- Ai? Ai đang nói đấy?
Lúc đang gom vàng, từ đầu đến cuối đều không có ai bước lên trên bờ, nghe thấy âm thành trên mặt đất truyền lại, tất cả mọi người đều kinh hãi, cùng soi đèn lên chỗ phát ra tiếng nói.
- Trưởng lão Tsuru?
Trong đống vàng bạc châu báu bừa bộn kia, lộ ra thân hình gầy gò của 1 ông lão, rõ ràng là Kitamiya Tsuru người đã bị con quái xà quật xuống chưa biết sống chết thế nào, lúc này sắc mặt ông ta nhợt nhạt nằm trên đống vàng, trong lòng còn ôm 1 món đồ vật.
- Trưởng lão Tsuru, ông bị thương thế nào rồi?
Nhìn thấy Tsuru chưa chết, Kitamiya Hiro liền cảm thấy hết sức vui mừng, hắn biết vị trưởng lão này có thứ bậc cực cao trong gia tộc, có ông ta nói đỡ cho mình, sau khi về đến gia tộc, mình nhất định có thể tránh được cái kết cục phơi thây, có lẽ còn có thể được vào hội trưởng lão để an hưởng tuổi già.
- Khụ khụ, không sao đâu, vẫn chưa chết được.
Nhìn Kitamiya Tsuru gầy khô, kì thực cả đời tu luyện Nhẫn Thuật, sức chịu đựng đau đớn thậm chí có thể sánh ngang với các đại sư yoga Ấn Độ, tuy rằng bị quái vật nghiền nát toàn bộ nửa người dưới, nhưng ông ta vẫn tràn đầy sinh lực như cũ.
- Mẹ kiếp, khi nãy không phát hiện ra lão già này, nếu không đã cho 1 chưởng đi đời rồi.
Nhìn thấy Kitamiya Tsuru đang nằm trên bờ, trong lòng Diệp Thiên có chút buồn bực.
Khi nãy lúc cứu người bị thương, động tác Diệp Thiên vô cùng nhanh, đến bên cạnh mỗi người mặc kệ là sống hay chết, đánh luôn 1 chưởng vào chỗ ngực, kỳ thực hơn 100 người kia cũng có đến 50, 60 người là có thể cứu chữa được, nhưng tất cả đều bị Diệp Thiên tiễn về chầu Diêm Vương hết.
Cho dù là mấy người Kitamiya lúc này có cẩn thận, nhưng bọn họ cũng chỉ đề phòng các loại sinh vật như quái xà, thế nào cũng không ngờ tới có kẻ địch trong quân mình, cho nên hành động này của Diệp Thiên tất nhiên là không bị ai để ý.
Kitamiya Hiro chạy lên lấy tay sờ soạng chi dưới của Tsuru chỉ cảm thấy toàn bộ các khớp hạ bộ đã bị nghiền nát, bên trong giống như không có xương cốt vậy, vội vàng gọi Diệp Thiên đang đứng trong nước lại:
- Nhanh lên, đem cáng đến đây!
- Hix, tên này nói cái gì thế?
Diệp Thiên nghe thấy không khỏi sửng sốt 1 chút, chữ Nhật thì cậu cũng biết 1 ít, thế nhưng tiếng Nhật thì cậu dốt đặc cán mai, căn bản là không biết Kitamiya Hiro gọi cái gì, suy nghĩ vội, thân thể Diệp Thiên căng cứng, nhún người nhảy lên trên, giải quyết Kitamiya Hiro trước vậy.
- Khụ khụ, đợi đã, không phải vội đâu, tôi chưa chết ngay được đâu.
Đúng vào lúc Diệp Thiên chuẩn bị ra tay, trưởng lão Tsuru ho khan vài tiếng, ngăn động tác của Kitamiya Hiro lại, nói:
- Hiro, cậu có biết tôi tìm được cái gì không?
- Trưởng lão Tsuru, ngài lo chữa bệnh trước đi.
Kitamiya Hiro vừa mở miệng khuyên Tsuru thì ánh mắt đột nhiên sáng ngời lên, nhìn chằm chằm vào thứ trong lòng của ông ta, giọng nói có chút run rấy hỏi:
- Trưởng… trưỡng lão Tsuru, Có… có phải là ngài tìm được chứng cứ của ngân hàng Thụy Sĩ năm đó của gia tộc mình rồi không?
Là 1 gia tộc có niên đại từ thời Chiến quốc, gia tộc Kitamiya chắc chắn được coi là gia tộc lâu đời bậc nhất trong lịch sử Nhật Bản, tài sản nhiều vô cùng, thậm chí ngau cả gia đình hoàng thất cũng không so sánh được.
Chỉ có điều năm đó Kitamiya Seibu tử trận, khiến cho phần lớn tài sản của gia tộc Kitamiya đều bị đóng băng trong ngân hàng Thụy Sĩ, điều này cũng là nguyên nhân vì sao sau thế chiến thứ hai gia tộc Kitamiya ngày càng suy vong, mà nguồn gốc sâu xa cũng chính vì làm mất số tài sản khổng lồ kia.
Cho nên lúc này nhìn thấy cái rương kim loại màu tro bạc trong lòng của trưởng lão Tsuru kia, nét mặt Kitamiya Hiro không nhịn được lộ ra vẻ hết sức vui mừng, hơn nửa đời cố gắng của ông ta, đến hôm nay cuối cùng cũng có hồi báo.
- Đúng vậy, Hiro, ta chết rồi cũng không sao cả, cái rương này, cậu nhất định phải mang về cho gia tộc!
Trưởng lão Tsuru yếu ớt gật đầu, đưa cái rương đấy cho Kitamiya Hiro.
- Trưởng lão, ngài yên tâm, Hiro nhất định sẽ trấn danh gia tộc!
Kitamiya Hiro dùng 2 tay nhận chiếc rương đó, chỉ có điều tay vừa mới cầm, mày liền nhíu lại, bởi vì nhìn qua cái rương giống như bằng kim loại đấy lại nhẹ vô cùng, cầm trên tay không thấy nặng gì.
Cảm thấy cái rương rất nặng, Kitamiya Hiro có chút nghi ngờ, chỗ bằng chứng gửi ngân hàng để chấn hưng gia tộc này có thật là cất trong cái rương này hay không?
Trưởng lão Tsuru nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Kiatmiya Hiro, nét mặt tươi cười, nói:
- Cái này là dùng 1 loại kim loại bí mật để chế tác, cho tới bây giờ trên thế giới cũng chỉ có ngân hàng Thụy Sĩ mới có kỹ thuật này, cậu không phải nghi ngờ nó là giả đâu.
Chất liệu để làm chiếc rương này là vô cùng hiếm, giá cả chế tạo là vô cùng đắt đỏ, cho tới bây giờ, ngân hàng Thụy Sĩ cũng chỉ đưa ra tổng cộng 8 chiếc, cho dù là các nhà hào kiệt bây giờ cũng chưa chắc là tặng chiếc rương này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho dù ở nửa thế kỷ trước, cũng chỉ có khách hàng gửi trên trăm triệu đô la mới được tặng 1 chiếc rương mật mã như vậy, hco nên mặc dù kiến thức Kitamiya Hiro rộng nhưng cũng không biết có loại rương này tồn tại.
Nhìn thấy Kitamiya Hiro vẫn cứ khó hiểu như cũ, trưởng lão Tsuru nói:
- Nếu như cậu không yên tâm, mở ra xem đi!
- Trưởng lão chớ trách, chuyện thực sự quan trọng, Hiro cũng không dám có bất kỳ sơ xuất gì.
Rất nhiều thành viên tinh nhuệ của gia tộc đã tử vong, còn lại đều trông cậy vào cái rương này, nếu như bên trong trống rỗng, thì Kitamiya Hiro chắc chắc sẽ bị chết tại chỗ, cho nên mặc dù ở nơi nguy hiểm, hắn vẫn kiên quyết kiểm tra.
- Hai lão quỷ này to nhỏ cái gì thế nhỷ?
Diệp Thiên làm bộ đang mò vàng trong ao, hai tai vẫn nghe 2 người đó nói chuyện, chỉ có điều cậu không biết tiếng Nhật, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang bàn luận chuyện gì.
- Các cậu, canh gác tứ phía!
Sau khi quyết định mở rương, Kitamiya Hiro ra lệnh với các đệ tử gia tộc còn lại. Mặc dù biết rất ít có người đến nơi này, nhưng Kitamiya Hiro vẫn không dám có chút sơ xuất nào.
- Vâng!
Mấy người đệ tử đang đứng trong hồ đồng loạt hô vâng, chia thành mấy đội bao quanh chỗ bờ, chỉ có Diệp Thiên ngốc nghếch vẫn cứ đứng đực ở đó, đợi sau khi mọi người trả lời, lúc này mới vội bắt chước thôi không mò vàng nữa.
- Tên ngốc, đần như vậy thế mà sao lại vẫn còn sống không biết?
Nhìn thấy động tác chân tay vụng về phản ứng chậm chạp của Diệp Thiên, Kitamiya Hiro không nhịn được tức giận trong lòng, lần này hành động không ít người trong tiểu đội Cảm Tử chết, thế mà nhìn thấy cái tên ngốc nghếch này vẫn còn sống, nếu không phải là đang vội tìm rương mật mã, thì Kitamiya sớm đã tát cho cái bạt tai rồi.
- Yanjun, trưởng lão Mioru, 2 người lại đây đi!
Liếc mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, Kitamiya Hiro gọi 2 người Kitamiya Yanjun và Kitamiya Mioru đến trên bờ, mở rương lần này có ý nghĩa vô cùng lớn, cần phải có nhiều người chứng kiến.
Đợi đến khi Kitamiya Yanjun đến trước mặt mình, Kitamiya Hiro mở miệng nói:
- Yanjun, nhớ lại đoạn mật mã của cậu đi.
- Đó… đó là mật mã mở khóa rương sao?
Kitamiya Yanjun nghe vậy sửng sốt, lúc hắn mới tiếp nhận quyền sở hữu tài sản gia tộc đã được yêu cầu phải nhớ 1 đoạn mật mã dài đến 48 chữ tiếng anh tạo thành mật mã, chỉ có điều lúc đó Kitamiya Yanjun không biết tác dụng của chỗ mật mã đó.
Kitamiya Hiro gật đầu nói:
- Đúng thế, mật mã rương này tổng cộng cần mật khẩu là 168 chữ và số tiếng anh mới mở được, phân cho trưởng lão hội, gia chủ và người phụ trách nắm giữ tài chính, Yanjun, tự cậu đến thao tác đi.
Để bảo mật, nên chỗ mật mã này cần phải do 3 người nắm giữ, hôm nay vừa đúng cả 3 người ở đây, nếu không Kitamiya Hiro không thể kiểm tra được trong rương mật mã này có văn kiện bằng chứng tồn tại hay không?
- Được!
Sau khi Kitamiya Hiro giải thích xong, Kitamiya Yanjun không chần chừ nữa, nhận rương mật mã từ tay gia chủ. Cái rương mật mã này cũng không phải được làm từ gỗ, mặc dù để ở chỗ âm u ẩm ướt này 10 năm thế nhưng không có dấu vết han gỉ, sau khi mở lớp vỏ ngoài ra, thì 1 loạt chữ số tiếng anh xuất hiện trước mặt Kitamiya Yanjun.
Sau khi bấm đoạn mật mã ghi nhớ vào bàn phím,thì Kitamiya Yanjun trả lại chiếc rương cho gia chủ, rồi lần lượt đến Kitamiya Hiro và trưởng lão Mioru nhập mật mã vào, "pang" 1 tiếng vang lên, chiếc rương mở ra.
Nhìn cái rương mật mã nứt ra 1 kẽ nhỏ, 3 người trên bờ ngừng thở, mọi người cách đó không xa đang thực thi nhiệm vụ canh gác ánh mắt không nhịn được cũng đều hướng về phía cái rương kia.
- Con bà nó, mấy tên lão quỷ này căng thẳng như vậy, bên trong nhất định là có đồ gì tốt!
Diệp Thiên ruy rằng không hiểu tiếng Nhật, nhưng từ động tác vừa rồi của mấy người, cũng biết đồ trong vật này không phải là thứ bình thường gì, bởi vì từ đầu đến cuối, Kitamiya Hiro vẫn không thèm nhìn đến chỗ vàng đó mà vẫn luôn chú ý tập trung vào cái rương bạc này.
Hai tay run rẩy, Kitamiya Hiro nhẹ nhàng mở rương mật mã ra, ánh sáng ở 3 phía chiều vào, khung cảnh bên trong rương mật mã hiện ra trước mặt mọi người.
Bên trong rương là 1 lớp nhung màu đỏ, ở giữa có chỗ lõm vào, đặt ở trong đó là 1 xấp văn kiện được bọc trong túi bóng, mà phía trên văn kiện còn có 1 cái rãnh nhỏ, bên trong còn đặt 1 vật hình tròn bằng kim loại, không nhìn rõ là vật gì.
- Trưởng… trưỡng lão Tsuru, đồ, đều ở trong này hết.
Kitamiya Hiro nhanh chóng cầm chỗ văn kiện đó, cẩn thận mở túi bóng ra, sau khi lật xem qua mất tờ giấy, nét mặt lập tức lộ vẻ vô cùng vui mừng.
- Trưởng lão Seibu đã không đánh mất tài sản thuộc về gia tộc, Hiro, cậu nhất định phải mang nó trả về cho gia tộc!
Sau khi nghe được Kitamiya Hiro nói, trưởng lão Tsuru nói lại câu khi nãy 1 lần nữa, lúc này ông ta đã tận lực rồi, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, sau khi dặn dò Kitamiya Hiro 1 câu xong, nằm trên mặt đất thở hỗn loạn.
- Trưởng lão Tsuru, ngài yên tâm đi!
Kitamiya Hiro gật đầu, xem xét kỹ cái vật kim loại giống chiếc bút máy kia.