- Khụ khụ.
Cát Lão Đại ho khan một tiếng, nói:
- Diệp gia, đây là thủ hạ của tôi phạm sai lầm, cho hắn chút khiển trách mà thôi.
- Thật ra ông cũng là người làm nghiêm luật, sao không áp dụng bản thân ?
Diệp Thiên trào phúng Cát Lão Đại một câu, cũng không còn để ý người trước mặt.
Phải biết rằng, bất kể thời gian nào, giang hồ đều là một hình thái thoát ly với xã hội bình thường, anh không thể dùng tiêu chuẩn pháp luật cân nhắc hành vi của bọn họ.
Đừng nói là hình phạt giống trước mặt này, cho dù chết vài người đó cũng là chuyện rất bình thường, quốc gia vài lần ra chính sách nghiêm, đều có ý nhằm vào đoàn thể này.
- Hương Đường này của ông cũng rất đầy đủ nhỉ?
Diệp Thiên liếc một cái toàn bốn vách tường tầng hầm, không khỏi có chút dở khóc dở cười, xem ra Cát Lão Đại này cũng là người biết tưởng nhớ ngày xưa, có thể có được nhiều hình cụ cổ đại như vậy.
- Diệp gia, trong bang bọn tiểu nhân thường xuyên phạm sai lầm, tôi cũng bất đắc dĩ.
Cát Lão Đại có chút bận tâm nhìn Lưu lão nhị trên cọc gỗ một cái, sợ hắn tỉnh lại, sau khi giải thích một câu, nói tiếp:
- Diệp gia chờ chút, tôi đi lấy tiền...
Cát Lão Đại nói chuyện, đi đến một cái giá gỗ để hình cụ sờ soạng, cũng không biết hắn di chuyển cái bộ phận gì, vách tường phía bên phải cọc gỗ, lặng yên không một tiếng động lộ ra một cái tủ sắt.
- Diệp gia, những số tiền khác tôi đều cất trong ngân hàng, mật mã là 219892.
Hai tay Cát Lão Đại giơ tay với két sắt cao ngang người, ngoài miệng tiếp tục nói:
- Mặt khác, mấy năm nay Cát mỗ cũng có chút của nổi, nguyện đưa toàn bộ cho Diệp gia, xin Diệp gia hãy tha cho, chuyện xử phạt cắt tay chân xin miễn cho?
Tiếng nói của Cát Lão Đại vô cùng thành khẩn, nhưng trên mặt Diệp Thiên, cũng lộ ra nét cười dữ tợn. Mấy chục năm hắn cùng tay chân của mình tích góp từng tí của cải một, làm sao có thể khinh địch, giao ra như vậy được?
Cát Lão Đại nhát gan là thật, nhưng con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, Diệp Thiên đưa ra điều kiện, đã vượt ra khỏi tâm lý của hắn, dẫn Diệp Thiên tới tầng hầm này, Cát Lão Đại muốn chơi trò cá cược lần cuối cùng.
Diệp Thiên có chút suy ngẫm nhìn lưng Cát Lão Đại, nói:
- Ồ, tha cho ông một cái mạng thật ra cũng không phải không được, nhưng xem ông thành ý như thế nào!
Trên thân người, đều có tồn tại khí chất của mình, giữa khí chất thường thường có thể cảm ứng lẫn nhau.
Mọi người có thể đều có thể nghiệm như vậy, tựa như là nếu ở trong đám người bạn chăm chú nhìn một người, người kia chỉ cần phản ứng bình thường, rất nhanh liền có thể cảm giác được ánh mắt của bạn mà quay sang nhìn, đây là một loại lực cảm ứng đối với khí chất.
Sát khí, đồng dạng cũng là loại một loại khí chất như thế này, khi nghĩ rằng người khác đang nhìn chằm chằm vào bạn, bạn thực dễ dàng có thể từ trong ánh mắt của người đó thấy được thiện ý hay là ác ý.
Sát thủ cao cấp, cho dù đứng ở trước mặt nhân vật mục tiêu, cũng sẽ không lộ ra chút sát khí, bởi vì điều này sẽ làm ảnh hưởng đến xác xuất ám sát thành công cuả hắn.
Năm đó khi Kinh Kha đâm Tần, nếu hắn lộ ra một tia sát khí, đã không thể kiên trì đến cuối cùng, sớm đã bị bọn thị vệ bắt lại.
Còn Cát Lão Đại tuy rằng cũng hiểu sơ thuật bói toán, nhưng hiển nhiên không rõ điểm này, hắn thậm chí không biết nội tâm của mình, sớm bại lộ trắng trợn ở trước mắt Diệp Thiên.
Sau khi đưa vào mật mã rườm rà, cùng một tiếng vang Răng rắc nhỏ, cửa két sắt bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, khi Cát Lão Đại mở két sắt ra, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi.
Do cho thân thể của mình che lấp két sắt, Cát Lão Đại cũng không lo động tác của hắn bị Diệp Thiên ở đằng sau nhìn thấy, sau khi mở két sắt, tay phải liền sờ soạng vào khẩu súng đặt ở ngăn thứ 3.
Tục ngữ nói thỏ khôn ở trong hang, nhưng con thỏ giảo hoạt hơn nữa, cũng có thể bị ngăn ở trong hang, súng trong tủ bảo hiểm, chính là một đường lui cuối cùng của Cát Lão Đại.
Khi Cát Lão Đại ở một chỗ trong thời gian lâu, đều cũng thường chà lau súng giấu ở nơi này, bảo đảm chắc chắn viên đạn đã lên nòng có thể bóp cò đi ra ngoài bất cứ lúc nào.
- Diệp gia, ngoài ba ngàn vạn, tôi còn có năm mươi thỏi vàng, đều là của ngài , hay là, ngài nghiệm kiểm hàng trước?
Tay phải nắm chặt cái chuôi khẩu súng ngắn 54 li lạnh lẻo, trên mặt Cát Lão Đại lộ ra một nụ cười, cao thủ giang hồ là như thế nào? Người trong Kỳ môn có năng lực thế nào? Ngay cả Đại Đao Vương Ngũ đều chết vì súng, hắn không tin người thanh niên phía sau có thể lì lợm thoát được.
Đặt súng lục sát ở trước ngực, Cát Lão Đại hơi hơi kéo xuống bên cạnh sườn, hắn muốn đợi Diệp Thiên tiến lên xem két sắt, sẽ một phát đánh gục.
Nhưng khiến Cát Lão Đại cảm thấy kinh ngạc chính là, Diệp Thiên cũng không đi tới, trong lòng căng thẳng, Cát Lão Đại mạnh mẽ quay người lại, nâng súng bắn một phát về Diệp Thiên.
Ngay khi Cát Lão Đại xoay người, một ánh sáng từ trên trong lòng bàn tay Diệp Thiên rời khỏi tay, cơ hồ ngay khi Cát Lão Đại bóp cò, lập tức cắm ở cổ tay phải của hắn.
- Đoàng!
Một tiếng súng nặng nề vang lên, nhất là trong tầng hầm ngầm, lại càng làm đau màng nhĩ.
Theo tiếng súng vang, Lưu lão nhị bị trói buộc ở trên cọc gỗ run rẩy thanh tỉnh lại, bởi vì phát súng vừa rồi của Cát Lão Đại, đã bắn vào trên đùi của hắn.
Nhìn thấy đã bắn chệch , Cát Lão Đại cố nén đau nhức nơi tay phải, cúi người chuẩn bị dùng tay trái nhặt lên khẩu súng rơi trên mặt đất.
Nhưng ngay khi tay trái Cát Lão Đại bắt lấy cái chuôi súng, một cái chân to dẫm lên tay hắn, "Răng rắc" một tiếng, gân cốt tay trái của Cát Lão Đại tất cả đều gãy ra.
- Á... á!
Đau đớn kịch liệt khiến Cát Lão Đại nhịn không được kêu lên thảm thiết, nhưng hiệu quả cách âm của mật thất này của hắn thật tốt, dù là hắn kêu phá giọng, cũng khỏi phải nghĩ sẽ truyền được ra bên ngoài một âm thanh nào.
- Muốn giở trò với tôi, ông thật sự còn chưa đủ tư cách!
Từ khi Diệp Thiên chừng mười tuổi đã được đi các nơi trên giang hồ, đối với loại người ngoài miệng kêu ông nội, trong lòng ngầm ngầm hạ dao găm hắn thấy nhiều rồi, chiêu thức ấy của Cát Lão Đại, làm sao có thể giấu được hắn?
Tâm hận Cát Lão Đại ác độc, sau khi làm đứt tay hắn, Diệp Thiên cũng không dừng động tác, ngay khi Cát Lão Đại quay cuồng trên mặt đất, hai chân đồng thời dẫm lên, dẫm nát bắp đùi hai chân hắn.
Hai cước này giẫm xuống, Cát Lão Đại còn đang kêu thảm, nhất thời liền giống như gà trống bị siết cổ, hét lên thống thiết, cả người đều ngất đi.
- Không biết sợ là gì cả!
Đối với người như Cát Lão Đại, trong lòng Diệp Thiên căn bản sẻ không có chút tình cảm thương hại nào, dùng gót chân đá một cái, đá thân thể hắn tới bên cạnh cọc gỗ, cũng dọn đường cho Diệp Thiên xem kỹ két sắt.
- Thật là không có nói láo à?
Diệp Thiên nhìn thấy đầu tiên ở trong tủ bảo hiểm là một ít vàng, mỗi một thỏi đều chừng ba trăm gram, đúng là vàng thỏi như trước giải phóng thường lưu hành.
Năm mươi thỏi vàng hình cá, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, tối thiểu cũng giá trị hơn một trăm vạn.
Ngoài số vàng này, két sắt còn đặt một số trang sức linh tinh như dây chuyền vàng, mặt khác còn có những tập đôla và nhân dân tệ dày cộp, Diệp Thiên đại khái nhìn thoáng qua, hẳn là cũng đến mấy chục vạn.
Xem kỹ mấy tầng mặt trên két sắt, Diệp Thiên đưa tay xuống kéo mặt ngăn kéo, tủ sắt loại này, vật trân quý nhất thường thường đều là giấu ở dưới.
- Cứu... Cứu mạng!
Đang chuẩn bị mở ra ngăn kéo, một cái thanh âm yếu ớt rơi vào trong lỗ tai Diệp Thiên, quay đầu nhìn lại, thì ra người hôn mê trên cọc sắt đã tỉnh dậy.
- Ngươi là ai?
Diệp Thiên khiển trách Cát Lão Đại, cũng không có nghĩa là hắn còn rỗi rãnh để ý chuyện vặt, người trên cọc gỗ đó chết sống có quan hệ gì với hắn đâu?
- Ông nội, tôi ... Lưu... Lưu, lão Nhị!
Lưu lão nhị vốn muốn kêu Diệp gia, nhưng khàn khàn trong cổ họng, thanh âm phát ra liền biến thành ông nội, dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng Lưu lão nhị đã nói ra tên mình.
- Ngươi... Ngươi là Lưu lão nhị?
Diệp Thiên nghe vậy nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới người trước mặt này không giống người không ra quỷ, lại có thể chính là Lưu lão nhị?
Diệp Thiên cũng bất chấp Lưu lão nhị máu đen đầy người, tay phải đỡ tại bụng của hắn, khí cơ thả ra, nhất thời cảm thấy sát khí trong cơ thể hắn mà chính mình lưu lại.
- Mẹ nó, thực không phải là người, đối với người của chính mình cũng ác như vậy?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, hút hết sát khí trong thân thể Lưu lão nhị ra, tay trái bên cạnh người hắn vẽ một cái, dây thừng được ngâm qua nước nhanh chóng đứt ra.
Nhưng hai chân Lưu lão nhị sớm đã không thể đỡ thể trọng hắn, dây thừng vừa cởi bỏ, cả người đều xụi lơ ở trên mặt đất, rơi đúng vào trên người Cát Lão Đại đã hôn mê.
- Ôi... Ôi Ôi…
Xuyên qua nơi cặp mắt bị đánh thành một cái khe hở hẹp, Lưu lão nhị thấy rõ người dưới đất, hơi thở nhất thời trở nên dồn dập.
Nghĩ chính mình đến mấy ngày nay sở thừa nhận tra tấn, Lưu lão nhị cũng không biết khí lực từ đâu tới đây, trong miệng phát ra tiếng hét giống như dã thú gào thét, một phát cắn lấy cổ Cát Lão Đại.
- Bỏ ... Bỏ tôi ra!
Trong hôn mê Cát Lão Đại cảm giác được chỗ cổ truyền đến sự đau đớn, sau khi từ từ tỉnh dậy, phát hiện trên người hắn, một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đang nằm, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, muốn nâng tay đẩy người này xuống dưới.
Nhưng Cát Lão Đại nâng lên hai tay mới phát hiện, hai tay mềm nhũn, căn bản là không nghe hắn ra lệnh, mà người kia đồng thời lại vẫn há mồm to nuốt máu tươi của hắn.
Cảm giác được trên cổ nóng lên, trước mắt Cát Lão Đại hiện ra một sắc hồng, khí lực cả người giống như là thủy triều dâng, cũng cắn vào động mạch chủ trên cổ đối phương.
Lúc này Cát Lão Đại cũng nhận ra người kia là ai, trên mặt lộ ra nụ cười thảm, trong miệng hộc ra, phun bọt máu, thì thào lẩm bẩm:
- Báo ứng, đây... chính là báo ứng!
Ghé vào trên người Cát Lão Đại , Lưu lão nhị sớm đã đánh mất lý tính, ngốn từng ngụm máu tươi lớn lên kẻ thù, trên mặt của hắn cũng lộ ra một vẻ tươi cười thỏa mãn, biểu hiện hai người, làm không khí trở nên quỷ dị vô cùng.