- Sư phụ, không phải người nói trở về từ mấy hôm trước sao? Trong nhà không có chuyện gì cả.
8 giờ sáng máy bay đáp xuống sân bay của thủ đô, Chu Khiếu Thiên mở cửa se Land Rover đang chờ ở ngoài sân bay.
Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đã đưa Diệp Thiên về từ sớm, chính là Diệp Đông Bình muốn làm chuyện bí mật không nói trước chuyện này cho vợ biết, cả mấy chị em trong nhà này cũng không cho biết.
- Được rồi, lái xe đi!
Diệp Thiên tựa vào ghế lẽ ra một đêm hắn không ngủ hắn phải mệt mỏi nhưng không biết vì sao trong lòng hắn luôn thấy vội vàng, tinh thần cũng không mệt mỏi gì hết.
Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thiên nói:
- Đúng rồi, võ giả những người đó sắp xếp sao rồi?
Diệp Thiên biết lúc này những người Nhật Bản đã bắt tay vào việc điều tra chuyện mấy người anh hùng Bắc Cung mất tích, nhưng hắn tự hỏi không có dấu vết gì lưu lại ở núi Ma Qủy cho dù người Nhật Bản có thể tìm thấy 3 tường quân thì cũng chỉ có thể hoài nghi chính bản thân mình chưa không hề có căn cứ gì xác đáng.
Có thể tiết lộ chuyện này duy nhất chỉ có mấy người võ thần kia, nếu những người Myanmar để lộ tin tức nhưng thật ra rất khó có thể tìm thấy họ.
Cho nên Diệp Thiên đã thông báo cho Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đặc biệt là sai Khâu Văn Đông để sắp xếp cho họ tạm thời đi khỏi kinh thành, ít nhất cũng để chuyện này qua đi rồi nói sau.
- Sư phụ người yên tâm đi, bọn họ chưa quay lại kinh thành đâu họ phải đi kí hợp đồng với Châu Phùng Hằng, Vũ sư huynh ở đó nhât định người Nhật Bản sẽ không tìm thấy đâu.
Chu Khiếu Thiên vừa lái xe, vừa cười nói:
- Hôm qua đệ tử cho bọn họ mỗi người một ít vàng nhưng sư phụ 100 vạn thì khi nào mới đưa cho bọn họ.
Thành thật mà nói, lúc đầu nghe những người võ thần không về kinh thành vẫn có chút vội vàng bởi vì chuyện xảy ra ở núi Ma Qủy là chuyện lớn, quả thực giống như cuộc chiến tranh vậy.
Hơn nữa một lượng lớn hoàng kim không thể khiến họ khỏi lo lắng đề phòng, sợ Diệp Thiên sẽ giết người diệt khẩu, hôm qua nếu Chu Khiếu Thiên không cầm vàng đến thì họ cũng lấy trộm mà chạy chốn rồi.
Sau khi nghe Chu Khiếu Thiên nói, Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Quay lại lấy 100 ngàn, hãy đưa cho bọn họ 200 vạn cậu hãy giữ lại mà dùng.
Có trời Diệp Thiên mới biết Khiếu Thiên đã làm việc cùng với cha ở trong cửa hàng đồ cổ luôn có tiền lương, bình thường cũng được 1, 2 ngàn nhưng nói chung vẫn khá túng thiếu.
Tuy cho đến giờ Chu Khiếu Thiên vẫn chưa đề cập đến chuyện này nhưng Diệp Thiên cũng không phải là người nhỏ mọn, người ngoài còn có thể cho cả vạn thì đồ đệ mình đương nhiên cũng phải hiều hơn một chút.
Đang lúc lái xe Chu Khiếu Thiên nghe thấy sư phụ nói vậy hai tay run lên, vội vàng đỡ tay lái nói:
- Sư phụ… không cần đâu, con có làm gì tiếp đâu… Hơn nữa con cũng con cũng không có việc gì mà cần đến nhiều tiền như vậy.
Thực ra là Diệp Đông Bình đã sớm trả lương cho Chu Khiếu Thiên, cậu ta cầm tiền cũng phải được sự đồng ý của Chu mẫu cho nên Chu Khiếu Thiên cũng có chút ngượng ngùng, lúc sinh nhật mẹ cậu ta cũng chỉ mua đôi bông tai vàng.
- Cho cậu tiền đương nhiên là để cậu tiêu sài rồi.
Bỗng Diệp Thiên nói:
- Khiếu Thiên, thời gian vừa qua rất nhiều người trong môn phái đã vì tiền mà đi vào con đường tà đạo cuối cùng là không được chết trong tuổi già, cho nên cậu có tiền rồi cũng không được làm chuyện phạm pháp.
Người trong môn phái ăn uống với ngũ cốc hơn nữa ý chí không kiên định dễ bí quá làm liều nên thường làm chuyện trái với đạo đức.
Giống như tên đạo tặc nổi tiếng trước thời giải phóng " Yến Tử Lí Tam" chính là người trong giang hồ nhưng thứ nhất là hám phụ nữ, thứ hai là thuốc phiện.
Lúc đó Lý Tam trộm được một bảo vật trên quốc đảo bị người ta bao vây vốn dĩ không làm khó được y nhưng lúc thả người y lại lên cơn nghiện thuốc phiện nên chỉ còn cách chịu trói.
Vốn dĩ Diệp Thiên không biết chuyện này chẳng qua là lúc nghe Đại sư huyn nói chuyện phiếm nên mới biết.
Năm đó Cẩu Tâm Gia cố ý thả cho Lý Tam một con ngựa để cho y vì mình mà dốc sức nhưng không ngờ bạn mình lại nghiện thuốc phiện đột tử khi đang ở trong tù chư không phải bị người ta đánh chết.
Tuy Diệp Thiên thấy Chu Khiếu Thiên là người có đạo đức năm đó đào trộm mộ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ nhưng tục ngữ nói cũng đúng vì đồng tiền khó mà có thể làm được anh hùng hảo hán, kinh tế rộng rãi tự nhiên sẽ dân đến những hành động của kẻ tiểu nhân.
- Sư phụ, con không nói đến chuyện tiền nữa, bây giờ con không tiêu gì đến tiền cả.
Chu Khiếu Thiên lắc đầu không đồng ý bởi vì cậu ta không biết giải thích với mẹ số tiền ấy như thế nào đến lúc đó mang tiền về nhà lại bị mắng.
- Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy, không phải là cậu nói yêu thương nha đầu kia sao? Trong tay không có tiền thì thành làm sao được?
Diệp Thiên thoáng nhìn Chu Khiếu Thiên rồi nói tiếp:
- Mẹ cậu để ta nói cho, bà ấy sẽ không mắng cậu đâu.
Thấy Diệp Thiên nhắc đến Liễu Định Định, Chu Khiếu Thiên đỏ bừng mặt không từ chối, sau khi trở về cậu ta ở cũng Liễu Định Định, không bàn đến chuyện võ thuật
Nhưng Diệp Thiên nói như vậy Chu Khiếu Thiên cũng không đồng ý dạo phố cùng Liễu Định Định, bởi vì mỗi lần dạo phố nha đầu kia đều bắt mua một đồng quần áo linh tinh mà tròn số đó không hề mua cho Chu Khiếu Thiên và mẹ.
Liễu Định Định không bao giờ chịu thiếu tiền, đống quần áo đó lên đến hơn vạn cho nên mỗi lần trả tiền Chu Khiếu Thiên cảm thấy xấu hổ vô cùng trước ánh mắt của người bán hàng càng làm cho cậu ta như người cổ hủ khiến cậu ta rất khó chịu.
- Đi, đến ngân hàng chuyển khoản.
Thấy bên đường có ngân hàng Trung Quốc, Diệp Thiên để Hồ Hồng Đức dừng xe lại.
Tuy ngân hàng trong nước không có chế độ VIP nhưng Diệp Thiên lấy sổ tiết kiệm vàng ra giao dịch cũng không phải chờ đợi gì.
Người quản lí làm chi phiếu 800 vạn, mặt khác Diệp Thiên để cho Chu Khiếu Thiên hơn 200 vạn xem như đã thực hiện lời hứa của mình.
Từ ngân hàng trở về xe, Diệp Thiên thấy sự vui mừng của Chu Khiếu Thiên liền dặn dò:
- Khiếu Thiên tiêu tiền thì tiêu nhưng nhất định không được dùng hút hít, cờ bạc nếu không lúc đo đừng trách sư phụ trở mặt.
- Sư phụ, người yên tâm đi, con không ham mấy thứ đó đâu!
Chu Khiếu Thiên vừa khởi động xe vừa gật đầu, ghi lòng tạc dạ lời của Diệp Thiên.
2 người trò chuyện dọc đường, nhà cách bọn họ không còn xa lắm, lúc qua cửa khẩu theo thói quyen Chu Khiếu Thiên rẽ phải, Diệp Thiên tỉnh lại la lớn:
- Đừng rẽ phải, làm bừa hả?
- Sư phụ không phải chúng ta về nhà sao?
Xe đã rẽ phải Chu Khiếu Thiên vội đánh xe sát vào ven đường.
- Ta nói sẽ về nhà sao?
Diệp Thiên cũng không có cách nào khoát tay nói:
- Quay lại, về tòa nhà kia trước ta muốn lấy mấy đồ vật, tặng các nàng nói họ tối nay qua ta đi.
Tuy Tống Vi Lan đã tới kinh thành nhưng không ở cùng nhà với Diệp Đông Bình mà đến ở ở khách sạn 5 sao trong Tứ Hợp Viện.
Diệp Thiên muốn trực tiếp đến chỗ mẹ, lần này là Chu Khiếu Thiên đã sai đường hắn chột dạ hơn nữa hai tay trống không nên mới quyết định về nhà cũ.
- Diệp Thiên, sao lại về đây?
Vào nhà hắn gặp Hồ Hồng Đức đang luyện khí trong sân.
Cẩu Tâm Gia truyền cho Hồ Hồng Đức mấy công tâm pháp, phối hợp với thiên địa linh khí trong Tứ Hợp Viện, Hồ Hồng Đức mới luyện hết võ công năm đó học sót nhưng thực ra là hóa giải thất thất bát bát, Hồ Tiểu Tiên từng gọi mấy lần thức giục ông ngoại về nhà mà Hồ Hồng Đức chưa muốn dời khỏi chỗ này.
Thu quyền, Hồ Hồng Đức đi sau Diệp Thiên nói chuyện:
- Diệp Thiên sắc mặt cậu hồng hào đang gặp chuyện tốt gì vậy?
- Lão Hồ, trình độ mới lơ mơ đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên dở khóc dở cười, nhiều ngày nay hắn nghỉ ngơi không được tốt lắm, thậm chí buổi sáng còn không luyện công làm gì có chuyện săc mặt hồng hào.
- Nào đi theo tôi?
Diệp Thiên tức giận lườm Hồ Hồng Đức một cái, nói:
- Anh cùng Chu Khiếu Thiên lái xe đến Thương Châu trước đi.. tiểu tử kia vẫn tiếp tục ở lại kinh thành nửa năm nữa.
Hồ Hồng Đức gật đầu nói:
- Yên tâm đi, nhóm tiểu tử kia không dám ra ngoài nói gì đâu, Khâu Văn Đông đã qua nói chuyện rồi.
- Vậy còn đi theo tôi?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt, thấy Hồ Hồng Đức cũng tức giận ra sân cùng Chu Khiếu Thiên.
Trở lại gian nhà trái, Diệp Thiên đi đên giá sách, lấy từ trong hòm sắt ra cái túi đựng vật màu hồng, lúc mở ra đúng là vòng tay bằng ngọc.
Đây là Diệp Thiên lấy được nguyên liệu ở cảng đảo làm ra, cửa hàng của Tả Gia Tuấn cũng bị hắn biết, ngay cả Thanh Nhã cùng chưa từng thấy nó.
Không phải nói Diệp Thiên keo kiệt chủ yếu là hắn nghĩ đến lúc kết hôn muốn tặng Thanh Nhã một cái kinh hỉ, chỉ là bây giờ mẹ hắn đang ở đây, nói không chừng bà đang là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Thủ tạc không giống với loại trang sức bình thường hơn nữa Tả Gia Tuấn đang chế tác mấy cái vòng Hồng Phỉ thượng hạng, Diệp Thiên còn lấy được nhiều mà.
Cất kĩ 6 cái vòng, Diệp Thiên suy nghĩ một chút, lấy từ trong tủ lạnh ra một vậy bọc bằng giấy bạc cất vào trong xe ở sân rồi chạy thẳng tới khách sạn.
- Người đó sát khí quấn thân, nói vậy trên tay hắn cũng có không ít người bị giết, chết không có gì đáng tiếc!
Diệp Thiên dừng bước, nói:
- Khiếu Thiên, hành tẩu giang hồ, cần sát phạt quyết đoán, không thể có lòng do dự, nếu không chung quy sẽ hại chính mình.
Sự thật và lý tưởng thường thường là có xung đột, giống như là ở một vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình, diễn viên chính và người xấu luôn phải tán hươu tán vượn rất lâu mới ra tay giết chết, ở trong hiện thực, căn bản là không tồn tại chuyện như vậy, trong mắt người ở giang hồ, chỉ có người chết mới không tạo thành uy hiếp đối với chính mình.
Nhưng Diệp Thiên giết chết Lâm Tuyên Hữu vẫn còn có ý khác ở bên trong, đó là không muốn cho chuyện của thầy trò bọn hắn hôm nay gây nên truyền đi ra, dù sao bây giờ vẫn là xã hội pháp chế, cho dù Diệp Thiên có nắm chắc đè chuyện này xuống, nhưng tóm lại chẳng phải thực phiền toái hay sao?
- Vâng, sư phụ, con hiểu rồi!
Chu Khiếu Thiên như có suy nghĩ gì, gật gật đầu, đi theo phía sau Diệp Thiên, hai người lặng yên không một tiếng động lại chui ra khỏi căn biệt thự này.
Sau khi đi đến bờ sông, đã là hơn một giờ đêm, khi đi đến chỗ một trạm điện thoại, Diệp Thiên bỗng nhiên đứng sững lại, hỏi:
- Khiếu Thiên, trên người có mang tiền xu không ?
- Có ạ...
Chu Khiếu Thiên lấy ra từ trong túi tiền mộtôi đồng tiền xu.
Nhận tiền xu, Diệp Thiên cầm lấy microphone trong trạm điện thoại, đem tiền xu quẳng vào, ấn xuống phím , điện thoại kết nối được, Diệp Thiên giảm thấp giọng xuống, nói:
- Là công an cục phải không? Tôi muốn báo án, trong biệt thự số tám bờ sông đã xảy ra án giết người, mời các anh nhanh đến xử lý!
Sau khi nói xong, Diệp Thiên cũng không để ý đối phương truy vấn, trực tiếp cúp điện thoại, lôi Chu Khiếu Thiên đi tới đường lớn bên cầu, cản một xe taxi chạy ca đêm lại.
Ba phút sau, khi xe taxi chạy qua chợ trung tâm, mấy cỗ xe cảnh sát có đèn báo hiệu lóe ra đi qua trước mặt xe taxi.
- Bác tài, ngừng xe lại ven đường.
Xe chạy đến cửa thị cục, Diệp Thiên kêu ngừng xe, chờ chiếc xe này chạy nhanh xa rồi, lại gọi một chiếc taxi khác.
Liên tiếp thay đổi bốn năm chiếc xe như thế, hai người Diệp Thiên mới trở lại khách sạn, lúc này là bốn giờ đêm.
Ở cách cửa chính khách sạn có m, Diệp Thiên bỗng nhiên đứng lại, quay sang chỗ bồn hoa, nói:
- Xuất hiện đi, hơn nửa đêm ông cũng không sợ lạnh?
- Diệp gia, ngài... là ngài sao?
Tránh mặt ở sau bồn hoa, Bao Phong Lăng tuy rằng mặc áo khoác dày, nhưng vẫn bị đông cứng môi phát tím. Nhìn thấy trong tay Diệp Thiên mang theo bao tải, vẻ mặt Bao Phong Lăng là không thể tin.
- Đi lên nói chuyện đi.
Diệp Thiên liếc mắt một cái, dẫn đầu đi vào trong nhà khách.
- Diệp gia, tôi ... tôi sợ...
Sau khi về phòng, Bao Phong Lăng đã muốn nói giải thích.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Không cần phải nói, Cát Lão Đại và Lưu lão nhị đã chầu trời, tôi đồng ý với Lưu lão nhị, tha cho ông rồi, nhưng Bao Phong Lăng, từ sáng mai ông phải rời khỏi địa giới nơi này, có thể trốn xa thì trốn thật xa, có thể làm được không?
- Lão... Lão Nhị đã chết?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Bao Phong Lăng lộ ra thần sắc thương cảm, hắn xuất đạo muộn hơn rất nhiều so với Lưu lão nhị, mấy năm nay luôn được Lưu lão nhị chiếu cố, trước mắt nghe được tin tức đó, cũng nhịn không được mà thống khổ.
Diệp Thiên thở dài, từ trong bao đay móc ra mấy tập tiền, ném cho Bao Phong Lăng, nói:
- Đây có mười vạn đồng, ông cầm làm chút mua bán nhỏ, không cần đi lừa gạt nữa.
Bao Phong Lăng lắc lắc đầu, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nói:
- Diệp gia, tôi còn có chút tiền để dành, tiền này tôi không cần, cám ơn ngài báo thù cho lão Nhị, họ Bao tôi thề, sau này không bao giờ ... làm chuyện như thế này nữa!
Trong lòng sầu não vô cùng, Bao Phong Lăng cũng có một cảm giác giải thoát, bởi vì từng ấy năm tới nay, bóng dáng Cát Lão Đại luôn trong đầu hắn, đẩy đi không được, giờ nghe nói Cát Lão Đại đã chết, trong lòng Bao Phong Lăng giống như là buông xuống được một khối đá lớn.
Nhìn thoáng qua Bao Phong Lăng, Diệp Thiên nói:
- Cho ông thì cứ lấy đi, quay về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai rời đi, nếu không đi là không xong .
Trở lại khách sạn, Diệp Thiên cũng chỉ nghỉ ngơi ba bốn giờ, hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, hắn cùng với Chu Khiếu Thiên trả phòng, kêu một chiếc xe taxi chạy đường dài thẳng đến Thượng Hải, sau đó từ Thượng Hải lại bao xe trở lại kinh thành, cả đường đi mất hơn hai ngày.
Cũng không phải Diệp Thiên muốn như vậy, mấu chốt là mang theo người nhiều vàng như vậy, thật sự không tiện đi máy bay, ở giữa đường Diệp Thiên tìm ngân hàng kiểm tra hai cái thẻ, phát hiện thật ra Cát Lão Đại không có nói xạo, thuận lợi tra được mỗi thẻ đều có hai ngàn vạn, còn nhiều thêm một ngàn vạn lợi tức.
Nhưng thu hoạch không chỉ là mấy ngàn vạn tiền này, bất kể là hồ lô phong thủy hay là mấy quyển bí thuật điển tịch Chu thị trên người Chu Khiếu Thiên, giá trị này cũng không phải dùng tiền tài có thể so sánh được.
Diệp Thiên nói không sai, ngay buổi sáng mà họ mới vừa rời đi, cái thành phố này liền trở nên náo lọan, vụ án người chết người bị thương, có thể nói là trọng án .
Hơn nữa tình cảnh trong mật thất kia, khiến toàn bộ mọi người lúc ấy ở hiện trường nôn ra, ngay cả pháp y kinh nghiệm phong phú đều không ngoại lệ, suốt đêm lại đeo mặt nạ phòng độc bảo hộ, tiếp tục công tác thăm dò hiện trường.
Sau khi thẩm vấn hai người hôn mê, thân phận Cát Lão Đại đã hiện rõ. Nhưng điều này cũng làm cho vụ án kiện trở nên khó điều tra rõ đầu đuôi.
Nhìn từ ngoài, Cát Lão Đại là bị Lưu lão nhị cắn chết, Lưu lão nhị bị trói ở trên cọc gỗ làm như thế nào cởi được dây trói, vết thương trên tay Cát Lão Đại lại là như thế nào mà có, cùng với tiền trong tủ bảo hiểm mất đi, rõ ràng chứng minh lúc ấy trong phòng có tồn tại kẻ thứ ba.
Nhưng khiến cảnh sát buồn bực chính là, dường như mỗi một tấc mặt đất của biệt thự, bọn họ đều tìm qua, cũng không tìm được một cái dấu chân hoặc là dấu tay có giá trị, lấy máy ghi hình tiểu khu, cũng không phát hiện nhân viên ra vào có gì nghi vấn, giống như đối tượng hiện ra trong suốt trong biệt thự!
Còn hai người kia, đối với những chuyện hôm qua đã xảy ra thì càng hỏi gì cũng không biết, ngoài Nhị Ngưu nhìn thấy bóng dáng người, Đại Hổ thì chỉ nhớ rõ khi đi tiểu thấy quỷ , khẩu cung hai người này, nhất thời khiến cho việc phá án và bắt giam trở nên mù mịt!
Hiện trường vụ án xảy ra, ra khỏi phạm vi bình thường cảnh sát hình sự có thể hiểu được, rơi vào đường cùng, thị cục địa phương đành cầu cứu lên Tỉnh, sau khi chuyên gia của Tỉnh thăm dò hiện trường và kiểm tra báo cáo nguyên nhân tử vong của Lâm Tuyên Hữu, cho ra kết luận vụ án này là cao thủ võ lâm gây nên.
Tuy rằng nghe có chút giống như là không thể tin được, nhưng miệng vết thương do phi đao chuẩn xác vô cùng và nguyên nhân cái chết của một người khác, đều chỉ hướng luận điểm này, hơn nữa quan hệ giữa Cát Lão Đại với người bang hội, thì kết luận này chiếm được rất nhiều người đồng tình.
Nhưng chuyện phá án và bắt giam cũng tiến hành không nổi nữa, bởi vì Diệp Thiên đến Nam Xương sử dụng giấy tờ căn cước đều là giả, bọn họ căn bản là không thể tìm ra manh mối từ trong mấy ngàn vạn trong bể người bị lừa để kết luận có quan hệ với Diệp Thiên.
Cũng may tính chất vụ án này tuy rằng thực ghê rợn, nhưng khổ chủ cũng không còn, hơn nữa tội mà Cát Lão Đại phạm vào, chông dù là không chết cũng bị bắt, bắn chết mười lần cũng chưa đủ, cho nên ở một vài phương diện không cố ý phong tỏa, vu án không bị truyền ra, chầm chậm trở thành án chết, hồ sơ cũng bị ném vào đến một góc trong phòng lưu hồ sơ vụ án.
- chít chít….
Khi Diệp Thiên mang theo bao tải bước vào trong nhà tứ hợp viện, Mao Đầu vốn đang híp mắt liếc tròng mắt nằm ở trong lòng Tống Vi Lan, như tia chớp chạy ra ngoài, một đôi tiểu móng vuốt cào lên bao tải, bao tải vải bạt kia nhất thời bị xé lộ ra một cái lổ lớn.
- Tiểu tử, biết lựa thứ tốt đấy!
Nhìn thấy vàng rơi đầy đất cùng cài bình hồ lô phong thủy bị Mao Đầu ôm vào trong ngực, Diệp Thiên không khỏi có chút dở khóc dở cười, con vật nầy sắp thành tinh , bày đặt vàng không cần, cố tình đi cướp hồ lô kia.
- Diệp Thiên, con à?
Tống Vi Lan từ trung viện đuổi theo Mao Đầu chạy đến, thấy vàng rơi đầy đất, cũng lặng đi một chút, nói:
- Đây là chuyện gì? Vàng này hình như là trước giải phóng ?
Vàng ba trăm gram hình cá như loại này, chính là lưu hành ở trước giải phóng, Tống Vi Lan liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Ha ha, không phải con đi ra ngoài đòi nợ sao? Đối phương không có tiền, lấy vàng gán nợ .
Diệp Thiên đem vàng rơi trên mặt đất nhặt lên, ngẩng đầu nhìn thấy cha đã đi tới, liền nhanh tay nhét vào bao tải, tay phải lại lấy ra tấm chi phiếu, ghé vào lỗ tai Diệp Đông Bình, nói:
- Tiền đều đòi được rồi ạ, con còn có việc, những việc còn lại cha giải thích đi.
Bỏ lại vàng và thẻ ngân hàng, Diệp Thiên nhanh như chớp về hậu viện của mình, cảm giác có mẹ mặc dù không tồi, nhưng quan tâm hỏi mọi chuyện, cũng khiến Diệp Thiên thấy có chút chịu không nổi.
Diệp Đông Bình giải thích như thế nào với Tống Vi Lan, Diệp Thiên không biết, nhưng buổi tối lúc ăn cơm, Tống Vi Lan rốt cuộc cũng không hỏi lại chuyện này, cũng làm cho Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi cùng Cẩu Tâm Gia đang ở Hồng Kông thương nghị một phen, Diệp Thiên quyết định thu nhận Chu Khiếu Thiên làm đệ tử chân truyền của Ma Y nhất mạch.
Tết chỉ còn cách có một tuần, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn sẽ bay về, cùng thầy trò Diệp Thiên trở về Mao Sơn, ở trước mộ lão đạo sĩ tiến hành nghi thức nhập môn cho Chu Khiếu Thiên.
Năm mới cuối cùng của thế kỷ , bầu trời tuyết rơi thật lớn, cả kinh thành đều bao phủ ở trong một màu tuyết trắng xoá, và ở Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, cũng dị thường náo nhiệt, tiếng cười vui vẻ không ngừng truyền ra.
- Diệp Thiên, Thanh Nhã, đây là tiền mừng tuổi mẹ cho các con!
Sau khi làm một bữa cơm đoàn viên gia đình, Tống Vi Lan lấy ra hai cái bao tiền lì xì, đưa cho con gái và con dâu vẻ mặt đỏ lựng.
Tiền lì xì lý cũng không nhiều, là một bộ tiền giấy từ hào đến một trăm đồng mới tinh, đây là do Tống Vi Lan nghe chồng nói khi còn nhỏ con trai thích nhận tiền lì xì, cố ý đi ngân hàng đổi, coi như là dụng tâm.