- Một trăm ngàn?
Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, thấy bên cạnh mình là Hồ Hồng Đức lúc sau phản ứng lại mới lắc đầu nói:
- Tiền kia là của lão Hồ và tôi thì không liên quan gì, ông ấy cũng không cần tài khoản, sáng mai tôi sẽ dẫ ông ta đi mở cho cậu một tài khoản.
Hồ Hồng Đức giống như người mù đã chết, đặc biệt là đều thích tiền mặt, y đang tránh nạn sâu trong núi Trường Bạch đồng thời cũng dấu một khối lượng lớn tiền và vàng, đối với bọn hắn đã từng trải qua loạn lạc mà nói có lẽ vẫn tin tưởng vào vàng là một ngoại tệ mạnh.
- Này, Chúc Duy Phong và Diệp Thiên lần đầu gặp mặt, quan hệ cũng không có gì là sâu đậm, Diệp Thiên nói ra câu này cũng không tiện mời ở lại, nhưng Chúc Duy Phong lại muốn kết thân với Diệp Thiên thì ngay sau đó nhìn về phía Hồ Quân.
Hồ Quân hiểu ý của Chúc Duy Phong liền cười nói:
- Diệp Thiên, còn có một binh khí quyết đấu một trận, cậu không nhìn thấy sao?
- Binh khí quyết đấu? cái kia gọi là Đằng Thác Hải của người Nhật Bản? Y là cái gì mà đến đây.
Vừa nghe Hồ Quân nói như thế, Diệp Thiên nhớ lại lần cuối cũng nhìn thấy người Nhật Bản trên tờ giấy thực ra trong lòng cũng có chút hứng thú.
- Duy Phong, cậu hãy đến giới thiệu đi, tôi cũng không quen biết người kia.
Hồ Quân lắc đầu nhìn về phía Chúc Duy Phong, y chỉ có quyền cổ đông chứ không tham dự vào việc kinh doanh, những việc này lại càng không quen.
- Tin tức cụ thể chúng ta cũng không biết, chỉ biết rằng mấy năm gần đây y ở Nhật Bản đang ngầm xây dựng xã hội đen để nổi dậy, vỗn dĩ chúng ta cũng không mời y, lại càng không quen biết gì với các tổ chức Nhật Bản, y muốn trao đổi về quyền lực ở Trung Quốc ta cũng không thể từ chối.
Chúc Duy Phong cười khổ giới thiệu Đằng Thác Hải, giờ phút này y cảm thấy mình chẳng kém gì quyền lực của tổ chức Quốc tế đen, không nói đâu xa là những tin tình báo. Điều này làm cho Chúc Duy Phong xấu hổ vô cùng, dù sao trước kia y cũng đã từng làm công viện này.
- Vậy, được rồi, xem hết trận này đi.
Diệp Thiên thế nào cũng được gật đầu, hôm nay đã hiểu biết về kỹ thuật chém giết của phương tây, có thể cũng rút ra từ đó chút tác dụng gì đó,
Lúc này người xem ở trong tràng đang khua moi múa mép giải thích, hứng thú đã lắng xuống. Tuy Hồ Hồng Đức đã không giết chết An Đức Duy Kì nhưng dù sao đánh bại hắn cũng đã an ủi phần nào tâm lý của những người kia.
- Vũ khí của trận đấu. như thế nào là lãnh khí quyết đấu, 2 bên quyết đấu một Đằng Trác Hải là của Nhật Bản
Thêm Đằng Trác Hải là người Nhật Bản ban tổ chức lãnh binh chiến đấu của vua đến nay đã có nhiều chiến tích, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú thêm 10 phần, mà Phục Trạch Lương là truyền nhân của Nhạc gia, là một tay bắn súng xuất quỷ nhập thần.
Hai người bọn họ quyết đấu sẽ có sự phấn khích khác thường, xin mời phía dưới mời truyền nhân của Nhạc gia… Phục Trạch Lương.
Người chủ trì kéo dài âm điệu dạo đầu, đèn trong hội trường tắt hết. một vài người trung niên đang dưới ánh đèn chậm rãi đi lên võ đài.
Người này cao khoảng một thước bảy, to béo mặc cái u phục luyện công màu trắng điềm tĩnh sau khi đi lên võ đài liền mở cái túi vải lấy ra từ bên trong ra tam tiết Tinh Cương chế vào báng súng.
- Rắc …rắc…rắc…
Tiếng sắt va vào nhau âm thanh truyền ra từ tay của Phục, dĩ nhiên là một thanh côn bằng sắt dài hơn 2 thước, chỉ thấy y mang một tay nải lấy một cái đầu súng long lánh lót vào đỉnh của báng súng.
Đến nước này, toàn thân nổi lên bóng như kim khí, súng đang ở trong tay Phúc Trạch Lương. Tay phải cầm một đầu súng dốc hết sức run lên, khẩu súng trong tay Phục Trạch Lương giống như một con linh xà cử động, Tinh Cương trên thân súng dường như cũng trở lên co dãn mềm mại.
- Được!
Không biết ở dưới ai đã hô lên, hướng dân mọi dẫ mọi người vỗ tay. Tục ngữ có câu một tấc dài thì một tấc mạnh. Cái súng này dài tới hơn 2 thước, nói như vậy là có vị thế rồi.
Thoáng nhìn Diệp Thiên cao hơn Phục Trạch Lương hơn một đầu người, hắn nhìn về phía Hồ Hồng Đức hỏi:
- Lão Hồ, người này cầm súng đều giữa súng nha?
Đối với loại lãnh khí Diệp Thiên không biết nhiều lắm, ngoại trừ mấy đao pháp ra, còn lại mà nói thì dốt không kém gì đặc cán mai, trước mắt có thể nhận ra súng bình này cũng là quý rồi.
Hồ Hồng Đức gật đầu:
- Đúng vậy, súng này cao đọ 2 thước nhưng dùng Tinh Cương làm báng súng, làm xung quanh cũng có phần trái với nghệ thuật làm súng, tôi thấy đây không phải là người tốt.
Trước giải phóng Hồ Hồng Đức cũng không còn nhỏ sau giải phóng lại sống nhiều năm trong núi sâu, cho nên vẫn thuộc lớp tư tưởng của người già, thấy người này được gọi là súng trung bình
Có câu châm ngôn là: côn tháng, đao năm còn súng pahir cả đời, theo như câu nói đó thì thuật bắn súng là một trong 18 loại binh khí khó học nhất.
Mà súng cũng có 4 loại: súng hoa, súng bình thường, đại súng và đại can trẻ mỗi loại một quy cách, mỗi loại cũng đều có cách sát thương khác nhau.
Tốt nhất là loại báng súng làm bằng sáp ong, nó mềm và dẻo, bất kể là khiêu khích hay đâm cũng đề có khả năng đả thương người, chế tạo được loại súng này cũng phải dựa vào kinh nghiệm cả trăm năm mà tổ tiên đúc kết được.
Cho nên thấy Phục Trạch Lương sát khí càng lớn lịa chọn cây súng làm từ Tinh Cương thì Hồ Hồng Đức đã dự đoán người này chỉ có thua làm không thắng được.
- Lão Hồ, kĩ thuật bắn súng của Phục Trạch Lương rất cao, Đằng Thác Hải đánh không lại được rồi.
Thấy đối thủ chưa bắt đầu, Hồ Hồng Đức liền lấy uy phong, Chúc Duy Phong thì có chút không hài lòng, y từng gặp Phục Trạch Lương lúc anh ta đang được huấn luyện, anh ta đã từng dùng súng sáp ong chỉ trong nháy mắt đã bắn trúng ngực người khác như thế là đủ rồi.
- Nói nhiều vô ích, xem đi!
Từ đầu Hồ Hồng Đức luôn giải thích cho Chúc Duy Phong, 3 tỉnh phía Đông Bắc có không ít các cao thủ, Hồ Hồng Đức cũng tiếp xúc rất nhiều với họ chỉ liếc mắt là đã phát hiện ra Phục Trạch Lương đang trầm ổn không thể nhận định các động tác võ công có đẹp không nhưng chắc chắn là không thể cao siêu hơn thuật bắn súng.
Phải biết rằng kỹ thuật bắn súng sớm nhất là dùng cho chiến mã, dài đến 2, 3 thước, nó là vũ khí của các đội quân hùng hậu, 2 ngựa giao nhau súng đối súng xem ai nặng kí, ai lợi dụng nhưng so với súng thì ngựa vẫn còn rất nhiều.
Cho nên lúc này muốn eo giảm bớt lực, hơn nữa sáp ong cũng có sự co giãn, đầu súng rắn có thể làm cong nhưng có thể hoãn lại xung đột, tay sẽ bị trấn thương,
Chỉ là lần này Phục Trạch Lương muốn cầu xin, lực eo luyện không đến nhà thậm chí cả sáp ong cũng không cần đổi lại Hồ Hồng Đức là đồ đệ, e rằng y đã sớm xấu hổ vì bị tát rụng hết răng rồi.
- Phía dưới, xin mời người đến từ Nhật Bản – Đằng Thác Hải.
Hiệp đầu quyền thi đấu thuộc về An Đức Duy Kì cho nên người dẫn chương trình cũng không giới thiệu nhiều về Đằng Thác Hải, anh ta xuất hiện trên võ đài, đèn cũng được bật lên, ở giữa là một người Nhật Bản đang ôm thanh đao, bên kí là Phục Trạch Lương đang đi lên võ đài.
Người Nhật bản này cao khoảng 1m72, trên trán bịt một mảnh vải ở giữa có Nhật kì, từ lúc lên võ đài đã không nói câu nào mà chỉ nhìn Phục Trạch Lương rất lạnh lùng.
- Tốt lắm, 5 phút bắt đầu.
Hai bên đã lên võ đài người trọng tài vội nhảy xuống, tuy có ra thời gian nhưng không bảo ai bắt đầu trước, hiện tại 2 bên đều ra sức uy hiếp đối phương.
5 phút đồng hồ trôi qua, keng một tiếng vang lên, không khí trong võ đài đột nhiên căng thẳng, vây quanh để xem trận đấu là những phu nhân của các phú gia, bọn họ đều hồi hộp nín thở.
Hai lãnh khí đối chiến, không đeo găng tay thì sẽ càng nguy hiểm, dù là đam giữa hay chém một nhát thì đều có khả năng trúng phải tứ chi, hơn nữa chuyện thắng bại chỉ được ở trong vòng càn khôn.
- Xin chỉ giáo.
Sau khi nghe tiếng chuông,người Nhật Bản kia cúi Phục Trạch Lương, lúc đó là để đáp lễ, đột nhiên người Nhật Bản lấn thân lên nói "tránh" một tiếng vang giòn, ánh mắt sáng lên rồi nhanh như tia chớp anh ta đã vạch tới cổ họng Phục Trạch Lương.
- Đê tiện.
Trong võ đài, mọi người đều thoáng có ý nghĩ này, chỉ là không ai nói ra, bởi vì đánh nhau bằng lãnh khí thì chỉ một giây thôi là có thể phân thắng bại rồi.
Tuy công phu của Phục Trạch Lương so với Hồ Hồng Đức là bình thường, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của y rất phong phú, lúc đao cắt trên cổ theo bản năng tay phải của y nhanh như tia chớp đã gạt được thanh đao ra.
- Keng
Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, Phục Trạch Lương lui xuống.
Súng ở gần binh khí công kích, thêm nữa là Đằng Thác Hải bị kéo ra, cuộc tỉ thí này Phục Trạch Lương không đánh cũng rơi xuống, y nhày xuống võ đài xin thua trận là được rồi.
Phục Trạch Lương phản ứng rất nhanh nhưng Đằng Trách hải cũng là người đầy kinh nghiệm, y biết độ chênh lệch của 2 loại vũ khí này, sau khi bổ một đao cả cơ thể, xương cốt như bị co lại, hai tay võ sĩ cầm lấy đao rồi bổ nhanh như tia chớp.
- Keng …Keng… keng…!
3 tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên, 2 võ sĩ chợt tách ra, Phục Trạch Lương lùi liên tục về phía sau 8 thước lưng chạm phải day chắn 4 phía của võ đài mới dừng lại được.
- Bị thương rồi?
ở dưới võ đài có người phát hiện, tay phải Phục Trạch Lương đang run lên, chỗ áo trắng bộ y phục luyện võ đã bị nhuốm màu đỏ tươi, có lẽ là vai đã bị chém một đao điều này chỉ có Phục Trạch Lương mới biết được.
- Thật là mất mặt, người luyện võ công cho lại chính là nhạc phụ, nếu Nhạc Phi còn sống thì ông cũng tức mà chết mất.
Chứng kiến trận giao đấu vừa rồi, Hồ Hồng Đức hừ một tiếng lạnh lùng, tay là bộ phận không thể tách dời cơ thể, tay bị thương quả thức đối với người luyện võ công mà nói thì đó là một sự sỉ nhục.
Phải biết rằng, có súng có quân thì được vua khen, hai quân giao đấu quan trọng nhất là súng chứ đao, côn thì không tính.
Sử dụng súng tốt cũng giống như nắm được sinh mạng trong tay, nhất là lúc súng giống như Du Long là một cái trượng dài bảo vệ, chỗ đầu súng hàn sẽ làm cho quan địch kêu gào thảm thiết như vậy là cuộc đại chiến đã bách thắng, đó đúng là một trận hoành tảo thiên quân làm thay đổi triều đại, quyết sạch càn khôn, phi đao thì côn cũng có thể sánh được.
Thế nhưng nếu mang Tinh Cương để đấu thì loại súng trung bình ở trong tay Phục Trạch Lương cũng trở nên vô lực, ngay cả môn hộ cũng không đánh được, xem kìa Hồ Hồng Đức đang chửi ầm lên.
Chúc Duy Phong ngồi ở bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, vừ rồi Trương Tam bị An Đức Duy Kì xé rách áo rõ rành là có sử dụng lãnh khí trong cuộc quyết đấu, lúc này mặt đối mặt không biết tiếp theo Phục Trạch Lương sẽ ứng phó như thế nào đây.
Bất đắc dĩ Chúc Duy Phong mới phái Phục Trạch Lương lên võ đài bởi vì hiện nay trong giang hồ người luyện võ thì nhiều nhưng người luyện binh khí thì ngày càng ít, chủ yếu là vì họ bị nhà nước đối tượng phải quản lý vũ khí, ra ngoài thì không được mang theo vũ khí cho nên người luyện tập cũng ít đi.
- Ngươi … võ công không được, năm đó sư phụ đã từng chặt cách tay của người Trung Quốc bây giờ ta cũng chỉ làm theo sư phụ thôi, ta chỉ cần cách tay chứ không cân tính mạng của ngươi.
Tất cả mọi người không ngờ là trên võ đài sau khi 2 người tách ra là Đằng Trác Hải không vội tấn công, thế nhưng có vẻ y rất ngông cuồng có chút tiếng Trung đã khiêu khích Phục Trạch Lương, hơn nữa y bỏ vật cầm trong tay võ sĩ đạo bỏ vào túi, cử chỉ vô cùng khinh miệt.
- Sư phụ y là ai?
Sau khi nghe Đằng Thác Hải nói Diệp Thiên ở dưới võ đài không khỏi nhíu mày, kể từ khi sư huynh hắn bị người Nhật Bản chặt đứt một cánh tay, Diệp Thiên vô cùng mẫn cảm với các võ sĩ đao người Nhật Bản.
- Tôi không biết sư phụ của y là ai.
Chúc Duy Phong lắc đầu nói:
- Tôi chỉ biết hắn xuất thân từ một công ty kiếm đạo Nhật Bản, vố y cũng là một tay kiếm đạo nổi tiếng, nhưng không biết tạ sao y đột nhiên lại gia nhập xã hội đen.
ở Nhật Bản, kiếm thuật đao pháp được thống nhất gọi là kiếm đạo, kiếm đạo Nhật Bản có từ rất xa xưa rồi, người luyện kiếm đạo có địa vị cực cao, Đằng Thác Hải đã bỏ qua cơ hội tiến lên làm thầy, y quyết vùi đầu vào loại tổ chức vô quy tắc, thật sự là làm cho người khác rất khó hiểu.
Bởi vì trước khi có Đằng thác Hải, một nhà Nhật Bản đã tự giới thiệu và yêu cầu muốn được tham gia trận đấu của xã hội đen, thời gian rất gấp nên Chúc Duy Phong cũng chỉ thông qua 1 người bạn Nhật Bản để biết về Đằng Thác Hải, đại khái là biết được rất ít, thực sự là không thể biết được y đến từ đâu.
- Y xuất thân từ công ty kiếm đạo tên là gì?
Diệp Thiên quay về phía Chúc Duy Phong nói:
- Điều này thì ngay cả Chúc tổng cũng không biết.
Lời nói của Diệp Thiên có ý giễu cợt, một bên nghe lắng tai nghe nhưng Chúc Duy Phong cười khổ, lần này y tiến cử liên tiếp 2 quyền thủ ra nước ngoài tuy nhiên lại không thăm dò đối phương, thực sự là không khỏi làm cho người ta có cảm giác khuôn phép.
- Diệp Thiêy, cái này tôi biết, giống như gọi cái gì là cônng ty Bắc Cung, thực ra là y đã tập hợp Bắc Cung Nhất đao lại ở Nhật Bản thì cũng coi như là có chút danh tiếng.
Thêm vào nữa, lúc ở Nhật Bản trong trận thi đấu Đằng Thác Hải đã vô nguyên tắc mà được phong danh hiệu "Vua binh khí", sau đó ang Hàn Quốc thi đấu thắng 20 trận liên tiếp, Chúc Duy Phong cũng biết một ít thông tin về y.
- Bắc Cung Nhất Đao Lưu?
Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, sau đó là tươi cười:
- Trái Đất này đúng là bé thật, cố nhiên ta 2 lần đụng phải người nhà Bắc Cung.
- Thế nào? Diệp Thiên sao cậu biết?
Thấy Diệp Thiên tươi cười, Chúc Duy Phong thì căng thẳng, nếu Diệp Thiên và người trên võ đài có chút quan hệ thì vậy thì chẳng phải là hắn không có cách gì mời được Hồ Hồng Đức lên võ đài đấu với Đằng Thác Hải được rồi.
- Tôi không biết y mà biết sư phụ y.
Diệp Thiên nở nụ cười từ tận đáy lòng, có thể Đằng Thác Hải vẫn chìm trong chiến tích nói như vậy là chuyện năm xưa các anh hùng Bắc Cung chặt đứt cánh tay của Cẩu Tâm Gia chỉ là chuyện cũ, trước mắt là thấy Đằng Thác Hải đang rất lợi thế.
- Mẹ kiếp, ai dạy dỗ tên đồ đệ này, đồ chơi gì vậy hả?
Lúc Chúc Duy Phong kêu khổ, trận quyết đấu trên võ đài lại bắt đầu, Hồ Hồng Đức đã thấy Phục Trạch Lương giở trò đùa giỡn, không nhịn được nữa Hồ Hồng Đức lớn tiếng mắng khiến cho mọi người nhìn dồn lại phía đó.
Vừa rồi lúc tách ra, Phục Trạch Lương đã muốn giật lùi lại 7, 8 thước, theo lý thuyết thì khoảng cách như vậy hoàn toàn có thể giúp y phát huy hết khả năng chế ngự kẻ thù ngoài 3m.
Kỹ thuật bắn súng của cao thủ chính là chỉ một chiêu mà hạ gục đối thủ, ra tay một nhát đều phải trí mạng đối thủ, nói đúng là nếu súng có bắn loạn xạ thì có thần tiên cũng khó mà đề phòng được.
Phục Trạch Lương cố tình hết lần này đến lần khác dùng súng sự mềm dẻo rất kém, vừa rồi cầm cái súng hoa run lên, mẹ kiếp ngay cả 3 bông hoa cũng chưa chắc đã làm bị thương được, hơn nữa Đằng Thác Hải lại nặng hơn anh ta cả 10 cân.
Xem đến đây, Diệp Thiên thở dài nói:
- Võ công của Chúc Tổng như vậy, sẽ không để bọn họ lên võ đài thi đấu, buộc người Trung Quốc phải ra mặt.
Diệp Thiên vừa rứt lời, Đằng Thác Hải tay phải nắm lấy chuôi đao kéo mạnh ra ngoài, võ sĩ đạo vuốt thanh đao sắc bén của mình, người trượt xuống, âm thanh chói tai tiếng kim loại cọ xát vào nhau vàn lên trong võ đài.
Phục Trạch Lương đỡ lấy thanh đao của võ sĩ đạo khi y tuốt đao ra làm phát sinh một ánh sáng điện, tiếng đao cọ sát vào nhau vang lên trong võ đài, theo đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Căn bản là Phục Trạch Lương không nghĩ tới việc luyện tập trong mấy ngày, bản thân tăng đến hơn 10kg ra đòn bị đối phương chặn lại, ngây người ra một lúc còn chưa kịp phản ứng gì mà chỉ thấy trước mặt là một ánh sáng lóe lên rồi cảm giác đau nhức ở cánh tay phải.
Cúi đầu nhìn xuống, Phục Trạch Lương thấy 5 ngón tay mình trừ ngón cái ra thì 4 ngón còn lại đã bị đứt, cảm giác đau buốt đến tận não. Súng trong tay Phục Trạch Lương cũng rơi ầm xuống mặt đất.
Nhưng ác mộng của Phục Trạch Lương vẫn chưa kết thúc, ngay sau tiếng kêu thảm thiết của hắn thì cục diện đã khác, một lưỡi đao lướt qua những ngón tay của Phục trạch Lương sau đó giơ cao lên rồi như tia chớp bổ xuống vai của Phục Trạch Lương.
- Hả?
Phục Trạch Lương thết lên một tiếng bi thảm rừng lại nhưng sau đó là cánh tay đã bị rơi xuống võ đài, thậm chí Phục Trạch Lương còn không dám nhìn, máu tươi ở bả vai phun ra, bạn bè nhắm mắt không dám nhìn còn ngất đi nữa.
- Khốn khiếp!
Tình thế như vậy, rốt cục thì Chúc Duy Phong cũng không thể ngồi yên được cầm cái chén trong tay đập xuống đất.
Y theo dõi trận đấu trong bóng tối, 3 năm nay không biết có bao nhiêu trường hợp dùng lãnh khí chiến đấu lấy súng làm côn đúng là một đối thủ ngang tàn.
Phục Trạch Lương huấn luyện ở nước ngoài đều là những kĩ xảo tiềm phục, cũng luyện được nhiều chiêu chế địch nhưng không biết nhiều về lãnh khí, vốn dĩ Phục Trạch Lương còn tưởng võ công của mình cao siêu cho nên trong trận đấu này Chúc Duy Phong mới để Phục Trạch Lương lên.
Hôm nay trong trận đấu này, mặt đối mặt Phục Trạch Lương đã bị người Nhật Bản chém đứt một cánh tay, ngạn ngữ nói một câu rất đúng ngân thương như đèn cầy hết dầu, sắc mặt của Chúc Duy Phong đã trở lên tím tái.
- Hai người lên đó khiêng cho tôi cái mặt xấu hổ kia xuống.
Sau khi đập vỡ chiếc cốc, thấy tình hình không ổn, Chúc Duy Phong nói tiếp:
- Đưa ngay đi viện, lập tức cất cánh tay kia đi.
Dù có nói thế àno thì Phục Trạch Lương cũng đã bại trận, nếu như nói để y tự sinh tự diệt thì Chúc Duy Phong cũng sợ tâm mọi người ớn lạnh, sau này muốn mời chào thêm các quyền thủ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, 4, 5 người mang cáng lên võ đài, 2 người khiêng Phục Trạch Lương đặt lên cáng, mấy người khác lấy nước dội lên võ đài máu chảy xuống lênh láng đến nửa võ đài.
- Nhạc gia, không gì hơn được người này, căn bản là chúng không thể sánh được với kiếm đạo Nhật Bản.
Sau khi rửa sạnh võ đài, Đằng Thác Hải hạ màn, đợi mọi người đi xuống, y dùng chân dẫm nát súng của Phục Trạch Lương.