-Rất tốt, hy vọng những lời ông nói đều là sự thật.
Ánh mắt sắc bén của Bắc Cung Anh Hùng nhìn chằm chằm vào người Thakin Ba Thein Tin, làm ông ta phát run, giống như trở về tình cảnh nhìn thấy đàn rắn nhảy múa năm nào, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán không ngừng rơi xuống
-Thưa gia chủ, phía trước xuất hiện hang động, tiểu đội ảnh tử đã tiến vào rồi ạ!
Bắc Cung Anh Hùng vừa dứt lời, phía trước đã truyền lại tin tức, khiến ông ta chuyển sự chú ý sang nơi khác, Thakin Ba Thein Tin thì mềm nhũn cả người, áp lực mà lúc nãy Bắc Cung Anh Hùng tạo ra cho ông ta quá lớn.
Bắc Cung Anh Hùng trầm ngâm hồi lâu, nói:
-Bảo tiểu đổi ảnh tử không được tự ý tiến vào, toàn bộ rút khỏi hang, phía sau tăng nhanh tốc độ tiến về trước!
Tiểu đội ảnh tử là tổ chức chuyên phụ trách ám sát của gia tộc Bắc Cung, tinh thông nhẫn thuật Nhật, giỏi ẩn nấp, số lượng của bọn họ thậm chí còn ít hơn tiểu đội tử sĩ, tổng cộng chỉ có mười hai người, Bắc Cung Anh Hùng không thể mất một ai trong số đó được.
Dưới mệnh lệnh của Bắc Cung Anh Hùng, tốc độ di chuyển của đội ngũ lại được tăng lên mấy phần, không biết là do nguyên nhân gì, khi cách lối vào hang còn những hơn ba trăm mét thì cây cối bỗng nhiên trở nên thưa thớt hẳn.
Lùm cây dưới đất cũng ít đi, có nơi thậm chí còn lộ ra bùn đen, tiếp túc tiến lên trước hơn một trăm mét, mọi người vốn dĩ đầm đìa mồ hôi, đột nhiên cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lạnh đi, ngay cả mặt trời chói chang trên đầu kia dường như cũng không còn oi ả nữa.
Những thay đổi này tuy có làm vài người chú ý, nhưng bọn họ đều tưởng rằng là do khí hậu đặc biệt trong núi mà ra, nên không để tâm, ngược lại người nào người nấy mở rộng vạt áo để cảm nhận sự mát mẻ kia.
-Ma quỷ, đây nhất định là lời nguyền của ma quỷ!
Không ai phát hiện, Thakin Ba Thein Tin loạng choạng đi theo đội ngũ lúc này sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm thổ ngữ địa phương, nếu không được người phụ trách canh giữ ông ta đỡ, e rằng Thakin Ba Thein Tin không còn sức lực để đi tiếp rồi.
Mặc dù đã hơn bốn mươi năm kể từ lần đầu tiên ông ta đến đây, nhưng Thakin Ba Thein Tin nhớ rất rõ, trước khi ông ta vô tình bước vào hang, dọc đường đi đâu đâu cũng có thực vật, cả vùng tràn trề sức sống.
Nhưng lúc này ở trước mắt, những thực vật vốn dĩ phủ đầy mặt đất lại đột nhiên biến mất, đi hơn một trăm mét, Thakin Ba Thein Tin thậm chí còn không nhìn thấy một con kiến hoặc một con côn trùng nào, cả một vùng yên lặng như tờ.
Địa hình của Ma Quỷ Sơn vô cùng quái dị, những cửa vào hang động trong núi kia càng giống một khe núi rộng mở, lúc mới vào, trên đầu còn có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng sau khi tiến vào được một đoạn sẽ phát hiện bản thân đã ở trong núi rồi.
Hơn nữa sau khi bạn đi được một quãng ở trong hang, trên đầu có lẽ còn có ánh sáng rọi vào, nên dù không dùng đuốc hoặc đèn, cũng có thể nhìn rõ tình hình trong hang, điều này cũng làm cho nhiều người không hay biết gì mà tiến sâu vào trong hang.
Cái địa hình không biết đã được hình thành như thế nào này, hình dạng ở nhiều nơi đều giống nhau, rối rắm phức tạp giống như mê cung vậy, khi ánh sáng trên đầu trở nên yếu ớt, Bắc Cung Anh Hùng kêu đội ngũ dừng lại, bởi vì ông ta cũng đã cảm thấy được sự âm u lạnh lẽo.
Ở đây thậm chí cả một luồng gió nhẹ cũng không có, nhưng mọi người lại cảm thấy từng luồng hơi lạnh thấu xương thổi tốc vào tận tim gan, hoàn toàn không giống với cảm giác mát mẻ khi nãy. Vài người thể trạng không tốt đã không chịu được mà bắt đầu run rẩy.
Bắc Cung Anh Hùng sầm mặt lại, trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt.
Chính là lúc này, vào giờ Tý mỗi ngày, kinh mạch của Bắc Cung Anh Hùng đều phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan, tâm lý biến thái kia của ông ta kì thật cũng là một cách để ông ta giải tỏa đau khổ. Nếu không thì e là Bắc Cung Anh Hùng đã sớm chịu đựng không nổi rồi.
Cảm nhận luồng hơi lạnh lẽo giống luồng khí lạnh độc nhất vô nhị trong cơ thể mình, suy nghĩ của Bắc Cung Anh Hùng bất giác lại trở về mấy chục năm trước.
Lúc bấy giờ Bắc Cung Anh Hùng chỉ là một hậu duệ vô danh tiểu tốt trong gia tộc, cha ông ta bản thân là gia chủ, giống như một con ngựa nòi sinh liền mười mấy đứa con trai.
Bắc Cung Anh Hùng không được xuất chúng, để có được sự chú ý của cha mới gia nhập vào đội tìm bảo vật ở Myanmar, chỉ là khi bọn họ theo chỉ dẫn của một vị tiền bối trong gia tộc, người đã hy sinh trong thế chiến thứ hai tìm đến nơi cất giấu bảo vật, thì mới phát hiện bảo vật đã bị người ta cướp mất rồi.
Điều này khiến cho người trưởng lão dẫn đội vô cùng tức giận, sau khi phái người giỏi về truy lùng đi điều tra thì phát hiện có một nhóm người Trung Quốc từng hoạt động ở nơi này, hơn nữa còn là không lâu trước đó.
Vị trưởng bối này dứt khoát dẫn quân đội đuổi theo, hơn nữa còn tốn nhiều tiền tìm một người dẫn đường bản địa, khi những người Trung Quốc này sắp tiến vào biên giới Trung Quốc, thì chặn đứng bọn họ tại một nơi địa thế hiểm yếu.
Bắc Cung Anh Hùng sẽ không bao giờ quên được, đó là buổi chiều tối với ánh hoàng hôn đỏ như máu, ông ta cùng với hơn một trăm tinh anh của gia tộc trốn ở hai bên khe núi, đây cũng là con đường mà những người Trung Quốc muốn về nước kia phải đi qua.
Chỉ là điều khiến Bắc Cung Anh Hùng không ngờ tới là đội ngũ chỉ có hơn hai mươi người kia vô cùng cẩn thận, đặc biệt là người đứng đầu đội ngũ, càng giống như có giác quan thứ sáu vậy, khi đội ngũ vừa tiến vào khe núi, liền quay đầu xông lại ra ngoài.
Chỉ là phía sau cũng có phục binh của gia tộc Bắc Cung mai phục, để biết rõ tăm tích của những bảo vật kia, vị trưởng bối gia tộc lúc đó không ra lệnh nổ súng mà đem mấy chục người bao vây lấy đám người Trung Quốc kia.
Nhưng sự việc xảy ra tiếp sau đó khiến ai nấy đều không ngờ được, đám người Trung Quốc vốn đã ở thế hạ phong, lại có thể ra tay trước, người Trung Quốc dẫn đầu kia tay nắm thanh Thanh Phong ba thước, chỉ một cái giáp mặt đã giết chết vị trưởng lão kia.
Còn những người Trung Quốc mà ông ta dẫn theo, người nào người nấy hùng mãnh vô cùng, hơn bốn mươi tinh anh của gia tộc Bắc Cung, dưới tình trạnh hai đánh một, trong vòng mấy phút ngắn ngủi lại bị những người Trung Quốc này giết sạch.
Biến cố đột ngột này khiến các thành viên gia tộc còn mai phục sau núi kia phải trợn tròn mắt.
Rất nhiều người trong số họ từng tham gia cuộc chiến tranh xâm lược Trung Hoa, trong ấn tượng của họ, người Trung Quốc yếu ớt như cừu non vậy, dù là người Trung Quốc cường tráng nhất, khi đấu kiếm cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng tình hình trước mắt lại phá vỡ mọi nhận thức của bọn họ trước đó, bọn người Trung Quốc này có điểm nào giống cừu non chứ? Kẻ nào kẻ nấy đều giống như sát thần vậy, có mấy người sau khi giết chết người thân của bọn họ thậm chí còn dùng đao móc tim gan của họ ra bỏ vào mồm nhai nhóp nhép.
Vị trưởng lão dẫn dắt đội đã bị giết, thủ đoạn tàn nhẫn của quân địch khiến đám quân Nhật đã quen nghe mệnh lệnh của cấp trên trong nhất thời không biết phải làm gì, tâm trạng sợ hãi chiếm lấy tâm trí của bọn họ, nhìn thấy sắp đánh mất thời cơ, để đám người Trung Quốc kia chui vào lùm ở hai bên khe núi.
-Nổ súng bắn chết bọn họ!
Vào lúc này, một tiếng súng vang lên, cùng với đó là mệnh lệnh của Bắc Cung Anh Hùng, bọn người Nhật kia liền tìm thấy người tâm phúc, nhắm thẳng vào người Trung Quốc mà bắn.
Nếu nói về năng lực tác chiến độc lập của người Nhật, thì thật sự rất mạnh, đạn mà họ bắn ra trong tình trạng hoảng loạn và không có chuẩn bị, trong phút chốc đã quật ngã mười bảy, mười tám người Trung Quốc, năm sáu người còn lại, lại núp vào sau một tảng đá lớn, giằng co qua lại với người của gia tộc Bắc Cung.
Tấn công thành công cũng khiến cho đám người Nhật Bản lấy lại tự tin, đồng thời cũng tự trách mình về sự sợ hãi ban nãy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thế nên khi thấy đối phương chỉ còn lại năm sáu người, bọn người Nhật Bản kẻ nào kẻ nấy kêu gào lên, rút kiếm Katana từ hông ra, xông xuống khe núi, bọn họ quyết định phải dùng phương pháp của võ sĩ để rửa nỗi nhục trong lòng lúc nãy.
Chỉ là hiện thực lại một lần nữa đả kích bọn họ, mặc dù đối phương chỉ còn lại năm sáu người, nhưng không có người nào là chưa từng thân chinh trăm trận, sự tấn công của bốn mươi,năm mươi người đều không thể khiến họ rối loạn trận tuyến, ngược lại người Nhật lại bị mấy người Trung Quốc kia liên tiếp chém chết mười mấy người.
Nhưng lần này, người Nhật cũng nổi sát khí không còn sợ nữa, ưu thế về mặt nhân số khiến mấy người Trung Quốc kia dần dần không chống đỡ được, cuối cùng chỉ còn lại người cầm đầu cùng với một người to con khác ra sức chống chọi, nhưng cũng bị bọn họ bao vây.
Bắc Cung Anh Hùng vốn tính xảo quyệt, lúc đầu khi mới công kích, ông ta trốn ở phía sau cùng, giờ nhìn thấy người Trung Quốc cầm kiếm kia chống cự không nổi, liền bước dần về phía ông ta, khi đối phương có sơ hở liền một đao chặt đứt cánh tay trái của ông ta.
Chỉ là đối phương phản ứng rất nhanh, không đợi Bắc Cung Anh Hùng tiếp tục lập công, liền vung nhanh một kiếm đâm vào ngực của Bắc Cung Anh Hùng, nếu không có người bên cạnh lấy đao đỡ cho, thì lúc này Bắc Cung Anh Hùng đã sớm trở thành một đống xương khô rồi.
Nhưng trong lòng người đó rõ ràng vô cùng tức giận, lại quăng kiếm đi, dùng tay phải chưởng vào người Bắc Cung Anh Hùng, lúc đó Bắc Cung Anh Hùng chỉ cảm thấy có một luồng lực lớn, miệng ọc máu, cả người bị đánh bay về phía sau.
Qua tầm nhìn mơ hồ, Bắc Cung Anh Hùng nhìn thấy người tráng sĩ cường tráng kia hét lên giận dữ, liều chết xông ra tạo lối thoát, bảo vệ người mất tay kia thoát khỏi vòng vây, còn về chuyện xảy ra sau đó thì Bắc Cung Anh Hùng không thể tận mắt nhìn thấy rồi, bởi vì lúc đó ông ta đã hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, Bắc Cung Anh Hùng liền cảm thấy cả người lạnh toát, điều này cũng khiến cho tính cách của ông ta có sự thay đổi lớn.
Cảm nhận luồn khí lạnh giống hoàn toàn với luồng khí phát tác trong cơ thể của mình, Bắc Cung Anh Hùng đứng ở đó, cả người hơi run rẩy, ông ta không biết rằng lúc này bản thân ông ta đang sợ hãi hay là đang kích động.
-Hừm, Cẩu Tâm Gia, lẽ nào nhà ngươi vẫn chưa chết sao?
Bắc Cung Anh Hùng biết rõ, cách gần nửa thế kỷ, ông ta sẽ dùng một cách khác để giao đấu với người Trung Quốc mà sau này ông ta biết tên là Cẩu Tâm Gia một lần nữa.