- Tiểu thúc, đừng nghe những người này lừa dối, nguyên liệu này thể tích lớn như vậy, ngọc bên trong nhất định không ít, cháu nghĩ ... thúc cứ tiếp tục cắt một đao đi.
Nhìn thấy Diệp Thiên cau mày trầm mặc không nói, Liễu Hi Quốc hơi sốt ruột, thật ra hắn thường xuyên tham dự cược thạch, biết những người này đều là muốn thừa dịp nguyên thạch chưa được giải hoàn toàn, kiếm lớn một chút mà thôi.
Đương nhiên, bọn hắn cũng có khả năng bị mất tiền, bằng không cũng không được gọi là đổ thạch , lợi ích bên trong nghề này, từ trước đến nay đều là đi cùng hiểm nguy.
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ bán?
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, thoáng thở dài, quát:
- Mấy vị nhường một chút, tôi còn muốn tiếp tục giải thạch mà!
Tiếng quát của Diệp Thiên ẩn chứa chân khí, nhất thời khiến đầu óc những người vây ở bên cạnh hắn tranh nhau ra giá như thanh tỉnh lại, cảm thấy bản thân cố tranh chấp trong khi người khác hoàn toàn không có ý bán làm gì?
- Tiểu huynh đệ, nếu tiếp tục cắt xuống, cắt hóng thì có thể không đáng một đồng đâu.
- Đúng, ví dụ loại này chúng tôi thấy nhiều rồi, nhân dịp đang tăng, bán là lời đấy!
- Đúng, cậu mua có hơn ba trăm Đô-la, bán ra hai ngàn vạn tệ, có muốn chuyển cho tôi hay không?
Mặc dù Diệp Thiên nói tiếp tục giải thạch, nhưng vẫn có khối người không cam lòng, hoặc là hiểu mà động lòng nhắc nhở, hoặc là nói đe dọa, dù sao thì thủ đoạn nhiều, mục đích không có gì hơn chính là muốn cho Diệp Thiên bán đi khối Phỉ Thúy.
Không ai là người ngu, Hồng Phỉ thượng hạng rất hiếm, như Đế Vương Lục vậy, chỉ cần trong mấy trăm cân nguyên thạch này có thể lấy ra một khối kha khá, cho dù ra đến giá hai ngàn vạn, bọn họ cũng chỉ có kiếm không có lỗ vốn.
- Tôi nói này ... Các anh có thấy phiền hay không?
Diệp Thiên cau mày đẩy một người ra, nói:
- Vừa rồi không phải đều kêu la, nói Diệp mỗ chắc chắn sẽ đổ hỏng sao? Sao một đám đều dũng cảm thế, được rồi, đã giải rồi, tôi muốn giải tiếp!
Thấy Diệp Thiên có chút mất kiên nhẫn , những người vốn đang vây quanh bên cạnh máy giải thạch cũng chỉ có thể phẫn nộ tránh đường đi. Không quan tâm Diệp Thiên mua nguyên liệu này giá cả là bao nhiêu, nguyên liệu này có quyền sở hữu là Diệp Thiên là không thể nghi ngờ, bọn họ tiếp tục thèm muốn cũng không thể quyết định thay Diệp Thiên.
- Sớm một chút giải Phỉ Thúy ra đi!
Diệp Thiên không thích người khác vô giúp vui và khoe khoang, lần này khi đã bị mọi người vây xem làm cho có chút bực bội, nhìn thấy khối nguyên liệu này trong hơn mười phút ngắn ngủn đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, trong lòng bỗng giật mình.
Dù sao bản thân hắn cần Phỉ Thúy trong nguyên liệu này, chỉ là vì bố trí Tụ Linh Trận pháp trong khu nhà cấp cao cần dùng , nhưng lại cần gia công một chút. Đem chế tạo thành ngọc bội và đồ mỹ nghệ tạo hình pháp trận là được. Phỉ Thúy có hoàn chỉnh hay không, Diệp Thiên cũng không để ý.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên rõ ràng cũng không cần linh khí cảm ứng tình hình khôi Phỉ Thúy bên trong nguyên liệu . Trực tiếp đến bên khối nguyên liệu, nhắm ngay giữa nó mà đưa lên máy cắt, muốn trực tiếp một đao từ trung gian cắt xuống. Sau đó lại lấy Phỉ Thúy từ hai bên.
- Tiểu thúc, thúc ... thúc định làm gì?
Nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc có vẻ nghi ngờ, định đùa gì vậy chứ? Đã sắp giải ra Hồng Phỉ, biện pháp tốt nhất tiếp theo chính là dùng đá mài từng bước đem giải ra, mức độ lớn nhất bảo vệ Phỉ Thúy trong nguyên liệu tốt nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Còn Diệp Thiên nếu cắt xuống một đao như vậy, chỉ e dù cho Phỉ Thúy có hoàn chỉnh cũng bị hắn hủy mất giá trị, Phải biết rằng, một khối Phỉ Thúy thượng hạng tạo hình ra thành vật trang trí, giá trị căn bản là không thể so sánh như vòng ngọc hay trang sức bình thường.
- Chàng trai, giải thạch không là cắt bình thường, đổ tăng chỉ có thể từ từ mà mài, nếu cậu không chê, để tôi giúp cậu mài một mặt thì như thế nào?
Đường lão nhìn ra suy tính của Diệp Thiên, cũng nói khuyên bảo hắn. Cả đời ông ta yêu tha thiết Phỉ Thúy, thật sự không thể để một khối nguyên liệu tốt như thế bị Diệp Thiên làm lãng phí, trong mắt ông ta, đây là một loại khinh nhờn đối với văn hóa Ngọc Thạch.
Nhưng với tuổi thọ thể lực của Đường lão, tối đa cũng chỉ có thể mài ra một mặt. Nguyên liệu thể tích lớn như vậy mà trong đó xuất hiện Phỉ Thúy phẩm chất tốt, cho dù mài mười ngày nửa tháng đều thực bình thường. Thậm chí cả Liễu Hi Quốc cũng đã làm tốt việc chuẩn bị thuê người khuân vác nguyên liệu này lên phi cơ mang về Hồng Kông.
- Không cần, tôi mua nguyên liệu này vốn là cắt cho vui, hiện tại cắt tăng, cứ cắt một đao đi, dù sao bán hơn ba trăm Đô-la hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Nghe được lời nói chân thành và tha thiết từ Đường, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, hắn tới tham gia giao dịch là vì muốn tìm được Ngọc Thạch thích hợp làm vật dẫn cho trận pháp, còn giá trị Ngọc Thạch, Diệp Thiên căn bản là không lo lắng.
- Được, tùy cậu vậy...
Đường lão lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy một chút tiếc hận, nhưng đồ là của Diệp Thiên, hắn đừng nói chặn ngang cắt một đao, chính là đem nguyên liệu này cắt thành tám khối, cũng không người nào có thể nói gì.
- Tiểu tử này điên rồi chăng? Bày đặt tiền không kiếm lại muốn cắt một đao?
- Cắt một đao cũng không sao, chính là phải xem vị trí cắt, từ trung gian khai đao, đây không phải làm bừa sao? Phỉ Thúy cũng sẽ bị cậu ta làm lãng phí mất.
Mọi người vốn đang yên tĩnh trở lại, nhìn thấy Diệp Thiên khăng khăng cần cắt một đao này, lại bắt đầu sôi nổi hoài nghi chỉ số thông minh của Diệp Thiên, không phải có bài ca nói là" ông trời yêu thích những đứa trẻ ngu ngốc "sao? Người trẻ tuổi kia không phải là trời sinh kém trí tuệ nên mới có thể chọn khối nguyên liệu cẩu cũng ghét bỏ này chứ?
Diệp Thiên cười, lời khuyên giải của mọi người cũng chưa nghe vào trong lỗ tai, sau khi gia cố tốt khối nguyên liệu, vươn tay bật ra công tắc nguồn điện của máy giải thạch.
Lúc này sắc trời đã gần đến lúc hoàng hôn, mặt trời về phía tây trở nên hồng đỏ, chiếu xạ lên bánh răng hợp kim, toát ra một màu vàng, nhìn vào nhiều người đau cả mắt, nhịn không được híp mắt lại, đồng thời, trong tai của bọn hắn cũng truyền ra tiếng cọ xát của kim loại vào khối nguyên liệu.
Bất chấp bị chói hai mắt, cơ hồ tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm tay phải Diệp Thiên, bọn họ muốn biết, bên trong nguyên liệu này rốt cuộc có chứa bao nhiêu Phỉ Thúy, hành vi ngu xuẩn của Diệp Thiên gây cho hắn bao nhiêu tổn thất.
Bán kính bánh răng hợp kim còn không đủ để phân nguyên liệu thành hai, khi bánh răng cắt vào đến trục khói nguyên liệu thì Diệp Thiên dừng tay lại, lấy nguyên liệu ra.
Lần này Diệp Thiên không cho thương nhân châu báu kịp ngó mặt, trực tiếp ngăn bọn họ ở bên ngoài, bảo Liễu Hi Quốc đem nguyên thạch lại đây, hắn chuẩn bị tiếp tục cắt từ dưới đáy một đao, tách hoàn toàn nguyên liệu này ra.
Khi mọi người khó hiểu, nghi hoặc, phẫn nộ và không thể làm gì, thanh âm của máy cắt một lần nữa vang lên, ngoài thanh âm bánh răng cắt vào trong viên đá "Rắc rắc", toàn khu giải thạch yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người ngừng rồi lại thở, chờ đáp án cuối cùng được công bố.
Động tác Diệp Thiên cắt thạch chưa nói đạt tới mỹ cảm, hắn giống như là một đồ tể giết heo cầm đao trong tay, tiến hành phân chia nguyên liệu rất thô lỗ, thậm chí cự tuyệt người khác muốn dùng nước hạ nhiệt độ cho bánh răng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm liền đem trọn khối nguyên liệu chia làm hai nửa.
Đối với chuyện nắm trong tay sự tỉ mỉ, trên đời này người có thể so được với Diệp Thiên tuyệt đối là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuy rằng từ hai mặt phân biệt cắt xuống, nhưng hai đầu ăn khớp không chê vào đâu được, giống như là áp đặt, không lệch khỏi quỹ đạo chút nào.
Nhưng thể tích nguyên liệu quá lớn, cũng không giải thạch giống người khác, khi một nửa rơi trên mặt đất, mà vẫn giống một khối vững như Thái Sơn trên máy giải thạch, những người vây xem nhanh chóng sôi nổi mở đèn pin chiếu vào nguyên liệu, muốn thấy rõ tình hình bên trong trước tiên.
- Đều lui ra sau, nếu không tôi sẽ nói cho binh lính là các anh muốn cướp bóc!
Diệp Thiên một tiếng gào to, ngăn cản mấy người đã muốn xông lên vây xem, xoay mặt nói với Đường lão:
- Phiền ngài, Đường lão nhìn xem, đây rốt cuộc là Phỉ Thúy gì?
Khi nói chuyện, Diệp Thiên dùng sức đem một nửa nguyên thạch đẩy lên máy cắt thạch, mặt cắt bóng loáng và chỉnh tề, nhất thời hiện ra trong mắt mọi người.
Mặt trời lặn về phía tây chiếu lên mặt cắt, một sắc quang hồng ánh lên, thật giống như là nước trong mặt hồ, phản xạ lại bầu trời, cái cảm giác chói mắt này khiến tất cả mọi người xem ngây người.
- Đẹp, thật đẹp!
- Đây... Đây tuyệt đối là Hồng Phỉ thượng hạng!
- Ông trời ơi, một khối to như vậy, giá trị bao nhiêu tiền đây?
Qua chừng hơn một phút sau, trong đám người mới truyền lại tiếng đè nén chính mình, ngay cả "Phỉ Thúy Vương" kiến thức rộng rãi cũng không ngoại lệ, ngây ngất nhìn chằm chằm cái mắt cắt, dưới chân không hề di động một bước.
Lúc này căn bản sẽ không có người nào lại dám nói Diệp Thiên cắt hỏng, bởi vì coi như Diệp Thiên cắt hỏng, đó cũng là khác nhau giữa mười tỷ và chín mươi chín triệu, hao tổn một chút Phỉ Thúy, so sánh với ít nhất có thể lấy ra trên trăm cân ngọc mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới .
- Đường lão, ngài nhìn xem, Hồng Phỉ này phẩm chất như thế nào? Tôi cảm thấy màu sắc và độ trong suốt cũng tốt?
Muốn nói về người hiện tại trong toàn hội trường duy nhất còn có thể giữ lại vẻ trấn định đương nhiên là chỉ có Diệp Thiên, Phỉ Thúy trong nguyên liệu sớm như trong dự đoán của hắn, trước mắt Diệp Thiên thầm nghĩ muốn làm rõ ràng, Hồng Phỉ này phẩm chất như thế nào.
Phẩm chất Ngọc Thạch, trực tiếp quyết định khả năng ẩn chứa số lượng và cường độ nguyên khí thiên địa của nó, dưới sự cảm ứng khí cơ của Diệp Thiên, hắn nhận thấy được Phỉ Thúy ở trong mặt cắt này, tựa hồ có một khối to hơn so với nắm tay một chút phát ra linh khí là nồng đậm nhất.
- Màu sắc đỏ tươi, độ thấu ánh sáng tốt, sáng bóng tính, sáu mươi phần trăm có thể đạt tới phẩm chất "Kê Quan Hồng", ồ, đây... Đây là ngọc tủy sao?
Mang theo kính cầm đèn pin cường quang dò xét một hồi lâu, ánh mắt Đường lão chú ý tới Diệp Thiên, lại lặng đi một chút, sa đó thanh âm bỗng nhiên trở nên kích động.