- Vàng là do cậu tìm được, ta không có liên quan gì, tiểu đệ số tiền này đệ muốn dùng vào việc gì cũng không cần hỏi ý kiến của ta.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia cười, ông biết tiểu sư đệ không muốn chiếm quyền mình nên mới phải chia tiền bán vàng cho Ma Y nhất mạch.
Cẩu Tâm Gia cũng đã 90 tuổi không còn gì ràng buộc với thế gian này nữa, tiền tài, danh lợi đối với ông chỉ như gió bay, dù Diệp Thiên có làm gì với sổ tiết kiệm này thì ông cũng không hỏi.
- Sư huynh cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Thiên cười nói tiếp:
- 2 triệu kia đệ sẽ dùng để bày trận pháp và trang hoàng lại nhà cửa, nếu lần này bày thành công Tụ Linh Trận thì sau này Ma Y nhất mạch khôgn sợ tiếu hụt linh khi nữa rồi.
- Ồ, Diệp Thiên đây chính là nguyên nhân mà cậu gọi ta và Gia Tuấn cùng đi Hồng Kông đấy hử?
Cẩu Tâm Gia nghe thất vậy mắt sáng lên, võ công của ông với cảnh giới này có thể biết được linh khí rất tốt đối với cơ thể con người.
Cổ nhân thường tìm đến núi sâu để ẩn cư nhưng chính vì linh khí đậm ở nơi tu luyện tuy không biết có chêt hay không nhưng thật sự là rất có lợi cho người khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ sống lâu đến trăm tuổi là hoàn toàn không thành vấn đê gì.
Tựa như đạo sĩ Lý Thiện Nguyên, lúc cuộc sống còn chưa có ô nhiễm của công nghiệp, thân luyện tới chân thực khí lúc tuổi già lại ẩn cư trong núi cuối cùng sống lâu đến 120 tuổi, đây chính là linh khí đã tẩm bổ cho cơ thể.
- Đúng, đại sư huynh, đệ phải nghiên cứu trận pháp tuy biển linh khí đang nhiều nhưng khó mà duy trì lâu, 3 huynh đệ chúng ta hợp sức bày trận pháp thì trận pháp sẽ càng hoàn thiện hơn.
Diệp Thiên bày Tụ Linh Trận ở trong Tứ Hợp Viện nhưng thực ra dùng tiểu xảo lợi dụng phương vị quỷ môn tháo sát khí đã tích tụ mấy trăm năm đi, đồng thời dùng đến linh khí còn sót lại trong long mạch , 2 người cùng hợp lại lúc sau mới vận hành trận pháp.
Bày trận pháp ở gần biển công tác chuẩn bị cũng phải nhiều hơn, bởi vì biền có nước mà linh khí thường dị sự động, nó thường ổn định trong núi non, đây cũng là nguyên nhân mà cổ nhân thường tìm kiếm hải đảo để ẩn cư.
Muốn bày trận pháp ở trong này, đầu tiên Diệp Thiên chỉ cần ở trong biệt thự và biển lúc kiến tạo sẽ hòa hoãn làm xung đột kiến trúc, làm cho linh khí ở biển dữ dôi, điên cuồng đến mức nó xông vào nhà làm cho không ai chịu được, mặt khác muốn thay đổi trận pháp lấy linh khí chuyển hóa thích hợp thành thứ con người có thể tu luyện được, chuyện này khó khăn hơn mấy lần so với bày Tụ Linh Trận.
Điều này Diệp Thiên cũng là tiếp thu từ Cung Tiểu Tiểu, đó cũng là nguyên nhân không động thủ khi bày trận pháp, trừ những rườm rà còn phải vận dụng thiên văn nếu không có hoàng kim thì Diệp Thiên cũng không thể cải tạo được ngôi biệt thự này.
- Ha ha, lần này lấy chuyện của cậu là chính, ta và Nhị sư đệ sẽ cho cậu xuống tay.
Cẩu Tâm Gia đã già trước mắt có thể cùng hai sư đệ bày trận pháp, trong lòng không kiềm chế được liền nói:
- Chừng nào chúng ta bắt đầu bày trận? tiểu sư đệ cần tài liệu gì để Gia Tuấn chuẩn bị.
- Đúng vậy, Diệp Thiên muốn gì để ta đi đặt mua.
Tả Gia Tuấn gật đầu, vốn ông ta cũng không mong tiến được đến mức luyện khí hóa thần chính là kể từ sau khi kết bạn với Diệp Thiên, công pháp đột nhiên tăng mạnh chứ ban đầu vốn không có khả năng chạm được đến cảnh giới.
- Sư huynh không muốn mấy cái Hồng Phỉ sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, đọc sách là tu luyện tâm tính, 2 người đều có huyền diệu nhưng chỉ cần lĩnh hội lần thứ nhất cũng đã không kiềm chế được, Tả Gia Tuấn mới sơ luyện trên con đường luyện khí hóa thần nên so với người bình thường cũng hơi sốt ruột hơn một chút.
- Hồng Phỉ, đúng rồi, Diệp Thiên có phải cậu dùng mấy thứ đó bay trận pháp không?
Nghe thấy Diệp Thiên nhắc tới chuyện này, Tả Gia Tuấn phản ứng ngay, ông biết bày trận pháp này cần một khối lượng lớn Ngọc Thạch chỉ là trước kia không nghĩ tới chuyện có thể dùng đến Phỉ Thúy.
- Haha, nhị sư huynh nếu Hồng Phỉ kia không thể dùng để bày trận pháp thì đệ còn mặt mũi nào nữa.
Diệp Thiên cười haha, Diệp Thiên lấy cái bao trong phòng khách nói:
- Nhị sư huynh, tổng cộng ở đây là hơn 100 kg Phỉ Thúy, đêm qua đệ đã thử vẽ một ít, huynh tìm kĩ nghệ mài ngọc rồi vẽ theo bản thảo, lớn nhỏ nất định phải làm cho thật chuẩn.
Vừa nói Diệp Thiên vừa lấy ra 7,8 bức tranh đủ các loại cho Tả Gia Tuấn, trên mặt tranh có ngọc bội, ngọc trụ, ngọc hoàn, đó là những vật phẩm trang trí rất nhỏ nhưng những đường vân thì rất đơn giản, tin rằng sư huynh có thể đảm nhận công việc mài ngọc này.
Kì thực họa tiết có chút rườm rà, Diệp Thiên muốn đích thân tạo hình, bởi Ngọc Thạch ở vị trí mắt trận cần có nguyên khí để vận chuyển được đại trận mà việc àny thì sư phó không thể hoàn thành được.
Tả Gia Tuấn tạo hình ngọc cũng rất khéo, nhìn bản vẽ một lúc rồi nói:
- Không thành vấn đề, đồ án cũng không phức tạp lắm, tôi sẽ đi tìm mấy thợ thủ công trong vòng năm ngày có thể tạo hình được.
Tả Gia Tuấn còn có một nhà xưởng tạo hình ngọc hơn nữa những công ty vàng bạc, châu báu cũng phải nể mặt ông vài phần, năm đó đều do ông che chở nếu nói nhanh thì chỉ 3 ngày là xong.
- Đúng rồi, tiểu sư đệ lần thu thạch này tất cả đều phải dùng đến ngọc nguyên liệu.
Tả Gia Tuấn nhìn vào gói vải Hồng Phỉ một hồi rồi nhìn Diệp Thiên nói:
- Còn có một đồng Hồng Phỉ thượng hạng đây? Cậu còn không mau khai thông trận pháp Ngọc Thạch đi? Đừng vung phí của trời.
Đừng nói là một nhóm vật phẩm trang sức cao quý chỉ cần có việc thì có thể tăng lên đến một nhà châu báu, cho nên tuy Tả Gia Tuấn không chủ ý đánh loại Hồng Phỉ này nhưng cũng đang ngắn đồng thủy tinh trên cái bao vải kia.
Nhưng Tả Gia Tuấn cũng không tìm thấy nguyên liệu chắc là Diệp Thiên đã cất đi rồi.
- Nhị sư huynh đang lo lắng nguyên liệu hay sao?
Diệp Thiên biểu cảm nói:
- Sang năm tiểu đệ kết hôn, nguyên liệu đồng vải kia muốn để đánh 2 cái vòng lúc đưa cho vợ, không phải huynh ngay cả em trai, em dâu cũng không muốn thưởng đấy chứ.
Trong tay Diệp Thiên cũng không thiếu đồ trang sức chẳng qua Thanh Nhã thích màu đỏ, lúc nhìn thấy đồng Phỉ Thúy thượng hạng Diệp Thiên đã suy nghĩ đến chuyện sẽ đánh thành vật phẩm để tặng Thanh Nhã.
- Tiểu tử, cậu tính toán tinh đấy.
Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích, Tả Gia Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, cái vòng hãy để tôi mài, quy của như cũ những đồ vật kia tôi không cần nhưng trong vòng nửa năm chờ đến lúc kết hôn tôi sẽ đưa cho cậu, cứ cho là giúp sư huynh đi.
- Vậy không thành vấn đề.
Vừa nghe thấy Tả Gia Tuấn nói như thế, Diệp Thiên gật đầu trả lời, làm 2 cái vòng tay cũng chỉ cần một ít. Tả Gia Tuấn đã đưa ra đề nghị mà Diệp Thiên đang cầu không được.
- Được rồi, nhị sư đệ tuổi đệ cũng không ít sau khi làm chuyện này xong không phải chạy ngược chạy xuôi nữa.
Nghe thấy 2 người nói chuyện Cẩu Tâm Gia cũng không kiên nhẫn được nữa liền đứng lên nói:
- Đi, chúng ta đi, Diệp Thiên nhìn tòa nhà phía trước xem đã rồi nói sau.
- Được, dù sao nơi này cách cũng không xa bây giờ chúng ta đi ngay đi.
Diệp Thiên cũng muốn bố trí trận pháp sớm sau khi khi đợi linh khí trong Tụ Linh Trận giảm bớt một chút thì có thể để những người trong nhà đến ngụ ở nhà cũ, chỗ 2 vị su huynh tu dưỡng Diệp Thiên có thể chạy đi chạy lại được.
Ba người cũng không cần gọi người điều khiển do Tả Gia Tuấn lái xe hướng tới vùng đất phong thủy trù phú, có thể thấy những mái nhà ẩn hiện trong những lùm cây sum xuê nhưng vẫn là cảng đảo ít người ở lại.
Tả Gia Tuấn lái xe giữa những ngôi nhà cao cấp ở lưng chừng núi, sau khi qua vào vọng gác đã đến một con đường mòn nhỏ trong rừng, hai bên đường rậm rạp bóng cây ngô đồng, hai vách tường còn lại là những dãy núi rêu xanh làm cho người ta có cảm giác thật thanh tĩnh.
- Đến rồi, Diệp Thiên chính là ở trong chỗ này!
Xe dừng lại cách chỗ trước cửa sắt chừng 300 thước, Tả Gia Tuấn cầm cái khóa điện tử mở ra cả tòa biệt thự hiện ra trước mặt.
Kiếm trúc tòa biệt thự này gồm 4 tầng, tường bên ngoài do nhiều năm không tu sửa đã bong tróc nhiều nhưng cỏ cây vùng nhiệt đới bên trong vườn đều được cắt tỉa gọn gang, ngăn lắp, cửa nhà không có một hạt bụi, hẳn là có người thường xuyên đến quét tước, dọn dẹp.
Thực ra theo ý kiến của Cung Tiểu Tiểu, cô muốn mời các công ty nội thất cao cấp nhất Thế giới đến trang hoàng cho biệt thực thật rực rỡ sau đó tặng cho Diệp Thiên nhưng Diệp Thiên lại có suy nghĩ của riêng mình tự nhiên không muốn làm gì mà cứ để yên nó như vậy.
- Được, phong thủy của ngội biệt thự này so với chỗ lão Đường còn tốt hơn nhiều, lại còn gần biển nữa chứ.
Sau khi đi vào vườn hoa, Diệp Thiên liền đi ra sau lưng núi, ngắm biến khơi xa xa, ánh mắt sáng lên, đứng ở lưng núi này cảm giác thật vui vẻ thoải mái, khiến Diệp Thiên khen không ngớt lời.
Theo bí quyết Thất Tinh Bát Quái Diệp Thiên lúc Diệp Thiên đi vào trong biệt thự không khỏi nhăn mặt, nói:
- Nhị sư huynh, có thể châm chước một chút không, để cái đó xuống sâu 800 thước sau đó tạo nên một vườn phong thủy trụ ở bên ngoài.
- Anh ... anh là ai? Làm... Vì sao xông vào nhà của tôi ?
Nhìn thấy người đến, đầu óc Cát lão Đại đang chuyển động nhanh chóng, nhưng hắn cũng không dám đi lấy súng dưới gối đầu, bởi vì hắn hiểu, khi đối mặt vài người, vũ khí đó chưa chắc là sắc bén nhất.
Những thứ không nói đâu xa, chỉ với chiêu thức đối phương vừa rồi hiển lộ ra, Cát lão Đại đã biết đối phương là hạ thủ lưu tình , nếu không kia dao găm đã nằm ở giữa ót mình.
Hơn nữa Cát lão Đại còn nhớ rõ, năm đó khi cha cha hắn bị người ta phá cửa phòng, tuy rằng đang hành sự trên người đàn bà, nhưng súng đặt ở đầu giường cũng đã kịp lấy lên tay trước tiên.
Nhưng cũng chính bởi vì nguyên nhân này, người xông vào trong phòng kia căn bản sẽ không cho cha hắn bất cứ cơ hội nào, một cây phi tiêu bắn trúng cổ họng ông ta, ngay sau đó một đao bổ xuống đầu ông ta.
Cho nên Cát lão Đại rất phối hợp giơ cao hai tay, không dám có động tác khác, hắn cũng đoán được vài phần thực lực đối phương, trong lòng cũng không dám khinh thường.
- Cát Lão Đại đúng không , tôi là Diệp Thiên...
Diệp Thiên lộ ra tươi cười trên mặt, nhưng nơi lòng bàn tay hắn đã giữ một đồng tiền, hắn có thể cảm ứng được khẩu súng dưới gối đầu của Cát Lão Đại truyền đến sát khí, nơi đó nhất định cất giấu một khẩu súng.
- Tôi ở khu Kinh Tân mời nhiều tiền bối đến, chờ ngài đại giá quang lâm, nhưng Cát Lão Đại ngài không để cho tiểu đệ này chút mặt mũi, không làm sao được, tôi chỉ có thể tới cửa !
Nhìn thấy Cát Lão Đại , Diệp Thiên có chút thất vọng, bởi vì ở trên người hắn, Diệp Thiên hoàn toàn không cảm ứng được một tia nguyên khí tồn tại. Nói cách khác, hắn chỉ là người thường, không phải phần tử xấu truyền thừa thuật pháp Chu thị kia.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Diệp tiên sinh tuổi còn trẻ như thế, thật giỏi!
Cát Lão Đại cười ha ha, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nói:
- Diệp tiên sinh, Cát mỗ nhận lỗi, cậu nói yêu cầu, Cát mỗ làm theo!
Thường lưu lạc ở giang hồ, không có không dựa vào đao, Cát Lão Đại cũng không phải chưa từng bị người ngăn ở trong ngõ hẻm mà đập cho mặt mũi bầm dập, sự đã gần kề đầu, nghĩ biện pháp giải quyết mới là nên làm.
Mà Diệp Thiên nếu đưa ra quy củ giang hồ, Cát Lão Đại đương nhiên đả xà tùy côn. Lần trước là hắn có lỗi, nhưng cũng có thể đàm phán, chẳng qua hắn cần chi thêm bồi thường thôi.
- Được, ông đứng lên đi, chúng ta đi xuống dưới đại sảnh nói chuyện!
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn Cát Lão Đại, nói:
- Động tác chậm một chút, thứ dưới gối đầu kia cũng đừng có mang xuống đấy!
Trong lòng Cát Lão Đại rùng mình, hắn vốn nghĩ vờ lấy quần áo đồng thời đi lấy khẩu súng, nhất thời dừng lại. Người trước mắt này kêu Diệp Thiên, người tuy rằng tuổi không lớn, nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng cực kỳ nhiều.
Chuyện còn chưa tới mức cá chết lưới rách, Cát Lão Đại sẽ không đi chọc giận Diệp Thiên, lập tức chậm rãi mặc áo khoác, dưới sự giám sát của Diệp Thiên hai người xuống tới phòng khách lầu một.
- Cạch... cạch...
Thấy đến Lão Đại từ trên lầu đi xuống, Lâm Tuyên Hữu liều mạng xông đến, nhưng tứ chi đều nhũn ra trước Diệp Thiên, cằm cũng đập xuống, chỉ có thể phí công phát ra vài tiếng không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Mẹ nó. Một đám phế vật!
Khi thấy Lâm Tuyên Hữu nằm ở trên ghế sa lon, trong lòng Cát Lão Đại hiểu một chút may mắn cũng hoàn toàn đã không còn, đối phương tuyệt đối là đến có chuẩn bị, đã biết trong biệt thự bố trí quá ít người.
- Sư phụ, tại con khinh thường . Bị người nầy hô lên!
Hai người Diệp Thiên vừa mới đi vào trong phòng khách, Chu Khiếu Thiên trong tay cũng dẫn theo một người đi đến. Vẻ mặt xấu hổ, với thân thủ của hắn đi đối phó người thường, lại vẫn để cho hắn hô lên.
- Ngươi... Các ngươi chỉ có hai người?
Cát Lão Đại nhìn thoáng qua chung quanh phòng, không khỏi lắp bắp kinh hãi, mấy tên thủ hạ của hắn đều trang bị súng ống, không ngờ cũng giống như mình, không một cái nào có thể dùng được.
- Sư phụ, hắn chính là Cát Lão Đại?
Chu Khiếu Thiên đánh giá một hồi Cát Lão Đại ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng cũng có chút thất vọng, trên thân người này không có chút đặc thù nào, hẳn không phải là đệ tử Chu gia.
- Được rồi, hãy bớt nói thừa đi!
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Cát Lão Đại, ông phái Bao Phong Lăng cùng Lưu lão nhị đến kinh đi lừa gạt, lừa liên lụy cả tôi, nhưng đây là nghề kiếm cơm của ông, tôi cũng không ngại, nhưng ông nói muốn tới nói chuyện, cuối cùng tránh mà không gặp, đây là ông phá hủy quy củ đúng không?
Kỳ thật ăn xin ở trên giang hồ, làm qua chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, lúc ban đầu Diệp Thiên thầm nghĩ lấy về số tiền kia coi như xong, nhưng hành vi của Cát Lão Đại lại còn muốn lừa dối Diệp Thiên, hắn đương nhiên không chịu bỏ qua .
Cát Lão Đại gật gật đầu, nói:
- Vâng, Diệp huynh đệ, là Cát Lão Đại tôi phá hủy quy củ, muốn đánh hay là muốn phạt, ngài cứ nói, Cát Lão Đại tôi đều làm theo.
Tục ngữ nói hảo hán cũng cần tránh nguy trước mắt, Cát Lão Đại là người thông minh, tiền đã không còn thì có thể tiếp tục kiếm, đầu đã không còn thì không cách nào lại mọc ra một cái.
- Tôi đưa yêu cầu?
Diệp Thiên nghe vậy liếc mắt một cái, ngón trỏ tay phải không nhanh không chậm gõ lên thành ghế sô pha, hắn không nghĩ tới Cát Lão Đại lại lưu manh đến thế, như thế khiến Diệp Thiên có chút bối rối.
Nếu Cát Lão Đại ngang ngạnh một chút, Diệp Thiên có rất nhiều biện pháp xử lý hắn, chính là muốn mạng của hắn, cũng là do Cát Lão Đại phá hủy quy củ trước, nhưng hắn bày ra một bộ dáng như vậy, Diệp Thiên thật đúng là không muốn làm quá đáng.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên mở miệng nói:
-Nói không giữ lời, dựa theo quy củ trên giang hồ, đó là cần chịu ba đao, tôi giảm đi một đao, muốn một bàn tay một chân của ông, ông thấy thế nào?
Làm chuyện sai lầm chỉ cần thừa nhận sẽ không chịu trừng phạt sao? Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy, với tâm tính Diệp Thiên, vốn là còn muốn cắt đầu lưỡi hắn, thấy Cát Lão Đại xuống nước, lúc này mới nghĩ điều kiện.
- Diệp... Diệp gia, chuyện này... thế này khác gì giết người, ngài... ngài muốn một tay một chân của tôi, Cát Lão Đại tôi ngày sau làm sao còn có thể lộ mặt trên giang hồ đây?
Diệp Thiên cảm giác mình đã rất nhân từ , nhưng lời này Cát Lão Đại nghe được, lại hoàn toàn không nhẹ nhàng như vậy , mới trước đây hắn thấy nhiều người tàn tật thiếu chân tay đi ăn mày, nhưng không muốn mình cũng biến thành bộ dáng đó.
- Ông còn tính tiếp tục đi lừa sao?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, không phải mình biểu hiện đã rất dễ dàng nói chuyện rồi sao? Vị Cát Lão Đại trước mặt này còn dám cò kè mặc cả cùng mình?
- Diệp gia, nhà của tôi và tiền tài ngài đều lấy đi, những cái khác tôi ... tôi đều có thể, ngài... ngài có thể buông tha cho tôi hay không, cánh tay và chân thì cho lưu lại cho tôi đi!
Cảm nhận được sát khí trên người Diệp Thiên phát ra, Cát Lão Đại biết đối phương không phải đang đùa với mình, "Phịch" một tiếng liền quỳ gối trước mặt Diệp Thiên, còn đập "Thùng thùng" cái trán lên tấm thảm dày.
Từ nhỏ Cát Lão Đại lớn lên tại nhà ga, đối với chuyện làm động lòng người hắn rất thấu đáo, tựa như lần đầu tiên hắn bị người ta bắt lấy vì ăn cắp, chỉ cần hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thường thường đều có thể được mọi người rộng lượng.
Còn về tôn nghiêm, trong lòng Cát Lão Đại hoàn toàn không có khái niệm, hắn và mấy vị tổ tông làm Hán gian cho người Nhật Bản giống nhau: "Tôn nghiêm... Có thể thành cơm ăn sao?
- Mẹ nó, là một thằng hạ lưu sao?
Nhìn thấy Cát Lão Đại bày ra điệu bộ này, Diệp Thiên không khỏi thấy không hiểu cha, người như vậy lại có thể lừa được cha ba ngàn vạn, không biết sau khi nói cho cha nghe, ông sẽ cảm thấy như thế nào?
- Đừng dập đầu, Diệp Thiên tôi đã phun ra nước miếng, chắc chắn sẽ không nuốt trở về, một tay một chân, hoặc là một mạng, chính ông chọn đi!
Đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, Diệp Thiên hiểu được, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt không phải là thói quen tốt, cho nên từ nhỏ hắn đã hình thành tính khí không chịu thua thiệt.
- Cậu ... cậu thật sự muốn làm đến mức tuyệt tình?
Cát Lão Đại mạnh mẽ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một tia tàn khốc, hắn đương nhiên là hiểu được quy củ giang hồ, cũng biết Diệp Thiên nói không sai.
Nhưng những quy củ này từ trước đến nay đều là Cát Lão Đại áp dụng trên người khác, hiện tại sử dụng với bản thân hắn, bất kể như thế nào hắn lại cũng không thể tiếp nhận được.
- Tôi đã để lại đường sống cho ông, còn không biết đủ?
Diệp Thiên không chút thay đổi sắc mặt, nói.
Cát Lão Đại Phi chuyển động mắt, trên mặt cũng hiện ra một tia đau khổ, nói:
- Được ... được, Cát mỗ tôi nhận thua!
Diệp Thiên gật gật đầu, hỏi:
- Tiền à? Đừng nói với tôi ông tiêu hết rồi?
Cát Lão Đại bày ra một bộ dạng cam chịu, bất hạnh bộ dạng, nói:
- Ở phòng dưới tầng ngầm, tôi đi lấy cho cậu!
- Tầng hầm? Được, đi thôi.
Diệp Thiên nhìn ra trong mắt Cát Lão Đại ẩn sâu ý hận, nhưng hắn cũng không coi là gì, không ai tươi cười đối với người muốn chặt tay chân mình.
Nhìn thấy Cát Lão Đại đi đến bình phong dưới bậc thang chỗ tường xây mở ra cửa ngầm, Diệp Thiên chỉ vào Lâm Tuyên Hữu nằm ở trên ghế sa lon không thể động đậy, nói với Chu Khiếu Thiên:
- Khiếu Thiên, nhấc cằm hắn lên...
Có thể nhìn ra được, người này mới là tâm phúc của Cát Lão Đại, Diệp Thiên muốn thẩm vấn đồ đệ hắn một phen, hắn luôn cảm thấy biểu hiện của Cát Lão Đại đều là giả, người nầy hẳn là còn giấu chuyện gì.
- Tôi xuống trước!
Nhìn thấy Cát Lão Đại chuẩn bị tiến vào đến cửa ngầm, Diệp Thiên ngăn trước người hắn.
Ở trước giải phóng, người trong giang hồ hoặc nhiều hoặc ít đều có kẻ thù, ở trong nhà thi công mật thất là chuyện bình thường, bình thường trong mật thất sẽ không bố trí gì.
Nhưng Diệp Thiên không biết trong mật thất phía dưới cửa ngầm này có cái gì hay không, để phòng ngừa vạn nhất, hắn không dám để cho Cát Lão Đại đi ở phía trước.
- Được, mời cậu xuống trước tiên!
Cát Lão Đại âm thầm kêu một tiếng khổ, người thanh niên này cũng quá khó chơi , sớm biết mình không nên ham ba ngàn vạn kia, lúc ấy dựa theo quy củ giải quyết cho xong thì tốt bao nhiêu?
- Này... Ai vậy?
Xuống đến phía dưới sau, Diệp Thiên đẩy cánh cửa ra, cảnh tượng trước mặt nhìn qua khiến cho hắn sửng sốt, người cột vào trên cọc gỗ này, thật sự quá thê thảm.
Nhưng Diệp Thiên cũng không nhận ra đây là Lưu lão nhị, dù sao cái khuôn mặt sớm đã bị đánh biến dạng kia, đừng nói là Diệp Thiên, ngay cả mẹ của Lưu lão nhị, sợ là cũng không nhận ra.