- Ồ? Còn có thứ tốt thế à?
Hồ Hồng Đức nghe vậy mắt liền sáng rỡ, mùi hôi tanh kia dường như cũng không còn khó ngửi nữa, liền hỏi:
- Diệp Thiên, thứ này cậu phải chừa cho ta chút ít nhé, mấy thứ độc hại trong Trường Bạch Sơn cũng không ít, mang theo thứ này thì có thể bớt đi nhiều phiền toái.
- Nghĩ hay nhỉ, lượng thuốc ở chỗ tôi cũng chỉ đủ cho một người dùng thôi, có điều chờ lo xong chuyện ở đây, cũng không phải không thể chế thêm loại thuốc này.
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, chai thuốc trong tay hắn có dùng tiền cũng mua không được, có thứ này trong tay, chẳng khác nào đã giữ chìa khóa vào Ma Quỷ Sơn tìm bảo vật.
Năm đó Cẩu Tâm Gia chọn Ma Quỷ Sơn làm nơi cất vàng, không phải là không có mục đích, mà là đã trải qua sự khảo sát tỉ mỉ, mới đưa ra quyết định.
Ma Quỷ Sơn nằm sâu trong bang Shan, phía sau là những dãy núi lớn trải dài, hơn nữa lối vào núi có hình chữ S, còn lại đều là ba mặt bị núi bao bọc, đây là nơi đại hung trong địa lý phong thủy, ngụ ý sát khí có vào chứ không ra, lại là một phong thủy tuyệt địa tự nhiên.
*Bang Shan: là một bang của Myanma, lấy tên từ người Shan, một trong những dân tộc sống ở khu vực này. Đây là bang rộng nhất trong 14 bang và các phân chia chính khác của Myanmar.
Trước khi dẫn thuộc hạ vào Ma Quỷ Sơn, Cẩu Tâm Gia đã từng vào trong núi, gặp qua hoa ăn thịt người và loại rắn độc kia, nhưng những thứ này đương nhiên không làm khó được ông ta, vạn vật sinh ra đều có khắc tinh, sau khi góp nhặt một vài dược liệu trong núi, ông ta đã chế ra thứ thuốc mà Diệp Thiên đang cầm trong tay kia.
Dù khi mới bôi lên người, thuốc có mùi tanh hôi khó ngửi, nhưng chỉ cần qua hơn mười phút, mùi đó sẽ biến mất, nhưng công hiệu lại không giảm đi, bất kể là rắn độc, mũi độc hay hoa ăn thịt người trong Ma Quỷ Sơn ngửi thấy nó đều phải lùi xa ba thước.
Năm đó sau khi bị gia tộc Bắc Cung đánh lén thành công, tất cả trang bị mà Cẩu Tâm Gia mang theo đều mất sạch, chỉ có chai thuốc này là được giấu ở trên người.
Chỉ là sau gần nửa thế kỉ, cái chai vốn đầy thuốc, giờ chỉ còn lại nửa chai, chỉ miễn cưỡng đủ để Diệp Thiên bôi lên người, đó cũng là nguyên nhân chính mà Diệp Thiên chuẩn bị một thân một mình tiến vào Ma Quỷ Sơn.
Qua khoảng mười phút, Hồ Hồng Đức khịt khịt mũi, vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
-Ồ, cái mùi đó thật sự không còn nữa rồi
-Hì hì, lão Hồ, ông ngửi riết đâm ghiền rồi hả? Chẳng lẽ không chê mùi này hôi à?
Diệp Thiên nhìn Hồ Hồng Đức với vẻ kì quái, đồng thời miệng hít một hơi thật dài.
Hồ Hồng Đức ưỡn ngực nói:
-Diệp Thiên cậu ngửi được, lão Hồ ta không thể ngửi được sao? Hôi chút thôi, có gì đáng sợ chứ?
-Nhưng…ban nãy tôi chuyển sang hít thở từ bên trong, hoàn toàn không ngửi thấy mùi đó, ha ha ha…
Diệp Thiên thật sự nhịn không nổi, bèn cười phá lên, làm Hồ Hồng Đức ngượng cả mặt, muốn xuất hiện ngay một miếng tàu hủ để đập đầu vào chết.
-Được rồi, Lão Hồ, tôi đi đây, ông dẫn dắt bọn họ canh giữ ở đây, khi nào tôi ra sẽ phát ám hiệu trước, nếu không phải tôi thì mọi người cứ trực tiếp dùng súng chỉa vào đầu người đó.
Trận đại chiến sắp xảy ra, sự thư giãn này là không thể thiếu được, mặc dù Diệp Thiên từng có chiến tích lấy ít thắng nhiều, nhưng đối mặt với toàn bộ tinh anh của gia tộc Bắc Cung, trong lòng hắn ta ít nhiều cũng có chút lo lắng, lời nói đùa lúc nãy lại khiến cho tâm trạng hơi kích động của Diệp Thiên bình tĩnh trở lại.
-Yên tâm đi, tài bắn súng của Lão Hồ ta tuyệt đối không thua kém gì đám quỷ tây dương kia.
Hồ Hồng Đức kiêu hãnh nói, mấy ngày nay trên đường đến Ma Quỷ Sơn, Hồ Hồng Đức không ít lần dùng đến súng đạn, khiến ông ta tìm lại được cảm giác năm nào, đồng thời cũng đã cực kì thành thạo cách sử dụng đống súng ống quân dụng này.
-Tốt lắm, vậy tôi đi đây.
Diệp Thiên gật đầu, có người từng trải như Hồ Hồng Đức ở đây, lại thêm vào bọn người Mã Lạp Khải có kinh nghiệm phong phú về chiến tranh hiện đại, lối ra này của Ma Quỷ Sơn mặc dù không thể nói là tường đồng vách sắt, nhưng cũng chắc chắn không phải là hơn một trăm người thì có thể liều chết xông ra được.
-Hừm, Diệp Thiên, cậu học Nhẫn Thuật của bọn quỷ Nhật từ lúc nào vậy?
Hồ Hồng Đức đương nhiên sẽ không tin Diệp Thiên sử dụng tiên pháp nào đó, điều ông ta nghĩ tới đầu tiên là bản lĩnh nổi tiếng nhất của Ninja Nhật Bản, đó chính là ẩn thân, nhịn không được mà hét vào không khí.
-Nhẫn Thuật quái gì, Nhẫn Thuật của bọn Nhật Bản đều được biến hóa từ kỳ môn độn giáp của Trung Quốc mà ra, cơ sở lý luận chính là "Binh pháp Tôn Tử" của Trung Quốc chúng ta, còn lý luận âm dương cụ thể lại là tâm pháp của Đạo gia, cái mà bổn đại gia dùng mới là ẩn thuật chính tông nè…
Hồ Hồng Đức chưa dứt lời, giọng của Diệp Thiên liền vang lên, nhìn chung văn hóa của Nhật Bản từ thời chiến quốc đến nay, ngoài mẫu tử, phụ tử loạn luân và nghành sản xuất phim AV phát triển ra, có thứ nào là không học hỏi từ Trung Quốc chứ? Nếu nói đến tập đoàn đạo chích sớm nhất thế giới thì cư dân của đảo quốc vô liêm sĩ này tuyệt đối xứng đáng với danh xưng đó.
Thuật pháp mà Diệp Thiên dùng là có từ kỳ môn độn giáp của Trung Quốc. Hắn dùng hư không vẽ bùa tạo ra trận pháp, làm khuấy động nguyên khí quanh người, khiến mắt người nảy sinh ảo giác, từ đó phát huy hiệu quả của thuật ẩn thân.
-Còn có loại pháp thuật này nữa à? Dùng nó không phải sẽ trở thành vô địch hay sao? Chẳng phải thấy một tên Nhật Bản thì sẽ giết một tên sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hồ Hồng Đức nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, nóng lòng muốn thuật pháp của Diệp Thiên có thể thi triển trên người mình, sau đó xông vào Ma Quỷ Sơn tìm bọn quỷ Nhật đại khai sát giới một phen.
Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Hồ Hồng Đức, cười mắng:
-Ông nghĩ hay nhỉ, thuật pháp này nếu có thể di chuyển, tôi còn phải phí sức bảo mấy người trấn giữ ở miệng núi hay sao?
Loại thuật pháp này mặc dù có thể tránh được tai mắt của người khác trong tạm thời, nhưng chỉ cần người thi triển thuật pháp di chuyển, trận pháp xung quanh người hắn ta sẽ bị phá giải, dù là Diệp Thiên cũng không có cách nào để thay đổi, đây là chuyện vượt ngoài khả năng của con người.
Đương nhiên, loại thuật pháp này khó mà sử dụng khi đối địch, nhưng Diệp Thiên còn có biện pháp khác, sau khi giải thích cho Hồ Hồng Đức, cả người hắn ta lại từ từ mờ đi, trong sắc trời hoàng hôn chỉ còn lại một cái bóng, lẩn vào trong "hang cọp" Ma Quỷ Sơn.
-Đằng Phu trưởng lão, ông có thể phá trận pháp này không?
Trong lúc Diệp Thiên tiến vào Ma Quỷ Sơn thì Bắc Cung Đằng Phu đi tới đi lui trong nham động hết 3, 4 tiếng cuối cùng cũng đã dừng lại, khuôn mặt già nua không thể nhìn ra hỉ nộ ái ố khiến Bắc Cung Anh Hùng ở bên cạnh đứng ngồi không yên.
Gần đây nội thương của Bắc Cung Anh Hùng càng lúc càng phát tác thường xuyên hơn, ông ta biết dù bản thân có trút bỏ gánh nặng gia tộc, vào viện dưỡng lão dưỡng già thì cũng không còn sống được bao lâu nữa, trước lúc đó, ông ta rất muốn tìm lại bảo vật của gia tộc, để chứng minh hành vi giết cha giết anh tranh giành địa vị gia chủ, tất cả cũng chỉ là vì nghĩ cho tiền đồ gia tộc.
Bắc Cung Đằng Phu lắc đầu, nói:
-Ta không phá được trận pháp này, mặc dù địa thế của Ma Quỷ Sơn không cao, nhưng địa hình hiểm nguy, không phải là nơi có phong thủy tốt, Cẩu Tâm Gia biến nơi đây thành đại trận phong thủy, sát khí tích tụ trong mấy chục năm nay, e rằng chính bản thân ông ta cũng khó lòng phá giải được trận pháp này.
Mặc dù Bắc Cung Đằng Phu không rành về trận pháp, nhưng có hiểu sơ về lý luận hai khí âm dương, nơi này vốn là âm thịnh dương suy, thêm vào Cẩu Tâm Gia cố tình dẫn dắt, kéo toàn bộ sát khí ở Ma Quỷ Sơn tụ họp ở đây, âm khí gần như thịnh đến cực điểm, không phải sức người có thể phá giải được.
-Vậy…vậy phải làm sao? Lẽ nào gia tộc Bắc Cung chúng ta phải tiếp tục suy tàn hay sao?
Sau khi nghe xong lời của Đằng Phu trưởng lão, khuôn mặt của Bắc Cung Anh Hùng lộ vẻ tuyệt vọng, Bắc Cung Đằng Phu là người duy nhất trong gia tộc am hiểu kỳ môn trận pháp của Trung Quốc, nếu ông ta không phá giải được, thì e rằng cả nước Nhật cũng không ai có thể làm được.
Nhìn thấy bộ dạng thểu não của Bắc Cung Anh Hùng, Đằng Phu trưởng lão bỗng nói:
-Anh Hùng, ta đương nhiên không phá giải được, nhưng vẫn có cách miễn cưỡng đột nhập vào đó.
-Thật sao? Đằng Phu trưởng lão, phải làm thế nào, ông nói…
Bắc Cung Anh Hùng nghe xong liền sửng sốt, tiếp đó mừng rỡ, nắm lấy bàn tay sần sùi của Bắc Cung Đằng Phu, sờ vuốt nó như vuốt ve một người tình.
-Khụ…khụ…
Dù Bắc Cung Đằng Phu đã đứng tuổi, nhưng không có loại sở thích đó, sau khi im lặng giật khỏi tay của Bắc Cung Anh Hùng, bèn nói:
-Phương pháp rất đơn giản, tập trung tất cả súng phun lửa mà mọi người trong gia tộc mang theo, dương có thể khắc âm, sau khi bắn súng phun lửa, thì có thể tiêu trừ sát khí ở phía trước.
Chờ sau khi sát khí đã được tiêu trừ, thì chúng ta thuận thế tiến vào, chỉ cần động tác đủ nhanh, có lẽ có thể đem những bảo vật kia ra ngoài trước khi dùng hết số súng phun lửa đó.
Cách này của Bắc Cung Đằng Phu được suy ra từ lý luận ngũ hành tương khắc, âm dương vốn đối lập nhau, sát khí là thứ chí âm, còn ngọn lửa với nhiệt độ cao đương nhiên chính là thể hiện của vật chí dương, mặc dù chưa trải qua nghiệm chứng, nhưng trong mắt Bắc Cung Anh Hùng đã lộ ra vẻ hưng phấn.
Lúc này trời đã tối, Bắc Cung Anh Hùng không thể chờ được nữa, sau khi ra lệnh, mấy chục ngọn đèn được mở lên, soi sáng nham động, tuy ánh sáng của nó không chói mắt bằng ngọn lửa, những cũng có thể tăng thêm mấy phần dương khí.
Hang động tuy rộng rãi nhưng cũng không chứa được nhiều người cùng lúc tiến vào như thế, mười hai người tay cầm súng phun lửa đứng xếp thành hai hàng, mỗi hàng đều có sáu người.
Sau khi mệnh lệnh được phát ra, sáu người phía trước bóp cò, sáu tia lửa như rồng lửa phát ra tiếng kêu chói tai, nhắm thẳng tới chỗ hơn mười mét phía trước, nhưng phàm là nơi nào có tia lửa đi qua, không khí dường như đều bị biến đổi.
Chờ sau khi tia lửa biến mất, vách hang vốn dĩ có chút xanh đen liền trở thành một mảng đen xì, một vài nơi còn sót lại vệt dầu, vẫn đang bốc cháy, khắp nơi trong không khí tỏa ra mùi cháy khét.
Nhưng điều khiến Bắc Cung Anh Hùng vui mừng là sau khi ông ta bước vào vùng bị cháy, luồng âm khí kia quả nhiên đã biến mất, nói cách khác, kế sách này của Đằng Phu trưởng lão là hoàn toàn khả thi.
Bắc Cung Anh Hùng vui mừng quá đỗi, vội ra lệnh cho người trong hai đội luân phiên bắn súng phun lửa, đội ngũ bị nhốt trong đây cả ngày gần như không tiến được nửa bước, cuối cùng cũng đã chậm rãi tiến lên.