Thực sự là khách sạn nước ngoài mà Tống Vi Lan đang ở cách Diệp Thiên không xa, ngay cửa Kiến Quốc tới quảng trường Tử Cấm Thành cũng gần, Diệp Thiên đi tắt chỉ hơn 10 phút là đến.
Tacxi đứng ở cửa quán rượu, một đứa trẻ con xông đến giật cửa xe sau khi thấy Diệp Thiên là người Trung Quốc thì có chút thất vọng, người Trung Quốc không có thói quen boa.
Nhưng tâm trạng Diệp Thiên hôm nay rất tốt hơn nưa ở lại cảng đảo mấy ngày cũng đã có ý phục thù người phục vụ, hắn lấy từ trong ví ra 100 đôla Hồng Kông.
- Cảm ơn tiên sinh, mời đi bên này.
Giàu to rồi, đửa trẻ cười vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, dẫn Diệp Thiên vào khách sạn.
Nhưng tài xế phía sau tỏ vẻ khó chịu chẳng lẽ mình không biết mở cửa hay sao còn để đửa trẻ nói tiếng anh đến giữ cửa.
- Tiên sinh, xin mời đi! Nguồn truyện:
Đứa bé niềm nở dẫn Diệp Thiên và thang máy tầng 18, sau khi cửa thang máy đóng lại Diệp Thiên giơ đồ vật trên tay phải lên trên các đốt ngón tay tái nhợt cho thấy nội tâm hắn không hề giống với vẻ bình tĩnh bề ngoài.
- Keng keng
Thang máy mở ra ở cửa tầng 18, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu bước ra ngoài nhưng vừa mới ra khỏi thang máy đã bị mấy người cản lại.
- Xin lỗi tiên sinh, vì tòa nhà này thuê bảo vệ nên từ khi vào tầng 1 đã phải đăng kí thông tin cá nhân.
Một người thanh niên mặc âu phục màu đen đính nơ quét hình Diệp Thiên, dường như muốn dùng cái đó để đoán xem Diệp Thiên có phải là người xấu không?
Quan hệ với người nước ngoài ở khách sạn này đã tiếp đón hơn 10 vị nguyên thủ quốc gia thì vấn đề an toàn được đặt lên hàng đầu, tầng một có Tổng Thống có thiết bị bảo vệ đặc biệt.
Chỗ này cách người mặc âu phục màu đen không xa, có một cô gái tóc vàng người nước ngoài tò mò nhìn Diệp Thiên ánh mắt còn có vẻ kinh ngạc.
- Được, đây là tài liệu chính xác, tôi đến phòng Tống Vi Lan.
Diệp Thiên lấy ra thẻ căn cước đưa cho người thanh niên.
- Diệp Thiên sao lại tìm đến người phụ nữ kia?
Người bảo vệ lẩm bẩm, cậu ta ở trong này gặp không ít nhân vật là các Tổng Thống nhưng mấy ngày trước có một phụ nữ rất kỳ lạ, cầm phải nhớ kĩ.
Người phụ nữ họ Tống này vài mà không ngớt người đến tìm thậm chí người bảo vệ này còn biết vài người là đại phú hào.
Nhưng điều không ngoại lệ chính là người phụ nữ họ Tống kia để tất cả bọn họ ở ngoài không ai được phép bước vào phong cửa Tổng thống.
Duy nhất có 2 người đàn ông có thể vào phòng này một người là lãnh đạo Tống lão gia còn người kia chinh là Diệp Thiên.
Thân phận của Tống Nhạo Nhiên với người phụ nữ kia có cái gì đó thần bí người bảo vệ không đoán ra được.
Nhưng Diệp Đông Bình có thể ra vào nơi này thì cậu ta cũng đoán được vai phần thấy Diệp Thiên ít hiểu biết về khách sạn người thanh niên có thể hiểu ra ít nhiều.
- Tiên sinh, xin chờ một lát, tôi phải báo cho Tống sĩ đã.
Sau khi người bảo an đăng kí cho Diệp Thiên, vừa mới xoay người thì phía sau có một âm thanh trong trẻo:
- Không cần thông báo, để cậu ấy vào đi.
Âm thanh đó là cho Diệp Thiên và người bảo vệ quay lại nếu người không đứng ở trước mặt thì Diệp Thiên không thể tin được bà lại thành thục tiếng phổ thông như vậy.
Chỗ nói chuyện cách không xa người phụ nữ nước ngoài theo Diệp Thiên bước vào tầng trệt dường như ánh không hề dời khỏi Diệp Thiên.
- Vâng thưa tiểu thư!
Người bảo vệ trả lời, tránh đường cho Diệp Thiên.
- Tiểu thư Anna không? Mời dẫn đường.
Đi cạnh người con gái này Diệp Thiên mới phát hiện cô ta cao hơn mình mấy cm, chân đi hài không cao là mấy.
Nhìn dáng người con gái ngoại quốc này cũng không phải là đẹp lắm, hai vú trước ngực cao nhất áo lại bó sát vào khiến Diệp Thiên hoa hết cả mắt.
- Được!
Anna liếc nhìn Diệp Thiên không nói gì thêm, quay người đi lên trước, dáng người uyển chuyển trước mắt Diệp Thiên.
- Tôi là Anna mời mở cửa!
Rèm gỗ trước cửa tổng thống chuông vang lên nhưng Diệp Thiên thấy có chút lạ là cô bé này không nói rõ là có mình cùng đến.
- Lại đây.
Tiếng của một người đàn ông trung niên vọng ra.
Lúc đang đợi mở cửa, Anna nhẹ nhàng đi từng bước một, định sửa 2 vú trước mặt Diệp Thiên lúc dừng lại nói nhỏ:
- Bà chủ nhớ cô, thấy ảnh cô thường rơi lệ xin đừng làm cho chủ nhân đau lòng nữa.
Dù cô gái người nước ngoài này có quan hệ gì với mẹ mình Diệp Thiên chỉ quan tâm đến Tống Vi Lan, liền gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cám ơn!
- Diệp… Diệp Thiên sao lại là con.
Sau khi mở cửa ra Diệp Đông Bình há hốc mồm ngạc nhiên, hôm qua mắng con trai nhưng hôm nay đã nhìn thấy nó mà lúc trước còn sợ phải mấy ngày hắn mới về được.
Vừa rồi Diệp Đông Bình còn an ủi vợ, lúc để cho Diệp Thiên bình tĩnh lại điều mà ông không ngờ chính là từ lúc nói chuyện điện thoại mới có 12 tiếng mà hắn đã ở trước mặt ông chưa có sự chuẩn bị gì.
- Anna ai vậy? không phải đã nói là không được đưa người đến nữa sao?
Tống Vi Lan nói, thân phận của bà ở Trung Quốc cũng không phải là bí mật cho nên khi trở về có người mời bà đến giao thiệp khiến bà thấy rất phiền, nên đã để Anna ở thang máy ngăn khách lại.
Tống Vi Lan nhìn lướt qua bả vai Diệp Đông Bình cầm chén trà trong tay tự nhiên rơi xuống, con trai đột nhiên xuất hiện Tống Vi Lan ngẩn cả người.
Thấy cảnh này, Anna nhẹ nhàng đóng cửa lại, theo Tống Vi Lan đã 10 năm nay cô biết bà đã khổ sở chờ đợi giây phút này như thế nào.
Thấy váy Suyai màu vàng của Tống Vi Lan, Diệp Thiên có chút bất ngờ đây là mẹ mình sao?
Từ nhỏ Diệp Thiên chỉ gặp mẹ trong mơ, tất cả cảnh tượng trước mắt chỉ là mơ hồ mà khi đó Diệp Thiên còn oán hận mẹ luôn thấy rằng hình dáng mẹ là không hấp dẫn.
Cho nên người đàn bà uyển chuyển trước mặt thậm chí có chút mềm yếu khiên Diệp Thiên nhất thời không thể tin được đây là mẹ mình, môi run rẩy Diệp Thiên không gọi nổi 2 chữ.
- Tiểu tử này láo, thấy mẹ sao không chào?
Diệp Đông Bình tát vào đầu con trai nói là đánh nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng thôi bởi vì lúc này mắt hắn đã ngấn lệ.
Từ khi Diệp Thiên còn nhỏ Diệp Đông Bình đã có phần hổ thẹn với con trai.
Nhất là khi Diệp Thiên hỏi mẹ đâu đã bị ông đánh nhiều lần, về sau Diệp Thiên cũng không hề nói đến mẹ nữa, mỗi khi thấy cha mẹ dắt con đi chơi thì trong lòng Diệp Đông Bình thường đau đớn vô cùng.
Cho nên cảnh tượng này Diệp Đông Bình đã chờ đợi hơn 20 năm, để con trai thỏa mãn nguyện vọng thậm chí ông còn có thể đoàn tụ với vợ.
- Đông Bình không được đánh con.
Thấy Diệp Đông Bình tát con một cái bỗng Tống Vi Lan tỉnh lại giống như sư tử mẹ hung hăng đẩy Diệp Đông Bình ra nước mắt đã làm mờ mắt bà.
- Con… ba…
Thấy cha và nước mắt của người phụ nữ này vốn dĩ Diệp Thiên là người cứng rắn nhưng cũng phải mềm lòng mà Tống Vi Lan ở trước mặt dường như đã dung hòa với mẹ trong mộng.
- Con… Con trai thực sự mẹ xin lỗi con!
Người phụ nữ kiên cường nào khi đối diện với đứa con trai đã thất lạc 20 năm thì cũng đều giống như Tống Vi Lan, cảm giác bất ngờ này khiến bà trở nên yếu đuối.
- Vi Lan, sao trên đùi em lại chảy máu?
Bị vợ đẩy ra Diệp Đông Bình chợt thấy trến vết cắt nhỏ ở chân Vi Lan chảy máu, máu tươi chảy xuống chân rất đáng sợ.
- Cái gì?
Diệp Thiên nghe thấy vậy kinh hãi nhìn xuống máu tươi đỏ thẫm làm chói mắt hắn, không kịp nghĩ nhiều Diệp Thiên nắm lấy eo Tống Vi lan rồi bế bà lên.
- Tiểu tử thối, việc này phải để ta làm chứ?
Thấy con trai bế mẹ chạy đến nghế sopha ở phòng khách Diệp Đông Bình há hốc mồm, nói con trai là cái bóng đèn to quả nhiên là như vậy.
- Không sao đâu, lẫy chén trà lau một chút không cần phải băng bó.
Đặt Tống Vi Lan lên salon, Diệp Thiên cẩn thận xem miệng vết thương thở phào nhẹ nhõm cả phòng này không hề có thảm sàn nhà đúng là cố tình để cho Tống Vi Lan bị thương đây mà.
- Mẹ không sao, con trai con có chịu tha thứ cho ta không?
Lúc con trai ôm lấy mình tim Tống Vi Lan đập nhanh như cô gái tuổi 18 nhưng sau khi nghe Diệp Thiên đổi cách xưng hô với mình, Tống Vi Lan tỏ vẻ thất vọng.
- Bà
Mặc dù xưng hô nhưng con trai vẫn không hề gọi một tiếng mẹ Tống Vi Lan mắt lại ngấn lệ.
- Bà đừng khóc, cha ơi…
Diệp Thiên không có kinh nghiệm trong chuyện này chỉ có thể nhìn cha cầu cứu.
- Cám... Cám ơn người...
Diệp Thiên cố nhịn, nghẹn mặt đỏ bừng, vẫn không thể nào hô lên tiếng Mẹ, nhưng ánh mắt Diệp Thiên đã đỏ lên, từ nhỏ chưa được nhận tiền mừng tuổi, tay phải hắn gắt gao nắm lấy bao tiền lì xì.
Đứng ở một bên, Vu Thanh Nhã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thiên, cũng là có chút thương cảm, nhẹ nhàng kéo tay trái Diệp Thiên, cùng hắn cúi xuống thật sâu trước Tống Vi Lan.
- Được ... con ngoan, phải.. là mẹ có lỗi với các con!
Nghe thấy đến cuối cùng con trai vẫn không hô lên cái từ chờ đợi đã lâu kia, trên mặt Tống Vi Lan có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nở nụ cười, nói:
- Sau này, hàng năm mẹ đều cho con tiền mừng tuổi, cũng hi vọng hai người các con có thể hạnh phúc vui vẻ!
- Cám ơn!
Diệp Thiên có chút chán nản dẫn Vu Thanh Nhã trở về, hắn cũng không biết vì sao mình không kêu được tiếng mẹ này? Phải biết rằng, hôm nay hắn đã chuẩn bị tâm lý một ngày rồi.
- Diệp Thiên, không có chuyện gì, sau này anh gọi cũng được!
Chứng kiến vẻ mặt buồn nản của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nói khuyên nhủ, tuy rằng một năm này cô và Diệp Thiên bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai hiểu tâm tình Diệp Thiên bây giờ hơn cô.
Từ khi lên tiểu học, Diệp Thiên cũng rất sợ tết, có một năm cha của Vu Thanh Nhã mời hai cha con Diệp Thiên về trong nhà ăn tết, ai ngờ cơm còn chưa ăn, Diệp Thiên liền chạy mất, mãi cho đến Mùng Tết mới trở về.
Tuy rằng Diệp Thiên nói là đã đi lên núi với sư phụ, nhưng Vu Thanh Nhã biết, Diệp Thiên là không muốn chứng kiến người khác một nhà sum họp hạnh phúc, gợi lên tưởng niệm đối với mẹ.
- Cám ơn em, Thanh Nhã …
Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Một năm nay anh thật sự bận quá, không thể ở cùng em nhiều, đợi đến hết Tết, anh trang hoàng xong nhà ở Hồng Kông, nơi đó sẽ là phòng tân hôn cho chúng ta được không?
- Ai nói muốn gả cho anh sao?
Vu Thanh Nhã có chút giận dữ vỗ một cái ở vai Diệp Thiên, tuy rằng hai người đã đính hôn, nhưng năm nay chưa về chúc Tết. Cô bị mẹ mắng một trận ở trong điện thoại.
- Không lấy chồng cũng không được, người con gái tôi đã hôn, không ai muốn nữa rồi!
Diệp Thiên cười kéo lấy eo Vu Thanh Nhã, hung hăng hôn một cái ở môi cô, khiến Vu Thanh Nhã thét một tiếng kinh hãi, đến khi thấy ánh mắt của mọi người, nhịn không được dậm chân đi đến hậu viện.
Cười hề hề một cách mờ ám, Diệp Thiên ưỡn cao ngực chắp tay hướng bốn phía, rồi chạy đuổi theo, trung viện nhất thời truyền đến một trận cười vang.
Lúc tám giờ, người một nhà vây quanh trước TV xem tiết mục cuối năm.
Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên Tống Vi Lan xem loại tiết mục này. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ và bài hát mừng năm mới vang lên, Tống Vi Lan nhịn không được chảy nước mắt.
Thấy cảnh như vậy, mọi người trong phòng thực ăn ý lui hết ra ngoài, đem không gian nhường lại cho vợ chồng cách xa nhau hơn hai mươi năm mới được ở cùng một chỗ.
- Nha đầu lười, dậy rồi à?
Sáng sớm luyện công trở về, Diệp Thiên thấy lông mi Vu Thanh Nhã động động, biết cô đã tỉnh, cố ý đi đến gần hôn một cái. Kinh hãi Vu Thanh Nhã vội vàng mở mắt.
- Không thích, lạnh, tay anh thật lạnh !
Nhìn thấy Diệp Thiên đưa hai bàn tay to vào trong chăn mền, Vu Thanh Nhã vội kéo vạt áo xuống, chính là sức của cô chung quy không lớn như Diệp Thiên, bị đôi bàn tay kia đi vào.
Nhưng tay Diệp Thiên cũng rất ấm áp, chạy ở trên người Vu Thanh Nhã, khiến cơ thể cô cũng nóng lên, hơi thở trở nên dồn dập.
- Không được, Diệp Thiên, không được!
Thanh âm của Vu Thanh Nhã tuy rằng không lớn, nhưng thực kiên quyết, Diệp Thiên cười khổ rút tay ra. Nói:
- Vợ, chừng nào thì em mới bằng lòng cho anh?
Tuy nói người tu đạo cần thanh tâm không ham muốn, nhưng đạo sĩ dù sao không phải hòa thượng, Diệp Thiên vẫn có nhu cầu, mỗi lần nghe được Từ Chấn Nam thổ lộ hắn và Vệ Dung Dung như thế nào như thế nào, Diệp Thiên đều hận đến ngứa hàm răng.
- Anh ... anh còn chưa cầu hôn em đâu.
Vu Thanh Nhã giảo hoạt nở nụ cười.
Diệp Thiên vỗ đầu một cái. Hối hận không thôi nói:
- Hả... Bởi vì điều này sao? Hay là... bây giờ anh cầu hôn em thì thế nào?
- Bây giờ đương nhiên không được, anh đúng là đầu gỗ, một chút lãng mạn cũng không biết.
Vu Thanh Nhã tức giận trừng mắt liếc Diệp Thiên một cái, cô cũng không biết làm sao lại yêu người này, không biết làm cho con gái vui vẻ không nói, còn thường xuyên gây ra tức giận cho mình.
- Được, anh nhất định cho em một nghi thức cầu hôn lãng mạn nhất!
Trong lòng Diệp Thiên suy nghĩ, sau này gặp lại Từ Chấn Nam, có nên lãnh giáo hắn mấy chiêu hay không, kể ra thì hắn thật không biết cái gì gọi là lãng mạn?
Ở kinh thành sinh sống đã nhiều năm, Diệp Thiên cũng có chút vài người cần đi lại, Mùng Một đến Mùng ba mấy ngày nay, hắn đã đến nhà Vệ Hồng Quân và Cát chủ tịch chúc tết, cũng rất bận rộn.
Mùng , Phong Huống và vợ con đến kinh thành, điều này làm cho Diệp Thiên vui mừng không thôi.
Phải biết rằng, từ năm Diệp Thiên mười tuổi, chủ yếu đều ăn Tết ở nhà Phong Huống, quan hệ hai nhà so với thân thích còn hơn thế!
Vài ngày sau, Diệp Thiên và cả nhà Phong Huống du ngoạn khắp các thắng cảnh của Bắc Kinh, mãi đến mười lăm tháng giêng, sau khi đưa bọn họ trở về, Tân niên xem như đã qua rồi.
Qua mười lăm tháng giêng lúc, Diệp Thiên cùng mẹ đi tới Vạn Tuế đường.
Tuy rằng Tống Hạo Thiên đã lui xuống, nhưng lực ảnh hưởng nhất thời chưa biến mất, cho nên ngày hội giống như là ngày Tết, dùng từ đông như trẩy hội để hình dung chỗ ở của ông ta tuyệt đối không là quá.
Ngoài người nhà vãn bối, còn có những quan chức Tống Hạo Thiên từng dẫn dắt, đạt đến địa vị nhất định, đương nhiên đều muốn đến thăm lãnh đạo cũ, mỗi ngày người ra vào không ngừng.
Tính khí Tống Vi Lan khá điềm tĩnh, đối với vãn bối của Tống thị ở quốc nội cũng không có nhiều cảm tình, nên luôn luôn tránh ở trong Tứ Hợp Viện của Diệp gia, mãi đến hết Tết, lúc này mới mang con đến thăm cha già.
- Nơi này và nhà giam cũng không khác lắm!
Đi qua tầng tầng cảnh vệ, tiến vào đến Tứ Hợp Viện rất rộng, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Nơi này phong thuỷ mặc dù dù không tồi, nhưng tuổi ông ấy quá lớn, ở nơi này cũng không thích hợp.
- Sao lại không thích hợp? Mỗi ngày trồng hoa cỏ, viết bút lông, ngày qua không biết thích thú thế nào đâu!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, mới vừa từ trong nhà đi tới, Tống Hạo Thiên không khỏi nhíu lông mi, không biết vì sao, cả đời này đã trải qua không ít vinh nhục hưng suy, dường như ông lão có chút tương khắc trời sinh cùng với Diệp Thiên.
- Ông …
Diệp Thiên mới vừa định phản bác, nhưng thấy Tống Hạo Thiên trước mặt, so với một tháng trước tựa hồ lại già đi rất nhiều, lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở về.
- Diệp Thiên, nơi này của ông ngoại con có cái gì không tốt, con nói nhanh lên!
Trong khoảng thời gian này, tiếp xúc với con nhiều, Tống Vi Lan cũng biết con của bà thật có chút không giống thường nhân, cho nên nghe được Diệp Thiên nói nơi này không tốt, trong lòng nhất thời căng thẳng.
- Vi Lan, đừng nghe tiểu tử này nói lung tung, tổ tông nhà ta từng ở qua, có thể không tốt sao?
Tống Hạo Thiên lộ ra khinh thường trên mặt, mắt liếc nhìn về phía Diệp Thiên, nhưng trong lòng ông ta cũng là có chút bồn chồn, dù sao khả năng của Diệp Thiên không thể so với thuật sư bình thường trong kỳ môn.
- Hắc hắc, đừng dùng phép khích tướng, cháu không thích!
Nhìn thấy tâm tư của mình bị Diệp Thiên nhìn thấu, Tống Hạo Thiên không khỏi "Hừ" một tiếng, quay đầu không nhìn Diệp Thiên nữa, người ta thường xuyên nói đến nhi đồng “già”, lại đúng là tính tình Tống Hạo Thiên hiện tại.
- Được, cháu sẽ nói một chút nhé!
Cùng Tống Hạo Thiên đấu miệng vài câu, Diệp Thiên nói:
- Nơi này phong thuỷ là không tồi, tụ gió giấu khí, nhưng ông lớn tuổi rồi, một mình ở một loạt phòng như thế này, lại quay về phía một cái sân lớn như vậy, khó tránh sẽ mất máu…
Mỗi người, tự thân đều có khí chất độc đáo, thân thể cường tráng thì khí chất cường thịnh, thân thể suy yếu thì khí chất suy yếu, cho nên khí chất theo người tuổi thọ, sẽ từ cường thịnh từng bước đi đến suy yếu.
Loại biến hóa này, là quy luật tự nhiên không thể nghịch chuyển, cho dù là Diệp Thiên cũng bất lực, nhưng phong thuỷ dương trạch, lại có liên quan rất lớn cùng việc mất khí chất một người.
Rất nhiều người cũng biết, phòng ngủ không nên có diện tích quá lớn, chính là phòng ngủ đế vương thời cổ đại, thường thường cũng không cao hơn hai mươi thước vuông, đây là bởi vì khi người ngủ, khí chất sẽ không tự nhiên bị mất đi!
Nếu phòng ngủ diện tích rất lớn, khí huyết tràn ra đi, sẽ rất khó thu hồi lại, lâu dần, cơ thể người liền bị thiếu hụt khí, vô lực, xanh xao vàng vọt.
Còn phòng của Tống Hạo Thiên, hợp với tam gian diện tích tăng lên chừng bốn năm mươi thước vuông , hơn nữa hai gian khác đều không có người ở, tuy rằng mỗi gian đều có vách tường cách nhau, nhiều ít vẫn sẽ hấp thu một ít khí huyết Tống Hạo Thiên phát tán ra ngoài, sinh ra một ít sát khí.
Nếu đổi thành người thanh niên khí huyết thịnh vượng, đương nhiên không có vấn đề lớn gì, nhưng đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, cũng cực kỳ bất lợi với sức khỏe của ông ta.
Nghe được Diệp Thiên giải thích, Tống Hạo Thiên không nói gì, kỳ thật một mình ở nơi này, hắn cũng cảm giác được có chút vắng vẻ, nhưng cả đời thế lực mạnh, cũng không muốn cho con gái đến ở.
- Cha, hay là con đến ở cùng cha một thời gian ngắn nhé?
Tống Vi Lan có chút đau lòng đỡ cha già, không quan tâm trước kia hai người có bao nhiều khúc mắc, kia đều là chuyện quá khứ , hiện tại Tống Hạo Thiên, chỉ là một người cha già nua mà thôi.