.
Diệp Thiên vốn không quan tâm Tống Hạo Thiên, nói tiếp:
- Ba, con thấy ông ấy lớn tuổi thế, lại có thành ý nữa, cũng miễn cưỡng đồng ý rồi, chuyện là như vậy, ba là chủ nhà họ Diệp, chuyện này cũng còn phải chờ ba quyết định!
Chuyện xảy ra ở Đài Loan của Diệp Thiên trong nhà không ai biết cả, hơn nữa điều kiện đó, cậu cũng chưa nói cho cha biết, chỉ nói chuyện Tống gia nhận lỗi ra thôi.
Thế nhưng Diệp Thiên nói những lời này là đang nói với người đang tức giận, Tống Hạo Thiên khi nãy nói với cậu ta nửa ngày thì cậu ta mới đồng ý, nhưng lúc này lại không phải là chut nhà thế nhưng ông biết bản tính của cậu nên cũng không nói thêm nhiều nữa.
Rầu rĩ rót chén rượu, Tống Hạo Thiên ngẩng cổ làm chén, bình thường có bác sĩ chăm sóc nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ cho uống chén nhỏ, cũng khó nói ông già này không muốn từ từ uống.
- Chuyện… chuyện nhà họ Diệp, bác cả làm chủ!
Điều làm cho Tống Hạo Thiên muốn tức đến hộc máu chính là Diệp Đông Bình im lặng hồi lâu,bây giờ lại thốt ra lời này, hôm nay mình đến đây chẳng nhẽ vô ích hay sao?
cha con, người này càng khó hơn người kia, cuối cùng lại để người phụ nữ làm chủ?
Kỳ thực điều Tống Hạo Thiên không biết, thái độ Diệp Đông Bình đối với ân oán đời trước cùa gia tộc không giống với Diệp Thiên, ông cũng không đồng ý cái kiểu oán nối tiếp oán mãi như vậy.
Mà Diệp Đông Bình không muốn dựa vào thân phận chủ gia đình để chấp nhận lời xin lỗi của Tống Hạo Thiên, người này cũng là nguyên nhân mà khiến cho vợ chồng ông phải xa cách hơn năm!
- Ba, chuyện gì ra chuyện ấy, bác cả nhất định sẽ đồng ý thôi, bác già rồi cũng nhắc đến suốt.
Diệp Thiên đứng quay lưng về phía Tống Hạo Thiên, lập tức nháy mắt với cha, hé miệng không tiếng động nói:
- Đặt điều kiện, để mẹ con…
Diệp Đông Bình mới đầu không hiểu câu từ miệng con trai nghĩa là gì, sau khi nhìn lần, rốt cục cũng hiểu, trong lòng chấn động mạnh cái, không dám nhìn về phía con trai nữa.
Phải biết rằng, năm qua chưa bao giờ Diệp Đông Bình quên vợ, ông không giờ phút nào là không muốn được đoàn tụ với vợ.
Vì thế Diệp Đông Bình thậm chí xé rách tấm bằng cử nhân, ra đời làm kinh doanh, lúc này ngoài vì con trai ra cũng vì muốn vợ có thể lần nữa quay trở lại bên mình.
Chỉ có điều thời gian trước Tống Vi Lan về nước, có nói ông cho mình thời gian năm, mới xử lý xong mọi chuyện, sẽ về sống cùng ông và con trai.
Chưa đến thời gian hứa hẹn, có thể thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn chút. Lời hứa năm của vợ, khiến cho Diệp Đông Bình có cảm giác ngày dài như năm, hình như thời gian mỗi ngày trôi qua quá chậm.
Con trai gợi ý, khiến cho Diệp Đông Bình thấy có hy vọng vợ sẽ sớm trờ về bên mình, hơi thở của ông có phần trở nên gấp gáp hơn.
- Khụ khụ…
Cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, Diệp Đông Bình ho khan tiếng, ổn định lại tâm trạng, sau khi oán hận trên mặt tiêu biến hết, nhìn về phía Tống Hạo Thiên, nói:
- Tống tiên sinh, nếu ông có ý giảng hòa cùng Diệp gia, như vậy tôi có điều kiện, không biết ông có thể suy nghĩ chút không! - Lại điều kiện à?!
Tống Hạo Thiên thiếu chút nữa thì đứng dựng lên, sao mà cha con này lắm nhọt vậy? Con trai mới đưa ra yêu cầu, thoáng cái, cha nó mới đến đây, lại còn đưa ra thêm điều kiện nữa, thực muốn dìm ông xuống bùn sao?
Diệp Thiên nhìn thấy Tống Hạo Thiên ức chế không kìm nổi tức giận, vội vàng nói:
- Ấy, Tống lão tiên sinh, ông không ngại nghe chút đi, đây cũng không phải nhà họ Diệp chúng tôi tìm đến nhà…
Câu nói này của Diệp Thiên khiến cho Tống Hạo Thiên bình tĩnh lại, đã đồng ý yêu cầu của Diệp Thiên rồi, cũng chấp gì thêm điều kiện của Diệp Đông Bình nữa, vẻ mặt Tống Hạo Thiên bất đắc dĩ nói:
- Được, xem như tôi nợ cha con cái người vậy, điều kiện gì, nói đi!
- Tống tiên sinh, năm đó tôi và vợ phải xa cách là do ân oán đời trước của nhà Diệp Tống, nếu ông đồng ý hóa giải ân oán kia, thế… thế thì có thể để vợ tôi về nước được không?!
Lúc nói câu cuối cùng, giọng của Diệp Đông Bình có chút run run, có hy vọng có thể lập tức đoàn tụ với vợ, ông cũng không muốn phải đợi năm nữa.
- Hóa ra là điều kiện này?
Sau khi nghe Diệp Đông Bình nói xong, Tống Hạo Thiên cũng lập tức dịu xuống, ông có thể cảm nhận được, con gái cũng cảm thấy nhớ vì lâu rồi không được gặp chồng.
- Đáng lẽ năm đó không nên chia cách chúng nó.
Tống Hạo Thiên trong nháy mắt tinh thần có chút hoảng hốt, nếu không phải sai lầm của mình, có lẽ Diệp Thiên lúc này sẽ gọi mình tiếng ông ngoại.
Nhìn thấy Tống Hạo Thiên im lặng không nói, Diệp Đông Bình không nhịn được thúc giục:
- Có được không, ông nói câu đi? - Chuyện năm đó tôi cũng có chỗ không đúng, tôi có thể gọi Vi Vi về.
Tống Hạo Thiên nói đến đây quay đầu nói, nhìn Diệp Thiên nói:
- Thế nhưng… chuyện đăng báo ở HongKong coi như bỏ được không? Hôm nay nhịn cả đêm, Tống Hạo Thiên lúc này dựa vào khuyết điểm cha con họ, không nhịn nữa tiến lên bước!