Số đệ tử đó của Khâu Văn Đông, cũng đảm nhiệm 1 vài chức vị trong công ty, mỗi tháng cũng nhận được 3500 đồng, ở cái thời điểm năm 10 này, đãi ngộ như thế cũng được coi là tốt rồi.
Mấy người trong lòng vốn còn do dự ý định đi Myanmar, nhưng lúc này Diệp Thiên mở miệng nói 1 triệu, lập tức tháo gỡ khúc mắc trong lòng họ, phải biết rằng, nếu đổi thành tiền lương thì bọn họ phải kiếm đến mấy chục năm mới được 1 triệu.
Tính cả Võ Thần, Diệp Thiên tổng cộng thuê 8 người của Khâu Văn Đông, cộng với Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức, mặt khác phải thuê 4 người Maracay nữa Diệp Thiên cảm thấy đội hình 15 người này thế là đủ rồi.
- Anh Khâu, trong vòng 5 ngày có thể giúp bọn họ làm hộ chiếu đi Myanmar được không? Nếu không được thì em nghĩ cách khác.
Người bình thường xin hộ chiếu thì phải mất hơn 10 ngày, nhưng rõ ràng là Diệp Thiên không chờ lâu như vậy được, nếu Khâu Văn Đông không làm được, nói không chừng cậu sẽ phải nhờ Hồ Quân hay là mối quan hệ với ông chủ Lôi cũng nên, đối với cậu mà nói, làm mấy tấm hộ chiếu cũng không thành vấn đề.
- Diệp huynh đệ, xem thường lão Khâu hay là thế nào thế? Mấy tấm hộ chiếu thôi mà, ngày kia là làm xong, nhất định không làm chậm chễ chuyện của cậu đâu.
Khâu Văn Đông tính tình thoải mái, nếu Diệp Thiên không nói đến đi Myanmar làn gì, thì ông cũng không hỏi 1 từ, vỗ ngực nhận chuyện làm hộ chiếu về mình, ở kinh thành lăn lộn nhiều năm như vậy, cái này Khâu Văn Đông cũng có quan hệ.
Hơn nữa Diệp Thiên nhờ ông làm hộ chiếu, chính là nợ ông 1 chuyện, đây mới là điều Khâu Văn Đông coi trọng, có món nợ này, sau này nói không chừng có thể giúp lại ông.
Phải biết rằng, nghĩ tới những người như Khâu Văn Đông bắt đầu hoạt động trong cả 2 giới trắng đen, bình thường nhìn oai phong như vậy, nhưng trong lòng ông hiểu, nếu như các ngành bộ liên quan muốn tóm gọn ông thật không khác gì giết 1 con gà.
Cho nên Khâu Văn Đông vẫn luôn nỗ lực để kết giao với tầng lớp quyền quý, chính là muốn nếu như có người muốn tính sổ ông, thì những người đó nói giúp ông 1 câu, có thể giữ lại được tính mạng.
- Anh Khâu, sau này Diệp Thiên nhất đinh đền ơn, hôm nay đến đây đã, mấy ngày này có nhiều chuyện quá, đợi đến khi em đi Myanmar về thì nói chuyện tiếp nha.
Khuôn mặt Diệp Thiên có vẻ vô tình, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết làm người, nói vài câu đơn giản mà khiến nét mặt Khâu Văn Đông không giấu được vẻ vui mừng, tiễn 2 thầy trò Diệp Thiên ra tận ngõ nhỏ.
- Sư phụ, con… con…
Sau khi xe ra khỏi ngõ, Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh muốn nói gì nhưng lại thôi. Sao thế?
- Muốn nói gì thì nói đi.
Diệp Thiên liếc nhìn Chu Khiếu Thiên, không khỏi nợ nụ cười, Chu Khiếu Thiên lấy cam đảm nói:
- Sư phụ, sư phụ đi Myanmar, có thể dẫn con đi theo được không?
Nói thế nào thù Chu Khiếu Thiên cũng lớn lên từ gia đình bình thường, tuy rằng có tập luyện 1 ít võ thuật, nhưng gốc rễ vẫn là gia đình bình thường, nghe đến có cơ hội xuất ngoại, lập tức trong lòng chộn rộn hẳn lên, kể cả là đi đến nước nghèo đến mức chó ăn đá gà ăn sỏi.
- Hầy, ta chưa nói là đưa theo cậu à, cả cậu và lão Hồ đều đi.
Diệp thiên nghe thấy thế cười lên, Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức là người mà cậu có thể tin được, 2 người này đến Myanmar chính là 1 cánh tay đắc lực.
- Hì, cảm ơn sư phụ!
Chu Khiếu Thiên cao hứng kêu lên, đối với người tầm tuổi cậu mà nói, rất muốn bay ra thế giới bên ngoài, nhất là công lực hiện tại của Chu Khiếu Thiên không hề kém, càng muốn ra ngoài kiểm nghiệm 1 phen.
- Đừng phấn khích sớm như thế, cậu đi lần này chỉ làm cu li mà thôi.
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên không nhịn được đá xoáy 1 chút, 2 thầy trò cười nói từ trong xe đến tận đầu ngõ.
- Tiểu Thiên, mấy ngày này làm gì mà đi suốt vậy, cả ngày chẳng thấy con đâu cả?
Vừa mới vào đến sân đã gặp ngay Diệp Đông Bình đang ôm 1 cái hộp gỗ, đang bước ra ngoài.
- Ba, con đây không phải là đang đi kiếm bù vào khoản đó hay sao?
Diệp Thiên cười đáp, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt cha tối sầm lại, lập tức biết mình lỡ lời, vội vàng nói:
- -Ba, con đùa thôi, ba đừng để ý nha.
- Tiểu tử thối, ta và ngươi cái gì gọi là thật chứ?
Diệp Đông Bình miễn cưỡng cười, nói:
- Bác cả đang làm cơm đấy, lát nữa gọi sư huynh cùng đến ăn cơm, cha ra ngoài có chút chuyện.
- Vâng, Ba, có chuyện gì ăn cơm xong hẵng làm, 1 lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi còn gì.
Diệp Đông Bình muốn đi, nhưng lại bị Diệp Thiên kéo lại, sợ rơi cái hộp trong lòng, Diệp Đông Bình chỉ có thể đứng lại, tức giận nói:
- Cha có hẹn với người ta rồi, ăn cơm bên ngoài cũng được.
Diệp Thiên không thả tay, mắt nhìn vào cái hộp trong lòng cha, mở miệng nói:
- Ba, có phải ba định bán đồ không?
- Đối phương trả giá thế nào?
2 cha con nương tựa vào nhau hơn 20 năm, Diệp Thiên có thể không nhận ra là cha mình đang làm gì hay sao?
Nếu là lúc bình thường, Diệp Thiên cũng không xen vào chuyện làm ăn của cha, thế nhưng qua sự việc lừa lọc đó, Diệp Thiên sợ cha nghĩ không thông, bán mất đồ vật quý báu tích cóp hơn 10 năm qua, tuy rằng không chơi đồ cổ, nhưng Diệp Thiên cũng biết chỗ đó đáng giá không nhỏ đâu.
- Là thứ không đáng tiền thôi mà, cha để lại cũng không để làm gì, vừa đúng lúc có người cần, thì bán cho người ta thôi.
Diệp Đông Bình cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, nói chuyện rõ ràng là đang giấu diếm gì, thế nhưng lúc sau thì phản ứng lại, hét lên:
- Làm chuyện của con đi, chuyện của cha đừng có quản nhiều.
- Vâng, còn xem xem được không?
Tay phải Diệp Thiên bắn ra 1 tia vào khửu tay đang gấp vào của cha, Diệp Đông Bình lập tức cảm thấy cánh tay mềm nhũn, cái hộp vốn ôm trong lòng lúc này rơi xuống, khiến ông vô cùng lo sợ.
- Mau đón lấy, đừng có để nó rơi!
Tuy răng trong hộp có thể nhét đầy bông, nhưng đồ sứ bên trong cũng là vật dễ vỡ, Diệp Đông Bình sợ đến đứng tim.
- Không vỡ đâu.
Diệp Thiên giơ tay đón lấy cái hộp gỗ, sau khi mở hộp ra, 1 cái bình dài chừng 30cm, 1 cái bình sứ hình 3 cột tròn hiện ra trước mặt Diệp Thiên. Toàn thân bình sứ phủ lớp men trắng sữa, chất men dày, đặc biệt là tráng men nứt từng lớp cực kì hài hòa, như sóng nước lấp lánh, trong như pha lê, chỗ men nứt không chỉ là những mảng lớn, mà từ nhỏ đến lớn, men nứt uốn lượn như máu lươn, khiến cho người ta cái cảm giác không khỏi thán phục.
Tượng sứ tao nhã dịu dàng thể hiện hàm ý bên trong, hoa văn không tinh xảo đến mức xôn xao mọi người, cũng không rực rỡ mê hoặc lòng người, tạo hình đơn giản như vậy, ngay cả Diệp Thiên cũng có thể thấy đây không phải là vật bình thường.
- Ba, cái này sao cha lại muốn bán? Bán đi không dễ gì mua lại được đâu!
Nhìn thấy cái bình sứ này, Diệp Thiên mắt mở to, đây chính là cái mà cha mình đi mua hơn 10 năm trước, 1 món đồ sứ quý báu mà cha thu thập được, trước kia lúc Diệp Thiên còn đi học, Diệp Đông Bình không biết khoe khoang trước mặt cậu bao nhiêu lần.
Đây là món đồ sứ quan thời Bắc Tống, là được cải tiến sang phương pháp lò nung, sứ chuyên cung cấp cho hoàng cung, hơn nữa cũng là món đồ sứ duy nhất xuất thân từ hoàng gia cung đình trong lịch sử không lưu thông trên thị trường, cũng chuyên dùng cho hoàng thất.
- Người ta trả 800 vạn, cái giá này là cao rồi, không bán để làm gì?
Bị con trai nhìn thấy đồ mình muốn bán, nét mặt Diệp Đông Bình có chút khó xử, bởi vì ông từng nói qua không chỉ 1 lần, sẽ dùng cái bình sứ từ thời Bắc Tống này làm đồ gia truyền của nhà họ Diệp.
Thị trường tác phẩm nghệ thuật những năm 90, ngoài gốm màu đời đường có giá cao ở nước ngoài ra, còn lại đồ sứ giá không cao lắm, bình thường đèu giá 10 vạn đến 100 vạn, Diệp Đông Bình nói 800 vạn, đúng là cái giá trên trời.
Thế nhưng nếu không phải xảy ra chuyện đó, Diệp Đông Bình cũng không bán món đồ sứ này ra, bởi vì sứ Quan đời Tống rất hiếm thấy, cùng không thua gì cái lò sứ Thanh Hoa đời nhà Nguyên đâu.
Có 1 tích cổ, vị vua Tống Huy Tông đời nhà Tống yêu thích ngắm tranh đá Kỳ Thạch nổi tiếng trong lịch sử, lúc bị quân Kim vây bắt, cho rằng mình là vận mệnh đế vương và cái giá của để vương đã tự mình phá hủy bộ sưu tầm của mình, hủy hoại cả hoàng cung trong chốc lát.
Sau đại họa này, những tác phẩm sứ Quan sau đời Bắc Tống có thể nói là còn đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có số ít ỏi được trưng bầy trong các viện bảo tàng thế giới, giá trị nghệ thuật cao đến mức nào có thể nghĩ mà biết được.
Năm đó Diệp Đông Bình thu được món đồ sứ này từ tay của 1 nhà giàu ở Giang Nam, vui sướng đến mức mấy ngày không ngủ được, cứ lôi Diệp Thiên ra để kể lể về kiến thức đồ sứ nhà Tống, niềm yêu thích không lời nào có thể diễn tả được.
Chỉ có điều lần cầm tiền con trai mất không còn 1 xu, mà vợ thì tháng sau về nước, Diệp Đông Bình rơi vào đường cùng, mới nghĩ bán món đồ sứ này, quả nhiên, ông vừa mới ngỏ ý, đã có người trả cả 800 vạn.
- Ba, cất về đi, chúng ta không thiếu 800 vạn kia!
Nhìn thấy cha bán món đồ quý như tính mạng mình đi, sống mũi Diệp Thiên cảm thấy cay cay, lập tức nói:
- Ba, con có được tin tức của bọn lừa tiền kia tồi, mấy ngày nữa còn sẽ đi tìm chúng, cha yên tâm, số tiền đó nhất định mang về, hơn nửa nhất định sẽ đem về trước khi mẹ về.
Chuyện số vàng liên lụy quá lớn, còn liên quan đến 1 vài bí mật của sư huynh, cho nên Diệp Thiên không muốn cho cha biết, lấy chuyện mấy tên lừa đảo đó làm bình phong.
Nhắc đến chuyện mấy tên lừa đảo đó, Diệp Thiên cũng có chút tiến triển, bởi vì mấy ngày trước Bao Phong Lăng không chịu được loại đau đớn đó, đã gọi cho Diệp Thiên 1 cú điện thoại, nói là có 1 chút tin tức về Cát Lão Đại, sau khi xác nhận, lập tức sẽ liên hệ với Diệp Thiên.
- Thật à?
Diệp Đông Bình nghe vậy sửng sốt, rồi mừng rỡ, nếu không phải là bất đắc dĩ, ông cũng không bán cái bình sứ quý như sinh mạng mình đi.
- Đương nhiên là thật, Khiếu Thiên mấy ngày nữa cũng đi cùng con, mấy tên đó tuyệt đối không thoát được đâu.
Nói chuyện ánh mắt của Diệp Thiên cứ nhìn về Chu Khiếu Thiên, Chu Khiếu Thiên vội vàng nói:
- Chú Diệp, đúng thế, sư phụ đã ra tay, chú cứ yên tâm ở nhà mà đón tin tốt đi.