Nhật Bản là 1 dân tộc biến thái và tàn độc, bọn họ không những gây ra những cái chết thảm hại ở các nước Đông Nam Á vào thế chiến thứ hai mà ngay cả đối với người 1 nhà cũng không có tình người.
Trong quân đội Nhật Bản, nguyên tắc đầu tiên chính là binh lính phải tuân thủ mệnh lệnh, yêu cầu kỷ luật cao vô cùng, từng có người tiết lộ binh lính Nhật Bản trước thế chiến thứ Hai tập huấn thế nào, lúc đó sau khi tuân thủ mệnh lệnh tiến về phía trước đối diện với 1 cái hố sâu hun hút, hơn 10 binh linh không chùn bước đã nhảy xuống dưới
.
Hy sinh vì nghĩa lớn, đây là chuyện thường gặp nhất trong quân đội Nhật Bản, gia tộc Kitamiya, cũng như vậy nhiệm vụ tiểu đội Cảm Tử nhận chính là như vậy.
Mấy thành viên tiểu đội Cảm Tử xông vào con quái xà đó, vốn không nghĩ đến còn có cơ hội trở về, vào thời điểm bị con quái xà quấn lấy thân, bọn họ không có chút kinh hoàng, mà 2 tay đồng thời còn cầm 2 trái lựu đạn.
Mà loại lựu đạn sử dụng không giống với những gia tộc khác dùng, 2 người này cầm loại lựu đạn đặc biệt, cũng là mảnh bom trong súng, vỏ cứng bên ngoài, bên trong chứa lượng thuốc nổ cực lớn, sau khi kích hoạt ngòi nổ, vỏ ngoài nứt ra biến thành mảnh đạn nhiệt độ cao nhất toả ra 4 phía.
Loại lựu đạn này đủ để phá huỷ được cả 1 vài chiếc xe bọc thép trừ loại xe tăng dày, lựu đạn của 2 thành viên của tiểu đội Cảm Tử này sớm đã gỡ lớp bảo hiểm bên ngoài, lúc bị con quái xà nuốt vào miệng, ngòi nổ đã được châm.
Làn khói nhè nhẹ trộn lẫn 1 mùi thuốc súng bay ra từ miệng con quái xà, nó hình như cũng cảm giác được nguy hiểm đang kề cận, khối thân thể to lớn đó giãy mạnh lên, quật gãy xương hơn 10 người trước khá xa ngã trên mặt đất.
- Ầm, ầm!
Hai tiếng nổ mạnh vang lên gần như là cũng 1 lúc chấn động cả hang động rung lên, đá vụn trên đỉnh cũng rơi xuống ầm ầm, giống như là sắp sụp xuống đến nơi rồi.
Sau khi đầu quái xà ngẩng cao trong không trung rồi dần dần dừng lại, ngay sau đó 1 đợt khói lửa bắn lên đầu con quái xà, 2 cái đầu vốn đen như mực cứng như đá đó trong nháy mắt hình như biến thành trong suốt, 1 ánh sáng đỏ rức hiện ra từ cái đầu đó.
Chỉ có điều tình trạng này chỉ kéo dài có vài giây, cái đầu rắn cứng rắn kia giống như thuỷ tinh nát chợt vỡ vụn ra từng mảnh từng mảnh nhỏ như bị dao sắc năm vậy, thịt từ đầu con quái xà bắn ra, theo dòng máu bắn lên cao.
1 vài người đứng chỗ gần quái xà cũng bị bắn trúng, những mảnh đạn tàn xuyên qua người bọn họ rồi mới chạm vào vách đá, trong nháy mắt có hơn 10 người thiệt mạng.
Mà những người đứng ở xa xa, lúc này đều đứng yên, ngơ ngác nhìn thân thể quái xà đập mạnh trên mặt đất.
Quái xà tàn bạo khiến cho bọn họ sợ hãi, cho dù lúc này bại nằm yên trên mặt đất nhưng bọn họ cũng không dám khẳng định là con quái xà không bật dậy lần nữa tấn công bọn họ.
- Wada, Wada!
Vào lúc mọi người không dám manh động, 1 tiếng gọi bi thương phát ra từ miệng của Kitamiya Yanjun, thân hình của hắn lảo đảo chạy xa khỏi chỗ con quái xà, bởi vì trong 2 chiến sĩ cảm tử vừa rồi bị con quái xà nuốt có con trai của ông là Kitamiya Wada.
Cha tiễn con chết, đối với Kitamiya Yanjun mà nói không nghi ngờ gì nữa chính là 1 cú đánh đau đớn, chạy đến bên cạnh thân thể con quái xà, 2 tay ông cũng cào cấu vào trong miệng con quái xà, miệng khóc bi thương.
Nhìn thấy tử thi chết đầy, trong nháy mắt Kitamiya Hiro như già đi cả chục tuổi, thân thể vốn đứng thẳng nay cúi khọm xuống, 2 mắt vô hồn nhìn phía trước, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
- Trưởng lão Mioru, lần này tôi làm đúng hay là sai đây?
Để tìm lại kho báu gia tộc 1 cách thuận lợi, Kitamiya Hiro có thể nói là đã dùng hết đội quân tinh nhuệ của gia tộc, hơn nữa đại bộ phận đội quân tinh nhuệ là con cháu trong gia tộc, sau này chấn hưng gia tộc phát triển, đều phải trông cậy vào bọn họ.
Chỉ có điều Kitamiya Hiro thế nào cũng không thể tin được, chỉ có 1 lần tìm báu vật của gia tộc đơn giản như vậy thậm chí trong bọn họ còn chưa có ai có thể sờ đến 1 cục vàng, thế mà lại chết thảm khốc như vậy, liếc mắt nhìn quan chỉ còn lại không đến hơn 20 người, Kitamiya Hiro quả thực đúng là khóc không ra nước mắt.
Phải biết rằng, các gia tộc ở Nhật Bản thương lượng nghiêm cấm sử dụng súng ống, cho nên số đội quân tinh nhuệ của gia tộc này còn đảm nhiệm trọng trách bảo vệ gia tộc, vẫn sợ võ lực của các gia tộc khác.
Hiện tại chỉ còn lại 1 vài người, Kitamiya Hiro thậm chí có thể đoán được, đại hội lần tới của con cháu thế gia Nhật Bản, hình ảnh náo nhiệt hồi xưa của gia tộc Kitamiya đã không còn nữa rồi.
Cho nên cho dù có chiếm được chỗ báu vật này, gia tộc Kitamiya cũng mất nhiều hơn là được, nếu dựa theo quy tắc mà Kitamiya Hiro đặt ra 10 năm trước, thì hắn tổ chức cuộc truy tìm bảo vật lần này thì chính mình phải tự sát tạ tội với gia tộc.
- Hiro, chuyện này không trách ông đựoc, ai… ai cũng không ngờ được chuyện lại xảy ra như vậy, sau khi về đến gia tộc, tôi sẽ giải thích rõ ràng với các trưởng lão.
Lần này đến tổng cộng có 3 vị trưởng lão, Kitamiya Tsuru bị quái xà nghiền nát nửa người dưới, giờ phút này sống hay chết còn chưa biết, còn 1 người trưởng lão khác trong cảnh hỗn loạn khi nãy đã mất mạng, lúc này chỉ còn thừa lại 1 người Kitamiya Mioru, thế nhưng sắc mặt trắng bệch 2 mắt thất thần nhìn chân tay cụt rơi đầy trên mặt đất.
- Cứu người, nhanh lên cứu người!
Lời nói của trưởng lão Mioru khiến cho Kitamiya Hiro tỉnh lại vài phần, vội vàng la lớn lên, nhún người nhảy lên chỗ đám con cháu của gia tộc đang bị choáng váng đó, tát mạnh vào bọn họ để họ tỉnh lại.
Còn lại tổng cộng 28 người, lúc Kitamiya Hiro tát thì tất cả mọi người mới tỉnh lại, cố nén khó chịu ở trong lòng lại, tìm kiếm người sống xót trong đám người bị cụt chân tay hay đang bị ăn mòn đó.
1 giờ trôi qua, kết quả lại khiến Kitamiya Hiro cực kỳ thất vọng, bởi vì lần tìm cứu này không thể tìm được 1 người sống xót, cho dù là 1 số người nhìn có vẻ là thương thế không nặng lắm, vừa rồi còn phát ra tiếng rên rỉ, không biết vì sao cũng tắt thở.
- Ma, ở đây có ma!
Tình tình kỳ lạ này khiến cho 1 tên con cháu của 1 gia tộc suy sụp, sau khi nhặt 1 khẩu súng trên mặt đất, quay ngược họng súng, chĩa vào cổ họng mình, không đợi Kitamiya tới ngăn lại, đã dùng lực bóp cò.
Tiếng súng ngột ngạt trong hang núi, Trên mặt Kitamiya Hiro 1 màu u ám, hắn biết, mình nên làm như người đó, rút thanh đao bên hông ra, dùng phương thức này để tạ tội với người chết.
- Tên ngốc này, các anh đều là tinh anh của gia tộc Kitamiya, chấn hưng gia tộc phải dựa vào các anh, đứng đứng dậy hết cho tôi!
Đúng vào lúc Kitamiya Hiro do dự, giọng của trưởng lão Mioru vang lên.
- Ở đây có hàng trăm triệu đô la mà gia tộc ta gửi ở ngân hàng Thuỵ Sĩ, chỉ cần tìm được số tiền này, chúng ta có thể chấn hưng uy danh gia tộc, các cậu có muốn trở thành công thần của gia tộc không!
Ngay vào lúc tinh thần binh sĩ u mê, Kitamiya Mioru không nghĩ nhiều như vậy, nói ra bí mật lớn nhất của gia tộc.
Tục ngữ nói người chết vì tiền, chim chết vì ăn, thủ đoạn giả vờ có hàng trăm triệu đô la quả nhiên khiến cho đám đệ tử gia tộc mắt mũi mù mịt lộ ra 1 tia sinh khí, ngẩng đầu nhìn 2 người Kitamiya Hiro và Kitamiya Mioru.
Lời nói của trưởng lão Mioru cũng làm thức tỉnh Kitamiya Hiro, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, vội vàng nói:
- Đúng vậy, chỉ cần có thể tìm được số tài sản đó của gia tộc, các người đều là công thần của gia tộc, tôi Kitamiya Hiro lấy danh nghĩa là gia chủ xin thề, sau này phân chia tài sản của gia tộc, các người sẽ đều chia phần tốt nhất.
- Gia chủ, thế số người chết hôm nay phải làm sao bây giờ?
Những người này đến Myanmar, về căn bản đều là quan hệ thân thích, Kitamuya Hiro nói có lợi, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy hài lòng.
- Lần này ta chỉ huy sai lầm, sau khi trở về nước, ta sẽ nói với các trưởng lão thôi chức gia chủ, sau đó sẽ đền bù 1 khoản cho mọi người.
Vẻ mặt Kitamiya Hiro xót xa nói:
- Bây giờ mấu chốt chính là, không thể khiến cho con cháu gia tộc đổ máu vô ích được, chỉ có cách tìm lại được số tài sản của tổ tiên ta mới có thể an ủi được linh hồn bọn họ.
- Gia chủ nói phải, mọi người tìm chỗ vàng trong ao đi, núi này rất quỷ dị, ở lâu hơn nữa không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây.
Kitamiya Yanjun cũng từ trong đau thương tỉnh lại, kỳ thực nghĩ lại 1 chút,lần này cũng không trách Kitamiya Hiro được, quái xà 2 đầu xuất hiện nằm ngoài trí tưởng tượng của loài người, nếu không phải Kitamiya Yanjun nhìn thấy tận mắt, ông cũng không bao giờ tin là thật.
Kitamiya Yanjun vừa nói ra lời này, cả 30 người ở đó không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, 1 con quái xà 2 đầu hình như đã giết hết toàn bộ lực lượng bọn họ, nếu còn xuất hiện thêm 1 con quái vật như thế nữa, chỉ sợ toàn bộ đội quân tinh nhuệ của gia tộc Kitamiya đều phải chôn thân nơi này mất.
Mọi người rốt cuộc cũng mặc kệ máu loãng, hỗn hợp dung dịch và nước ao vung vãi trên mặt đất, từng người từng người lần lượt nhảy xuống lục mò dưới ao.
- Mẹ nó, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn tiền à?
Nhìn thấy hành động của moi người, trong lòng Diệp Thiên chửi thầm 1 tiếng, thế nhưng lúc này vẫn chưa phải là thời cơ ra tay tốt nhất, cậu vẫn muốn đợi đám người Kitamiya Hiro ra khỏi núi Ma Quỷ, đánh thế gọng kìm với người ở ngoài núi, nhân tiện cũng có thể để bọn họ giúp vận chuyển mang vàng ra ngoài.
Do không hiểu ngôn ngữ, Diệp Thiên chỉ có thể bắt chước theo, đi theo người bên cạnh nhảy xuống nước, vớt từng khổi vàng ra, rồi xếp ngay ngắn trên bờ.
Chỗ nước ao này không sâu lắm, hơn nữa bị đốt bốc hơi cũng nhiều, lúc này mới ngập đến đầu gối, 20, 30 người lần mò qua 1 lượt ao thì bên trong căn bản đã không còn dấu vết của vàng nữa.
- Hi… Hiro!
Đúng lúc mọi người chuẩn bị định trèo lên bờ ao thì có 1 âm thanh yếu ớt từ bên trên vọng xuống.