Cầm bánh bao và sữa đậu nành về Tứ Hợp Viện, Cẩu Tâm Gia ra đón, cười nói:
- Diệp Thiên, nhị sư huynh của cậu hôm nay về, có lý do cho cậu đến Myanmar rồi.
- Ấy? Nhị sư huynh đến kinh thành thì có liên quan gì đến việc em đi Myanmar?
Diệp Thiên nghe thấy thế sửng sốt 1 chút, cậu dang định lấy danh nghĩa là đi du lịch, còn về mấy người Maracay thì sau khi nhập cảnh tách cậu ra, mục đích như vậy là đỡ lằng nhằng nhất.
- Chú ấy không phải kinh doanh mấy công ty châu báu hay sao, qua Myanmar bàn chút chuyện làm ăn, đến lúc đó cậu qua đó với danh nghĩa công ty HôngKong của chú ấy, sau khi đến Myanmar thì cậu hẵng đi cũng được.
Tuy rằng Cẩu Tâm Gia không định tự mình đi Myanmar, thế nhưng ông vẫn rất để tâm đến chuyện gần nửa thế kỷ trước của mình, sau khi nghe điện thoại thấy cháu gái của Giai Tuấn muốn đi Myanmar, lập tức nhớ đến Diệp Thiên.
- Vâng, sư huynh, anh ăn sáng đi, Khiếu Thiên, mang túi đi theo ta!
Sau khi nghe Cẩu Tâm Gia noi vậy, Diệp Thiên cũng rất hứng thú, đặt đồ ăn sáng xuống rồi gọi Chu Khiếu Thiên, 2 người ra sân sau lái xe đi đến chỗ võ quán của Khâu Văn Đông.
Đi được nửa đường Diệp Thiên gọi điện cho Khâu Văn Đông, sau khi đến võ quán, Khâu Văn Đông dẫn theo 1 đám đàn em chờ ở cửa nhỏ, 2 thầy trò này hôm qua còn về muộn hơn Diệp Thiên, lúc này tinh thần có vẻ hơi mệt mỏi.
- Diệp huynh đệ, có chuyện gì cậu gọi điện thoại để lão Khâu tôi qua là được rồi, thế này lại phiền cậu qua đây 1 chuyến!
Xe Diệp Thiên vừa mới dừng lại, Khâu Văn Đông đã đón mở cửa xe cho cậu, động tác này khiến cho đám đệ tử trừ Võ Thần ra đều thầm thì ở bên trong, Khâu Văn Đông nói thế nào cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, không cần thiết phải khép nép trước Diệp Thiên thế chứ?
Thế nhưng chỉ có Khâu Văn Đông và Võ Thần hiểu, người thanh niên trước mặt này kinh khủng thế nào, không đề cập đến thân thủ của Diệp Thiên, chỉ riêng dựa vào Chúc Duy Phong hôm qua để lộ gia thế như vậy, cũng đủ chi 2 thầy trò Khâu Văn Đông khiếp sợ rồi.
Trong giang hồ phân ra làm 2 loại người, 1 loại là "vàng bạc ngọc ngà mua lời ca tiếng cười, say đắm ánh trăng xem nhẹ quyền quý", vương hầu quý tộc bọn họ vốn chỉ coi như rác rưởi bình thường, ở thời cổ đại bọn họ còn được gọi bằng 1 cái tên khác đó là ẩn sĩ.
1 loại còn lại chính là loại người học văn học võ rồi bán mình cho bậc đế vương, mục đích cuối cùng là đem sự xuất sắc của mình để phục vụ các bậc đế vương, cha của Khâu Văn Đông, Khâu An Đức chính là người như vậy, khiến cho Khâu Văn Đông vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn.
- Anh Khâu, khách khí làm gì, hôm nay có chút chuyện muốn đến nhờ anh đây.
Diệp Thiên chẳng qua cũng mới 20 tuổi, Khâu Văn Đông cũng gần 50 rồi, thế nhưng cách gọi anh Khâu của Diệp Thiên lại khiến cho Khâu Văn Đông cảm thấy rất thoải mái.
- Diệp huynh đệ, mời vào bên trong, tiểu Võ, mang 2 chén trà đến đây!
Nghe thấy Diệp Thiên có việc muốn nhờ, Khâu Văn Đông cảm thấy tinh thầm chấn động, cái mệt mỏi hôm qua hình như tiêu biến hết, có thể giúp được Diệp Thiên, đối với ông mà nói thì đúng là may mắn tuyệt vời rồi.
Sau khi chào các đệ tử đang tập luyện trong sân, Khâu Văn Đông đưa Diệp Thiên vào trong phòng, cũng không khách sáo, nói thẳng:
- Diệp huynh đệ, có gì cậu cứ nói thẳng, chỉ cần lão Khâu tôi có thể làm được, thì lên núi đao biển lửa tôi cũng không màng.
Trên đời này lắm chuyện kỳ quái, người thực sự cần giúp đỡ thì không có đường, nhưng còn 1 vài người chỉ cần có 1 chút yêu cầu thôi, căn bản là không cần phải mở mồm, thì đã đầy người vắt óc suy nghĩ để giúp đỡ rồi.
Kỳ thực chuyện này nếu dùng lý luận phật pháp để giải thích, thì đơn giản chỉ là 2 chữ "nhân quả", loại người này, muốn gặt được kết quả tốt, thì sau này lúc mình gặp khó khắn thì có thể được quý nhân giúp đỡ. Còn người bình thường 1 là không có hậu thuẫn, 2 là không có năng lực, nên không có ai muốn kết "nhân quả" với bọn họ.
- Diệp gia, mời uống trà!
Đang nói chuyện, Võ Thần bưng 2 chén trà lên, đặt trên bàn rồi lui ra, ông biết thân phận mình kém hơn Diệp Thiên rất nhiều, cũng không dám đứng đó nghe 2 người họ nói chuyện.
- Anh Võ này, chuyến này có khi phải nhờ anh giúp, anh ở lại đây đi.
Nhìn thấy Võ Thần ra ngoài, Diệp Thiên vội vàng gọi lại, cậu biết sư phụ của anh ta là Phùng Hằng Vũ ở Hà Bắc võ công rất siêu phàm, mà còn là hậu bối của Diệp Thiên, tính ra thì không biết anh ta kém Diệp Thiên bao nhiêu bậc.
- Được rồi, thế để em gọi tên anh vậy.
Nhìn thấy Võ Thần sợ hãi, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Mấy này nữa em phải ra ngoài làm chút chuyện, hôm nay tới là muốn hỏi anh Khâu cho mượn mấy anh em, Võ Thần là 1 nhé.
Võ Thần tuy rằng thân hình không cao, nhưng lông mi dầy, mặt vuông vắn, môi dày vừa phải, ánh mắt khi nhìn người khác tụ mà không tiêu, theo tướng thuật mà nói, người như vậy tính tình khảng khái, cử xử quang minh chính đại, bình thường sẽ không làm mấy chuyện trộm cướp vặt.
- Diệp huynh đệ, chuyện này dễ thôi, đệ tử của Khâu Văn Đông tôi tuy rằng không đến 3000 nhưng 800 1000 người thì có, cần bao nhiêu cậu cứ nói, tôi lập tức triệu tập bọn họ ngay.
Khâu Văn Đông cũng chính là truyền thân của dòng Bát Quái Chưởng chính thống, cũng có võ công, hơn nữa rất có thanh danh ở kinh thành, người đến bái sư học võ cũng không ít, mấy năm nay đệ tự nhập môn quả thực cũng đến 800 người.
Diệp Thiên cười nói:
- Không cần nhiều người như vậy đâu, anh Khâu, tìm mấy người có thực lực 1 chút là được, lần này đi có thể rất tốn sức, à, ngoài ra còn phải kín miệng, không được truyền chuyện này ra ngoài.
Võ quán này của Khâu Văn Đông, kỳ thực chính là 1 giang hồ thu nhỏ, có Võ Thần là người chính phái, những kẻ có dã tâm nhất định là cũng có, đến mượn người của Khâu Văn Đông, Diệp Thiên cũng là bất đắc dĩ mà thôi, chứ trong tay ông ta thực sự cũng không có mấy người có thể dùng được.
- Được, người của tôi, Diệp huynh đệ cứ thoải mái dùng đi.
Nhìn thấy Diệp Thiên không nói gì, Khâu Văn Đông cũng không truy vấn, nhìn về phía Vô Thần nói:
- Tiểu Võ, đi… gọi mấy vị huynh đệ của cậu lại đây, luyện võ bình thường bắt được trộm cướp là được.
Khâu Văn Đông thu nhận không ít đệ tử, nhưng người được ông xem trọng cũng chỉ có hơn 10 người, trong đó có mấy người không nhất thiết là có thiên phú luyện võ, nhưng tôn sư trọng đạo, được rất nhiều quyền sư yêu quý.
Võ thần ra rồi vào cũng chỉ mất có 1 phút, đã mang theo 17, 18 thanh niên vào.
- Ôi, Ma Y Nhất Mạnh của mình đến bao giờ mới hưng thịnh được thế này?
Nhìn thấy Khâu Văn Đông tha hồ chọn ra bao nhiêu là thanh niên võ công cũng không tồi thì Diệp Thiên lại liên tưởng đến Ma Y Nhất Mạch, Diệp Thiên không khỏi có chút phiền muộn, lúc sư phụ qua đời, chính mình luôn mồm là phải chấn hưng Ma Y Nhất Mạch, thế nhưng đến bây giờ chỉ có mỗi Chu Khiếu Thiên là đệ tử.
- Khiếu Thiên, cậu không có việc gì cũng phải đi thu thập vài đệ tử đi, nếu không đã không đến mức phải đi mượn người thế này.
Lúc dẫn Chu Khiếu Thiên ra khỏi phòng, Diệp Thiên không nhịn được thì thầm 1 tiếng.
- Con đi thu nhận đệ tử à?
Nghe thấy sư phụ nói như vậy, Chu Khiếu Thiên lập tức dở khóc dở cười, cậu còn nhỏ hơn cả Diệp Thiên đến 2 tuổi, cho dù muốn công khai mở mối, thì đi đâu lấy người muốn bái cậu làm sư phụ chứ?
Huống hồ thân thủ của Diệp Thiên còn cao hơn mình gấp trăm lần, đến bây giờ cũng chưa có đến 1 đệ tử sao? Thế nhưng Chu Khiếu Thiên chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài miệng không dám nói gì, sắc mặc kỳ lạ đi theo Diệp Thiên ra khỏi phòng.
- Diệp gia có việc, muốn đưa theo vài người ra ngoài, đây là may mắn của các ngươi đấy, tất cả đứng thẳng cho to!
Võ Thần là đại sư huynh, trước mặt các sư đệ rất có uy tín, hơn 10 người đó lập tức ưỡn ngực, 2 mắt nhìn thẳng. Diệp Thiên cũng không nói chuyện, lập tức đến trước mặt người đầu tiên, nhìn vào 2 mắt cậu ta.
Thuật xem người của Ma Y Nhất Mạch, đầu tiên là xem mắt, phàm là người tâm thuật bất chính, thường thường là không dám nhìn thẳng vào người đối diện, cái đạo lý kẻ trộm nhìn thấy cảnh sát, không cần nói tinh thần đã hoảng loạn.
Câu thành ngữ có tật giật mình, kỳ thực chính là biểu thị của ánh mắt, đương nhiên, ngoài 2 ánh mắt ra, diệp Thiên còn có bí quyết xem người khác, sau khi xem 1 vòng thì chọn ra được 7 người.
Lúc Diệp Thiên ra hiệu, Võ Thân đuổi mấy người còn lại đi, rồi đưa 7 người này vào trong phòng.
- Lần này tôi đi Myanmar giải quyết chút chuyện, cần mấy vị huynh đệ đến giúp đỡ, thế nhưng phải nói trước vài câu, các vị nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của tôi vô điều kiện, nếu không tôi không đảm bảo sinh mệnh của các vị đâu.
Diệp Thiên cũng không phí lời, đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Bây giờ nếu có ai không muốn đi, có thể ra ngoài, việc này cũng không miễn cưỡng, các vị cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, tôi Diệp Thiên đảm bảo, lão Khâu tuyệt đối sẽ không dày vò các vị đâu.
Những lời đó của Diệp Thiên khiến cho 7 người sửng sốt 1 chút, bọn họ không nghĩ là phải xuất ngoại, hơn nửa hình như còn có chút nguy hiểm, lúc này mặc dù không có ai bước ra, nhưng trên phải đều có vài phần do dự, đều hướng nhìn về phía Khâu Văn Đông.
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt các đệ tử, Khâu Văn Đông không khỏi cười mắng:
- Đi cùng Diệp huynh đệ đi.
- Sư phụ, con bằng lòng đi!
- Sư phụ, con cũng đồng ý đi!
Khâu Văn Đông đối xử với các đệ tử rất hào phóng, chỉ cần làm trong công ty của ông thôi, mỗi tháng trả cho họ 3500 đồng, các đệ tử cũng rất tín nhiệm ông, cho nên vừa nói ra câu này, mấy người nó lập tức như được uống thuốc an thần, đều mở miệng đồng ý ngay.
Nhìn thấy mấy người bày tỏ như vậy, Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- - Lần này cứ cho là Diệp mỗ tôi thuê các vị đi, sau khi từ Myanmar trở về thì các vị mỗi người sẽ được 1 triệu , nhưng có 1 điểm, chuyện xảy ra ở Myanmar không được nói ra với bất kỳ ai.
- Mỗi người 1 triệu à? Tôi nói này Diệp Thiên đệ, cậu đưa cả lão Khâu tôi đi nữa đi!
Lời nói của Khâu Văn Đông khiến cho đám đệ tử bật cười, cũng giảm bớt 1 chút áp lực vừa rồi.