Diệp Thiên đến trwocs cửa kính chiếc xe trước mặt đó, tay thò vào trong túi áo lấy ra 1 bao thuốc lá, vỗ vỗ cửa kính, nói:
- Xin chào!
Mặc dù cảm thấy tiếng Nhật của Diệp Thiên có chút kỳ quặc nhưng người đó vẫn hạ cửa kính xuống, thò tay ra nhận lấy điếu thuốc của Diệp Thiên đưa cho. Còn bao thuốc của hắn lúc tìm vàng ở trong ao đã bị ướt hết rồi.
- Tiểu tử, ra đây đi…
Nhìn thấy cửa mở, nét mặt Diệp Thiên bỗng nhiên tươi cười, trong miệng nói ra 1 câu nửa tiếng Trung nửa tiếng Nhật, không đợi cho anh bạn đó có bất kỳ phản ứng gì, 2 ngón tay phải nhanh như chớp chọc vào yết hầu hắn.
1 tiếng "pọc!" nhỏ vang lên, yết hầu của người Nhật Bản đó đột nhiên rớt xuống ngực, 2 mắt mở to vẻ khó hiểu, thế nào hắn cũng không hiểu được, đều là đệ tử Kitamiya sao người này lại ra tay sát hại hắn.
Dựng thân thể người này thẳng lên, để đầu hắn dựa vào tay lái, từ xa nhìn trông giống như mệt mỏi quá nên cúi đầu xuống. Xong xuôi Diệp Thiên vỗ vỗ tay, nhét điều thuốc vào trong bao, đạo cụ này không thể vứt đi được.
Lúc này mọi người gia tộc Kitamiya đều chú ý đến chỗ cửa ra núi Ma Quỷ kia, căn bản là không ai để ý đến chuyện xảy ra ở cuối đoàn xe, hơn nữa cũng có rất nhiều người xuống xe hút thuốc như Diệp Thiên nên hành động này của Diệp Thiên không bị ai chú ý đến.
Dựa vào câu tiếng Nhật "xin chào" học lỏm được, Diệp Thiên trong 3, 4 phút ngắn ngủi đã liên tiếp bẻ gãy cổ được 4 người, bọn họ đều không ngờ tới trong nội bộ lại có 1 tên thần chết như vậy.
Không nói đến Diệp Thiên bận rộn ở đằng sau, Kitamiya Naoki sau khi được lệnh dò được, dẫn theo 5 người lên đường ra khỏi núi.
Đường vào núi Ma Quỷ hình chữ S, dài khoảng hơn 100 mét, 2 cửa núi không có cách nào nhìn thấy phía đối diện được, phải đi đến đối diện mới có thế nhìn thấy rõ hình hình phía bên kia, cũng giống như Kitamiya Hiro, trong lòng Kitamiya Naoki lúc này cũng cảm thấy có chút hiềm nghi.
Phải biết rằng bên ngoài là do hắn bố trí, theo lý thuyết lúc đi đến chỗ này thì phải có các thành viên gia tộc tiếp ứng, thế nhưng lúc này trong núi lại âm u tĩnh lặng, khiến cho hắn có cảm giác sởn tóc gáy.
Tia nắng sáng sớm ấm áp chiếu lên người Kitamiya Naoki cũng khiến cho hắn chẳng cảm thấy ấm áp chút nào, thậm chí trong lòng còn cảm thấy lạnh hơn trong hang.
Càng ra gần đến cửa núi Ma Quỷ thì lại càng có cảm giác này, thế nhưng lúc cả nhóm đứng ở của núi lại không thấy xảy ra chuyện gì.
- Người tiếp ứng bên ngoài đâu?
Kitamiya Naoki cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác, lại càng cảm thấy bất an hơn, bởi vì hắn nhìn ra xa, ngoài làn khói bếp đang bay lên trởi thôn xa xa kia, thì 5 người vốn đang canh ở cửa vào núi đã không thấy đâu nữa.
- Bọn đần này, bọn ta ở bên trong bán sống bát chết thế mà bọn ngươi ở ngoài này lại tìm chỗ để ngủ à!
Đi đến trước mặt 1 người mắng nhiếc, trải qua 1 đêm kinh hồn bạt vía trong núi Ma Quỷ, lúc này ra khỏi núi thần kinh đã đỡ căng thằng hơn, trong lòng chỉ nghĩ rằng đám người này đang an nhàn ngủ ngoài núi.
- Cũng có khả năng đó?
Nghe thấy tiếng than phiền của người trước mặt, sự nghi ngờ trong lòng Kitamiya Naoki cũng giảm bớt hết, vốn vẫn luôn ẩn thân ở trong sơn cốc, lúc này đi ra, đi tới cửa vào núi quan sát 4 phía, nói:
- Các ngươi cố thủ ở đây, tôi về thông báo với gia chủ!
Khi nói chuyện, Kitamiya Naoki bỗng cảm thấy chói mắt, vội vàng hướng mắt về chỗ lùm cây chỗ cửa núi kia thì phát hiện có 1 vật giống như thấu kính, phản chiếu ánh mặt trời lên mặt hắn.
- Không hay rồi!
Trong lòng Kitamiya Naoki kinh hãi, đúng lúc hắn định xoay người chạy vào trong núi, "pằng" 1 tiếng súng nặng nề vang lên, bắn vào giữa trán Kitamiya Naoki, bị bắn mạnh 1 cái khiến cả người hắn bay ra xa 4, 5 mét.
Tiếng súng này giống như 1 tín hiệu, không đợi cho 5 người đó định thần lại, 1 trận tiếng súng liên tiếp vang lên, 5 người không có chút đề phòng nào bị đánh đến co quắp lại, mỗi người lĩnh đến hơn 10 viên đạn.
Tiếng súng vừa ngưng lại, thân hình 4 người bay nhanh từ lùm cây cách đó 40, 50 mét ra, động tác nhanh chóng tiến gần đến cửa vào núi Ma Quỷ, 1 người trong đó thu cái giá súng lại.
- Chết tiệt, vừa rồi là ai nổ súng? Không biết đây chỉ là 1 tiểu đội dò đường thôi hay sao? Kinh động đến người bên trong rồi!
Sau khi cất súng đi, Maracay thở dài, quay dầu nhìn lại về phía mấy người Hồ Hồng Đứ, mắng 1 câu nửa tiếng Anh nửa tiếng Trung.
Phải biết rằng, theo tình báo mà bọn họ nhận được, đối phương tổng cộng có hơn 100 người, chỉ dựa vào 10 người bọn họ rất khó có thể quét sạch được đội hình đối phương, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, đám người Võ Thần căn bản là không có năng lực chiến đấu, cuối cùng là chỉ dựa vào 4 người bọn họ.
Cho nên Maracay chôn thuốc nổ ở cửa vào núi Ma Quỷ, chuẩn bị đợi đoàn xe Nhật Bản ra đến 1 nửa là sẽ châm ngòi, chặn đứng bọn họ lại, như vậy mới có thể tấn công đối phương mạnh nhất dược, chỉ có điều vừa rồi không biết ai quá kích động, đã xử lý sạch cả tiểu đội Nhật Bản này, như vậy, người ở bên trong chắc chắn là bị kinh động, muốn đoàn xe bọn họ tiếp tục ra ngoài cửa núi là cực kỳ khó.
- Khụ khụ, cái… cái này là tôi dùng kính ngắm súng quan sát tên đó, bị hắn phát hiện.
Sau khi nghe Maracay nói xong, nét mặt già nua của Hồ Hồng Đức không chịu được đỏ lên, từ trước đến nay ông vẫn chưa dùng thử kinh ngắm bắn của súng bắn tỉa bao giờ, vừa rồi sử dụng kính ngắm bắn quan sát chỗ xa, không ngờ bị ánh mặt trời phản chiếu trực tiếp lên mặt Kitamiya Naoki.
Hồ Hồng Đức phản ứng cực kỳ nhanh, sau khi nhìn thấy sắc mặt Kitamiya Naoki thay rổi, quyết định bóp cò súng, nếu như không đợi mấy tên quỷ trinh sát này lui về góc cửa, sẽ càng bất lợi cho bọn họ.
Maracay cũng hiểu được điều này, khoát tay nói:
- Bỏ đi, các ông lui ra sau 1 chút, ở đây chúng ta sẽ tiến hành bao vây hỏa lực.
Đối với năng lực chiến đấu của đám người Võ Thần, Maracay thực không dám khen ngợi, vừa rồi 8 người bắn ra trăm phát đạn nhưng trúng chẳng được mấy viên vào mấy người Nhật Bản đó lại, phần lớn là bay ra ngoài không khí.
Hơn nữa Maracay cũng nhận thấy, những người này cũng là lần đầu tiên giết người, nét mặt tràn đầy hưng phấn pha lẫn sợ hãi, những trận chiến dễ dàng còn có thể, còn nếu như không may có thương vong thì chắc mấy người đó sẽ vướng chân mình.
- Có nghe hay không? Các ngươi lui về đi, để tôi và Khiếu Thiên ở lại là được rồi.
Hồ Hồng Đức giả vờ không nghe thấy lời nói của Maracay, đuổi bọn Võ Thần quay về rồi dựa vào 1 chỗ sau vách đá, móc bao thuốc ra làm 1 điếu.
Đối với Hồ Hồng Đức như cái cột này, Maracay cũng không có cách nào, hơn nữa ông lão này bắn súng cực kỳ chuẩn, không có chút sơ hở nào, chỉ có thể chấp nhận sự hiễn hữu của ông ta mà thôi. Thế nhưng Chu Khiếu Thiên lại tranh điếu thuốc trong tay ông ta, nói:
- Hồ sư huynh, mấy người Nhật Bản đó đến rồi, sư phụ đệ có thể có ở trong đó đấy.
Tuy kém Diệp Thiên không đến mấy tuổi, nhưng kể từ sau khi được Diệp Thiên nhận làm đệ tử, cuộc sống của Chu Khiếu Thiên cũng thay đổi chóng mặt, mắt mẹ cũng được chữa trị. Cậu cũng không phải là ngươi vô tình, thực sự coi Diệp Thiên là ân sư.
- Diệp Thiên?
Hồ Hồng Đức liếc Chu Khiếu Thiên 1 cái, cướp lại bao thuốc, tức giận nói:
- Sư phụ cậu còn trơn hơn cả cá trạch, lại có thêm võ công ẩn nấp hành tung, đừng nói là hơn 100 con quỷ đó mà là 1000 người cũng không làm gì được hắn đâu.
Hồ Hồng Đức tuy rằng không luyện trận pháp kỳ môn gia truyền, nhưng cực kỳ hiểu biết hành sự của người trong kỳ môn. Điểm khác biệt lớn nhất người trong kỳ môn và nhân sĩ giang hồ chính là năng lực cảm nhận nguy hiểm của những người này cực kỳ tốt, cực ít người tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm.
Mà Diệp Thiên thì thiếu gì thủ đoạn, cả đời Hồ Hồng Đức chưa từng thấy, đánh chết ông cũng không tin Diệp Thiên có thể xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói vậy, Chu Khiếu Thiên cũng thoải mái hơn 1 chút, chỉ có điều vẫn nắm chặt cây súng trong tay, ánh mắt nhìn chằm cahwfm vào chỗ quẹo ở cửa núi kia.
- Tên ngốc, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc khoảng cách đoàn xe chỉ còn cách cửa động hơn 200 mét thì vang lên tiếng súng, Kitamiya Hiro vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe như con thỏ bị chặt đuôi nhảy dựng lên, cái dự cảm trong lòng kia đã thành hiện thực rồi.
Mà 4, 5 đệ tử đang đứng trước xe nói chuyện hút thuốc sau khi nghe được tiếng súng mặt biến sắc. Từng tên thân hình thấp bé, chui ra đằng sau xe nấp. 1 đêm hôm qua kinh động hồn phách đã sớm khiến cho bọn họ thần hồn nát thần tính nhìn gà hóa quốc rồi.
- Con bà nó, có phải là lính đánh thuê quốc tế không đây, đến cả tiểu đội do thám của đối phương cũng không phân biệt được.
Diệp Thiên liên tiếp chặt đứt cổ hơn 10 người, trong lòng không khỏi có chút bực mình, còn sót lại 29 người Nhật Bản, đã bị cậu xử lý xong 14 người, còn có 6 người đi dò đường nữa, tính cả mấy người Kitamiya Hiro thì chỉ còn lại 9 người mà thôi.
Tiếng súng vang lên vãn đi 1 chút, Diệp Thiên trừ tên Kitamiya Hiro xử lý hoàn toàn 4, 5 tên nữa, đến lúc đó chỉ còn lại mấy lão già, lúc này thắng bại đã phân rồi.
- Gia chủ, cửa vào núi Ma Quỷ nhất định là có người mai phục!
Đợi 5, 6 phút, không có ai chạy về, sắc mặt Kitamiya Yanjun trở nên cực kỳ khó coi. Kitamiya Hiro quan sát địa hình 1 chút, mở miệng nói:
- Yanjun, gọi bọn họ ea đi, thủ ở nơi này, chúng ra nghĩ biện pháp khác đi!