- Khảm giả, hiểm dã, hãm dã, tập khảm giả, thông hiểm dã.
Quẻ mà Cát Lão Đại vừa gieo được trong thuật xem bói là quẻ không thể thoát thân, là đại hung.
Cát Lão Đại nghiên cứu thuật bói toán tổ truyền nhiều lần, nhưng chỉ có một lần này thấy hung quẻ, là vào năm 1983.
Lúc đó Cát Lão Đại đã sắp khống chế được đầu mối nhà ga Nam Xương này, hằng ngày những tên móc túi phải cúng tiền hắn hơn một ngàn đồng.
Phải biết rằng, đây chính là năm mà vật tư thiếu hụt, nên tiền lương người đi làm cũng chỉ được mấy chục đồng tiền, một ngàn đồng tiền so với một vạn ở hiện tại còn đáng giá hơn, Cát Lão Đại đúng là đường làm quan rộng mở.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng là tính cẩn thận đã cứu Cát Lão Đại. Lúc ấy hắn triệu tập toàn bộ thủ hạ Bát Đại Kim Cương, mua nhiều vật dụng cuộc sống, một xe để mấy người kéo đến một thôn xa xôi.
Ngay sau khi Cát Lão Đại đi một tuần sau, trên cả nước nghiêm chỉnh truy quét, trong vài ngày trại tạm giam kín người, những tên trộm hại dân hại nước ầm ầm sa lưới.
Tục ngữ nói loạn thế dùng biện pháp mạnh, trong tình huống xã hội lúc ấy trị an cực kỳ tồi tệ, mức hình phạt được cân nhắc cũng là tăng thêm rất nhiều, nhiều nhóm tặc giống như của Cát Lão Đại đều bị một phát súng đưa đi gặp Diêm Vương.
Biết được tin tức này, Cát Lão Đại mừng thầm may mắn không thôi, vì an toàn, hắn ở thôn sơn đến năm 1985, mới mang theo thủ hạ trở về thành thị.
Khi đó sóng gió đã qua , hơn nữa đông đảo lão Đại bị bắt, hắc đạo Cống Tỉnh gần như không còn , ngay cả vùng giao tranh như nhà ga, đều không có thế lực nào.
Có thể nói hai năm trước Cát Lão Đại đã có địa vị ở hắc đạo Cống Tỉnh, trở lại thành thị, hắn nắm trong tay một số nơi trọng yếu , hơn nữa phát triển thủ hạ, rất nhanh đã thành bã vương Cống Tỉnh.
Cát Lão Đại lại là người thông minh, hắn biết đạo lý cây to đón gió, khi các lão Đại năm đó bị tóm được ra tù, rất nhiều địa bàn Cát Lão Đại đều nhường đi, thành lập "Thiên môn "
Cát Lão Đại nghĩ đến, lừa và trộm cướp khác nhau, đây là một nghề cần kỹ thuật .
Đầu tiên, nếu chứng cớ không đủ, rất khó định tội kẻ lừa đảo, còn nữa cho dù định tội , kỳ hạn hình phạt tội lừa dối cũng không phải rất nặng, theo thiên môn, mỗi cách thức mà nói, mánh khoé bịp người là nghề nghiệp mà mạo hiểm nhỏ nhất thu về nhiều nhất.
Dựa vào những thủ hạ trước kia, mấy năm nay Cát Lão Đại không nói là phong sinh thủy khởi, nhưng lại là một trong đại lão thần bí nhất mà hắc đạo Cống Tỉnh cũng khó trêu chọc.
Trong thời gian này Cát Lão Đại đem nghiệp vụ phát triển tới cả nước, tuy rằng cũng gặp phải một chút phiền toái, nhưng đều được Cát Lão Đại hóa giải, thật sự hóa giải không được, hắn như trước kia, chạy đến nước khác tránh né một thời gian .
Phương thức rùa rụt đầu này mặc dù có chút khó coi, nhưng thực tại làm cho Cát Lão Đại tránh được vài lần kiếp nạn, cho nên hắn không nghi ngờ đối với quẻ xem bói biểu hiện .
Còn cái hồ lô phong thủy ở cửa, là năm đó Cát Lão Đại mua được từ chùa Nam Hoa, Quảng Đông với số tiền lớn, nghe nói là được hai đời cao tăng gìn giữ, công năng hộ pháp trừ tà rất hiệu quả, là nhạc cụ của thầy tu hiếm có .
Nhưng trước mắt chẳng những quẻ là đại hung, hồ lô cũng vô duyên vô cớ từ trên cửa rơi xuống, điều này làm cho sắc mặt Cát Lão Đại trở nên cực kỳ khó coi.
- Đại ca, làm sao vậy?
Nhìn thấy sắc mặt Cát Lão Đại biến đổi, một bên Lâm Tuyên Hữu mở miệng hỏi.
- Đại hung, không được, Tuyên Hữu, đi, đi đêm sang Việt Nam.
Cát Lão Đại rất tin không nghi ngờ quẻ hắn gieo, nếu không hắn sớm đã bị chính phủ bắn chết, làm sao còn có thể sống tới ngày nay?
Một quẻ hung lại còn hồ lô phong thủy rơi xuống, khiến cho Cát Lão Đại lập tức quyết đoán.
- Đi Việt Nam luôn?
Lâm Tuyên Hữu nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà uyển chuyển nói:
- Đại ca, chỗ chúng ta cũng không có máy bay đi thẳng sang Việt Nam, hơn nữa cho dù là đi Thượng Hải, cũng phải chờ tới tối mai, hiện tại mà bước, có phải là quá sớm hay không ạ?
Sắp tới tết , Lâm Tuyên Hữu mặc dù là cô nhi, nhưng ở Cống Tỉnh cũng nuôi được mấy người phụ nữ, lần này trở về ngay cả một người hắn cũng chưa gặp!
Nghĩ đến hai người phụ nữ của Cát Lão Đại thông đồng với mình hai năm nay, nhiệt tình như lửa, lại đi Việt Nam tìm gái, Lâm Tuyên Hữu cũng không vui.
Lâm Tuyên Hữu biết Lý Dương lo lắng cái gì, lập tức còn nói thêm:
- Đại ca, lúc này không giống ngày xưa , các huynh đệ đều có kinh nghiệm, coi như người từ kinh thành nọ tìm tới, chúng ta cũng không cần sợ hắn.
Năm năm trước, ở nước ngoài Cát Lão Đại có biết một ông chủ bán ma túy, thông qua người nọ cung hàng, Cát Lão Đại gián tiếp đã khống chế nguồn cung cấp thuốc phiện của một thị trấn.
Nghề này không thể so sánh với Thiên Môn, chính là nghề rơi đầu, tuy rằng ở phía sau màn Cát Lão Đại trốn sâu, tự tin cảnh sát sờ không tới đầu của hắn, nhưng vẫn bảo mấy tên thủ hạ trang bị súng ống.
- Cái này...
Cát Lão Đại nghe vậy có chút do dự , hắn vốn cũng sắp sáu mươi tuổi, hơn nữa buổi tối lại cùng phụ nữ đại chiến một hồi, tiêu hao không ít thể lực.
Vừa mới hành hạ Lưu lão nhị, hưng phấn cũng mất hết, lúc này Cát Lão Đại cũng cảm thấy có chút mỏi mệt không chịu nổi, hơi hơi buồn ngủ.
Nhìn thấy Cát Lão Đại suy nghĩ, Lâm Tuyên Hữu vội vàng nói:
- Đại ca, chúng ta mua biệt thự này, Lưu lão nhị cùng Bao Phong Lăng đã đến kinh thành , bọn hắn tuyệt đối sẽ không biết nơi này, chúng ta trốn ở chỗ này, chính là thần tiên cũng tìm không thấy!
Trầm ngâm một hồi lâu, rốt cục Cát Lão Đại gật gật đầu, nói:
- Ừ, vậy chúng ta ở lại, sang năm cho người đi ra ngoài thăm dò, xem có người Bắc Phương lại đây không ?
Chỉ có Lâm Tuyên Hữu không muốn đi Việt Nam? Chính là Cát Lão Đại cũng không muốn đi chỗ kia, hơn nữa Lâm Tuyên Hữu nói đúng, đã biết trong biệt thự dấu hơn mười khẩu súng, chỉ cần không phải quân đội đến bao vây tiễu trừ, Cát Lão Đại không sợ ai!
Nhưng quẻ này đại hung khiến trong lòng Cát Lão Đại vẫn có chút không thoải mái, nghĩ một chút, nặng nề quay xuống phòng dưới đất, mang tới bốn khẩu súng, giao cho đám người Lâm Tuyên Hữu .
- Tuyên Hữu, mày và bọn chúng nó bảo vệ tốt , hôm nay thật chú ý cho tao!
Nhắc nhở Lâm Tuyên Hữu xong, Cát Lão Đại mới quay người đi lên lầu hai ngủ, nhưng trong lòng như có bóng ma, như thế nào cũng không ngủ được, ước chừng qua hơn hai giờ mới ngủ được say.
- Đại Hổ, Nhị Ngưu, hai người các cậu đi cửa sau ở trước sân coi chừng dùm, đừng ngủ đấy!
Lâm Tuyên Hữu tuy rằng rất bất mãn đối với sắp xếp của Cát Lão Đại, nhưng cũng không dám lãnh đạm, trong tầng hầm ngầm còn có một cái ví dụ tồn tại rành rành như vậy, Lâm Tuyên Hữu cũng không muốn làm cho mình biến thành người trên cọc gỗ .
Phân công xong người gác đêm, Lâm Tuyên Hữu lên lầu một gọi điện thoại , sáng mai lại có thể khuyên bảo Cát Lão Đại lưu lại thì ban ngày hắn có thể dành thời gian đi hẹn hò cùng mấy người đàn bà một phen.
Ngay khi Cát Lão Đại đi về đến biệt thự, Diệp Thiên cũng đã xem bói xong, gõ cửa phòng Chu Khiếu Thiên .
- Sư phụ, thế nào? Tìm được tên khốn đó không vậy?
Qua phỏng đoán của Cẩu Tâm Gia, Cát Lão Đại chắc chắn là đệ tử chi thứ Chu thị năm đó, nghĩ hổ thẹn với tổ tông, Chu Khiếu Thiên hận Cát Lão Đại thậm chí so với Diệp Thiên còn mạnh hơn vài phần.
- Đại khái phương vị đã suy diễn ra rồi, nhưng quẻ có chút phân tán, ta sợ hắn đào thoát trong đêm, hôm nay liền vất vả một chuyến, đem chuyện này giải quyết!
Diệp Thiên cũng hiển lộ ra thần thái uể oải trên mặt, hắn không có tư liệu tường tận về Cát Lão Đại , hoàn toàn là dựa vào lời của Bao Phong Lăng mà suy diễn, tâm thần tiêu hao là rất lớn .
- Diệp... Diệp gia, chỉ... chỉ hai vị?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Bao Phong Lăng cuộn tròn ở trên giường kinh hãi, vội vàng vén chăn lên ngồi dậy.
Lúc này Bao Phong Lăng đã cùng thuyền với Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên chết trong tay Cát Lão Đại, vậy hắn cũng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
- Diệp gia, tôi ... tôi biết không ít võ quán ở kinh thành, hay là lại đợi thêm hai ngày để tập hợp đủ người, chúng ta lại đi tìm Cát Lão Đại thì thế nào?
Đối với tính cách hung tàn của Cát Lão Đại , đi theo hắn nhiều năm, Bao Phong Lăng cùng Lưu lão nhị đều biết quá rõ, cũng biết mấy tay đấm thủ hạ cỉa Cát Lão Đại đều trang bị súng ống.
Muốn nói về thủ đoạn của Diệp Thiên, Bao Phong Lăng rất sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới sự biến thái của Cát Lão Đại , trong lòng hắn cũng thấy lạnh.
- Đối phó loại bại hoại kỳ môn như vậy, còn cần đông?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Tiểu tử ngươi nếu sợ hãi, ở chỗ này ngủ là được, sáng sớm mai chúng ta trở về.
- Tôi ... tôi …
Bao Phong Lăng rung rung môi, rốt cuộc không dám nói ra dám cùng Diệp Thiên đi.
- Đừng tôi mãi, tiểu tử ngươi ở tại chỗ này đi!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua quần áo thể thao màu trắng trên người Chu Khiếu Thiên, nói:
- Khiếu Thiên, quần áo màu đen…
Đêm nay trăng sáng, thật là đi giết người thì tóm lại phải làm chuyên nghiệp một chút, một bộ quần áo trắng rất gây chú ý.
Chờ Chu Khiếu Thiên thay xong quần áo, thầy trò hai người đi ra khỏi khách sạn, đã hơn chín giờ tối, gọi một chiếc xe taxi, hai người thẳng đến Nam Xương mà đi.
Nhưng ngay khi Diệp Thiên hai người rời đi mười phút, Bao Phong Lăng lén lút chạy ra khỏi khách sạn, vạn nhất hai người này thua, hắn ở lại khách sạn không phải đợi bị tóm sao?
Phong Thành cách Nam Xương có sáu bảy mươi km, nhưng mấy ngày trước mới vừa rơi tuyết, xe lái cũng không nhanh, tới mười một giờ đêm khuya, mới đi đến nội thành.
Sau khi xe chạy nhanh qua một cây cầu, Diệp Thiên kêu ngừng xe taxi.
- Hẳn là ở vị trí kia, chúng ta theo bờ sông mà đi!
Trả tiền xe, Diệp Thiên mang theo Chu Khiếu Thiên đi đến bờ sông, đêm khuya tháng một, người trên đường đi đã rất ít, nếu bọn họ ngông nghênh đi trên đường cái, không khỏi quá mức gây chú ý.
Tuy rằng bịt miệng không thể nói, thế nhưng khi ván quan tài bị xốc lên, thấy rõ trong thạch quan, sư huynh đệ ba người Diệp Thiên vẫn đều cùng trừng mắt nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
Thạch quan đóng cũng không phải thực chặt, lúc này bên trong tràn đầy nước đọng.
Trên mặt nước đọng, đang nổi lơ lửng một thi thể, quần áo trên thi thể sớm bị ăn mòn sạch sẻ, có thể nguyên nhân là trận pháp bị phá hỏng, thi thể lúc này đã bắt đầu mục nát, chỗ lồng ngực hướng ra phía ngoài tản ra một mùi tanh tưởi.
Nhưng tứ chi thi thể cũng mọc lên một tầng lông trắng tinh mịn, dài chừng một tấc, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.
Ngay cả là ở ban ngày ban mặt, Diệp Thiên mấy người vẫn cảm giác được trong lòng một trận rét run, bọn hắn đều có thể cảm ứng được, trong thi thể này ẩn chứa sát khí, so với những thứ hôm qua bọn họ hóa giải còn nồng đậm hơn.
Những sát khí đó giống như đã cùng tứ chi thi thể dung hợp lại với nhau, có lẽ cũng chính là nguyên nhân tứ chi không bị thối rữa chăng?
- Đại sư huynh, huynh ... huynh khẳng định trên đời này không có Cương Thi?
Cảm thụ được sát khí trong thi thể, Diệp Thiên nói chuyện cũng có chút run lên .
- Này... thứ này ta cũng chưa từng thấy qua?
Giọng của Cẩu Tâm Gia cũng không dám khẳng định, bởi vì họ cũng đều biết, một ít truyền thuyết cổ đại không chắc đã là tin đồn vô căn cứ, hiện đại chưa phát hiện Cương Thi, cũng không có nghĩa là trên thế gian thật không có Cương Thi tồn tại.
Diệp Thiên miêu tả con mãng xà trong núi Ma Quỷ sơn ở Myanmar, chính là vượt ra khỏi trí tưởng tượng của nhân loại, nói không chừng cái thứ trước mắt rậm rạp lông trắng này, thật đúng là một Cương Thi.
Nhìn thấy thi thể cổ quái này, trong lòng ba người Diệp Thiên đều cũng có chút không rét mà run, ai cũng không biết thứ này có thể đột nhiên tỉnh dậy hay không, đột nhiên từ trong thạch quan nhảy ra cho bọn hắn một móng vuốt.
Cảm thụ được sát khí trong đám lông trắng trong thi thể kia , Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, mở miệng nói:
- Cái gọi là cương thi, rất có thể là quái vật bị người luyện chế ra, tự thân nó có lẽ không có linh trí...
Lúc trước hắn ở biệt thự của Đường Văn Viễn nghênh chiến Đài Đà, theo sau Đài Đà là quái vật lì lợm hình người, cùng với thi thể lông trắng trước mặt có vài phần giống nhau.
Trong cơ thể hai thứ này đều ẩn chứa lượng sát khí lớn, sát khí này cơ hồ có thể đồng hoá thân thể bọn chúng, nhưng giống như thi thể này, con quái vật kia tựa hồ bản thân nó không có lối suy nghĩ, chính là bị Đài Đà sử dụng mà thôi.
Diệp Thiên vốn là hạng người to gan lớn mật, ý niệm trở lại, từ vách đá kéo hòn đá nhỏ, ngón giữa tay phải chế ngự, bắn đi vào lông trắng mộc trên đùi thi thể kia.
“binh” một thanh âm vang lên, cục đá cùng thi thể tiếp xúc, lại phát ra thanh âm của kim loại, thấy vậy đám người Diệp Thiên không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy tình hình như thế, Cẩu Tâm Gia thì thào nói:
- Thứ này nếu lại bị sát khí Thất Tinh trận pháp kia chuyển hóa ăn mòn một chút, nói không chừng thật có thể đạt được mức độ không bị phá hủy.
Xác chết này có thể biến thành cương thi hay không mấy người không biết, nhưng nếu không phải đội thi công phá hỏng trận pháp, âm sát khí tiếp tục tẩm bổ vào thi thể. Kết quả là chuyện gì phát sinh, không ai có thể đoán trước.
- Đại sư huynh. Thứ này không thể lưu, vạn nhất sát khí trong cơ thể nó tràn ra, đây cũng là tai họa!
Tả Gia Tuấn cũng mặc kệ cái gì mà Cương Thi hay không Cương Thi, hắn hiện tại chỉ sợ âm khí trong thi thể này tràn ra ngoài,
- Hay là... Chúng ta dùng cây đuốc hoả táng nó đi?
Trong truyền thuyết, phương pháp đối phó Hạn Bạt, chính là dùng hỏa thiêu thành tro tàn, không quản nó là vật gì, trên nó cho rót một bình xăng, dù là kim loại cũng có thể tan.
Nghe được Tả Gia Tuấn nói vậy, Cẩu Tâm Gia lắc đầu liên tục. Nói:
- Không ổn. Tả sư đệ, trong thi thể này sát khí dĩ nhiên đã trở thành thực chất, nếu dùng xăng thiêu đốt, chỉ sợ âm dương tương xung, sẽ thành nổ mạnh.
Sát khí là vật chí âm chí tà. Hỏa tự nhiên là Chí Dương chí Cương .
Nếu hai thứ tương khắc quá lớn, dùng hỏa khắc chế sát khí vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng trong thi thể này hàm lượng sát khí quá mức khủng bố, dùng hỏa thiêu huỷ cũng không phải là biện pháp tốt.
- Vậy... Vậy làm sao bây giờ ?
Tả Gia Tuấn nghe vậy có chút trợn tròn mắt, đã không có Thất Tinh pháp trận nữa, thi thể này giống như là một cái thùng thuốc nổ, nói không chừng không biết khi nào thì nổ mạnh.
Cẩu Tâm Gia nghĩ một chút, cười khổ nói:
- Hay là dùng biện pháp cũ đi, trong cơ thể nó sát khí đã dung hợp cùng thân thể. Trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không tạo thành nguy hại, chúng ta dùng “Độ Nhân Kinh” siêu độ cho nó chứ!
- Chỉ có thể như thế , một lát chắc không xong, tìm người dựng lều trại tại đây đi.
Diệp Thiên gật gật đầu, đây cũng là biện pháp khi không có cách nào khác, sự tình là bởi vì hắn thi công biệt thự mà có. Thế nào Diệp Thiên cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Cũng may trong thi thể này sát khí tạm thời sẽ không tràn ra ngoài, ngay cả Liễu Định Định tụng “Độ nhân kinh” đều có thể khiến sát khí suy yếu một chút, thật là có thể luân phiên tụng kinh siêu độ, không cần mệt mỏi như vậy .
Nhưng nếu như vậy, ngược lại có thể phân rõ công lực cao thấp của mọi người, Diệp Thiên phối hợp ấn pháp tụng kinh thì hiệu quả tốt nhất, hắn cần thời gian một ngày, liền độ hóa hết sát khí trên nửa cánh tay thi thể.
Tiếp theo chính là Cẩu Tâm Gia, với chân khí của ông ta, tụng kinh văn khiến người ôn hoà nhã nhặn, đối với sát khí tác dụng cũng là rất tốt, hơn nữa nghe thấy được, những công nhân lá gan hơi lớn, có gan tới gần, thiếu chút nữa đều nguyện ý quy theo đạo giáo .
Tả Gia Tuấn công lực hơi yếu một chút, hiệu quả cũng kém nhiều, còn Chu Khiếu Thiên cùng Liễu Định Định, chỉ có thể coi là thêm chút nước tương , độ hóa sát khí mà như không .
Sát khí trong thi thể dần dần biến mất, lông trắng trên thi thể người cũng dần dần sút giảm , tổ chức cơ thể rất nhanh mục nát, mùi thúi làm cho người ta nghe thấy buồn nôn.
Đã chịu tình trạng này năm ngày , sát khí trong thi thể rốt cục bị độ hóa sạch.
Nếu ở thời xưa, phương thức này gọi là siêu độ, phải biết rằng, ngày đó mỗi khi đại chiến qua, đều cũng mời hòa thượng đạo sĩ hành pháp, kỳ thật cái gọi là siêu độ, cũng chính là độ hóa sát khí, để tránh âm sát ngưng kết ảnh hưởng tới dân chúng.
- Diệp Thiên, thi thể này xử lý như thế nào?
Nhìn thấy xác chết kia đã muốn thối rữa, Cẩu Tâm Gia nhíu mày, tuy nói sát khí đã bị độ hóa sạch, nhưng ai biết nếu lại chôn vào trong đất, lại sẽ chuyện gì phát sinh được?
- Hoả táng đi, lập pháp đàn bên cạnh hoả táng.
Diệp Thiên quay đầu nhìn về phía Tả Gia Tuấn, cười nói:
- Sư huynh, làm phiền huynh lên đàn thực hiện siêu độ Cương Thi này đi.
Vì tiêu trừ bóng ma tâm lý cho làng chài cùng nhân viên thi công, mấy ngày nay Tả Gia Tuấn kiến tạo một pháp đàn ở đây, mỗi ngày, khi độ hóa sát khí đều cũng ngồi ở trên pháp đàn.
Khoan hãy nói, hành động của Tả Gia Tuấn hiệu quả rất tốt, các ngư dân cùng đội thi công này nhìn thấy pháp đàn, lá gan cũng dần lớn lên, hơn nữa âm lãnh khí biến mất, rất nhiều người thậm chí đều chạy đến bên hố quan sát thi thể lông trắng kia.
Nhưng đối với chuyện phóng viên TV phỏng vấn linh tinh, Tả Gia Tuấn một mực đều cự tuyệt, có mấy người phóng viên trộm mang theo camera, cũng bị Chu Khiếu Thiên đẩy đi ra.
Sau đó Tả Gia Tuấn không ngại phiền toái, nhờ ông chủ Hoa phái ra một số thành viên bảo vệ cho nơi này, lúc này mới chặn được phóng viên quấy nhiễu Bát Quái.
- Tốt, cuối cùng phải tiêu trừ tai hoạ ngầm này.
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, cho người ta lái đến một chiếc cần cẩu, nhưng những công nhân kia tuy rằng gan lớn hơn nhiều, cũng không có một người nào dám xuống hố.
- Để đệ làm!
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiên lại nhảy vào trong cái hố, dùng dây thép trói chặt vào ngang thạch quan cố định lại, theo cánh tay cần cẩu nâng lên, thạch quan khổng lồ chậm rãi bị đưa lên trên mặt đất.
- Ơ, có tấm bia?
Khi thạch quan bị treo lên, Diệp Thiên chứng kiến phần đuôi thạch quan bùn đất lật lên, một tấm bia đá đen nhánh hiển lộ ra.
Chìa hai tay lấy tấm bia đá ra, Diệp Thiên phát hiện mặt trên tràn đầy nước bùn, căn bản là không cách nào phân biệt ró được chữ mặt trên, rơi vào đường cùng chỉ có thể cầm tấm bia đá lên theo.
- Chờ trở về thì xem lại, trước tiên cúng bái hành lễ cho xong.
Trở lại mặt đất, Cẩu Tâm Gia cũng nhìn thấy tấm bia đá này, nhưng lúc này Tả Gia Tuấn dĩ nhiên là đã thay quần áo xong, đang chuẩn bị bắt đầu giả thần giả quỷ.
Hơn nữa hôm nay làm trận pháp, hấp dẫn mọi người chung quanh mấy thôn đến quan sát, ngay cả đội thi công, sau này thi công tiến trình còn cần trông cậy bọn họ.
Thân mặc đạo bào, tay trái cầm la bàn, tay phải quơ kiếm gỗ đào, Tả Gia Tuấn giống như các đạo sĩ hành tác pháp.
Tục ngữ nói trong nghề thấy bình thường, không chuyên môn thấy hiếu kỳ, không lửa châm bùa giống như thế này, Tả Gia Tuấn khiến những người xung quanh xem đều là vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chương -: Tấm bia mộ
Chỉ có Diệp Thiên ở một bên nói thầm, Nhị sư huynh trước kia không phải làm đạo diễn chỉ đạo kỹ thuật cho mấy bộ phim về Cương Thi của Hồng Kông thịnh hành đó chứ? Bằng không hình thức kia giống trong phim diễn như đúc vậy?
- Đốt lửa!
Biểu diễn một lát, Tả Gia Tuấn ra lệnh một tiếng, Chu Khiếu Thiên đem một đống củi gỗ ngâm xăng để vào trong thạch quan, bật một cây diêm ném vào, trong thạch quan lửa hừng hực cháy.
Đợi cho lửa hết, Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên đích thân động thủ, đem tro cốt hài cốt đều thu vào quan tài chuẩn bị sẵn, bởi vì người này rất có thể có quan hệ sâu xa với tiền bối Ma Y nhất mạch, nên cần giũ gìn tốt.
Tác pháp hoàn thành, Tả Gia Tuấn chắp tay, nói với người xung quanh đàn:
- Các vị phụ lão hương thân, cái Cương Thi hại người này, đã bị Tả mỗ siêu độ , mọi người sau này có thể yên tâm đi qua nơi này, cũng sẽ không có gì nguy hiểm!
- Cám ơn Tả đại sư, lão Ngô thay mặt mấy trăm gia đình trong thôn, cám ơn Tả đại sư !
Thanh âm của thời gian chưa dứt, vị thôn trưởng Ngô kia liền kêu lên, mặt khác một vài người trong thôn cũng đồng thanh phụ hoạ, trong phút chốc tôn sùng “Tả đại sư” là Tam Thanh lão tổ hiển thế.
Đám người tụ tập thật lâu mới tan đi, xuống pháp đàn, Tả đại sư đầu đổ mồ hôi, có hai vị huynh đệ ngồi ở phía dưới, nói khen tặng khiến hắn mặt đỏ.
- Tả sư đệ, đây là tấm bia đá Diệp Thiên từ trong hầm lấy lên, tìm người rửa sạch, xem coi mặt trên viết những thứ gì.
Không chỉ có là Diệp Thiên tò mò, ngay cả Cẩu Tâm Gia cũng là ngứa ngáy trong lòng, bởi vì mồ mả này ngay cả cái đồ tuẫn táng bình thường nhất cũng không có, lại không biết vị tiền bối sư môn kia tại sao phải bày ra trận pháp này cho người này?
Phải biết rằng, người trong kỳ môn gúip người coi phong thủy hay phong thủy mồ mả, giá cả không phải cao bình thường, nếu muốn bày ra bố cục giáng phúc hậu nhân như thế này, không có mấy trăm lượng vàng thì không cần nghĩ.
Mà thường thì ở những nơi này, cổ nhân chú ý an táng long trọng, có thể đào được mấy trăm lượng vàng trong mồ mả, tuyệt đối sẽ không bủn xỉn như thế, vấn đề này đã quấy nhiễu đám người Diệp Thiên mất vài ngày .
Mấy người cũng chờ không được đến khi trở về lại nhìn , tìm người xả qua một cái ống nước, làm cho bùn đất trên mặt bia được rửa sạch, từng dãy văn tự tinh xảo nhất thời hiện ra trước mặt.
Văn tự được dùng chữ Khải viết, trên dưới ước chừng có hơn một ngàn chữ, công nghệ chạm khắc rất cao minh, chữ tuy nhỏ, cũng rõ ràng có thừa.
Nhưng mới vừa nhìn chữ khắc trên đồ vật đầu tiên, Diệp Thiên nhìn về phía Tả Gia Tuấn không giải thích được, hỏi:
- Tả sư huynh, Thi Sơn Lương là ai? Ở Hồng Kông ông ta rất có danh tiếng sao?
- Thi Sơn Lương? Này... Đây là người nào?
Trên mặt Tả Gia Tuấn lộ ra thần sắc hoang mang, trong miệng nhắc tới tên Thi Sơn Lương này, nhưng vẻ mặt của hắn hiển nhiên nói cho Diệp Thiên là hắn chưa từng nghe qua tên này.
Mặc dù là vài thập niên trước Tả Gia Tuấn mới đến Hồng Kông, nhưng hắn quan hệ đều là siêu cấp phú hào Hồng Kông, nhưng giờ phút này Tả Gia Tuấn vắt hết sức suy nghĩ, cũng không nghĩ tới có nhà giàu có nào là họ Thi ?
Phải biết rằng, thời gian Long huyệt mai táng không ngắn, cách nay ít nhất có một trăm năm mươi năm, nói cách khác, hậu nhân người trong mộ này, nhất định từng là đại phú đại quý.
Nhưng Tả Gia Tuấn nhìn lại những vị trùm Hồng Kông cận đại, cũng không có một người nào, không có một ai họ này, điều này làm cho hắn có chút vò đầu , nhìn Diệp Thiên nói:
- Tiểu sư đệ, Hồng Kông thật không có phú hào họ Thi, hay là trận pháp này không thể hiệu quả?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Không có khả năng, Thất Tinh pháp trận là bí mật không truyền của Ma Y nhất mạch chúng ta, vị tiền bối này nếu có thể bố trí được, nói vậy sẽ đợi cho trận pháp vận hành mới rời đi !
Cẩu Tâm Gia cùng Diệp Thiên lúc nói chuyện, Cẩu Tâm Gia thầm đọc chữ trên tấm bia, sắc mặt thỉnh thoảng biến ảo, nghe được hai người tranh luận, mở miệng nói:
- Hai người các ngươi đừng nói nhiều, qua xem này chữ trên này đi!
- Đại sư huynh, làm sao vậy?
Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn đồng thời nhìn về phía Cẩu Tâm Gia.
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, có chút thổn thức nói:
- Bố trí phong thuỷ âm trạch này, thật sự là tiền bối của chúng ta, mọi người xem hết sẽ biết.
- Hả?
Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn không lấy làm kỳ lạ, không còn tranh cãi nữa, mà cẩn thận nghiên cứu chữ trên tấm bia, những chuyện trăm năm xưa, trình hiện tại trước mặt hai người.
Thì ra, chủ nhân trong thạch quan này, thực sự không phải là thương nhân phú hào gì, mà một là thợ đá, ở vào tầng dưới chót nhất xã hội lúc ấy.
Khi Thợ đá tên là Thi Sơn Lương này hai mươi tám tuổi, cũng chính là năm , Hồng Kông do người Anh quốc thống trị địa vị, người Hoa xuống thấp.
Cũng may Thi Sơn Lương có một tài năng tạo hình đá, cuộc sống tuy rằng gian khổ, nhưng thật ra còn có thể duy trì được, ngẫu nhiên còn có thể nhận được công việc cải thiện đời sống.
Lẽ ra cả đời Thi Sơn Lương hẳn là cũng như người bình thường, nhưng là một việc thực ngẫu nhiên, thay đổi vận mệnh của hắn, không... Phải nói là thay đổi vận mệnh hậu nhân của hắn.
Ở năm , Thi Sơn Lương nhận một số công việc tạo hình, cuộc trao đổi này làm xong, có thể cho ba người nhà hắn mấy tháng không ngại áo cơm.
Ngay lúc đó Hồng Kông không có ý thức bảo vệ môi trường, ngư dân ven biển ăn hải sản, thợ đá tự nhiên là lên núi kiếm ăn , vời đến vài người, Thi Sơn Lương liền chuẩn bị lên núi chọn lựa vật liệu đá thích hợp.
Nhưng ngay khi đoàn người đi vào chân núi liền phát hiện ở trong bụi cỏ một ông lão vết máu loang lổ đang hấp hối, trên người có bảy tám vết đao chém.
Thi Sơn Lương tuy rằng chỉ là thợ đá ở vào tầng dưới chót xã hội, nhưng đáy lòng lại là vô cùng thiện lương, nhìn thấy ông lão nhân kia thê thảm như vậy, lập tức động lòng trắc ẩn, ngay cả đá cũng chưa chọn được, đã cõng ông lão về trong nhà.
Cha mẹ Thi Sơn Lương chết sớm, trong nhà chỉ có vợ và một con gái mười ba tuổi. Sau khi tự mình rửa sạch thân thể cho ông lão, lại bảp vợ giết chết con gà mái đang đẻ trứng duy nhất trong nhà.
Được Thi Sơn Lương tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, sát khí ông lão kia khôi phục thật nhanh, ba ngày sau đó có thể xuống đất đi lại, nửa ngày sau, cối xay ở trong tay hắn giống như không có gì.
Thi Sơn Lương lúc này cũng biết , chính mình cứu được một kỳ nhân, nhưng hắn không phải cái loại người cần thi ân cần báo đáp, hơn nữa chính mình lại không có cha mẹ, ông lão không nói rời đi, Thi Sơn Lương coi ông giống trưởng bối mà nuôi dưỡng.
Một năm sau, ông lão bỗng nhiên kêu Thi Sơn Lương vào trong phòng, báo cho hắn vợ hắn có đại nạn giáng xuống, hai ngày sau cũng sẽ bị chết, hắn cũng bất lực.
Quả nhiên, cách một ngày sau đó, vợ của Thi Sơn Lương vô bệnh mà chết, xong xuôi tang vợ, ông lão còn nói với Thi Sơn Lương một câu, nói cho hắn biết hắn đoản mạng, ngay bản thân cũng chỉ có ba năm dương thọ .
Dựa theo lời nói của lão nhân, nếu là trước khi hắn bị thương, còn có thể trợ giúp Thi Sơn Lương nghịch thiên cải mệnh, thêm được vài năm sống thọ, nhưng sau khi nguyên khí bị thương, lại không có khả năng ấy.
Thi Sơn Lương coi như là người lòng dạ rộng rãi, lúc ấy liền nói với lão nhân, hắn ra sao cũng không sao cả, cũng hi vọng lão nhân có thể làm cho hắn đời sau may mắn, được Phúc An Khang.
Lão nhân suy nghĩ thật lâu, đáp ứng yêu cầu của Thi Sơn Lương, nhưng báo cho Thi Sơn Lương, bởi vì hắn chỉ có một con gái, phúc khí này cũng chỉ phù hộ đến hậu bối của con gái hắn, mà hậu bối này cũng sẽ không tiếp tục họ Thi.
Thi Sơn Lương không suy nghĩ, mặc kệ hậu nhân họ gì, trong thân thể tóm lại là có huyết mạch của hắn là được, lập tức kiên định khẩn cầu lão nhân an bài cho hắn.
Từ sau ngày đó, trừ bình thường đón một số việc duy sinh, thời gian còn lại, Thi Sơn Lương đều giành kiến tạo ra thạch quan của mình, hai năm cuối cùng đã chế ra thạch quan.
Tới ba ngày trước khi đại nạn đến với Thi Sơn Lương, lão nhân dẫn hắn tới nơi phong thủy tốt, để cho hắn đào một cái hố huyệt trên mặt đất sâu năm thước, hơn nữa đem thạch quan để vào bên trong.
Làm xong tất cả chuyện này, chính như lời nói của lão nhân, trong vòng một đêm Thi Sơn Lương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ai cũng tra tìm không ra chết bởi vì lý do gì.
Bởi vì Thi Sơn Lương vốn hiền lành, hơn nữa láng giềng cũng cũng biết nguyện vọng của hắn, liền giúp đỡ lão nhân cùng con gái của hắn, đưa hắn đến an táng trong thạch quan đã đào xong.
Ở dưới văn bia, lão nhân để lại danh hào của mình, hắn họ Ly, tên là Nguyên Tử, đạo hiệu Ly Nguyên Tử, là môn chủ Ma Y nhất mạch đời thứ bốn mươi sáu.
Vì tránh né loạn lạc, Ly Nguyên Tử từ trong nước đi tới Hồng Kông, chính là hắn không nghĩ tới, có một môn phái đối địch cũng tránh họa mà đến đây.
So sánh với Ma Y nhất mạch thì không bằng, nhưng cái môn phái đó đệ tử đông đảo, sau một phen sinh tử chém giết, Ly Nguyên Tử tuy rằng giết hết đối phương, nhưng mình cũng bị trọng thương.
Văn bia cuối cùng, Ly Nguyên Tử để thư lại nói hắn dùng hết máu huyết suy diễn ra, hơn một trăm năm sau, sẽ có người trong môn phái chứng kiến bia này, một lần nữa tìm chỗ phong thuỷ tuyệt hảo mai táng cho người trong thạch quan, để đền ân cứu mạng của Thi Sơn Lương.
Xem đến đây, Diệp Thiên khiếp sợ và cũng tỉnh ngộ, bí ẩn lớn nhất trong Ma Y nhất mạch, cũng được giải.