Nhật Bản kể từ sau khi Thiên Hoàng nắm quyền trở lại vào thế kỉ trước vẫn không nguôi dã tâm với các nước Châu Á, đã phái rất nhiều nhân viên tình báo đến các nước này.
Sau khi không lấy được vàng, gia tộc Bắc Cung đã nhanh chóng điều tra ra lai lịch của đám người làm bọn họ trắng tay, do đó Bắc Cung Anh Hùng cũng biết được tên của Cẩu Tâm Gia, và biết thêm rằng, con người này chính là con át chủ bài của Trung Quốc từng khiến quân đội Nhật Bản tổn thất nghiêm trọng vào thời kì Nhật Bản chiếm Trung Quốc.
Sau đó Bắc Cung Anh Hùng đã điều động rất nhiều nhân lực,phái người lẻn vào Đài Loan, muốn biết được tăm tích của kho vàng kia từ miệng của Cẩu Tâm Gia, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là một Cẩu Tâm Gia trăm trận không chết lại mất mạng trong một trận hỏa hoạn ly kì.
Cảm nhận luồng khí lạnh lẽo ở xung quanh, hậu duệ Bắc Cung sau khi vào hang mặt liền biến sắc, cũng may bọn họ đều là người đã được trui rèn từ nhỏ, khí huyết trong người vẫn dồi dào, trong nhất thời vẫn không bị ảnh hưởng đến thần chí.
Nhưng dù là như vậy, có vài người thể chất kém cũng cảm thấy không gượng nổi, luồng sát khí giống như làn sóng thổi quét qua người bọn họ, không ngừng tấn công vào tinh thần của họ, người đứng ở phía trước mặt mày đã trắng bệch, nhợt nhạt.
-Gia chủ, nơi đây thật kì lạ, hay là tạm thời chúng ta không vào đó ạ?
Bắc Cung Ngạn Tuấn đứng phía sau Bắc Cung Anh Hùng, sắc mặt cũng hết sức khó coi, ông ta là thiên tài thương nghiệp hiếm có của gia tộc Bắc Cung, mấy năm nay nếu không phải ông ta ra sức chống đỡ, e rằng kinh phí của gia tộc Bắc Cung đã sớm không còn rồi.
Chỉ là thường ngày công việc của Bắc Cung Ngạn Tuấn quá nhiều nên không rảnh để luyện kiếm, công phu của ông ta cũng chỉ ở mức bình thường, có lẽ còn không bằng với một vài hậu duệ gia tộc bình thường, nếu không phải ý chí của ông ta kiên định thì lúc này e rằng đã không giữ được tinh thần rồi.
-Rút lui, toàn bộ rút ra ngoài! Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Nghe xong lời cỉa Bắc Cung Ngạn Tuấn, Bắc Cung Anh Hùng mãi đắm mình trong hồi tưởng liền thay đổi sắc mặt, lần này những người đến Myanmar đều là tinh anh của gia tộc, nếu đều bị "bất lực" như ông ta, không thể làm đàn ông, vậy thì Bắc Cung Anh Hùng sẽ trở thành tội đồ của gia tộc rồi.
Thật ra Bắc Cung Anh Hùng đã quá lo lắng rồi, chưởng năm xưa của Cẩu Tâm Gia được chưởng ra trong nỗi oán hận, đem toàn bộ công lực tích tụ trong một chưởng, đồng thời đưa một luồng sát khí vào người ông ta, còn về chuyện luồng sát khí này cuối cùng khiến cho Bắc Cung Anh Hùng không làm được đàn ông lại là chuyện vô tình, ngay cả bản thân Cẩu Tâm Gia cũng không biết được.
Lúc này sát khí mà trận pháp Cửu Quỷ Tỏa Sát tích tụ chỉ ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của con người, nó sẽ trực tiếp phá hoại trung khu thần kinh, khiến người ta nảy sinh ảo giác, không có ảnh hưởng lớn đến mặt sinh lý của cơ thể.
Nghe được lời nói của gia chủ, đám hậu duệ gia tộc vốn đã lo sợ bất an liền nhanh chóng lùi ra phía sau.
Nói ra cũng kì lạ, bọn họ chỉ lùi ra năm mươi bước, cảm giác lạnh lẽo trên người đột nhiên biến mất, ánh mặt trời rọi từ đỉnh đầu làm cả người ấm áp vô cùng, so với lúc nãy có sự khác biệt rất lớn như nước với lửa vậy.
-Hửm, sao ông ta còn chưa trở về?
Khi mọi người đã đứng lại, Bắc Cung Anh Hùng phát hiện vẫn còn có một người ở lại nơi họ vừa mới đứng, miệng cười cười, mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu thẳm trong hang động, người này chính là Thakin Ba Thein Tin.
-Đi, kéo ông ta ra!
Bắc Cung Anh Hùng quay đầu lại, căn dặn một câu, hai người trong gia tộc bước khỏi hàng ngũ, chạy về phía Thakin Ba Thein Tin.
Chỉ là không đợi hai người chạy đến bên Thakin Ba Thein Tin, Thakin Ba Thein Tin đứng ở đó đột nhiên vung tay loạng xạ, miệng lớn tiếng gào thét:
-Ma quỷ, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!
Cùng với tiếng hét, Thakin Ba Thein Tin nhấc bước, loạng choạng chạy vào trong hang sâu, hai tay cứ quơ quào trong không trung, giống như đang đánh nhau với một người nào đó, bọn người trong gia tộc Bắc Cung nhìn thấy mà trong lòng rợn tóc gáy, ngay cả hai người chạy ra ngoài kia cũng dừng chân lại.
Mặt đất trong hang không bằng phẳng, sau khi chạy hơn mười mét, Thakin Ba Thein Tin bị một hòn đá dưới chân làm vấp ngã, sau khi vấp té Thakin Ba Thein Tin đột nhiên dùng hay tay bóp chặt lấy cổ mình, miệng phát ra tiếng thở dốc "grừ grừ" như tiếng kêu của dã thú.
Cũng không biết làm sao Thakin Ba Thein Tin lại có nhiều sức lực đến vậy, sau cú ngã này, khí huyết trào lên mặt đỏ bừng bừng, hai mắt lồi ra ngoài như mắt cá, nhìn chừng chừng về phía sau.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Thakin Ba Thein Tin đã ngừng giãy giụa, ngũ quan thất khiếu trào ra máu tươi, làm vẻ mặt chết không nhắm mắt của ông ta càng trở nên quái dị và khủng khiếp, mọi người nhìn thấy đều bất giác lui về sau một bước, trong lòng sửng sốt.
Tự sát không đáng sợ, hiện nay mỗi năm trên thế giới có chín trăm ngàn người chết vì tự sát, trung bình bốn mươi giây có một người tự sát, hơn nữa còn có vô vàn cách chết, có uống thuốc độc, treo cổ, bắn súng, nhảy sông, sờ tay vào công tắc điện, còn có cách mổ bụng tự sát truyền thống của người Nhật Bản, nhưng cách tự mình bóp cổ mình đến chết thì mọi người ở đây mới thấy lần đâu.
-Hừm!
Nhìn thấy người duy nhất vào hang động này đã chết, Bắc Cung Anh Hùng không khỏi giận dữ, bước đến bên hai người vừa chạy ra lúc nãy, tát liên tiếp bốn bạt tai lên mặt họ.
Trong lúc Bắc Cung Anh Hùng còn định tát tiếp mấy bạt tai thì đột nhiên trong hàng ngũ vang lên một âm thanh già nua:
-Anh Hùng, kiềm chế cơn giận, tâm tình gần đây của cậu càng lúc càng không ổn định rồi!
Nghe thấy trong gia tộc lại có người dám gọi thẳng tên của Bắc Cung Anh Hùng khiến đám hậu duệ gia tộc này vô cùng kinh ngạc, nhôn nhao nhìn về nơi phát ra tiếng nói, lại phát hiện, giữa hàng ngũ có ba ông cụ dáng người khom khom.
Ba người già này có lẽ luôn đi theo mọi người, nhưng lạ là, mãi đến khi một người trong số họ lên tiếng thì mọi người bên cạnh mới phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Giọng nói này không vang dội nhưng lại khiến cho người đang tức giận như Bắc Cung Anh Hùng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, quay đầu lại, nhìn về phía mọi người, nói:
-Đằng Phu trưởng lão, là Anh Hùng bất tài, nhiều năm như vậy vẫn không thể tìm được món đồ đó, làm cho gia tộc phải sa sút!
-Đằng Phu trưởng lão, ông ta lại là Bắc Cung Đằng Phu à?
-Trời ạ, Đằng Phu trưởng lão vẫn còn sống?
Bắc Cung Anh Hùng vừa dứt lời, trong hàng ngũ liền vang lên tiếng kêu la kinh ngạc, mọi cặp mắt đều đổ dồn về ba ông lão kia, bọn họ muốn biết rốt cuộc người nào mới là Bắc Cung Đằng Phu, người được Bắc Cung Anh Hùng gọi là Đằng Phu trưởng lão?
-Không thể trách cậu được, kỳ nhân Trung Quốc nhiều vô kể, không phải một đất nước Nhật Bản chúng ta có thể chinh phục được.
Ông lão đứng ở giữa lắc đầu, đôi mắt đục ngầi đột nhiên lóe sáng, nói:
-Nơi này hơi kì lạ, rất có thể đã bị người ta bày kỳ môn trận pháp!
-Kỳ môn trận pháp?
Bắc Cung Anh Hùng nghe vậy sửng sốt, cất tiếng hỏi:
-Đằng Phu trưởng lão, vậy có cách hóa giải hay không?
Bắc Cung Anh Hùng biết, ông lão trước mắt này, dù là trong gia tộc Bắc Cung cũng là một nhân vật truyền kì, ông ta sinh ra trước chiến tranh thế giới thứ nhất, ba tuổi đã bắt đầu chịu huấn luyện Ninja, lúc tám tuổi theo cha đến Trung Quốc cũng không ngừng luyện tập nhẫn thuật.
Ở Trung Quốc vào thời kì quân phiệt hỗn loạn, lúc trẻ Bắc Cung Đằng Phu đã lăn lộn ở Thượng Hải, từng gia nhập Thanh Bang, sau đó lại giả danh là người Trung Quốc đi khắp nơi bái sư học võ.
Lúc ba mươi tuổi, Bắc Cung Đằng Phu đã dung hợp kiếm thuật Trung Quốc vào kiếm đạo của gia tộc, làm cho đao pháp của gia tộc Bắc Cung, ngoài sự cương mãnh cũng có thêm vài chiêu thức phòng ngự, gây ra trấn động lớn ở Nhật Bản lúc bấy giờ, được tôn là tông sư của kiếm đạo, khi ba mươi lăm tuổi đã được vào hội đồng trưởng lão của gia tộc.
Trong thời kì Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc, Bắc Cung Đằng Phu với tư cách là một thành viên trong Hắc Long Hội, đã gieo rắc rất nhiều tộc ác ở Trung Quốc, nhiều lần dẫn dắt cao thủ kiếm đạo Nhật Bản, bao vây những người mà ông ta đã từng bái sư học nghệ trước đó, tàn sát các nhân sĩ võ lâm Trung Quốc.
Nhưng sau khi Nhật Bản thua trận đầu hàng, Bắc Cung Đằng Phu đột nhiên mai danh ẩn tích, thậm chí cả người trong gia tộc cũng không biết tăm tích của ông ta, nhiều người đều cho rằng ông ta đã chết trong biển lửa chiến tranh, sự xuất hiện của Bắc Cung Đằng Phu vào lúc này thật sự khiến cho những hậu bối kia vô cùng kinh ngạc.
-Đây có lẽ là trận pháp mà ông bạn già bày ra, là Ma Y Nhất Mạch của Trung Quốc.
Bắc Cung Đằng Phu tiến về trước hơn hai mươi bước, nhắm mắt cảm nhận luồng sát khí dày đặc này, hồi lâu mới mở miệng nói:
-Tương truyền Trung Quốc có một kỳ nhân tên là Lý Thiện Nguyên, ta chưa từng gặp qua, nhưng đồ đệ của ông ta chínhg là Cẩu Tâm Gia, Anh Hùng cậu cũng biết người này đấy!
Vào thời kì Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc, Bắc Cung Đằng Phu cũng có ít nhiều quan hệ với Cẩu Tâm Gia, ông ta dẫn dắt Ninja Nhật Bản còn Cẩu Tâm Gia lại dẫn đầu người trong kỳ nhân tiến hành một trận tranh đấu mà không ai biết được.
Mặc dù đôi bên đều có thắng bại nhưng Bắc Cung Đằng Phu biết rằng, nếu không có binh lực vững mạnh của quân Nhật lúc đó làm hậu thuẫn, thì e rằng quân đoàn Ninja do ông ta dẫn dắt đã sớm bị Cẩu Tâm Gia giết sạch rồi.
-Nếu là ông ta, Bắc Cung Đằng Phu, nơi đây là do ông ta bày trận pháp, vậy thì bên trong nhất định có bảo vật mà gia tộc chúng ta để lại rồi!
Trong mắt Bắc Cung Anh Hùng dấy lên sự thù hận, sự đau khổ mà ông ta phải gánh chịu mỗi ngày trong mấy chục năm nay khiến ông ta căm hận Cẩu Tâm Gia thấu xương.
-Kỳ môn trận pháp của Trung Quốc biến hóa vô lường, ta cần có chút thời gian!
Ngày trước khi Bắc Cung Đằng Phu học lóm nghề ở Trung Quốc, do xương cốt đã rắn chắc, dù học được một vài võ thuật và kỳ môn độn giáp hưng lại không được tiếp xúc với điều cốt lõi nhất của các phái kỳ môn, trận pháp trước mắt này, không phải nói phá là có thể phá được.
-Được, vậy tất cả đều nhờ vào Đằng Phu trưởng lão rồi!
Bắc Cung Anh Hùng lại bảo người trong gia tộc lui về sau thêm mấy chục mét, hỏi Bắc Cung Ngạn Tuấn:
-Vẫn chưa liên lạc được với đám người bên ngoài sao? Tại sao lại như vậy?
Khi tiến vào bên trong Ma Quỷ Sơn, không hiểu sao bọn họ lại mất hết liên lạc với đám người bên ngoài, chỉ là nơi đây hẻo lánh, Bắc Cung Anh Hùng hoàn toàn không ngờ rằng, "bọn ngựa bắt ve, chim sẽ rình phía sau".