-Diệp tiên sinh, hay là tôi đưa cho cậu mấy người lính, bọn họ đều là những người thân cận, dẫn đường cho mọi người cũng tốt.
Lần này không phải Chương Sơn nghi ngờ động cơ của Diệp Thiên, mà chỉ là nhận được nhiều ân nghĩa từ Đường Văn Viễn như vậy, Chương Sơn muốn giúp một chút thôi mà, dù sao thì những thứ như hổ ở trong rừng thì cũng không nhiều, những người ngoài đến như Diệp Thiên cũng đánh lại được.
-Cảm ơn thượng tá, vậy là tốt lắm rồi, tôi đang lo là không có ai quen thuộc địa hình.
Nghe thấy lời Chương Sơn nói, trong lòng Diệp Thiên nhất thời kêu khổ, nhưng đề nghị của đối phương hợp tình hợp lí, mình mà từ chối thì không hợp tình hợp lí tí nào, Diệp Thiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
-Chẳng lẽ sau khi tìm được vàng thì thủ tiêu bọn chúng?
Trong đầu Diệp Thiên hiện ra một suy nghĩ như vậy, nhưng lại bị mình bác bỏ, trên đất Myanmar mà đắc tội với binh sĩ ở đây, thì chắc chắn là muốn tìm vào chỗ chết, nếu như là một mình Diệp Thiên thì không sao nhưng dưới tay mình còn có nhiều người như vậy, chắc chắn là không thể trốn được thế lực đuổi giết.
Khi nhìn thấy Chương Sơn quay đầu lại chọn binh lính, trên cổ lộ ra một miếng Phỉ Thúy Quan Âm xanh biếc, trong đầu Diệp Thiên lập tức lóe sáng, lui về phía sau không một tiếng động, nói nhỏ vài câu bên tai Hồ Hồng Đức.
Khi Chương Sơn đang định giới thiệu bốn năm người được chọn ra cho Diệp Thiên, bỗng nhiên Võ Thần phía sau Diệp Thiên gõ một cái lên đầu của một cậu thanh niên, nói kháy:
-Nhị Hổ, mẹ nó chứ, hôm qua uống nước rửa chân của Quan Âm Bồ Tát hay sao mà miệng thối như thế chứ?
Nhị Hổ không hề tức giận, cười hì hì nói:
-Anh Vũ, Quan Âm Bồ Tát kia là nam, muốn uống em cũng phải tìm nữ Bồ Tát chứ.
Đông Chi cách biên giới Myanmar không xa, rất nhiều người Myanamar đều biết tiếng hán và tiếng một số địa phương như Vân Quý, lời của Võ Thần và Nhị Hổ sau khi truyền đến tai đám người Chương Sơn, nét mặt của họ lập tức biến đổi.
-Các người, các người ...dám không tôn trọng Phật Tổ?
Một binh sĩ đứng phía sau Chương Sơn, đưa tay giương súng lên nòng, giơ về phía hai người kia, nhìn bộ dạng kích động của hắn rất có thể sẽ tùy cơ bóp cò.
Không riêng gì người lính kia, những binh lính còn lại trong nhóm khi nghe được lời nói của hai người binh lính kia súng trên tay cũng lập tức phát ra tiếng" răng rắc", không khí lúc đó trở nên ngạt thở đến mức khó mà kiểm soát được.
-Ôi...ôi... chuyện gì thế?
Người khởi xướng chuyện này là Diệp Thiên cũng không nghĩ tới là những binh lính này lại phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng kéo Chương Sơn lại nói:
-Thượng tá, xảy ra chuyện gì thế? Sao bọn họ lại chĩa súng vào chúng tôi? Chúng ta là bạn bè, không phải là kẻ thù chứ?
-Không, hai người họ là bạn!
Vẻ mặt Chương Sơn vẫn ôn hòa như vậy, lúc này mặt cũng âm u hơn, nhìn Võ Thần nói:
-Bọn họ có thể không tin Phật tổ, nhưng tuyệt đối không được khinh thường Bồ tát, Diệp tiên sinh, tôi muốn cậu giao hai người kia cho tôi.
Có thể nói, người Myanmar rất tín ngưỡng Phật giáo, thậm chí còn vượt qua cả Ấn Độ- nơi bắt nguồn của Phật giáo, mặc dù tính cách của người Myanmar ôn hòa nhưng lời đối thoại của Nhị Hổ và Võ Thần vừa nãy vẫn là chạm đến giới hạn của bọn họ.
-Ây, không phải, thượng tá, bọn họ không hề biết điều kiêng kị của quý quốc, cũng không cố ý mạo phạm...
Thấy Chương Sơn mở miệng đòi người, Diệp Thiên lập tức cảm thấy lần này mình đùa hơi quá trớn rồi, vội vàng móc trong túi quần ra một đô la bàng thân của Đường Văn Viễn, đếm cũng không đếm nhét vào người Chương Sơn, nói:
-Nể mặt Đường tiên sinh, mong ngài hãy tha thứ cho bọn họ một lần.
Cảm nhận được tập đô la dầy cộp trong tay nét mặt Chương Sơn lập tức dịu xuống, tuy rằng ông ta cũng là một Phật tử, nhưng đối diện với một đống tiền Đô la hình tượng Phật gia trong lòng Chương Sơn nhất thời bị yếu đi vô số lần.
Trầm ngâm một lúc, Chương Sơn phẩy tay áo, bảo thuộc hạ phía sau hạ súng xuống, nói:
-Được rồi, nể mặt Đường tiên sinh, lần này tôi bỏ qua cho bọn họ.
Vào thời năm 98, thu nhập bình quân đầu người của chỉ có mấy trăm tiền RMB, là một trong những quốc gia nghèo nhất, cứ coi như Chương Sơn quyền cao chức trọng, thì số tiền nghìn USD này cũng là số tiền mà ông ta khó lòng cự tuyệt, khuôn mặt Washington in trên đồng tiền tựa hồ lớn hơn Phật tổ một chút.
-Cám ơn, cám ơn thượng tá, tôi sẽ dạy bảo bọn họ.
Nhìn thấy Chương Sơn thả lỏng, DIệp Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như vì chủ ý của mình mà khiến Võ Thần chịu nạn thì trong lòng DIệp Thiên sẽ cảm thấy rất khó chịu, cũng may là sóng gió đã qua.
-Diệp tiên sinh, binh lính của tôi chắc sẽ không cùng ở chung một chỗ với bọn họ đâu, thật đáng tiếc, lần săn bắn này, mọi người tự tiến hành một mình đi.
Tuy rằng Diệp Thiên đã giải thích, hơn nữa còn đưa ra một số tiền thể hiện sự thành ý, nhưng lòng Chương Sơn vẫn có chút khúc mắc, vốn dĩ đã sắp xếp mấy hướng dẫn viên du lịch, giờ cũng không muốn đưa cho Diệp Thiên nữa.
Hơn nữa cho dù là Chương Sơn khăng khăng muốn phái người đi, thì e rằng những binh sĩ này cũng không vừa lòng, nếu tiếp tục gây ra chuyện gì đó có khi còn đánh chết người, ông ta cũng không còn cách nào khác để đối đãi với Ba Cương tướng quân.
-Ồ, như vậy sao được chứ?
Diệp Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng, quay đầu nhìn Nhị Hổ và Võ Thần, hung tợn mắng:
-Hai cái tên đáng chết này!
-Diệp tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành rồi, mọi người sau khi săn bắn xong, mang xe về đây hoặc là đỗ ở nơi nào đó là được rồi.
Có lẽ là do chuyện không vui này, nét mặt Chương Sơn lại mang vẻ lạnh lùng khô khốc lúc trước, đem chìa khóa mấy chiếc xe ném cho DIệp Thiên, đưa mấy binh lính lên xe nghênh ngang rời đi.
-Trời ơi, dọa chết tôi rồi!
Đợi cho binh lính Myanmar rời khỏi, Nhị Hổ mới lên tiếng kinh hãi, hai chân mềm nhũn khụy dưới đất, hắn không nghĩ rằng chuyện vừa rồi suýt chút nữa khiến hắn mất mạng, lúc miệng sũng chĩa vào hắn, hắn cơ hồ nghĩ là đối phương muốn nổ súng rồi.
Võ Thần tuy rằng đã lăn lộn đã lâu trên giang hồ, không khụy trên mặt đất, nhưng cũng bị dọa chết khiếp, nhìn Diệp Thiên cười khổ nói:
-Diệp gia, trò kích thích như vậy, lần sau đừng bắt chúng tôi chơi nữa.
-Haha, không sao, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng đâu, trước kia Myanmar chính là một thuộc địa của nước ta.
Diệp Thiên cười an ủi hai người họ vài câu, nhưng dù cho là đích thân lời cậu nói ra cũng không có nghĩa lí gì cả.
Cần biết rằng nếu như là ở những nơi như khách sạn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào, thì Chương Sơn sẽ không dám giết bọn họ.
Nhưng đây lại là một nơi hoang vắng đến ngay cả một con chin cũng không nhìn thấy, sau khi giết chết mình, rồi đổ vấy cho trùm ma túy là mọi việc coi như xong, dù sao thì những băng trùm ở Tam Giác Vàng cũng đã bao lần giúp những kẻ làm chuyện xấu che giấu đi tội của mình.
-Khiếu Thiên, con lái một chiếc xe, Võ Thần, trong số các người có người biết lái xe chứ? 1 chiếc xe khác để các người ngồi.
Nhìn thấy nét mặt của mấy người Võ Quán đều không được tốt lắm, Diệp Thiên dùng chiếc xe thiết giáp trước mặt để đổi đề tài.
-Có, tôi biết lái, xe gì cũng từng lái qua rồi, nhưng thật ra chưa lái xe thiết giáp bao giờ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời DIệp Thiên nói, Võ Thần lập tức tập trung sự chú ý lên xe thiết giáp, đưa các sư đệ thủ hạ lên xe, sau khi mở cửa xe thì nhanh như chớp liền chui vào phòng điều khiển.
-Ha, cái xe này đúng là không tệ tí nào, còn có cả bàn kéo nữa.
Lúc trước Diệp Thiên cũng không có thời gian đi quan sát mấy chiếc xe thiết giáp, bây giờ đi đánh giá sơ qua thì ánh mắt nhất thời lóe sáng.
Hóa ra súng ống và các loại vũ khí trên chiếc xe này đều bị gỡ hết ra, nhưng ở mỗi đuôi xe ngoài việc có dây thừng kéo ra, còn có một bàn kéo chạy bằng điện, dây kéo quấn quanh trên bàn kéo, ít nhất cũng dài bảy tám mươi mét.
Bàn kéo này đối với việc vận chuyển vàng mà nói, quá là có tác dụng, dùng bàn kéo để vận chuyển, tốc độ và hiệu quả của nó nhất định sẽ cao hơn nhiều so với sức người, điều này đồng nghĩa với việc sau khi tìm thấy vàng Diệp Thiên có thể nhanh chóng chuyển vị trí.
-Sư phụ, người chỉ tìm hai người lái xe, còn một chiếc nữa thì làm thế nào?
Sau khi Khiếu Thiên thích thú với chiếc xe xong liền nhìn về phía Diệp Thiên.
-Chiếc xe kia là giữ cho người khác.
Diệp Thiên lấy mấy bộ đàm ra, hô:
-Lão Mã, xem đủ cảnh tượng náo nhiệt rồi, các người có thể đi ra rồi.
Khi giao thiệp với Chương Sơn vừa nãy, Diệp Thiên liền phát hiện ra đất dưới chân khẽ rung lên, là do cảm nhận được máy của hội Mã Lạp Khải, biết họ đã đến tới đây.
Diệp Thiên vừa tắt bộ đàm đi, trên một con đường khác với con đường họ đi đến, phát ra âm thanh của chiếc ô tô.
-Ô, cậu chủ, cậu tìm đâu ra những chiếc xe này thế?
Sau khi dừng xe, Mã Lap Khải mở cửa xe nhảy xuống, lúc trước ông ta ở một nơi cách đấy 1km dùng kính viễn vọng quan sát Diệp Thiên và Chương Sơn, chỉ là mặc dù nhìn rõ nhưng lại không biết bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.
-Đừng quản nhiều thế, lão Mã, chiếc này ông lái đi, chúng ta gặp nhau ở hồ Lion.
Diệp Thiên phất tay áo, cậu không có nghĩa vụ đi giải thích lai lịch của chiếc xe này, nói ngắn gọn xong, sắc mặt Diệp Thiên nghiêm lại:
-Lão Mã, nếu như phía trước gặp người Nhật Bản, thì cẩn phải thật cẩn trọng xem xét, tốt nhất là nên ra tay trước để chiếm ưu thế.
Theo như lời Cẩu Gia Tâm, lượng vàng trong chiến ngầm năm còn có thể tồn tại, e rằng cũng đưa cho ông ta và những người trong gia tộc Cung Bổn kia, nếu như trên núi hoang vắng mà gặp phải người Nhật, thì mười phần là người xấu chưa chết của gia tộc Bắc Cung.
-Chiếc xe này tuyệt vời quá, đi đường núi mà tốc độc có thể đạt được 80km/h
Vẻ mặt Mã Lạp Khải hưng phấn huýt sáo, từ trong phòng điều khiển nhô đầu ra nói:
-Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, tôi cũng ghét người Nhật Bản, nhưng đương nhiên là lại rất thích các cô nương Nhật.