Tài bắn súng của Kitamiya Hiro chuẩn vô cùng, Toàn bộ đạn bắn ra đều xượt qua người Kitamiya Tsuru trúng ngay thân thể con quái xà, không có viên nào đả thương người Kitamiya Tsusu.
Nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là đạn sau khi bắn trúng thân con rắn lại phát ra những tiếng kêu "đinh đinh". Mình con rắn tóe ra những tia lửa, sau đó mấy cái vảy đen xì to bằng bàn tay trẻ em rơi xuống mặt đất.
- Oe!
Tuy rằng không làm cho con rắn bị thương, nhưng lực viên đạn bắn vào vẫn khiến cho con rắn đó cảm giác đau đớn, lúc ánh mắt giống như quả đèn lông kia nhìn về hướng Kitamiya Hiro thì cái đuôi đang quấn quanh 1 nửa thân dưới của Kitamiya Tsuru không kiềm chế được quẫy tung lên.
- A!
Con quái xà vì đau quá mà hành động như vậy, nhưng cái quấy này của nó lực đâu chỉ là ngàn cân? Tsuru vốn đang đảo mắt tìm lối thoát thì cảm giác từ bên hông cho đến tận đầu khớp xương giống như bị 1 chiếc xe lu nghiến qua, từng khúc từng khúc nát tươm.
Kitamiya Tsuru hồi trẻ có tu luyện Nhẫn Thuật, nhưng 10 năm nay lui về sống cuộc sống sung sướng an nhàn, sớm đã không còn cái anh hùng năm ấy nữa rồi, đột nhiên bị đau khiến ông ta không chịu nổi phát ra những tiếng kêu la thảm thiết, 2 tay cứ quơ quơ không trung.
- Mẹ nó, đây là con quái vật gì chứ?
Cảnh trước mắt này không chỉ khiến cho mọi người trong gia tộc Kitamiya choáng váng, mà ngay cả Diệp Thiên đứng giữa bọn họ cũng được 1 phen kinh ngạc, cậu có thể cảm nhận được huyết khí tràn trề trên người con quái xà 2 đầu này cũng không kém con rắn đen ở núi Trường Bạch là bao.
- Oe oe!
Miệng con quái xà phát ra tiếng như tiếng khóc nỉ non như tiếng trẻ con khóc, cái đuôi giơ lên ném văng người Kitamiya Tsuru bị nghiền nát như tro ra đằng sau, thân hình to lớn trồi lên khỏi mặt đất, nhanh như chớp tiến về phía Kitamiya Hiro.
Đã là những sinh vật biến dị thì thường có 1 chút trí khôn, cho dù không thể suy nghĩ giống người nhưng vẫn có thể cảm nhận được thái độ thù địch của đối phương, hành động vừa rồi của Kitamiya Hiro đã chọc giận bá chủ trong núi Ma Quỷ rồi.
Sau khi nhô lên khỏi mặt nước, toàn thân con quái xà đều hiện ra trước ngọn đèn, nó dài khoảng 15 mét, chỗ lưng sần sùi dài khoảng 3 thước, có 2 cái đầu 1 phải 1 trái, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự di chuyển của thân thể.
- Nổ súng, bắn vào mắt nó!
Ngoài Diệp Thiên và Kitamiya Hiro ra, thì người đầu tiên phản ừng kịp trong đám người đang kinh ngạc kiachính là Kitamiya Yanjun, lúc nhìn thấy con quái xà nhô lên lập tức hô to lên.
Người là sinh vật sống theo bầy đàn, vẫn luôn có thói quen nhắm mắt làm liều, theo tiếng hô của Kitamiya Yanjun này, rất nhiều người đều giơ súng lên, bắn vào con quái xà đang ở trên không trung.
Trong nháy mắt, cả hang động ầm ầm tiếng súng nổ, mấy trăm phát súng giống như mưa bão ào ào trút lên thân thể con quái xà.
thế nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến chính là con quái xà trên không trung đó đột nhiên xoay người 1 cái, nấp 2 cái đầu vào đằng sau lưng, vẫn ương ngạnh tiếp đạn.
- Pằng pằng pằng!
Tiếng súng nổ bên tai không dứt, toàn bộ đạn bắn ra đều trúng vào người con quái xà, nhưng không có phát nào là trúng vào trong thân thể nó cả, tất cả đều bị lớp vảy bên ngoài kia ngăn lại.
khoảng cách 2 bên chỉ khoảng 30, 40 mét, mà chiều dài con quái xà đã là 15 mét, hơn nữa lần này ngoi đầu lên, mọi người chỉ kịp bắn ra 1 lượt đạt thì con quái xà đó đã tới ngay trước mặt rồi.
- Oe!
Trong miệng con quái xà phát ra 1 tiếng kêu khiến người ta khiếp đản, 2 cái đầu con quái xà đồng thời thò ra phía trước do thám, cái miếng rộng lớn của nó há ra, 2 cái lưỡi con rắn thò ra quấn quanh đám người 1 vòng, 2 đệ tử của Kỉamiya không kịp né tránh lập tức bị cuốn lấy.
Không đợi cho 2 người đó có bất kỳ hành động gì, lưỡi rắn đột nhiên co thụt lại, 2 người đó thậm chỉ cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra đã bị con rắn khổng lồ đó nuốt vào bụng, chỉ còn lại 2 khẩu súng tiểu liên trên mặt đất.
Cảnh này khiến cho những người chứng kiến cảm thấy nổi cả da gà, những người còn lại rút lui ra đằng sau, chỉ có điều hang động này rộng lớn vẫn không trống trải bằng bên ngoài.
Cùng lúc con quái xà nuốt 2 người đó thì cái đuôi to đùng của nó quét ra ngoài, lực mạnh lập tức khiến cho 7, 8 người trước mặt bay khỏi mặt đất, lúc còn đang bay trong không trung thì miệng đã phun ra 1 ngụm máu tươi, thân thể sau khi bay cao hơn 10 mét đập vào vạch đá, lúc rơi xuống toàn thân mềm nhũn như không còn xương, chỉ kịp hít vào mà chưa kịp thở ra.
Quái xà trong núi Ma quỷ là loại động vật ăn thịt độc ác nhất, chưa từng bị bất kỳ cái gì uy hiếp, nhưng đám người trước mắt nhỏ yếu như loại bò sát này lại khiến cho nó cảm thấy bị uy hiếp, lập tức không dừng lại, 2 cái mồm ở 2 đầu lập tức mở to ra, phun mạnh 1 hơi ra ngoài.
Mọi người của gia tộc Kitamiya vốn vừa mới lui ra sau hơn 10 mét, chỉ kịp nhìn thấy chỗ dịch nhầy đen đen sắp bay đến, không kịp né tránh, dịch nhầy đã lập tức đổ ập xuống người họ.
- Mặt của tôi?
- Tay… tay của tôi, sao.. sao lại thế này?
Hơn 10 người bị dịch nhầy phun trúng, trên người đột nhiên phát ra những tiếng kêu xì xì, từ người họ 1 làn khói trắng bay lên, giống như là bị tạt trúng axit, chỗ quần áo đó trong nháy mắt đã bị ăn mòn hết.
Không chỉ có thế, dịch nhầy còn ăn mòn da bọn họ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, 1 vài người mặt đã bị thối rữa đến lộ cả xương trắng, miệng không nhịn được phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng.
Có vài người hiểu ra vấn đề, chạy nhanh vào trong ao, bọn họ muốn dùng nước trong ao để rửa chỗ dịch dạ dày này, chỉ có điều mới đi được 7, 8 mét thì lớp da trên người đã bị ăn mòn hết, nhìn qua trông như bộ xương khô vậy, nhìn cực kỳ kinh dị.
Thế nhưng mấy chiêu tấn công liên tiếp của quái xà này đã khiến cho số lượng người phía trước giảm đi rất nhiều, những người còn lại đều lui về sau cách con quái xà hơn 10 mét, nhóm tinh nhuệ của gia tộc Kitamiya sau bối rối phút đầu thì liền bắn súng về phía con quái xà.
Điều khiến cho mọi người không ngờ đến chính là, ngay lúc tiếng súng vang lên, thân thể con quái xà bỗng nhiên quây lại, hai cái đầu đượ ẩn kĩ đằng sau thân thể, tất cả đạn bắn vào đều bị văng ra.
Thế nhưng lớp đạn dày đặc này vẫn khiến cho con quái xà bị thương, sau khi bắn lớp vảy rụng trên mặt đất, có 1 số viên đạn đã bắn trúng thân thể của nó, thân thể con quái xà như ngọn núi rung lên, rõ ràng là thể hiện không được dễ chịu cho lắm.
Thành viên tiểu đội cảm tử cầm súng bắn ầm ầm, từng đợt đạn liên tiếp bắn lên người con quầi, lập tức khiến cho chỗ con quái xà ở đó biến thành 1 biển lửa, 1 mùi thịt nướng bay lên ngập tràn toàn bộ không khí bên trong hang.
Nhìn thấy thân thể con quái xà bốc lửa, số người may mắn còn lại không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, có 1 vài người cuồng loạn kêu ầm lên, 1 vài người thì vội vàng nạp đạn vào súng thế nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chẳm vào chỗ biển lửa cách xa hơn 10 mét kia.
Nhưng đúng vào lúc mọi người nghĩ rằng đã tiêu diệt được con quái xà, lần này con quái xà học thông minh hơn, 1 cột lửa dài kéo dài bên trong đống lửa kia không còn bay lên trên không trung nữa mà bò trên mặt đất tiến đến chỗ mọi người đang đứng.
- Mẹ nó, cái thứ này chắc chắn là hấp thụ quá nhiều sát khí, nên thân thể có khả năng kháng lửa.
Diệp Thiên đứng ở chỗ xa nhất quan sát nhưng vẫn thấy rất rõ ràng, lúc chỗ con quái xà biến thành 1 biển lửa, cậu nhìn thấy con quái vật này kỳ thực không bị tổn thương gì nghiêm trọng lắm, bởi vì khói lửa sau khi phun vào thân con quái xà, thì lại âm thầm rớt xuống 1 bên.
Mà mùi thịt nướng mà mọi người ngửi được, lại là chỗ ngọn lửa đốt vảy của quái xà, chỗ lửa đó chỉ làm tổn thưong bên ngoài thân thể con quái xà, cũng không phải là đòn tấn công trí mạng.
Nhưng đòn tấn công này, khiến cho con quái xà vô địch trong núi Ma Quỷ xông thằng lên, sau đòn tàn sát này, nó cũng không để ý đến chỗ đạn mà mọi người bắn ra nữa, thậm chí cả mắt cũng không bảo vệ nữa mà toàn thân con rắn dài như con rồng này không ngừng quay cuồng trong động.
Mà 2 cái đầu lưỡi dài trên đầu đó cứ bất thình lình lại phóng ra, mỗi lần phóng ra lại nuốt 2 người vào trong bụng, có lẽ vì cần phải giết hại nên cứ mỗi lần nuốt người vào quái xà lại nhổ ra, chỉ có điều đám người đó đã bị dịch vị dạ dày ăn mòn không còn hình dáng nữa rồi.
1 tảng đá cứng ngắc lúc bị con quái xà quật vào rơi xuống mềm như 1 miếng đậu, rơi trúng đầu mọi người, tất nhiên là cảm giác không dễ chịu gì, hơn nữa còn bị thân thể rắn nghiền nát, trong nháy mắt đám phòng ngự của gia tộc Kitamiya loạn lên.
Nhìn thấy cảnh chỉ vỏn vẹn hơn 1 phút này thế mà có đến 70, 80 người tinh anh của gia tộc Kitamiya bị quái xà giết chết, Kitamiya Hiro vô cùng đau lòng, lần này đến Myanmar tổn thất nhiều như vậy, cho dù có chiếm được số tiền kia cũng không có cách nào bù đắp được tổn thất số người thương vong.
Phải biết rằng, tiền tài có thể kiếm được bằng cách khác, thế nhưng số người tinh nhuệ trong gia tộc này đều phải bồi dưỡng đào tạo 10, 20 năm mới có được, hơn nữa đều là đệ tử con cháu của dòng họ, chết nhiều như vậy, cục diện nội bộ gia tộc Kitamiya chắc chắn phát sinh biến hoá lớn.
- Wada, tiểu đội Cảm tử, giết nó đi!
Do nửa người bên dưới mất đi cái khả năng đó nên dẫn đến âm thanh bị biến đổi khiến cho tiếng nói của Kitamiya Hiro trong hang cũng trở nên sắc bén lạ thường, rõ ràng truyền đến tai mọi người, lập tức có mấy thành viên trong tiểu đội Cảm Tử không sợ chết tiến lên đối diện với quái xà.
- Oe!
Quái xà lúc này cực kỳ cuồng bạo, nó căn bản là mặc kệ người trước mặt là ai, lười thè ra, nuốt luôn 2 người trước mặt vào trong miệng, đồng thời 1 ngụm dịch axit trong dạ dày phun ra, ăn mòn 2 người đó.
Chỉ có điều trí thông minh của 1 con động vật không thể nào so sánh với con người được, nó cũng không thể nhìn thấy, lúc 2 người bị nuốt vào đó đồng thời tay thoát ra 1 làn khói nhẹ.
- Diệp Thiên, tùy tiện cắt một đao đi xuống là được mà. Khối nguyên liệu này biểu hiện như là toàn đá, mặc dù có chút biểu hiện tốt, nhưng chắc chắn sẽ không giải ra Phỉ Thúy.
Nghe được những người chung quanh đó nghị luận, trên mặt Liễu Hi Quốc cảm giác có chút nóng, lần này châu báo Tả Thị chỉ sợ lại phải nổi danh , nguyên liệu này ở giao dịch hơn mười ngày được gọi là "nguyên thạch thượng hạng ", mà không người hỏi thăm, tự nhiên lại bị bọn họ mua đi.
Cho nên lúc này Liễu Hi Quốc cũng chẳng quan tâm Diệp Thiên trước mặt là "Trưởng bối" , nhịn không được đành "Nhắc nhở" hắn một câu, sớm một chút cắt cho xong rồi chạy lấy người, tránh mất mặt trước nhiều người như vậy.
- Hi Quốc, anh có thể nhìn xuyên thấu qua lớp vỏ nguyên liệu này, thấy được bên trong không?
Diệp Thiên cố định xong, miệng mặc dù là đang nói chuyện với Liễu Hi Quốc, ánh mắt lại đang liếc về những người đang nghị luận sôi nổi bốn phía.
- Tuy rằng tôi không thể, nhưng tiểu thúc này, cược thạch cũng cần có kỹ xảo!
Liễu Hi Quốc nghe vậy lặng đi một chút, hắn nghe rõ ý của Diệp Thiên, cảm thấy hắn thật đúng là đang nghĩ trong nguyên liệu này có Phỉ Thúy ?
- Nhìn không thấu là được, nếu không mỗi người các anh không phải đều phát tài rồi sao?
Diệp Thiên tức giận nhìn Liễu Hi Quốc, cũng giống như đang cho mọi người một bạt tai, rất có ý.
- Người trẻ tuổi, cược thạch cũng không đơn giản giống như cậu nghĩ đâu, cẩn thận mạnh miệng quá!
- Đúng, tùy tiện chọn lựa "nguyên liệu như cứt chó ", lại nghĩ giải ra Phỉ Thúy, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
- Người của Tả gia khi nào hồ đồ như vậy nhỉ? Chúng ta nhìn kỹ xem, hắn có thể giải ra Phỉ Thúy cái dạng gì?
Diệp Thiên nói lời này xem như làm cho nhiều người tức giận, mọi người vây xem sôi nổi đánh trống reo hò. Cả đám đều lộ ra nụ cười lạnh, bọn hắn muốn nhìn xem người này rốt cuộc làm sao có thể từ khối nguyên liệu như "Phế liệu" này giải ra Phỉ Thúy ?
- Tôi không mời các anh đến quan sát việc giải thạch, đều là một lũ không mời mà tự đến!
Diệp Thiên bĩu môi, hắn hoàn toàn không tính sẽ vào nghành này, cũng không sợ đắc tội người trong hội giải thạch. Lúc này hắn lầm bầm một câu là cố tình cho tất cả mọi người nghe được một cách rõ ràng, tức giận đến nỗi những tiền bối về cược thạch đều có chút ngứa răng.
- Tiểu thúc, thúc còn muốn vẽ tuyến sao? Không vẽ thì cắt được rồi đấy!?
Lúc này Liễu Hi Quốc cũng muốn khóc lên. Người khác không hiểu Diệp Thiên thế nào, không chừng ngày sau sẽ làm cho châu báu Tả Thị mất mặt, ở đây có ít nhất mười công ty châu báu thực lực đều hơn xa châu báu Tả Thị.
- Được, tôi liền cắt.
Diệp Thiên cũng không muốn ở Myanmar thêm lâu, đem khối nguyên liệu cố định xong vị trí, tay trái khởi động công tắc máy giải thạch, cả bánh răng hợp kim màu bạc, nhất thời chuyển động nhanh.
Tay phải chộp vào bánh răng. Diệp Thiên chậm rãi đem xoay tròn bánh răng đè xuống. Khi bánh răng tiếp xúc đến nguyên thạch, từng mảnh vụn bột phấn tung bay lên.
Diệp Thiên chọn máy giải thạch này, là một trong những máy giải thạch lớn nhất trong này. Bánh răng hợp kim đạt bán kính bốn mươi cen-ti-mét, mà chỗ mà Diệp Thiên muốn cắt, đường kính chỉ có chừng ba mươi lăm cen-ti-mét. Nói cách khác, một đao này cắt xuống, là có thể cắt ra một mặt cắt.
Động tác của Diệp Thiên cũng không phải là nhanh, nhưng khi hạ đao đến khi nguyên liệu sắp được cắt ra, tốc độ đều rất nhanh, theo tiếng cọ xát "Rắc rắc" của bánh răng cùng nguyên liệu, "Oành" một tiếng, một khối nguyên liệu hơn - ba mươi ki-lô-gam chia lìa ra, đập vào máy giải thạch và rơi ở trên mặt đất.
- Nhìn xem. Có điều gì lạ không?
- Nhanh lên, dùng nước rửa sạch đi, người này chắc là không biết giải thạch, khiến cho chướng khí mù mịt.
Vừa mới cắt ra, người vây xem liền xôn xao, có người đem đến một cái ống nước, dùng nước hướng lên máy giải thạch, khiến Diệp Thiên phải tránh qua một bên . Giống như vừa mới trào phúng hoàn toàn không phải xuất phát từ bọn hắn.
- Ôi, chuyện gì đây?
Tay Diệp Thiên còn nắm vào máy giải thạch, đầu óc lại có chút hỗn loạn, hay là những người đó nhãn lực lợi hại lắm, xuyên thấu qua mặt cắt là biết bên trong. Có thể thấy hết bên trong? Có thể biết được những thứ ngay cả Diệp Thiên còn không biết.
- Hi Quốc, bọn họ làm cái gì vậy hả?
Diệp Thiên buông bánh răng xuống— đầu nhìn về phía Liễu Hi Quốc, nếu không phải vừa rồi những người này châm chọc, Diệp Thiên khẳng định cho là bọn họ đều là thiên lôi chỉ đâu đánh đấy!
Liễu Hi Quốc không phản đối, nhìn Diệp Thiên cười nói:
- Tiểu thúc, cược thạch chính là như vậy, một nguyên liệu được giải, tất cả mọi người muốn biết rốt cuộc là trướng hay là lỗ!
Mị lực lớn nhất của cược thạch, đương nhiên là ở giải thạch, trong quá trình giải thạch, cho dù là người lành nghề, đều cũng cảm giác hơi căng thẳng, bởi vì đây không chỉ là đang khảo chứng nhãn lực của bọn họ, còn quyết định cái ví của bọn họ.
Phải biết rằng, cho dù là người có kinh nghiệm về cược thạch, cũng không dám khẳng định một khối nguyên thạch có tồn tại Phỉ Thúy và phẩm chất tốt xấu hay không. Muốn biết kết quả, chỉ có thể dựa vào giải thạch, cho nên từ trước đến nay giải thạch đã có thuyết pháp "Một đao Thiên đường một đao Địa Ngục", những lời này, sử dụng ở trong hội giải thạch là rất thích hợp.
Dần dà cũng đã hình thành quy củ, chỉ cần là ở hiện trường giao dịch giải thạch, đều đưa tới rất nhiều người vây xem, cho dù không phải nguyên liệu của họ, những người này cũng đều vì đổ trướng mà hoan hô, vì đổ hỏng mà thở dài.
Đương nhiên, hôm nay những người đến vây xem, chỉ sợ lại trái ngược, bọn họ đều mong đợi Diệp Thiên đổ hỏng, phỏng chừng loại tâm trạng này ở trong cược thạch cũng là cực kỳ hiếm thấy .
- Thế nào? Cắt ra cái gì vậy?
- Đúng vậy, cho chúng tôi nhìn xem, là cắt hỏng à?
Mặt cắt chỉ có một thước vuông, mấy người vây lại, người phía sau nhìn không tới , cả đám nhanh chóng lộn xộn, hận không thể đá mấy cái vào mông mấy người mập mạp ở phía trước.
- Ồ, này... đây làm sao lại có màu sương nhỉ? Nói không được, nói không được là trướng hay là hỏng?!!
Mọi người ở phía sau thúc giục, một cái đầu đầy tóc bạc đứng lên, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, hắn tiếp xúc nghề cược thạch chừng hơn bốn mươi năm, từ trước giải phóng đã bắt đầu làm ở biên cảnh Trung Quốc, nhưng còn chưa từng thấy qua tình huống này.
- Đường lão, sao lại thế này nhỉ? Tình hình khối nguyên liệu đó như thế nào, nói cho chúng tôi đi!
Thấy ông lão kia đứng lên, mọi người đằng sau nhất thời đánh trống reo hò, nhưng phàm là người trong giới cược thạch, không có một người nào muốn đắc tội người này, bởi vì trong hội tiếng tăm của hắn thật sự rất vang.
Gia tộc Đường lão đã khỏi nghiệp châu báu từ triều Thanh, năm đó vị Thân Vương bị Từ Hi thái hậu ban chỉ ép bọn họ dâng ngọc lục bảo Phỉ Thúy, chính là người trong gia tộc Đường lão, sau này Từ Hi thái hậu có một món đồ trang sức mặt trên gắn đầy Phỉ Thúy, cũng là Đường gia hiến tặng.
Từ lúc tuổi còn trẻ Đường lão đã chạy ở biên cảnh Trung Quốc, sống bằng cược thạch đã gần nửa thế kỷ, ra tay cược thạch có lẽ không bị lỗ lớn lần nào, đang được người trong giới cược thạch gọi là "Phỉ Thúy Vương".
Những người vây xem này dám chế giễu Diệp Thiên, nhưng ở trước mặt Đường lão, một đám này quy củ vô cùng, nhìn thấy lão gia đó cau mày đang tự hỏi, thời yên tĩnh trở lại.
- Khối nguyên liệu này tôi từng xem qua, vỏ màu đỏ sậm, như là bị quặng sắt ăn mòn qua, mà mặt cắt không thấy gì, cũng không còn thấy Phỉ Thúy, dựa theo lẽ thường mà nói, đây là một khối phế liệu.
Đường lão suy tư một hồi lâu, thấy tất cả mọi người đang đợi hắn nói chuyện, cười cười mở miệng nói:
- Nhưng chàng thanh niên này giải ra màu sương, hơn nữa bên trong mơ hồ lộ ra sợi màu đỏ, xem ra khả năng giải được Phỉ Thúy Hồng Phỉ thật lớn!
- Cái gì? Đường lão, ý của ngài là cậu ta đổ trướng?
- Không thể nào đâu, khối phế liệu này có thể giải ra Phỉ Thúy Hồng Phỉ sao?
- Hồng Phỉ giá cả không cao, nhiều nhất cũng chỉ kiếm một ít mà thôi, mà có giải được hay không còn không biết đâu.
Đường lão vừa nói lời này, nhất thời cả khu trở nên náo loạn, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc không thể tin, có mấy người đứng gần lại cầm đèn pin nhỏ vọt tới, đưa tay dính sát vào mặt cắt của khối nguyên liệu, muốn từ đó nhìn thấu quang bên trong.
Diệp Thiên lại đang nhàn rỗi, dùng cánh tay đụng vào Liễu Hi Quốc đang mang vẻ mặt ngây dại ra, hỏi:
- Hi Quốc, Hồng Phỉ là cái gì? Cũng là Phỉ Thúy à?
- Hồng Phỉ đương nhiên là Phỉ Thúy .
Liễu Hi Quốc cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu thúc, thúc ... thúc có vận khí tốt đấy, tuy rằng giá cả Hồng Phỉ không cao lắm, nhưng... nhưng đó cũng là đổ tăng.
Trong ngành Phỉ Thúy, từ xưa còn có thuyết pháp Hồng Phỉ lục thúy, sắc thái Phỉ Thúy, là do khoáng vật dưới nền đất ăn mòn hình thành, giống như Hồng Phỉ, thông thường đều là quặng sắt nhuộm dần gây ra, do ở dưới đất nhiều quặng sắt, cho nên Hồng Phỉ cúng chỉ bình thường, giá cả ở trên thị trường cũng không cao lắm, thường làm ra đồ chất lượng thường hoặc trung.
Nhưng cho dù Hồng Phỉ có rẻ nữa, Diệp Thiên cũng là kiếm chứ không bồi thường, một khối nguyên liệu to như vậy, hắn chỉ tốn ba trăm Đô-la, cái đó cũng không có gì khác là tặng không. Phải biết rằng, một khối nguyên liệu lớn như vậy , coi như chỉ lấy ra hơn mười cân Hồng Phỉ nguyên liệu, vậy cũng có thể đáng mấy chục vạn .
Lúc này những người vây xem ở bên cạnh máy giải thạch, trên mặt đều lộ ra thần sắc cổ quái, bọn họ không nghĩ tới Diệp Thiên thật đúng là may mắn như vậy, lại có thể từ khôi nguyên liệu cứt chó này, cắt ra Phỉ Thúy.
Tục ngữ nói được làm vua thua làm giặc, giới cược thạch cũng là như thế, tuy rằng vẫn chưa giải xong toàn bộ Hồng Phỉ ra, nhưng chỉ gần chỗ này xuất hiện tầng sương, cũng khiến cho mọi người có cái nhìn khác đối với Diệp Thiên, những người vừa hiển lộ ra vẻ tự cao tự đại với Diệp Thiên, tựa hồ cũng trở nên tự ti.
Khi mọi người kinh ngạc vì vận khí tốt của Diệp Thiên thì Đường lão lại ngồi xổm trước mặt cắt quan sát một phen, đứng lên, nói với Diệp Thiên:
- Vị Tiểu ca này, phía sau không thể tiếp tục cắt, cậu dùng máy mài mài vào trong đi, hẳn là có thể nhìn thấy ngọc.
- Được, cám ơn trưởng bối dạy bảo!
Diệp Thiên gật gật đầu, cầm lên máy mài.