Bắc Cung Anh Hùng để lại tổng cộng hơn ba mươi người, ngoài những thi thể ở trong rừng kia, còn có tám thi thể bị vứt trong lùm cây xung quanh làng, khi đám người Mã Lạp Khải ám sát những người này, từ đầu đến cuối đều dùng "vũ khí lạnh" nên không gây ra tiếng ồn gì.
Thủ đoạn này cũng khiến cho Diệp Thiên phải than thở, nếu nói đến tập kích bất ngờ, Diệp Thiên tự hỏi không thua kém bất kì kẻ nào, nhưng tiến hành ám sát ở nơi trống trải thế này, thì hắn ta kém xa bọn người của Mã Lạp Khải, chí ít thì trong khoảng cách hơn năm trăm mét từ đây đến trạm gác , Diệp Thiên rất khó mà tập kích được.
-Thưa ông chủ, chúng ta có cần dẫn người đánh vào trong không?
Chỉ một mình Mã Lạp Khải vừa nãy đã giải quyết được hơn mười tên lính Nhật, lúc này cả người ông ta tỏa ra sát khí, hai mắt đỏ ngầu, tinh thần hưng phấn, nóng lòng muốn dùng đao thật kiếm thật đánh thêm một trận nữa, cũng coi như là trận đánh cuối cùng từ biệt cuộc đời làm lính đánh thuê của chính ông ta.
Mã Lạp Khải là lính đánh thuê chuyên nghiệp, từng dẫn dắt tiểu đội đánh thuê của ông ta tham gia chiến tranh Irac, binh lính Irac chết dưới tay ông ta cũng có hơn mười người, nhưng điều đó không phải được hoàn thành trong một lần nhiệm vụ, việc giết chóc giống như hôm nay, nhất thời đã khơi gợi ma quỷ trong lòng ông ta.
Nhìn lối vào khe núi hình chữ S ở đằng xa kia, Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Lão Mã này, đối phương có hơn một trăm người, chúng ta chỉ có hơn mười người, không nhất thiết phải liều mạng với bọn họ, hơn nữa Trung Quốc có một câu tục ngữ "Bọ ngựa bắt ve , chim sẻ ở phía sau", đợi bọn họ ra khỏi núi, đó mới là thời cơ tốt để chúng ta ra tay!
Ở bên đây, chỉ có Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức và Mã Lạp Khải là có kinh nghiệm chém giết trên chiến trường, bọn người của Võ Thần ẩu đả đánh nhau còn được, nhưng nếu phải dùng đao thật súng thật thì bọn họ chẳng ra sao cả, Diệp Thiên dù có tự tin đến đâu, cũng không dám lấy năm sáu người chống chọi với hơn một trăm người của đối phương.
Hơn nữa lần trước ở Đài Loan, cảnh vật xung quanh là rừng cây um tùm, có thể ẩn nấp ở bất kì mọi nơi, nên Diệp Thiên không sợ đối phương có lực lượng đông đảo, nhưng trong Ma Quỷ Sơn này lại có nhiều lùm cây thấp bé, hơn một trăm người của đối phương nã súng vào, dù Diệp Thiên có là thần thánh cũng sẽ bị đánh tơi bời.
Bây giờ chỉ cần Diệp Thiên giữ chặt lối vào Ma Quỷ Sơn thì cũng đồng nghĩa với việc đang đứng ở thế bất bại rồi, hắn ta không cần phải làm thêm việc dư thừa, bỏ đi ưu thế của mình để liều sống liều chết với Bắc Cung Anh Hùng.
Đang nói, Diệp Thiên bèn vỗ một cái vào vai của Mã Lạp Khải, một luồng nguyên khí tỏa ra từ bàn tay hắn, trong nháy mắt xâm nhập vào trong da thịt của Mã Lạp Khải, Mã Lạp Khải vốn dĩ còn đang sục sôi nhiệt huyết đột nhiên rùng mình một cái, cả người lại tỉnh táo hẳn ra.
Nghĩ đến cử chỉ vừa rồi của mình, trán của Mã Lạp Khải toát cả mồ hôi lạnh, bèn gật đầu nói:
-Ông chủ nói đúng lắm, quả thật không cần phải liều mạng với bọn họ!
-Diệp gia, cháu có chuyện tìm ông.
Trong lúc Diệp Thiên và Mã Lạp Khải đang bàn bạc việc phong tỏa lối vào Ma Quỷ Sơn, thì đột nhiên có tiếng kêu của Võ Thần từ trong rừng truyền đến.
-Có chuyện gì? Vào đây rồi nói.
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, vừa nãy hắn ta ra lệnh cho bọn người Võ Thần mai phục ở ngoài Ma Quỷ Sơn, để hỗ trợ, ngăn bọn lính Nhật chạy thoát. Hắn ta đáng lý sẽ không trái lại lệnh của Diệp Thiên tự ý bỏ đi.
-Diệp gia, là…là Háo Tử tìm ông!
Sau khi vào rừng, Võ Thần và người thanh niên trẻ phía sau hắn nhìn thấy đống thi thể trên đất, vẻ mặt liền trở nên tái nhợt.
Mặc dù võ quán An Đức có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm phương Bắc, nhưng bình thường cũng chỉ là so tài tỉ thí với đồng đạo võ lâm, ra tay rất có chừng mực, đừng nói lấy mạng của người ta, dù là chuyện bị thương cũng hiếm khi xảy ra.
Có thể nói, những người theo Diệp Thiên đến Myanmar, dù cũng được coi là nhân sĩ võ lâm, nhưng người nào người nấy đều có xuất thân trong sạch, ngay cả một hồ sơ phạm tội trong cục cảnh sát cũng không có, nên khi chứng kiến thủ đoạn của những người nước ngoài này, một người luôn trầm tĩnh như Võ Thần nói năng cũng không còn được trôi chảy nữa.
-Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói!
Diệp Thiên nói với Võ Thần một tiếng, bèn quay đầu nhìn sang Mã Lạp Khải nói:
-Lão Mã, lát nữa tôi sẽ gọi bọn Lão Hồ đến giúp, mấy người các ông chịu khó một chút, đào một cái hố để chôn bọn người này nhé, trời nóng như thế này, đừng để sinh ra bệnh gì đấy.
Thật ra nếu nói hủy thi diệt tích, cách tốt nhất là dùng lửa đốt, đổ một thùng xăng xuống, không cần đến nửa tiếng đồng hồ, ngay cả xương cũng bị đốt thành tro rồi, chỉ là Diệp Thiên không muốn khói lửa ngụt trời gây sự chú ý cho những người trong Ma Quỷ Sơn, mới nghĩ ra cách chôn xác xuống đất.
Ra khỏi rừng, Diệp Thiên căn dặn Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên đang canh giữ ở ngoài một tiếng, nói với người thanh niên đứng cạnh Võ Thần:
-Háo Tử, xảy ra chuyện gì vậy?
Háo Tử mà Diệp Thiên nhắc đến, tên thật là Lê Tiểu Hạo, là người Vân Quý, gia cảnh cũng khá giả, mấy năm trước xem qua vài phim võ thuật do Hồng Kông sản xuất liền chạy đến kinh thành muốn bái sư học nghệ, ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm đến võ quán An Đức, trở thành một thành viên trong đó.
-Thưa Diệp gia, chuyện…chuyện là thế này…
Lê Tiểu Hạo hơi sợ sệt nhìn vào rừng, lắp bắp nói:
-Tôi…vừa nãy tôi có nói mấy câu với mấy người già trong làng, nghe họ nói, Ma Quỷ Sơn không chỉ có một lối vào này, cách hai mươi dặm ở phía Bắc của núi còn có một nơi có thể vào được, tôi…tôi cảm thấy tin tức này có lẽ sẽ có ích với ông, phải không ạ?
Trên thế gian này chỉ có kẻ ngốc bẩm sinh, không có người nào sau này mới trở nên ngốc đi, ai cũng có thể thấy mệnh lệnh do Diệp Thiên ban ra, chính là muốn nhốt những người Nhật đã vào núi kia ở trong đó, việc xuất hiện thêm một lối vào nữa, sẽ trở nên vô cùng quan trọng.
Lê Tiểu Hạo vốn sống ở tỉnh Vân Quý giáp với Myanmar, phong tục tập quán và ngôn ngữ của hai bên trên cơ bản là khá giống nhau, vừa nãy sau khi hắn biết được thông tin này, liền tìm đến Võ Thần, vội vội vàng vàng tới tìm Diệp Thiên.
-Cái gì? Vẫn còn một lối ra khác sao?
Diệp Thiên nghe vậy ngẩn người ra, vội hỏi:
-Háo Tử, tin này có chính xác không? Ông lão kia liệu có nói dối không?
Nếu trong núi thật sự còn có một lối ra khác, vậy thì nỗ lực của Diệp Thiên coi như uổng công rồi, hơn nữa đối phương rất có khả năng sau khi thoát ra từ chỗ khác, quay ngược lại bao vây bọn họ, đến lúc đó rất khó nói ai là bọ ngựa, ai mới là chim sẻ rồi.
Lê Tiểu Hạo lắc đầu, nói:
-Diệp gia, tôi đã hỏi rõ ràng, ông lão đó từng trong lúc chăn dê, vào nhầm Ma Quỷ Sơn, chính là vào từ khu vực ngoài hai mươi dặm kia, có điều do địa hình trong núi kì lạ, sau khi vào núi đi đến lối ra này, chỉ có 3-5km.
Sự tình quan trọng, sau khi Lê Tiểu Hạo hỏi đi hỏi lại rõ ràng, mới đến tìm Diệp Thiên, bởi vì sau khi ông lão này thoát ra từ lối vào Ma Quỷ Sơn ở trước làng, mới biết bản thân mình đã vào nhầm Ma Quỷ Sơn, lúc đó sợ đến mức mấy ngày liền đều không dám ra ngoài chăn dê.
-Võ Thần, mọi người theo ta.
Sắc mặt Diệp Thiên thay đổi nhiều lần, dậm chân phải xuống đất một cái, liền quay người tiến vào rừng, hô to với Hồ Hồng Đức đang quơ xẻng đào hố:
-Lão Hồ, ông đi theo tôi, Khiếu Thiên, ông dẫn dắt bọn họ tiếp tục đào hố.
Không để tâm đến vẻ mặt khó coi của Võ Thần và Lê Tiểu Hạo, Diệp Thiên kéo Hồ Hồng Đức ra khỏi rừng, nói cho ông ta nghe về chuyện Ma Quỷ Sơn vẫn còn một lối thoát khác.
Sau khi nghe xong lời của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức trầm ngâm hồi lâu, bèn nói:
-Ba đến năm kilomét cũng không xa lắm, nếu Bắc Cung Anh Hùng bị chặn trong cốc, ông ta nhất định sẽ phái người đi tìm những lối ra khác, lúc đó muốn đánh hay bỏ chạy đều nằm trong tằm tay của đối phương
-Ôi, có lẽ sư huynh cũng không biết chuyện này.
Trong lòng Diệp Thiên cũng rối như tơ vò, nhưng hắn ta biết chuyện này không thể trách Cẩu Tâm Gia, Ma Quỷ Sơn xưa nay là cấm địa của con người, Cẩu Tâm Gia có thể dẫn người vào đã là chuyện không dễ dàng rồi, làm sao ông ta còn dám kiếm thêm chuyện, mày mò trong Ma Quỷ Sơn?
Nhìn thấy Diệp Thiên nhìn mình chằm chằm, Hồ Hồng Đức vung hai tay, cười gượng nói:
-Diệp Thiên, cậu đừng nhìn tôi, chuyện này tôi cũng không có cách gì đâu.
Nếu nói đến trình độ săn bắt của Hồ Hồng Đức thì Diệp Thiên không sánh bằng, nhưng trong núi là hơn một trăm con người, không ai ngốc đến nỗi đứng nguyên tại chỗ cho Hồ Hồng Đức điểm danh, đối với tình huống thế này ông ta cũng lực bất tòng tâm.
-Hừm, tôi có chết cũng không thể để cho bọn quỷ Nhật Bản lấy vàng đi đâu!
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nhịn không được bèn mắng một câu, năm đó Cẩu Tâm Gia cướp bảo vật từ tay bọn Nhật và giấu nó đi, lẽ nào bản thân hắn lại không bằng đại sư huynh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn Nhật Bản đạt được mục đích hay sao?
-Diệp Thiên, cậu nói đùa gì vậy?
Hồ Hồng Đức nghe mà sửng sờ, kéo Diệp Thiên lại khi hắn đang cởi áo khoác, nói:
-Trong đó có hơn một trăm người lận, một mình cậu vào thì có ích gì?
Bây giờ không phải là sự đối đầu của hai tướng lĩnh trong thời cổ đại, bên nào thắng có thể quyết định thế cục của cả trận chiến, ở hiện đại, sự dũng cảm của cá nhân chỉ bị coi là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, dù là nhân sĩ võ lâm như Hồ Hồng Đức cũng không cho rằng một mình Diệp Thiên đơn thương độc mã thì có thể làm nên được chuyện gì.
-Không sao, Lão Mã, ông kiếm cho tôi một bộ quần áo lại đây, tôi trà trộn vào sẽ không bị bọn họ phát hiện ra đâu.
Diệp Thiên từ nhỏ đã rất kiên quyết trước chủ ý của mình, việc mà hắn ta đã quyết định, không ai có thể thay đổi được, lúc này đã hạ quyết tâm, thì nhất định phải vào Ma Quỷ Sơn một phen.
Trong lúc nói chuyện Diệp Thiên đã cởi hết áo quần trên người mình xuống, chỉ mặc một cái quần lót tam giác, sau đó lấy ra một cái chai đậy kín to bằng cái nắm tay từ trong ba lô của mình.
Mở nắp chai, Diệp Thiên cẩn thận nghiêng miệng chai, đổ vào lòng bàn tay của mình, một mùi tanh hôi khó ngửi liền bốc ra, nhưng Diệp Thiên đã sớm nín thở, không chần chừ gì liền trực tiếp bôi thứ nước thuốc trong suốt đó lên người mình.
Khi cầm đồ ngụy trang có kí hiệu của gia tộc Bắc Cung bước đến, Hồ Hồng Đức chịu không nổi phải dùng bộ đồ cầm trên tay bịt mũi lại, tức giận nói:
-Trời ạ, đây là mùi gì vậy? Cậu còn trét lên người nữa, ko thấy ghê tởm hay sao?
-Lão Hồ, mười phút sau thì mùi này sẽ tan biến, không có thứ này, tôi thật không dám vào Ma Quỷ Sơn đâu.
Diệp Thiên nghe thế liền cười, sau khi cẩn thận đậy nắp bình lại, liền nói:
-Thứ này là do đại sư huynh chế ra, năm đó sư huynh có thể dẫn người vào Ma Quỷ Sơn, đều dựa vào món bảo bối này, nếu không thì ông nghĩ là mấy con rắn độc, mũi độc trong núi đều là hòa thượng chỉ ăn chay thôi sao?