- Không liên lạc được, gia chủ, có lẽ ở đây có từ trường đặc biệt gì đó, thiết bị liên lạc không thể kết nối được.
Bắc Cung Ngạn Tuấn lắc đầu nói:
- Tôi vừa phái ba người quay lại làng, có điều trên đường về có rất nhiều rắn và côn trùng, ba người đó đều bị chúng cắn bị thương rồi, chỉ có thể chờ sau khi lấy được kho vàng kia thì mọi người cùng nhau trở về thôi.
Khi mọi người trong gia tộc Bắc Cung vào núi có dùng xe thiết giáp mở đường, còn dùng súng phun lửa dẹp sạch lùm cây, hơn nữa còn phun các loại thuốc diệt rắn như lưu huỳnh ở hai bên đường, rất ít có rắn độc muỗi mồng đến gần.
Nhưng sau khi mọi người đi qua những con côn trùng và rắn độc ấy lại ồ ạt kéo đến, cũng không biết có phải là do xảy ra dị biến hay không mà chúng lại không sợ lưu huỳnh, có nhiều con lại trở về địa bàn của chúng, khi ba người kia đi qua lại bị rắn độc cắn phải.
- Gia chủ, dù sao thì cũng đã biết được bảo vật được cất giấu trong đây, hay là chúng ta lui về trước, bàn bạc kỹ lưỡng hơn, có được không ạ?
Không biết vì sao mà trong lòng Bắc Cung Ngạn Tuấn cứ có cảm giác thấp thỏm bất an, trước đây khi gia tộc đầu tư cổ phiếu thất bại, ông ta cũng từng có cảm giác này, chỉ là lúc đó thấp cổ bé họng, không ai nghe theo lời của ông ta.
Cũng là sau sự việc lần ấy, Bắc Cung Ngạn Tuấn đã lọt vào mắt xanh của gia chủ, bắt đầu khôi phục công việc đầu tư đối ngoại của gia tộc, mãi đến năm trước, mới được mặc định là người nối nghiệp của gia chủ.
-Ta cũng cảm thấy không ổn, nhưng lúc này nhất định phải lấy được kho bảo vật kia.
Bắc Cung Anh Hùng lắc đầu, ông ta cũng là người hơn bảy mươi tuổi rồi, hơn nữa gần đây sát khí trong người càng lúc càng phát tác thường xuyên hơn, Bắc Cung Anh Hùng cũng không biết bản thân có thể gượng đến lúc nào, nếu không tìm được kho bảo vật kia, ông ta sẽ chết không nhắm mắt.
-Gia chủ, bảo vật lúc nào cũng có thể lấy được, nhưng nếu chúng ta bị người khác bao vây tại đây, thì lại liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc!
Dù không dám mở lời khiển trách, nhưng khẩu khí của Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng không tốt mấy, nói xong, ông ta cũng thấp thỏm trong lòng, sợ chọc giận Bắc Cung Anh Hùng.
-Ngạn Tổ, thời cơ không đợi người, đã kéo hơn nửa thế kỉ rồi, không thể kéo dài thêm nữa!
Bắc Cung Anh Hùng nhìn ngó xung quanh, dường như đã hạ quyết tâm, nói với Bắc Cung Hòa Điền :
-Toàn bộ lui ra, tiểu đổi ảnh tử canh gác trong phạm vi ba mươi mét!
Trong gia tộc Bắc Cung, tổng cộng có hai sự tồn tại rất đặc biệt, một là tiểu đội ảnh tử do các Ninja hợp thành, chuyên phụ trách tập kích ám sát và tình báo, hai là tiểu đội tử sĩ, phụ trách tấn công giết chóc, hai tiểu đội này hợp lại thành Ảnh Sát.
Trong các gia tộc ở Nhật Bản từ thời chiến quốc trở đi, trên cơ bản đều có sự tồn tại của loại tiểu đội đặc biệt này. Nổi tiếng nhất là các gia tộc Ninja như Y Hạ, Giáp Hạ, Võ Tàng, sức mạnh quân sự của họ còn cao hơn gia tộc Bắc Cung một bậc.
Dưới mệnh lệnh của Bắc Cung Anh Hùng, tiểu đội ảnh tử tổng cộng gồm hơn ba mươi người liền phân bố tiến hành, lần lượt đuổi các thành viên trong gia tộc kia ra ngoài mười mét, tạo nên một vòng tròn, chỉ có lác đác vài người đứng giữa vòng tròn đó.
Sau khi tiểu đội ảnh tử hoàn thành nhiệm vụ, Bắc Cung Anh Hùng nói với một ông cụ vừa nãy đứng cạnh Bắc Cung Đằng Phu:
-Chính Thái trưởng lão, Ngạn Tuấn là nhân tài kiệt xuất trong đám vãn bối của gia tộc, chuyện này, tôi nghĩ rằng…không nên giấu cậu ta nữa!
Khi đối mặt với vị trưởng lão này, Bắc Cung Anh Hùng lại không kính cẩn lắm, bởi vì tuổi tác và thân phận của ông ta không thua kém gì vị Bắc Cung Chính Thái trước mặt kia, chỉ là bản thân ông ta không muốn vào hội trưởng lão mà thôi.
Chính Thái trưởng lão sau khi nghe xong lời của Bắc Cung Anh Hùng liền gật đầu, nói:
-Ngạn Tuấn, đây là cơ mật tối cao của gia tộc Bắc Cung, cậu có thể bảo đảm sẽ không lan truyền ra ngoài không?
-Thưa trưởng lão, Ngạn Tuấn tuyệt đối sẽ không nói cho người ngoài biết những điều mà hôm nay Ngạn Tuấn nghe thấy, dù là nửa chữ!
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của gia chủ và trưởng lão, Bắc Cung Ngạn Tuấn giật thót mình, ông ta vốn đoán rằng kho vàng lần này tuyệt đối không đơn giản như vậy, quả nhiên sự thật đúng với những gì ông ta đã dự đoán, bên trong còn có cơ mật khác.
-Được lắm, Ngạn Tuấn, cậu có biết Bắc Cung Chính Võ không?
Bắc Cung Anh Hùng nghiêm mặt nói.
-Thưa biết, ông ta là anh hùng của gia tộc chúng ta, từng làm sư đoàn trưởng của sư đoàn Miến Điện.
Bắc Cung Ngạn Tuấn cảm thấy hơi khó hiểu trước câu hỏi của Bắc Cung Anh Hùng, kho vàng ở Myanmar là do Bắc Cung Chính Võ cất giấu, những người có chút địa vị trong gia tộc đều biết cả.
Bắc Cung Anh Hùng trầm giọng nói:
-Ông ta quả thật là sư đoàn trưởng của sư đoàn Miến Điện, nhưng ông ta đồng thời cũng là người phụ trách việc quản lý tiền bạc trong gia tộc.
Nghe xong câu nói của gia chủ, Bắc Cung Ngạn Tuấn há hốc mồm ngạc nhiên, một người phụ trách việc quản lý tài sản trong gia tộc, có tầm quan trọng không thua kém gì gia chủ, thông thường đều sẽ ở lại trong gia tộc, Bắc Cung Ngạn Tuấn không ngờ rằng, vào thời kì đó, lại do Bắc Cung Chính Võ phụ trách quản lý chuyện tiền nong.
Huyết thống bên Bắc Cung Anh Hùng là huyết thống của hậu duệ thuộc dòng chi trưởng trong gia tộc, bản thân của Bắc Cung Anh Hùng là con trai của gia chủ tiền nhiệm, còn Bắc Cung Chính Thái ở bên cạnh ông ta là anh họ của ông ta, Bắc Cung Chính Võ vừa được nhắc đến lại là anh em ruột của Chính Thái trưởng lão.
Lúc này trong lòng Bắc Cung Ngạn Tuấn mơ hồ nghĩ ra điều gì đó, lại không cách nào nắm bắt được, liền buột muộng hỏi:
-Gia chủ, tôi…tôi không hiểu…ý…ý của ông.
Bắc Cung Anh Hùng chậm rãi nói:
-Ngạn Tuấn, cậu có biết tại sao sau chiến tranh, gia tộc Bắc Cung của chúng ta lại không phát triển bằng các gia tộc khác hay không?
-Không biết ạ.
Bắc Cung Ngạn Tuấn lắc đầu, ông ta sinh ra sau chiến tranh, mãi đến cuối thập niên tám mươi mới được Bắc Cung Anh Hùng trọng dụng, điều mà ông ta biết được cũng có hạn.
Có điều sau khi tiếp quản quyền quản lý tài chính trong gia tộc Bắc Cung, Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng luôn có nghi ngờ trong lòng, bởi vì theo ông ta thấy một gia tộc Bắc Cung hết sức to lớn mà kinh phí có thể dùng đến thật ra lại rất có hạn, đa phần đều là một số bất động sản, điều này không hợp với vị trí của gia tộc Bắc Cung ở Nhật Bản.
-Bởi vì tài sản của gia tộc Bắc Cung chúng ta, phần lớn đều nằm trong tay của Bắc Cung Chính Võ, năm đó ông ta hy sinh trong trận chiến ở Myanmar, tăm tích của những của cải kia cũng trở thành điều bí ẩn, nhưng ta tin rằng, anh họ Chính Võ nhất định sẽ cất giữ lại những của cải đó.
Qua lời kể của Bắc Cung Anh Hùng, một bí mật trọng yếu chỉ lưu truyền trong gia tộc Bắc Cung đã được tiết lộ trước Bắc Cung Ngạn Tuấn.
Hóa ra, để giành được thắng lợi tuyệt đối trong trận đánh kia, lúc bấy giờ gia tộc Bắc Cung gần như phái hết toàn bộ tinh anh trong gia tộc, người nắm quyền quản lý tài chính như Bắc Cung Chính Võ cũng vì vậy mà được thăng làm sư đoàn trưởng của sư đoàn Miến Điện.
Của cải to lớn mà gia tộc Bắc Cung có được qua các trận chiến lúc bấy giờ, thông qua nhiều con đường khác nhau mà đều tụ tập trong tay của Bắc Cung Chính Võ.
Sau khi tham chiến ở Mỹ, gia tộc Bắc Cung dần dần suy tàn, Bắc Cung Chính Võ là người đầu tiên nhận ra rằng chiến cục có thể sẽ thay đổi, thế nên ông ta đã đích thân đến châu Âu một chuyến, đem toàn bộ tài sản của gia tộc mà mình nắm giữ, toàn bộ đều gửi trong ngân hàng của nước trung lập là nước Thụy Sĩ.
Do trong lịch sử nước Thụy Sĩ luôn duy trì quan điểm trung lập về mặt chính trị và quân sự, nên ngành tài chính của nó cũng là ngành phát triển nhất trên thế giới, hệ thống tài chính hoàn thiện cùng với chế độ "ngân hàng bảo mật" nổi tiếng gần xa đã thu hút dòng chảy của tiền tệ quốc tế đổ về đây, dù là trong thời chiến, uy tín của nó cũng đủ khiến cho người Nhật đem tiền gửi vào.
Không ai biết được rốt cuộc thì Bắc Cung Chính Võ đã rót bao nhiêu tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là của cải mà gia tộc Bắc Cung tích góp trong mấy trăm năm qua thì đã có 70% được gửi vào trong đó.
Chỉ là không ai ngờ rằng Bắc Cung Chính Võ lại tận trung vì Thiên Hoàng ở Myanmar, mặc dù chưa chắc ông ta trung thành đến thế, nhưng súng đạn không có mắt, ông ta thậm chí ngay cả một câu di ngôn cũng không kịp để lại.
May là con cháu gia tộc đi theo Bắc Cung Chính Võ lúc bấy giờ đã truyền thông tin ra ngoài, có điều hắn ta không phải là người phụ trách cất giấu bảo vật, chỉ biết được vị trí đại khái, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà mãi đến năm năm sau khi Nhật Bản đầu hàng, gia tộc Bắc Cung mới xác định được địa điểm cụ thể của kho vàng và phái người đến Myanmar.
-Thì ra là như vậy, gia chủ, là tôi đã hiểu lầm ông, xin ông hãy xử phạt tôi!
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Bắc Cung Ngạn Tuấn mới chợt hiểu ra, hèn gì Bắc Cung Anh Hùng lại bất chấp sự phản đối của nhiều người trong gia tộc, trích ra khoản tiền khổng lồ để xây khách sạn năm sao ở Myanmar, đồng thời mỗi năm đều đầu tư kinh phí vào Myanmar, thì ra mục đích của ông ta không chỉ đơn thuần là vì kho vàng kia , mà là muốn tìm ra của cải mà Bắc Cung Chính Võ gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ.
Trong thế chiến thứ nhất, Nhật Bản từng tham gia chiến tranh, vào thế chiến thứ hai càng càn quét cả vùng Đông Nam Á, toàn bộ tài sản mà họ cướp được là một con số không kể xiết, dù tính thế nào e rằng cũng là con số trên mười tỷ đô, so với số tiền này thì con số mà Bắc Cung Anh Hùng bỏ ra đầu tư chẳng là gì cả.
-Ngạn Tuấn, đây là cơ mật tối cao của gia tộc, không được nói với bất kì ai!
Sau khi tiết lộ cơ mật, Bắc Cung Anh Hùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, có lẽ đợi sau khi tìm ra kho bảo vật này, trở về Nhật ông ta có thể vào hội đồng trưởng lão để dưỡng già rồi.
-Vâng, thưa gia chủ!
Nghe xong lời của gia chủ, trong lòng Bắc Cung Ngạn Tuấn kích động vô cùng, đây là lần đầu tiên gia chủ tỏ ý muốn giao lại quyền cho ông ta.
Trận pháp mà Cẩu Tâm Gia bày ra năm đó, trải qua sự tích tụ bao nhiêu năm, sát khí tụ hội xung quanh trận pháp đã đến một mức độ đáng sợ, mặc dù Bắc Cung Đằng Phu hiểu sơ về kỳ môn trận pháp, nhưng muốn phá giải cũng vô cùng khó khăn, thời gian thì cứ từ từ trôi đi.
Khi trời nhá nhem tối, đám người Diệp Thiên cuối cùng cũng đã đến ngoài Ma Quỷ Sơn, tiếng ồn từ xe thiết giáp làm các thôn dân đang nấu ăn đổ dồn ra ngoài ngó xem.
Có điều trang phục của bọn Diệp Thiên cũng giống với đám người Nhật kia, đều là đồ ngụy trang, các thôn dân chất phác kia không ngờ rằng, những người vốn dĩ còn đang tuần tra xung quanh làng kia, lúc này đều đã trở thành thi thể, nằm ngay ngắn trong khu rừng cách làng bốn năm trăm mét.
-Lão Mã, làm tốt lắm!
Lúc này Diệp Thiên và Mã Lạp Khải đang đứng xung quanh hai mươi ba cái thi thể kia, ba người còn lại trong tiểu đội đánh thuê, đang canh giữ ở lối vào Ma Quỷ Sơn, vì trong nhiệm vụ mà Diệp Thiên giao phó, bọn họ còn phải phong tỏa toàn bộ đám người Nhật đã vào núi kia.