- Phá gia chi tử, rốt cục đây là con nhà ai?
- Một khối Phỉ Thúy đẹp bị cắt nát bét, đúng là lãng phí khối nguyên liệu tốt.
Hành động của Diệp Thiên khiến mọi người xung quanh mắng, thật là đau lòng một khối Phỉ Thúy đẹp đã bị cắt tan tác.
Đường lão hiểu biết rộng, miệng ông run rẩy, cả đời chơi Phỉ Thúy đã có tình cảm với nó, hành động khác thường của Diệp Thiên khiến ông đau lòng.
Đường lão phát hiện ra lý do Diệp Thiên là hao tổn Hồng Phỉ chẳng qua nguyên nhân chỉ là ở bánh cưa, lúc cắt ngọc bị tiêu hao thì đã trở thành phế liệu, Diệp Thiên hạ đao cực kì chuẩn không hề làm hao tổn đến Phỉ Thúy dù chỉ là một chút.
Nguyên liệu là của Diệp Thiên hắn muốn chơi đùa như thế nào thì không ai quản được,7,8 phút ngắn ngủn qua đi, hai khối đá nặng đến mấy trăm cân đã bị tróc ra thành những khối hình chữ nhật nặng khoảng 30, 40 cân đã hiện ra trước mặt mọi người.
Mặc dù không hề trải qua công đoạn đánh bóng nhưng thứ nguyên liệu này hiện ra đỏ tươi sáng bóng làm mê mẩn lòng người, ánh chiều Lạc Nhất tỏa sáng làm tản ra một năng lượng lớn, xung quanh khối thạch hơn 10m đầu có màu đỏ hải dương.
Tất cả mọi người đều bị mê mẩn bởi sắc hồng bên trong, lức đó trước mắt mọi người chỉ còn một màu nếu không được tận mắt nhìn thấy thì không thể gây ra cho bọn họ một chấn động lớn như vậy.
- Đẹp, thật sự là rất đẹp! Nguồn truyện:
Trong đầu mọi người đều có ý nghĩ như vậy.
Lúc đó trong giây lát, bọn họ từ trạng thái thưởng thức cái đẹp sang trạng thái phẫn nộ vì không biết Diệp Thiên tìm được ở đâu mấy cái bao rồi đem cất hết Phỉ Thúy đi, toàn bộ số ngọc nguyên liệu đã bị tống hết vào trong bao.
Tuy có thể nhìn xuyên thấu qua lớp bao vẫn thấy màu đỏ lờ mờ nhưng cảnh tượng dao động như vừa rồi thì đã biến mất mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Một lúc lâu sau, Liễu Hi Quốc mới tỉnh lại, nhìn cái bao tải trên tay Diệp Thiên hỏi:
- Tiểu thúc, còn phải giải nguyên liệu này hay sao?
Thấy ánh mắt của những người xung quanh Diệp Thiên lắc đầu:
- Không giải được phải mang về Hồng Kông.
Diệp Thiên không hề sợ những người này nảy sinh lòng tham, hắn thấy mình oai khi cầm Hồng Phỉ, mấy hôm trước ở Ma Qủy sơn hắn đã làm chuyện kinh người, ngộ nhỡ lỡ lời nói ra điều gì đó thì sẽ xảy ra sóng gió, cho nên Diệp Thiên không muốn chuyện mẹ đẻ chuyện con cho nên chỉ hi vọng sẽ nhanh chóng rời khỏi Myanmar.
Mấy khối Hồng Phỉ cộng lại cũng phải trên 1 tạ, một mình Diệp Thiên thì chỉ kéo được 70- 80kg thôi phải có 2 người thì mới kéo được.
- Đúng, Tiểu thúc, vậy bây giờ chúng ta phải đi.
Liễu Hi Quốc nhìn xung quanh đắc ý, tuy y không mua được Hồng Phỉ nhưng chỉ cần có ngày Diệp Thiên muốn bán thì cơ hội của y so với những người này nhiều hơn nhiều. Tả Thị Châu Bảo không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Đang lúc mọi người còn hỗn loạn Diệp Thiên đã đi ra bãi để xe rồi lên xe trở về khách sạn.
Vì trong tay Diệp Thiên có Phỉ Thủy thượng hạng lên tới hơn 1 tỉ, Liễu Hi Quốc cũng nhanh chóng trở về khách sạn thu dọn đồ đạc lập tức chạy đến Ngưỡng Quan rồi ra thẳng sân bay.
Đường Văn Viễn không hề nghi ngờ Diệp Thiên mà hết lòng ủng hộ, Diệp Thiên mới đến Myanmar gần nửa tháng nhưng ở sân bay luôn có máy bay tư nhân sẵn sang phục vụ Diệp Thiên.
Vấn đề đường hàng không đã được khai thông từ sớm, bọn người trên máy bay đã chờ Diệp Thiên khoảng nửa tiếng rồi, khi máy bay dời đường băng phóng lên cao, nhìn từ cửa sổ xuống tất cả vạn vật đều bị thu nhỏ lại.
- Kết thúc rồi, tin rằng Đại sư huynh sẽ không trách ta.
Thấy thành Ngưỡng Quang đang dần thu nhỏ lại, Diệp Thiên nghĩ lại chuyện gặp gỡ ở Ma Qủy Sơn hắn thấy mệt mỏi nếu quái xà 2 đầu không xuất hiện thì gia tộc Bắc Cung cũng không ít hơn 100 người.
Hơn nữa quái xà 2 đầu tồn tại cũng là tiếng chuông cảnh tỉnh Diệp Thiên, trên thế giới này có rất nhiều người không muốn biết những góc sáng, có người còn có thể sinh sống cùng những sinh vật.
Mỗi lần nhớ lại quái xà 2 đầu và Hắc Giao trong núi Trường Bạch, Diệp Thiên đều có một ảo giác, chẳng lẽ trong những chuyện thần thoại trước kia đều lấy nguyên mẫu là những sinh vật này? Nếu như vậy thì những thần tiên ngày xưa tại sao lại không ở đây.
Lắc đầu cười, suy nghĩ đó chợt biến mất Diệp Thiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dời Myanmar thì chuyện ở Ma Qủy Sơn cũng kết thúc, điều đó làm cho thần kinh Diệp Thiên được thả lỏng dễ chịu hơn.
Hơn 2 tiếng sau, máy bay từ từ đáp xuống sân bay Quốc tế, đi ra từ Cabin Diệp Thiên phát hiện đón mình lần này không có Đường Văn Viễn.
Hỏi Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên mới biết trước đó mấy ngày lập xí nghiệp của Đường thị, Đường Văn Viễn đã đầu tư toàn bộ của cải vào đó dù sức khỏe ông ta còn khá tốt nhưng dù sao thì tuổi tác cũng đã cao ông ấy ở nhà nghỉ ngơi.
- Lại một năm nữa trôi qua…
Trước mặt Đường Tuyết Tuyết cười tươi như hoa, Diệp Thiên mơ hồ suy nghĩ trong nháy mắt mình cũng đã 23, 24 tuổi rồi hơn nữa sang năm mới hắn cũng muốn lập gia đình.
Nghĩ đến Thanh Nhã ở Kinh Thành, Diệp Thiên có chút áy náy, vài năm chạy ngược chạy xuôi hắn đã đối xử lạnh nhạt với Thanh Nhã, tốt nhất là những ngày sau ở Kinh Thành nên làm chuyện tốt để lương tâm ổn định lại.
Từ chối lời mời của Đường Tuyết Tuyết ở Đường gia, Diệp Thiên để cho bọn họ đưaa tới biệt thự của Đường Gia Tuấn, tới Hồng Kông không ở nhà của Sư huynh quay lại bị Tả Gia Tuấn nhíu mày.
- Tiểu sư đệ, chuyện châu báu coi như xong, Hồng Phỉ kia phải cho sư huynh một ít nha.
Lúc giữa trưa ngày thứ 2, Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia đến biệt thự, câu nói đầu tiên đầy trách móc, Diệp Thiên nghe thấy mà nổi cả da gà.
- Gia Tuấn, Tiểu sư đệ làm việc gì đều có lý của cậu ấy, trước hết hãy để cậu ấy nói chuyện ở Mayanar đã.
Cẩu Tâm Gia cười giải vây cho Diệp Thiên, ông không quan tâm Hồng Phỉ là cái gì nhưng lại rất tò mò chuyện gặp gỡ của Diệp Thiên ở trong núi Ma Qủy, năm đó dẫn người vào trong núi đã bị hao tổn nhiều huynh đệ vậy mà không ngờ Diệp Thiên lại có thể lấy vàng từ trong đó ra.
Đối với 2 người này Diệp Thiên không có gì phải dấu diếm, nói ngắn gọn:
- Đại sư huynh, anh hùng Bắc Cung này muốn chém đầu nhưng hơn 100 người trong gia tộc đã bị tiêu diệt.
- Cái gì?
Dù Cẩu Tâm Gia đã tu luyện đến mức không hề bận tâm đến cảnh giới nhưng cũng bị Diệp Thiên làm cho kinh ngạc đang ngồi trên nghế Salon thì nhảy dựng lên, Cẩu Tâm Gia không ngờ gia tộc Bắc Cung lại có đến hơn 100 người sang Myanmar.
- Đại sư huynh, vận khí của đệ cũng còn tốt, không ngờ quái vật trong núi đo tính tình kỳ quặc…
Diệp Thiên kể lại từ đầu chí cuối, câu chuyện ly kì nhất là lúc kể đến đoạn quái xà 2 đầu xuất hiện 2 người lo lắng cho Diệp Thiên mãi không thôi.
Nói hoàn chỉnh câu chuyện đã trải qua, Diệp Thiên giơ 2 tay làm 1 nói:
- Đại sư huynh, chuyện là như vậy đó, mặc dù đệ có muốn giữ anh hùng Bắc Cung lại cũng bất lực…
- Ha ha.
Cẩu Gia Minh thừa hiểu ý của tiểu sư đệ đây muốn giữ lại anh hùng Bắc Cung chính là muốn tự mình giải quyết, ông cười nói:
- Bởi vì tất cả tài tử đã thành vong, Diệp Thiên ta không như nghĩ như đệ, anh hùng Bắc Cung đã thành tâm ma của ta.
Chuyện mất cánh tay ở Myanmar năm đó đã thành quá khứ. Cẩu Tâm Gia cũng thản nhiên, hơn nữa nghiêm khắc mà nói Bắc Cung gia tộc vốn mất hết vàng.
- Đúng rồi, Diệp Thiên, vàng này muốn vào nước đây là giấy tờ ta giao cho đệ.
Cẩu Tâm Gia lấy từ trong ngực quyển sổ tiết kiệm, sau khi đưa cho Diệp Thiên nói tiếp:
- Văn lão đệ cho ta biết, cậu giữ lại vàng đó luyện 3 ngày sau hãy mang đến đây, cậu không nên gấp gáp.
- Ta không sốt ruột nhưng ông ấy sốt ruột.
Diệp Thiên cười mở sổ tiết kiệm ra, hắn không ngờ Tống Hạo Nhiên lại làm việc hiệu quả cao như vậy, đám Chu Khiếu Thiên đã về nước mà 3 ngày sau đã chuyển vàng thành tiền rồi còn để cho Cẩu Tâm Gia giao lại cho mình.
Thấy chữ đằng sau Diệp Thiên nhíu mày nhưng hắn thấy số tiền trong sổ tiết kiệm hơi ít nhưng so với hắn cũng đủ dùng, hẳn Tống Hạo Nhiên làm việc này đã tiêu tốn không ít sức lực.
Diệp Thiên đoán không sai, giá bán vàng trên thị trường Quốc tế mỗi khắc bán ra cũng được hơn 80 nguyên, bán trong nước cho tiện, Diệp Thiên bán 5 tấn vàng giá hơn 10 triệu một cái có kết quả đó cũng nhờ vào Tống Hạo Nhiên.
Cầm sổ tiết kiệm suy nghĩ một lát, Diệp Thiên tính toán rồi nhìn về phía Cẩu Tâm Gia nói;
- Sư huynh, đệ muốn lấy ra 2 triệu, còn lại 8 triệu làm quỹ cho Ma Y nhất mạch, hai sư huynh có thể tìm người đầu tư, huynh thấy thế nào?
Bờ sông trồng nhiều cây cối, cũng đã trở nên trụi trơ.
Gió lạnh từ trên mặt sông thổi qua, tựa hồ xuyên thấu qua quần áo, trực tiếp thổi vào tận xương tủy, tuy rằng đê bờ sông còn lóe lên ánh đèn, nhưng ngay cả bóng người cũng nhìn không thấy.
- Sư phụ, Cát Lão Đại rốt cuộc ở đâu?
Chu Khiếu Thiên công phu còn chưa đạt được cảnh giới nóng lạnh bất xâm, gió lạnh như băng thổi vào, khiến cho hắn nhịn không được đem hai tay nhét trong túi quần.
- Nếu ta không tính sai, hẳn là phương vị đó.
Diệp Thiên giơ tay chỉ một hướng phía trước, nơi đó là một góc bờ sông, cả con sông tựa hồ lõm vào, một ít đồng đất trống lòi ra, trở thành một khu biệt thự.
Không biết có phải nguyên nhân là kẻ có tiền sống về đêm tương đối phong phú hay không, khi những nơi khác đều tối đen một mảnh, rất nhiều phòng trong khu biệt thự kia cũng đều lóe lên ánh đèn.
Một trận gió rét thổi tới, trên bầu trời tự nhiên có những bông tuyết thật nhỏ, ngọn đèn mờ nhạt có vẻ ảm đạm, bóng dáng Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên rất nhanh dung nhập trong bóng tối.
Bảy tám phút sau, hai người tới cửa tiểu khu.
Có lẽ là vì thể hiện rõ ràng tiểu khu không giống bình thường, ở cách đại môn tiểu khu năm sáu thước, trồng hai cái cây cao lớn, vừa lúc có thể che thân hình hai người ở phía sau.
- Sư phụ, đi vào như thế nào?
Là khu xa hoa nhất của Nam Xương, người nơi này đều người kinh doanh khá giả vùng duyên hải tới, cho dù ở đêm tuyết lạnh như vậy, ở cửa cũng có bảo vệ trị an làm nhiệm vụ.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua tường vây rất cao bên ngoài tiểu khu, cũng nhịn không được nhíu mày, bay qua tường vây này thật ra dễ dàng, chỉ là muốn tránh thoát nhiều cameras trên tường vây lại là có chút phiền phức.
Mà nơi cửa chính mặc dù có người gác, nhưng chỉ có một cameras, so sánh với từ nơi này đi vào ngược lại càng thêm dễ dàng một chút.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nhặt lên một mảnh lá khô từ mặt đất, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cameras cách m.
Diệp Thiên hít sâu một hơi, cổ tay phải mạnh mẽ run lên, lá khô giống như một lưỡi dao bay nhanh cắt qua bầu trời đêm, thẳng tắp cố định ở trên tấm kính cameras.
Trong truyền thuyết, tơ bông lá rụng đều có thể đả thương người, đó cũng không phải tiểu thuyết gia bịa đặt ra. Khi công lực đạt được ám kình, có thể phóng ra ngoài, muốn làm được điểm này cũng không phải rất khó.
Giống như là đệ nhất sát thủ thời dân quốc Vương Á Tiều, thế nhân cũng biết hắn dùng là búa và súng để xuống hiển hách uy danh.
Chính là ngay lúc đó đám người Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh thấy Vương Á Tiều đều phải tránh vòng quanh, vị Tương Tiên sinh kia cuộc sống hàng ngày lại càng khó có thể bình an, vừa nhắc tới người này miệng như có đầy răng giả.
Nhưng ít có người biết. Vương Á Tiều vốn cũng là một vị nội gia cao thủ, hắn từng có một lần ở quán trà uống trà, bị kẻ thù ngăn ở bên trong.
Lúc ấy Vương Á Tiều đem vật cầm trong tay là báo chí cuốn thành tròn, liên tiếp đánh ba người, trên báo chí tuy rằng vết máu loang lổ, nhưng cứng rắn còn hơn cả búa rìu, một trận chiến này cũng làm cho thanh danh Vương Á Tiều chấn động.
Võ công của Vương Á Tiều, cùng ám khí của Diệp Thiên có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ cần nắm trong tay rất nhỏ chân khí, Diệp Thiên còn làm tốt hơn.
Tiểu khu thực hiện chính là theo dõi giờ, lá khô dán tại trên tấm kính cameras. bộ đàm bảo vệ trị an lập tức vang lên.
Bảo vệ trị an đã đi qua xem xét cameras, Diệp Thiên kéo Chu Khiếu Thiên, chân phải đạp đi trên mặt đất, một cước này nhìn như đạp vô cùng nặng, nhưng lúc rơi xuống đất lại không có phát ra một chút thanh âm.
Nhưng ngay khi Diệp Thiên chạm bàn chân tiếp xúc cùng mặt đất, đất bằng phẳng nổi lên một trận cuồng phong.
Trên mặt đất, tuyết đọng tung bay lên, hỗn hợp với bông tuyết trên trời bay xuống, nhất thời tầm nhìn cửa tiểu khu trở nên cực thấp, nhất là trong cuồng phong trộn lẫn bông tuyết, táp vào trên mặt mơ hồ làm đau.
- Mẹ nó. Sao lại thế này ?
Trong cuồng phong bông tuyết không ngừng quất vào miệng mũi, khiến bảo vệ trị an nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, làm sao lại có một trận ác gió đến đây?
Ngay khi bảo vệ trị an nhắm mắt lại, thầy trò Diệp Thiên đã thản nhiên từ bên cạnh hắn đi tới, tiến đên một mặt sau tòa biệt thự, biến mất không thấy.
- Sư phụ. Ngài... Ngài chiêu thức ấy làm thế nào học được ?
Tiến vào đến trong tiểu khu, Chu Khiếu Thiên nhìn về phía Diệp Thiên ánh mắt không khỏi trở nên có chút là lạ, chỉ bằng chiêu thức ấy Diệp Thiên đi hết nhà này đến nhà kia trộm, đây tuyệt đối là vô lo.
- Ít nói nhảm, ngươi xem chừng, ta muốn tiếp tục bói một quẻ!
Diệp Thiên tự nhiên không thể nói cho đồ đệ, ở kinh thành đến trường Thanh Hoa học dã từng chơi đùa như vậy, hơn nữa đi theo lão đạo sĩ nhiều năm như vậy, đối với tri thức trong thiên môn, Diệp Thiên cũng đều rõ ràng, chỉ là mãi không có cơ hội dùng mà thôi.
- Ở bên kia...
Vài phút đi qua, Diệp Thiên đứng thẳng người, ánh mắt hướng tới một tòa biệt thự gần bờ sông, hai thân hình lại dung nhập trong bóng tối.
- Mẹ nó, thật là một kẻ biến thái, một đao cho chết là xong, không nên mỗi ngày đến tra tấn vậy!
Canh giữ ở tiền môn Đại Hổ cùng Lâm Tuyên Hữu giống nhau, đều là cô nhi được Cát Lão Đại nhận nuôi, nhưng đối với người cha nuôi gọi bằng đại ca là Cát Lão Đại này, trong lòng bọn hắn không có kính, chỉ có sợ hãi.
Từ khi bảy tám tuổi, Đại Hổ đã bị Cát Lão Đại đuổi tới nhà ga đi làm tên móc túi , mỗi ngày nếu trộm không đến nộp tiền quy định, không được cho cơm ăn còn là chuyện nhỏ, thường thường đều bị đánh thương tích đầy mình.
Khi Cát Lão Đại đổi nghề, Đại Hổ cùng Nhị Ngưu, tên mấy tứ chi phát triển mà ý nghĩ đơn giản, liền được cho làm bát tướng trong Thiên môn, cũng chính là tay đấm.
Chuyện giống hôm nay, Đại Hổ cũng không phải là lần đầu tiên thấy.
Nhưng ngày trước đối phó đều là đối thủ công việc kinh doanh của Cát Lão Đại, nhưng Lưu lão nhị lại là người của chính bọn họ, Đại Hổ tuy rằng ý nghĩ không tốt, trong lòng cũng có cảm giác từ bi.
Vê tàn thuốc trong tay, Đại Hổ đưa tay cầm lấy bình rượu đế trên bàn, "ực ực" một mạch vào tới trong bụng, nắm một nắm đậu phộng nhét lung tung ở miệng, nhai vài cái, lung la lung lay đứng lên.
Tuy rằng trong biệt thự còn có toilet, nhưng đối với Đại Hổ mà nói, ở trong đống tuyết xả nước tiểu mới gọi là khoái, mở cửa phòng, Đại Hổ đi đến sân, trên mặt đất tuyết đọng nổi lên bức tranh nước.
- Ợ...
Đánh ợ rượu lên, cả người run run một chút, đang lúc Đại Hổ muốn nhắc quần, chợt thấy tuyết đọng trước mặt, rõ ràng xuất hiện hai thân hình.
- Quỷ... Quỷ!
Trong đầu Đại Hổ liền toát ra cái ý niệm trong đầu như vậy trước tiên, chính là không đợi hắn hô lên, cũng cảm giác sau gáy tê rần, cả người đều mất đi tri giác.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, một phen túm quần áo trên cổ Đại Hổ tha đi vào cửa đang mở rộng, Đại Hổ hơn một trăm cân trong tay hắn giống như không có gì.
- Ơ? Thứ này cũng không tồi?!
Vừa đi đến cửa trước, ánh mắt Diệp Thiên ngưng tụ, chăm chú vào cái hồ lô phong thủy tại phía sau cửa.
Ném Đại Hổ tới phía sau cửa, tay phải Diệp Thiên vẽ cái chỉ bí quyết, nhất thời sát khí trong sân bị hắn đưa tới, tràn đầy trong phòng.
Ngay khi sát khí tiến vào đến trong phòng, cái hồ lô mặt trên chạm khắc trận đồ Bát Quái bỗng nhiên quay vòng lên, hấp thu hoàn toàn sát khí vào.
- Không sai, thứ tốt, trong nhà ở Hồng Kông thật đúng là thiếu cái hồ lô như vậy.
Diệp Thiên vừa sải bước tới trong cửa, thuận tay không khách khí đem hồ lô cầm trong tay, cẩn thận đánh giá.
Đó là một hồ lô thiên nhiên, hình dạng rất hoàn chỉnh.
Mặt trên Hồ lô khắc bát quái đồ án, mơ hồ còn có hương khói hương vị, nói vậy trước kia người nào đó dưỡng, tuy rằng còn chưa đạt tới pháp khí như tiêu chuẩn của Diệp Thiên, nhưng lại là cái đồ vật khó gặp.
- Đại Hổ, mày còn thuốc không? Phòng này sắp hết rồi?!
Ngay khi Diệp Thiên đang đánh giá hồ lô trong tay, cửa phòng ngủ mặt sau sô pha đột nhiên được mở ra, một thanh niên mang theo kính mắt đi ra.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Mới vừa điện thoại với đàn bà xong, dục hỏa khó nhịn muốn giải quyết xong vấn đề sinh lý, Lâm Tuyên Hữu há to miệng thấy Diệp Thiên trước mặt.
Theo Cát Lão Đại nhiều năm như vậy, trên tay Lâm Tuyên Hữu vẫn có chút võ công, một tiếng này hỏi ra, tay phải lập tức liền vung tới eo lưng, ngón tay chạm được cái chuôi súng lạnh lẻo, trong lòng không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.
Chính là không đợi Lâm Tuyên Hữu móc ra khẩu súng, cái bóng còn cách hắn m, đột nhiên như quỷ ma đi tới trước người mình.
- Răng rắc... Răng rắc!
Vài tiếng vang lên, tứ chi Lâm Tuyên Hữu đều là bị Diệp Thiên chặt đứt, không đợi hắn kêu đau, thuận tay làm cằm của hắn hạ xuống.
Diệp Thiên vốn muốn đánh bất tỉnh người này, không ngờ hắn đến trước người, mới phát hiện trên thân người này sát khí cũng rất nặng, nói vậy bình thường làm không ít việc ác, nên mới khiến cho hắn nếm chút đau khổ.
- Đại ca! A...
Ngay khi Diệp Thiên ném Lâm Tuyên Hữu lên trên ghế sa lon, mặt sau biệt thự đột nhiên truyền ra một tiếng gọi to, mặc dù gọi thanh âm thực dồn dập, nhưng cũng không nhỏ.
- Tiểu Thiên vẫn thiếu kinh nghiệm ...
Diệp Thiên ngẩn ra, liếc mắt một cái, cũng không còn đi thang lầu bên cạnh, trực tiếp dùng chân đạp ở trên đệm ghế sa lon một cái, thân thể bay lên trời, tay phải dính ở trên lan can lầu hai, cả người lộn lên.
Lắc mình đi vào trước cửa một gian phòng, Diệp Thiên không chút do dự, một cước liền đá vào đóng cửa.
Trong phòng Cát Lão Đại vừa mới mở đèn, một khuỷu tay sắc bén liền sượt qua má hắn, "cốp" một tiếng, đầu hắn dính vào đầu giường.
Khuỷu tay phát ra hơi lạnh, làn da chỗ cổ Cát Lão Đại mơ hồ thấy đau, mặc dù ở dưới gối đầu hắn liền cất giấu bốn khẩu súng, nhưng ngay cả một ngón tay Cát Lão Đại đều không dám động.