- Không có quy định về sử dụng vũ khí để chiến đầu à?
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng cảm thấy kinh hoàng, độ tàn khốc của đấu Boxing ngầm ngày vượt xa tưởng tượng của cậu, đấu nhau mà không đeo bao tay mặc dù không có thương vong nhưng chiến đấu có vũ khí chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Thế nếu không có ai đồng ý đấu nhau với tên Takumi Kato này thì sao?
Diệp Thiên nghĩ đến 1 khả năng, những tuyển thủ tham gia đấu boxing ngầm, cũng đều cần phải được bọn họ đồng ý, nhà tổ chức không thể ép buộc họ tham gia trận đấu, nếu bọn họ không đồng ý,thì nhà cái cũng đành chịu.
Hồ Quân lắc lắc đầu nói:
- Quyền anh cũng có quy định, nếu 1 đấu sĩ tham gia đấu 10 lần, không có ai chiến đấu cùng hắn hoặc là sau khi thắng 10 trận liên tiếp, hắn sẽ dành được danh hiệu vua quyền anh ngầm, chúng ta phải trả cho hắn 1 món tiền không nhỏ đâu.
Theo cách nói của Hồ Quân, boxing ngầm này mặc dù không có sắp xếp, nhưng lại có trọng tài, sau mỗi 1 trận đấu, nếu có thể liên tiếp ở trên võ đài, như vậy thì phí trả cho hắn ta sẽ là gấp đôi.
Nói cách khác, phí ra trận đầu tiên của Chân thần Trương Tam kia là 5 vạn nhân dân tệ, sau khi hắn đánh thắng 1 trận mà muốn đánh trận tiếp theo, như vậy trận thứ 2 là 10 vạn, trận thứ 3 là 20 vạn, thứ 4 là 40 vạn, như vậy cứ nhân lên, sẽ là 1 con số khổng lồ.
Chỉ có điều từ khi boxing Bắc Tân mở đến nay thì chưa có ai thắng liên tiếp trên 5 trận, vì vậy nhà tổ chức từ lợi ích của họ xem xét, cũng không thể để cho Takumi Kato thắng 10 trận liếp tiếp, bọn họ nhất định sẽ sắp xếp để ra phí đài, sắp xếp cao thủ để chiến đấu với hắn.
- Thế nào Diệp huynh đệ, có muốn chơi 1 chút không?
Chúc Duy Phong sau khi chào hỏi 1 lượt ở khắp hội trường xong, lại về đến chỗ ngồi bên cạnh Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm tờ tiểu sử trong tay, không khỏi cười nói:
- Tên vua quyền anh của Nga này tuy rằng rất lợi hại, nhưng bên chúng ta không phải không có cao thủ, Diệp huynh đệ, tỉ lệ đặt cược là 1 ăn 7.
- Ha ha, xem đã hẵng nói, tiểu đệ trong túi tôi lúc này đúng là hơi khó xử, không chơi được trận này rồi, thôi để từ từ vậy.
Diệp Thiên ậm à ậm ừ từ chối, đặt tờ tiểu sử lên trên bàn, hỏi:
- Còn bao lâu nữa mới bắt đầu?
Chúc Duy Phong mày nhíu lên, nói:
- -Bắt đầu luôn bây giờ, Diệp huynh đệ nếu cậu muốn chơi 1 chút, tiền không phải là vấn đề đâu.
- Hay là thôi đi, tôi xem mấy trận đấu trước đã.
Diệp Thiên cũng không nhận lời Chúc Duy Phong, cầm tiền của người khác, tiền của mấy người này có phải dễ cầm lắm đâu, nếu như không cẩn thận, có thể là tự chui đầu vào rọ cũng nên.
2 người đang nói chuyện, 1 người trung niên mặc âu phục bước lên trên võ đài, cùng lúc đó, tất cả đèn trong hội trường đều vụt tắt, lúc 1 tiếng hô vang lên, 3 hàng điện lại vọt sáng, toàn bộ đèn đều hướng vào võ đài, chiếu sáng toàn bộ võ đài.
- Thưa quý ông quý bà, hoàn nghênh các vị tham gia trận đấu boxing không quy tắc ngày hôm nay, chắc hẳn rất nhiều trong số các bạn không phải là lần đầu tiên, nói thêm 1 chút nữa là không phải nói nhiều nữa hy vọng các bọn sẽ có 1 buổi tối khó quên tại đây.
Sau khi người trung niên khai mạc ngắn gọn vài câu thì giọng điệu kéo dài, la lớn:
- Dưới đây sắp tiến hành trận đấu đầu tiên, đối thủ là vua quyền anh Nga Andreayebich và Chân Thần Vô Ảnh Trương Tam của Trung Quốc. Andreyebich đã từng đạt danh hiệu thắng 10 trận đấu liên tiếp ở đầu trường quyền anh Châu Âu, là bá chủ đương kim vô địch quyền anh Châu Âu, tin rằng anh sẽ dùng thực lực của mình để chinh phục mỗi người chúng ta.
Mà Chân Thần Trương Tam mọi người cũng rất quen rồi, kỳ tích sáng chói thắng 5 trận bại 1 trận tại đấu trường của chúng ta đã chứng minh thực lực của anh, hôm nay trận đấu đầu tiên này nhất định là 1 trận long hổ tranh đấu!
Tỉ lệ cá cược đã phát cho mọi người hết rồi, các vị có thể dựa vào phán đoán của mình mà mua thắng thua, thời gian đặt cược là từ 3 phút sau khi trận đấu bắt đầu, xin mời các vị để ý đến thời gian đặt cược.
Giọng nói của người trung niên đó tràn đầy tính kích thích, đã đẩy không khí trong hội trường kích động hẳn lên, trận đấu đầu tiên sắp diễn ra, khiến cho sắc mặt mọi người đều tràn đầy kích động, hình như cũng thở gấp hơn hẳn bình thường.
- Bên dưới là tuyển thủ đầu tiên của chúng ta, Adreyebich vô địch quyền anh Nga.
Theo tiếng hét của người dẫn chương trình đó, ngọn đèn trên khán đài cũng tắt bớt, đồng lời 1 ánh đèn sáng lên, chiếu thẳng vào phòng nghỉ ngơi của võ sĩ cách võ đài 50 mét. 1 người châu Âu cao lớn xuất hiện trong ánh sáng, bộ dạng hắn ta, không khỏi khiến mọi người trong hội trường cảm thấy rùng mình.
Andreyebich thân hình cao hơn 2 mét, dáng người đặc biết lực lưỡng, cơ thịt trên 2 cánh tay như là đồng thau, tự nhiên phát ra 1 loại ánh sáng như ánh sáng kim loại.
Bên dưới khóe mắt bên phải cỉa andreyebich còn có 1 vết sẹo, kéo dài đến tận khóe miệng, lúc hắn mở miệng cười, vết sẹo đó dãn ra, nhìn thấy cảnh này, toàn bộ người trong hội trường đều thất thanh bởi vì bọn họ đều cảm thấy lạnh toát trong lòng, giống như người trước mặt này không phải là 1 con người mà là giống 1 con gấu bắc cực hơn.
Vẫy vẫy tay chào về 4 phía, Adreyebich dưới ánh đèn đó không nhanh không chậm bước đến võ đài, trước người hắn còn có 2 người nước ngoài nữa, chờ đến lúc Andreyebich lên võ đài, 2 người đó cởi dây thừng trên võ đài ra để Andreyebich đi vào.
- Đây chính là Andreyebich vô địch quyền anh châu Âu của chúng ta, các bạn có thấy dáng người vạm vỡ của anh giống 1 con gấu bắc cực mạnh mẽ không ạ?
- Các vị, xin mời đặt cược đi ạ, tin rằng anh ấy sẽ không làm các vị phải thất vọng đâu!
Người dẫn chương trình vẫn tiếp tục kích động, người này vốn định sờ 1 chút lên cơ bắp trên người Andreyebich, thế nhưng cái người cao to hung mãnh kia đột nhiên nhếch mép cười 1 cái với ông ta, dọa đến mỗi MC phải lui lại mấy bước, nếu không phải có dây thừng chắn lại, thì chắc đã bị rớt xuống đài rồi.
Chỗ ngồi của mấy người Diệp Thiên, là 1 chỗ đối diện với võ đài ở trên cao, phía trên chỉ có 7, 8 ghế ngồi, chỗ ngồi này cũng rất gần với võ đài, là vị trí tốt nhân, vì thế Diệp Thiên có thể dễ dàng nhìn thấy tên Andreyebich kia.
- Đây… đây sao có thể chứ?
Cực kỳ tập trung nhìn vào thân hình tên Andreyebich dữ tợn kia xong, Diệp Thiên biến sắc, thân thể không tự chủ tự nhiên đứng dậy.
Nhìn thấy Diệp Thiên đột nhiên đứng lên, Chúc Duy Phong còn tưởng rằng cậu bị Andreyebich dọa, không khỏi cười nói:
- Diệp huynh đệ, không phải sợ đâu, cho dù hắn có phát điên lên cũng không làm hại đến tận chỗ chúng ta đâu!
Sau lưng Chúc Duy Phong có tận 4 người đàn ông mặc âu phục đen, Diệp Thiên có thể cảm ứng được, bên hông họ có mang theo vũ khí, 4 khẩu súng cùng nổ thì chắc chắn có thể đảm bảo an toàn cho các vị khách quý.
- Không sao đâu, không sao đâu, hơi kích động thôi!
Diệp Thiên khoát tay ngồi lại xuống, trên mặt đã bình tĩnh lại, sự sợ hãi trong tim cũng không vơi đi 1 nửa bởi ví khí huyết tên Andreyebich trên võ đài này cực sung, thậm chí còn mạnh hơn Hồ Hồng Đức đến 3 phần.
Dưới cảm ứng của Diệp Thiên, Andreyebich giống như là 1 cái lò lửa, mỗi 1 cấu tạo cơ thịt cơ bắp của hắn, hình như đã trải qua muôn ngàn lần tôi luyện, giống như là núi lửa trong lòng đất, ẩn chứa 1 sức mạnh khiến cho Diệp Thiên cảm thấy kinh hãi.
Nếu không dùng thuật pháp, mình chắc chắn không phải là đối thủ của người này, công… công phu của hắn sao có thể luyện được thế chứ?
Mãi đến giờ phút này, Diệp Thiên mới biết mình đã quá coi thường anh hùng trong thiên hạ, võ thuật Trung Quốc tuy ra đời từ rất xa xưa, nhưng kỹ năng chiến đấu của người nước ngoài cũng không phải là bình thường, như tên Andreyebich này, mặc dù không nói là có thể đánh bẹp được giới võ thuật trong nước được, nhưng người có thể chống đỡ được hắn, tuyệt đối là rất ít.
Diệp Thiên đã từng đọc qua 1 bộ tiểu thuyết, trong đó có đoạn người nước ngoài đến Trung Quốc đấu nhau, đã đánh bại liên tiếp vô số cao thủ, cuối cùng mới bị vị đại hiệp Đỗ Tâm Ngũ đánh bại.
Lúc ấy Diệp Thiên có chút bực mình, giang hồ lúc ấy mạnh như vậy, cao thủ không thiếu, vì sao ngoài đại hiệp Đỗ Tâm Ngũ ra không ai có thể chế ngự được hắn, bây giờ gặp được Andreyebich, Diệp Thiên mới hiểu được, cao thủ đấu võ của nươc ngoài, thực lực cũng không kém hơn những võ sư bậc thầy trong nước đâu.
- Lão Hồ, ông thấy người này thế nào?
Diệp Thiên nghiêng mặt, nhìn sang Hồ Hồng Đức hỏi. Hồ Hồng Đức chậm rãi lắc đầu, mặt nghiêm nghị nói:
- Nếu luận về đấu võ, tôi có thể thắng hắn, nhưng đấu sinh tử thì tôi chắc chắn chết dươi tay hắn, sợ là ngoài cậu với cả lão thúc ra, thì không ai có thể thắng được hắn, mà… mà ngay cả lão thúc lúc này, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn đâu.
Andreyebich chưa đến 40 tuổi, chính là đến thời kỳ sung mãn nhất của cuộc đời, mà Cẩu Tâm Gia đã gần đến 90 rồi, khí huyết đã suy yếu đi rất nhiều, vì thế Hồ Hồng Đưc mới nói ra những lời này.
- Xem xem bên chúng ta có cao thủ như vậy không, nếu không thì hôm nay đúng là không có kết thúc đẹp rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Thiên không nói gì thở dài, chóp mũi cậu đã thầm ngửi được 1 mùi máu tươi, trận đấu đấm bốc hôm nay, chắc chắn là có người đổ máu.
- Phía dưới xin mời Chân Thần Vô Ảnh Trương Tam…
Andreyebich mặc dù rất nổi tiếng ở châu Âu, nhưng lại là lần đầu tiên đấu boxing trong nước, cho nên sau khi Chân Thần Trương Tam xuất hiện dưới ánh đèn chiếu vào cửa của 1 phòng nghỉ khác, 1 tràng pháo tay trong hội trường vang lên.
Đúng như trong tiểu sử giới thiệu, Chân thần Trương Tam đã đấu 6 trận đấu ở trong đấu trường này, chiến tích 5 trận thắng nó thể nói là không sai, thêm nữa là người Trung Quốc, có lợi thế sân nhà, hắn ta xuất hiện trên võ đài được cổ vũ nhiệt tình hơn hẳn Andreyebich.
Trên người khoác 1 chiếc áo choàng màu đỏ, Trương Tam chỉ cao khoảng 1 m7, dáng người chắc nịch, bước chân cực kỳ ổn đinh, toàn bộ võ công của hắn nằm ở đôi chân này.
Đi đến bên cạnh võ đài, Trương Tam không cần nghiêng người, nhảy 1 cái thật đẹp lên võ đài, khiến mọi người trong hội trường đều hoan hô ầm lên.