- Cám... Cám ơn người...
Diệp Thiên cố nhịn, nghẹn mặt đỏ bừng, vẫn không thể nào hô lên tiếng Mẹ, nhưng ánh mắt Diệp Thiên đã đỏ lên, từ nhỏ chưa được nhận tiền mừng tuổi, tay phải hắn gắt gao nắm lấy bao tiền lì xì.
Đứng ở một bên, Vu Thanh Nhã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thiên, cũng là có chút thương cảm, nhẹ nhàng kéo tay trái Diệp Thiên, cùng hắn cúi xuống thật sâu trước Tống Vi Lan.
- Được ... con ngoan, phải.. là mẹ có lỗi với các con!
Nghe thấy đến cuối cùng con trai vẫn không hô lên cái từ chờ đợi đã lâu kia, trên mặt Tống Vi Lan có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nở nụ cười, nói:
- Sau này, hàng năm mẹ đều cho con tiền mừng tuổi, cũng hi vọng hai người các con có thể hạnh phúc vui vẻ!
- Cám ơn!
Diệp Thiên có chút chán nản dẫn Vu Thanh Nhã trở về, hắn cũng không biết vì sao mình không kêu được tiếng mẹ này? Phải biết rằng, hôm nay hắn đã chuẩn bị tâm lý một ngày rồi.
- Diệp Thiên, không có chuyện gì, sau này anh gọi cũng được!
Chứng kiến vẻ mặt buồn nản của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nói khuyên nhủ, tuy rằng một năm này cô và Diệp Thiên bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai hiểu tâm tình Diệp Thiên bây giờ hơn cô.
Từ khi lên tiểu học, Diệp Thiên cũng rất sợ tết, có một năm cha của Vu Thanh Nhã mời hai cha con Diệp Thiên về trong nhà ăn tết, ai ngờ cơm còn chưa ăn, Diệp Thiên liền chạy mất, mãi cho đến Mùng 3 Tết mới trở về.
Tuy rằng Diệp Thiên nói là đã đi lên núi với sư phụ, nhưng Vu Thanh Nhã biết, Diệp Thiên là không muốn chứng kiến người khác một nhà sum họp hạnh phúc, gợi lên tưởng niệm đối với mẹ.
- Cám ơn em, Thanh Nhã …
Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Một năm nay anh thật sự bận quá, không thể ở cùng em nhiều, đợi đến hết Tết, anh trang hoàng xong nhà ở Hồng Kông, nơi đó sẽ là phòng tân hôn cho chúng ta được không?
- Ai nói muốn gả cho anh sao?
Vu Thanh Nhã có chút giận dữ vỗ một cái ở vai Diệp Thiên, tuy rằng hai người đã đính hôn, nhưng năm nay chưa về chúc Tết. Cô bị mẹ mắng một trận ở trong điện thoại.
- Không lấy chồng cũng không được, người con gái tôi đã hôn, không ai muốn nữa rồi!
Diệp Thiên cười kéo lấy eo Vu Thanh Nhã, hung hăng hôn một cái ở môi cô, khiến Vu Thanh Nhã thét một tiếng kinh hãi, đến khi thấy ánh mắt của mọi người, nhịn không được dậm chân đi đến hậu viện.
Cười hề hề một cách mờ ám, Diệp Thiên ưỡn cao ngực chắp tay hướng bốn phía, rồi chạy đuổi theo, trung viện nhất thời truyền đến một trận cười vang.
Lúc tám giờ, người một nhà vây quanh trước TV xem tiết mục cuối năm.
Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên Tống Vi Lan xem loại tiết mục này. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ và bài hát mừng năm mới vang lên, Tống Vi Lan nhịn không được chảy nước mắt.
Thấy cảnh như vậy, mọi người trong phòng thực ăn ý lui hết ra ngoài, đem không gian nhường lại cho vợ chồng cách xa nhau hơn hai mươi năm mới được ở cùng một chỗ.
- Nha đầu lười, dậy rồi à?
Sáng sớm luyện công trở về, Diệp Thiên thấy lông mi Vu Thanh Nhã động động, biết cô đã tỉnh, cố ý đi đến gần hôn một cái. Kinh hãi Vu Thanh Nhã vội vàng mở mắt.
- Không thích, lạnh, tay anh thật lạnh !
Nhìn thấy Diệp Thiên đưa hai bàn tay to vào trong chăn mền, Vu Thanh Nhã vội kéo vạt áo xuống, chính là sức của cô chung quy không lớn như Diệp Thiên, bị đôi bàn tay kia đi vào.
Nhưng tay Diệp Thiên cũng rất ấm áp, chạy ở trên người Vu Thanh Nhã, khiến cơ thể cô cũng nóng lên, hơi thở trở nên dồn dập.
- Không được, Diệp Thiên, không được!
Thanh âm của Vu Thanh Nhã tuy rằng không lớn, nhưng thực kiên quyết, Diệp Thiên cười khổ rút tay ra. Nói:
- Vợ, chừng nào thì em mới bằng lòng cho anh?
Tuy nói người tu đạo cần thanh tâm không ham muốn, nhưng đạo sĩ dù sao không phải hòa thượng, Diệp Thiên vẫn có nhu cầu, mỗi lần nghe được Từ Chấn Nam thổ lộ hắn và Vệ Dung Dung như thế nào như thế nào, Diệp Thiên đều hận đến ngứa hàm răng.
- Anh ... anh còn chưa cầu hôn em đâu.
Vu Thanh Nhã giảo hoạt nở nụ cười.
Diệp Thiên vỗ đầu một cái. Hối hận không thôi nói:
- Hả... Bởi vì điều này sao? Hay là... bây giờ anh cầu hôn em thì thế nào?
- Bây giờ đương nhiên không được, anh đúng là đầu gỗ, một chút lãng mạn cũng không biết.
Vu Thanh Nhã tức giận trừng mắt liếc Diệp Thiên một cái, cô cũng không biết làm sao lại yêu người này, không biết làm cho con gái vui vẻ không nói, còn thường xuyên gây ra tức giận cho mình.
- Được, anh nhất định cho em một nghi thức cầu hôn lãng mạn nhất!
Trong lòng Diệp Thiên suy nghĩ, sau này gặp lại Từ Chấn Nam, có nên lãnh giáo hắn mấy chiêu hay không, kể ra thì hắn thật không biết cái gì gọi là lãng mạn?
Ở kinh thành sinh sống đã nhiều năm, Diệp Thiên cũng có chút vài người cần đi lại, Mùng Một đến Mùng ba mấy ngày nay, hắn đã đến nhà Vệ Hồng Quân và Cát chủ tịch chúc tết, cũng rất bận rộn.
Mùng 4, Phong Huống và vợ con đến kinh thành, điều này làm cho Diệp Thiên vui mừng không thôi.
Phải biết rằng, từ năm Diệp Thiên mười tuổi, chủ yếu đều ăn Tết ở nhà Phong Huống, quan hệ hai nhà so với thân thích còn hơn thế!
Vài ngày sau, Diệp Thiên và cả nhà Phong Huống du ngoạn khắp các thắng cảnh của Bắc Kinh, mãi đến mười lăm tháng giêng, sau khi đưa bọn họ trở về, Tân niên xem như đã qua rồi.
Qua mười lăm tháng giêng lúc, Diệp Thiên cùng mẹ đi tới Vạn Tuế đường.
Tuy rằng Tống Hạo Thiên đã lui xuống, nhưng lực ảnh hưởng nhất thời chưa biến mất, cho nên ngày hội giống như là ngày Tết, dùng từ đông như trẩy hội để hình dung chỗ ở của ông ta tuyệt đối không là quá.
Ngoài người nhà vãn bối, còn có những quan chức Tống Hạo Thiên từng dẫn dắt, đạt đến địa vị nhất định, đương nhiên đều muốn đến thăm lãnh đạo cũ, mỗi ngày người ra vào không ngừng.
Tính khí Tống Vi Lan khá điềm tĩnh, đối với vãn bối của Tống thị ở quốc nội cũng không có nhiều cảm tình, nên luôn luôn tránh ở trong Tứ Hợp Viện của Diệp gia, mãi đến hết Tết, lúc này mới mang con đến thăm cha già.
- Nơi này và nhà giam cũng không khác lắm!
Đi qua tầng tầng cảnh vệ, tiến vào đến Tứ Hợp Viện rất rộng, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Nơi này phong thuỷ mặc dù dù không tồi, nhưng tuổi ông ấy quá lớn, ở nơi này cũng không thích hợp.
- Sao lại không thích hợp? Mỗi ngày trồng hoa cỏ, viết bút lông, ngày qua không biết thích thú thế nào đâu!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, mới vừa từ trong nhà đi tới, Tống Hạo Thiên không khỏi nhíu lông mi, không biết vì sao, cả đời này đã trải qua không ít vinh nhục hưng suy, dường như ông lão có chút tương khắc trời sinh cùng với Diệp Thiên.
- Ông …
Diệp Thiên mới vừa định phản bác, nhưng thấy Tống Hạo Thiên trước mặt, so với một tháng trước tựa hồ lại già đi rất nhiều, lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở về.
- Diệp Thiên, nơi này của ông ngoại con có cái gì không tốt, con nói nhanh lên!
Trong khoảng thời gian này, tiếp xúc với con nhiều, Tống Vi Lan cũng biết con của bà thật có chút không giống thường nhân, cho nên nghe được Diệp Thiên nói nơi này không tốt, trong lòng nhất thời căng thẳng.
- Vi Lan, đừng nghe tiểu tử này nói lung tung, tổ tông nhà ta từng ở qua, có thể không tốt sao?
Tống Hạo Thiên lộ ra khinh thường trên mặt, mắt liếc nhìn về phía Diệp Thiên, nhưng trong lòng ông ta cũng là có chút bồn chồn, dù sao khả năng của Diệp Thiên không thể so với thuật sư bình thường trong kỳ môn.
- Hắc hắc, đừng dùng phép khích tướng, cháu không thích!
Nhìn thấy tâm tư của mình bị Diệp Thiên nhìn thấu, Tống Hạo Thiên không khỏi "Hừ" một tiếng, quay đầu không nhìn Diệp Thiên nữa, người ta thường xuyên nói đến nhi đồng "già", lại đúng là tính tình Tống Hạo Thiên hiện tại.
- Được, cháu sẽ nói một chút nhé!
Cùng Tống Hạo Thiên đấu miệng vài câu, Diệp Thiên nói:
- Nơi này phong thuỷ là không tồi, tụ gió giấu khí, nhưng ông lớn tuổi rồi, một mình ở một loạt phòng như thế này, lại quay về phía một cái sân lớn như vậy, khó tránh sẽ mất máu…
Mỗi người, tự thân đều có khí chất độc đáo, thân thể cường tráng thì khí chất cường thịnh, thân thể suy yếu thì khí chất suy yếu, cho nên khí chất theo người tuổi thọ, sẽ từ cường thịnh từng bước đi đến suy yếu.
Loại biến hóa này, là quy luật tự nhiên không thể nghịch chuyển, cho dù là Diệp Thiên cũng bất lực, nhưng phong thuỷ dương trạch, lại có liên quan rất lớn cùng việc mất khí chất một người.
Rất nhiều người cũng biết, phòng ngủ không nên có diện tích quá lớn, chính là phòng ngủ đế vương thời cổ đại, thường thường cũng không cao hơn hai mươi thước vuông, đây là bởi vì khi người ngủ, khí chất sẽ không tự nhiên bị mất đi!
Nếu phòng ngủ diện tích rất lớn, khí huyết tràn ra đi, sẽ rất khó thu hồi lại, lâu dần, cơ thể người liền bị thiếu hụt khí, vô lực, xanh xao vàng vọt.
Còn phòng của Tống Hạo Thiên, hợp với tam gian diện tích tăng lên chừng bốn năm mươi thước vuông , hơn nữa hai gian khác đều không có người ở, tuy rằng mỗi gian đều có vách tường cách nhau, nhiều ít vẫn sẽ hấp thu một ít khí huyết Tống Hạo Thiên phát tán ra ngoài, sinh ra một ít sát khí.
Nếu đổi thành người thanh niên khí huyết thịnh vượng, đương nhiên không có vấn đề lớn gì, nhưng đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, cũng cực kỳ bất lợi với sức khỏe của ông ta.
Nghe được Diệp Thiên giải thích, Tống Hạo Thiên không nói gì, kỳ thật một mình ở nơi này, hắn cũng cảm giác được có chút vắng vẻ, nhưng cả đời thế lực mạnh, cũng không muốn cho con gái đến ở.
- Cha, hay là con đến ở cùng cha một thời gian ngắn nhé?
Tống Vi Lan có chút đau lòng đỡ cha già, không quan tâm trước kia hai người có bao nhiều khúc mắc, kia đều là chuyện quá khứ , hiện tại Tống Hạo Thiên, chỉ là một người cha già nua mà thôi.