Tháng 12 ở kinh thành đã vào mùa nước đóng thành băng, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, khoảng bảy tám giờ tối những người nói chuyện phiếm trong ngõ cũng giải tán.
Chỉ ở trong tứ hợp viện của Diệp Thiên, không phải nói là ấm áp như mùa xuân nhưng khí lạnh đều bị chắn hết ở ngoài. Bên trong tứ hợp viện bày một bàn tiệc rượu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cẩu Tâm Gia ngồi hàng đầu, kể về những chuyện đã xảy ra với ông, nghe vậy mấy người Diệp Thiên khi thì vỗ tay cười to, khi thì trầm tư không nói.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Cẩu Tâm Gia mấy năm nay rất nhiều quan còn không có kết luận được sự việc, nhưng ông ta đều hiểu rõ, giống như vị cục trưởng ca ngợi và phỉ báng Trung Quốc quốc dân đảng kia, Cẩu Tâm Gia đánh giá rất cao ông ta.
Rất nhiều người nghĩ vị cục trưởng kia chỉ vì tận sức tranh đấu cho nội bộ đất nước, nhưng thực sự không biết rằng ông ta cũng vai trò lớn trong chiến tranh kháng Nhật, cống hiến rất nhiều thứ mà người ta không biết đến.
Có thể nói, phàm là nơi có người Trung Quốc tồn tại, thì đều có nhân viên tình báo nào đó hoạt động, dĩ nhiên thành công hay thất bại đều được viết trong sách những người thành công, rất nhiều chân tướng của lịch sử đều đã mất đi theo chiều dài thời gian rồi.
Diệp Thiên bưng bát rượu lên, kính Cẩu Tâm Gia một bát, cười nói;:
-Sư huynh, em nghĩ khi nào có thời gian anh hãy viết một cuốn hồi kí đi, đó mới gọi là tôn trọng đối với lịch sử.
-Hồi kí? Đến Hông Kong viết còn được, ở bên kia ai dám xuất bản chứ?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy cười, ông biết rõ chuyện này, tùy tiện nói ra thì một việc cũng là bí mật kinh thiên động địa, cho dù là đã qua nửa thế kỉ rồi cũng sẽ tạo ra sóng to gió lớn.
-Vậy thì mang ra nước ngoài xuất bản, khi nào quay về nói một tiếng với nhị sư huynh là được rồi.
Đang nói chuyện đột nhiên có tiếng chuông cửa, Diệp Thiên đứng dậy.
-Giờ này còn có ai đến nữa chứ? Sư huynh, mọi người cứ uống trước đi, em ra xem ai.
-Ai đấy? Khí huyết thật thà chất phác như thế?
Vừa mới đi tới giữa sân, lông mày Diệp Thiên tự nhiên nhíu lại, cậu có thể cảm ứng thấy phía bên ngoài cửa chính của tứ hợp viện có ba người khí huyết sục sôi đang đứng, mặc dù còn chưa tiến vào, cũng không xê xích bao nhiêu.
Hơn nữa ở ngõ nhỏ mấy chục thước đó, Diệp Thiên cũng có thể cảm nhận được một người như vậy tồn tại, nói cách khác, trong khu vực tứ hợp viện lúc này có ít nhất bảy tám cao thủ.
Nhưng những người này cũng không đáng để Diệp Thiên để ý, thêm nữa trên người bọn họ cũng không có sát khí, Diệp Thiên chỉ là đề cao cảnh giác, đến mở hé cửa.
-Lại là ông ư? Sáng nay tôi đã nói rõ ràng rồi, cái cảm tình đấy vẫn là sao đây.
Thấy trước cửa là Tống Chi Kiện, Diệp Thiên đưa tầm mắt nhìn mấy người bên cạnh ông ta, mấy người vệ sĩ này mạnh hơn nhiều so với mấy người ông ta mang theo lúc sáng.
-Ôi, Diệp Thiên, cháu... cháu sao lại ăn nói như thế chứ?
Tống Chi Kiện biết cậu thanh niên này không dễ trêu chọc, nhưng không ngờ rằng vừa mở cửa ra cậu ta đã nói câu khiến cho ông ta không thể không thấy bực tức, nếu Tống gia muốn gây phiền phức cho cậu ta thì việc gì phải đến tận cửa thế này chứ?
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Tôi đã nói rồi, không có gì để nói với ông cả, bên trong tôi còn có khách, cứ như vậy đi.
-Đợi một chút.
Tiếng một người già cất lên mà không hề mất đi vẻ uy nghiêm, từ một chỗ trong hẻm ngọn đèn không chiếu đến vọng tới, từ trong 4 người trung niên đi ra.
Cùng lúc đó, một người trung niên với dáng người khôi ngô đứng dưới bậc chỗ Diệp Thiên đi lên, đưa tay giữ Diệp Thiên đang muốn đóng cửa.
-Muốn đánh sao?
Diệp Thiên vốn dĩ đã dừng lại động tác đóng cửa, nhưng nhìn thấy hành động cửa người này, lập tức đẩy tay người này ra.
-Cậu thanh niên, nói chuyện với người lớn hơn mình thì phải lễ phép một chút.
Người này là Phục Tranh Minh, trung tá quân đội của tổng cục cảnh vệ, cũng chính là vệ sĩ có danh là Trung Nam Hải, đặc biệt phụ trách nhóm công tác bảo vệ này, phải chọn lựa gắt gao mới được.
Những người này cả ngày đi theo thủ trưởng, vừa nhìn thấy ngữ khí kiêu căng của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Diệp Thiên ra thay với mình ngay trước mặt trong lòng khỏi khỏi nở nụ cười lạnh.
Nắm lấy cổ tay Diệp Thiên, đồng thời dùng chút lực ghì cổ tay, không muốn làm Diệp Thiên bị thương nhưng cũng không thể không kêu lên một tiếng đau.
-Ông là gì mà dám giáo huấn tôi?
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, tính cách của cậu từ trước đến nay chưa phải chịu qua mềm rắn, mặc dù đã đoán ra thân phận của những người này nhưng cũng không chịu nhượng bộ.
Tay phải run lên, cổ tay Diệp Thiên bị nắm chặt ngay sau đó cũng thoát ra ngoài, cơ thể to lớn của Phục Tranh Minh rời khỏi mặt đất, bị Diệp Thiên hất bay ra ngoài.
-Oành!
Một âm thanh lớn vọng lại, người Phục Tranh Minh bay cách xa ba bốn met, ngã sõng soài trên mặt đất, toàn thân đau nhức, thế nhưng không thể bò dậy được.
Biến cố bất thình lình, khiến cho mấy người vệ sĩ của Tống Hạo Thiên đi đến bên này mà mặt tái mét, trong đó ba người vây quanh Tống Hạo Thiên, tràn đầy lòng căm thù nhìn về phía Diệp Thiên.
Còn hai người còn lại bên cạnh Tống Hạo Thiên lại lấy từ trong người ra một khẩu súng lục, ngón tay lên nòng súng, người bị hướng đến dĩ nhiên là Diệp Thiên.
Bị hai cây súng dí vào người, da đầu Diệp Thiên nhất thời ngứa ran, thân hình nhanh nhẹn lướt sang bên trái, núp sau cánh cửa dày, lặng yên không một tiếng động rơi xuống lòng bàn tay.
Diệp Thiên vốn dĩ là người vô pháp vô thiên, vận mệnh của cậu chỉ có thể do cậu nắm giữ, hơn nữa trong mắt cậu ai cũng bình đẳng như nhau, không ai có thể được hưởng bất cứ đặc quyền gì, cứ cho là những già ở ngoài cửa cũng không được.
Người tu đạo tùy tâm sở dục, lúc này sát tâm Diệp Thiên nổi lên, nói không chừng thật có thể gây ra đại án kinh thiên địa, chẳng qua cuộc đời này trốn trong Trường Bạch Sơn và kết giao với xã hội đen mà thôi.
Ngay lúc tâm tư Diệp Thiên bất định, âm thanh của Tống Hạo Thiên từ ngoài cửa vọng lại:
-Diệp Thiên, cháu ra đi, ta đảm bảo không ai có thể làm hại đến cháu đâu.
-không cần ông bảo đảm, cũng không có ai có thể làm hại đến tôi.
Diệp Thiên lộ diện từ phía sau cửa, khinh thường nhìn thoáng qua mấy người kia:
-Đây chính là các đặc quyền mà các người được hưởng à? Nhưng chỉ với mấy người thật không đáng xem, tôi nghĩ sẽ bất lợi với các người, bọn họ... ngăn không được.
Đồng thời lúc Diệp Thiên nói chuyện một luồng sát khí trộn lẫn với thần sắc dữ tợn nhập vào cơ thể mà ra, giống như gợn sóng cuốn về phía mấy người kia, điều này khiến cho sắc mặt nhanh chóng thay đổi, một đám người không nhịn được đưa tay giấu về phía trong lòng.
Diệp Thiên đứng trên thềm đá, lúc đó khiến bọn họ cảm giác giống như một cuồng ma giết người hàng loạt, chỉ có một loại sát khí, lại có thể khiến cho đáy lòng của mấy người vệ sĩ phải trải qua bách chiến ngàn dặm mới được chọn cũng thấy ớn lạnh.
Nhưng nghề nghiệp tốt đẹp rèn luyện hàng ngày, còn khiến cho họ gắt gao vây quanh Tống Hạo Thiên, từng bước không lùi đối kháng với khí thế của Diệp Thiên, nhưng thần sắc mấy người này đều trắng bệch.
Ngược lại Tống Hạo Thiên đứng bên trong vòng vây sắc mặt không hề thay đổi, cả đời sống trong vinh nhục đã tôi luyện thành khí thế, nhưng khó khăn lắm mới ngăn chặn được khí Diệp Thiên phóng ra.
-Mọi người thường nói quyền thế ngút trời, câu nói này không hề sai, sau này vô thức lại có thể toát ra khí thế rõ ràng là có thể tương kháng với khí thế của mình, chẳng trách được mọi người ai cũng muốn làm quan.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiên cũng hiếu kì, cậu vốn dĩ chỉ là muốn khiến cho mấy người cảnh vệ kia thấy khiếp sợ mà thôi, lập tức nét mặt ảm đạm cười, áp lực này khiến cho khí thế ngút trời của mấy người này thoáng chốc đã bay hết rồi.
-Không biết là Tống lão tiên sinh đến nhà, thật là thất lễ quá rồi!
Diệp Thiên rất kính trọng vị lão nhân đã cống hiện cho đất nước trước mặt này, nhưng đó về công, còn về tư mà nói thì Tống Hạo Thiên lại là người mà Diệp Thiên hận, từ nhỏ bản thân đã không có mẹ, chính là do một tay ông ta gây ra.
Người có lòng độ lượng không nhiều, Diệp Thiên cũng như vậy, nếu bắt cậu phải chọn giữa gia đình và quốc gia, nhất định cậu sẽ chọn gia đình đầu tiên, sau đó mới là quốc gia, lúc sáng cậu từng nói là để cho Tống Hạo Thiên đi đến, chứ không hề nói là để cho ông ta bước vào cửa.
Không đợi Tống Hạo Thiên mở miệng, Diệp Thiên hờ hững nói:
- Lúc sáng cháu đã nói qua với Tống Chi Kiện tiên sinh đây, cửa nhà Diệp gia ai cũng có thể vào, riêng nhà họ Tống thì không được, cho nên, xin lỗi, ngài vẫn không thể đi vào ngôi nhà này!
Lời nói bình thản của Diệp Thiên lộ ra vẻ ngạo mạn, khiến cho những cảnh vệ đứng xung quanh lộ ra vẻ vẻ mặt không thể tượng tượng nổi. Bọn họ chưa hề nghĩ rằng, trong nước lại có người dám nói với Tống Hạo Thiên như vậy.
-Diệp Thiên, hôm nay ta đến đây không phải là muốn khuyên cháu điều gì cả, chỉ là muốn đến thăm cháu mà thôi, nếu như cháu không hoan nghênh lão già này thì ta xin cáo từ.
Sau khi lời Diệp Thiên được thốt ra, thân hình cao lớn của Tống Hạo Thiên đột nhiên trùng xuống, tất cả mọi người trong nháy mắt như già hơn chục tuổi, đến cả Diệp Thiên cũng lặng người đi.
Nhìn thấy cha mình muốn đi, Tống Chi Kiện không nhẫn nhịn được liền mở miệng nói:
-Cha, cha xem, nó... nó thật quá hỗn lão.
Những lời này của Tống Chi Kiện đã nói trúng những gì mà những người cảnh vệ kia đang nghĩ. Người đảm nhiệm nhiệm vụ làm cảnh vệ cho Tống Hạo Thiên ít nhất cũng phải ba bốn năm rồi, chưa từng gặp phải ai lại vô lễ như Diệp Thiên cả.
-Gieo nhân nào gặp quả ý, nếu như chuyến đến thăm này của ta có thể hóa giải được oán hận trong lòng đứa trẻ này, vậy điều đó có là gì chứ?
Tống Hạo Thiên vẫy tay áo ngăn lời con trai nói, quay sang nói với Diệp Thiên:
- Người trẻ tuổi có lòng hăng hái là cái tốt, nhưng lúc mới đầu thì sẽ dễ dàng bị gãy, những ngày sau này của cháu, không dễ cắt nữa rồi.
-Văn Hiên lão đệ, đừng đi nói người khác thế, khi ông còn trẻ, không phải là cũng giống Diệp Thiên bây giờ sao? Chỉ sợ còn gấp nó ba phần ý chứ?
Âm thanh Tống Hạo Thiên còn chưa dứt, một giọng nói già nua cao ngất vang lên, từ trong hiện ra bên cạnh Diệp Thiên.