Sau khi thổn thức một lúc, mấy người rời khỏi phòng, Tả Gia Tuấn lái xe chở Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, Liễu Định Định và Chu Khiếu Thiên đi riêng một xe theo ở phía sau, đi thẳng đến địa điểm xảy ra sự cố.
Lái xe chạy nhanh ra khỏi khu biệt thự, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
- Tiểu sư đệ, đệ là người xem sát khí kia trước, hay là đệ đến thăm dò chỗ đấy trước đi.
Mặc dù Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia cũng giúp những người "trúng tà" trừ tà trong cơ thể, nhưng loại tà khí này ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, những người này nói không chừng phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian mới có thể bình phục được.
Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
- Vẫn phải xem từ bên kia, xem xong rồi nói sau.
Nơi Tả Gia Tuấn sống cách ngôi nhà cao cấp ở lưng chừng núi cũng không xa, chỉ tầm 20 phút là tới, xa chạy vào lưng chừng núi, bên trái có một lối rẽ, chính là nơi thông với con đường mà Diệp Thiên muốn bố trí phong thủy.
- Dừng lại, ở đây đi.
Khi xe đi vào khu công trình đang thi công bị phá hủy tanh bành, Diệp Thiên dừng xe, Tả Gia Tuấn quẹo tay lái, dừng xe ở bên lề đường.
- Chuyện này là ai làm vậy chứ?
Nhìn thấy gỗ, ngói nát vụn trên mặt đất và một cái hố sâu to hơn 3m ở gần đấy, Diệp Thiên không thể không nhíu mày, đây căn bản không phải việc có thể làm được.
Phải biết rằng, rất nhiều đội thi công công trình hiểu rõ được quy cách, giống như thợ mộc, thợ đá trước đây, thật sự đều hiểu ít nhiều về hạng mục công việc.
Ví dụ như thợ ống mực, tục truyền là do Lỗ Ban phát minh ra, ống mực nối với dây mực, chính là đồ phá âm khí cực tốt.
Trong truyền thuyết rất nhiều cái gì mà như ác quỷ, cương thi trong quan tài, chỉ cần bạn vòng dây mực quanh quan tài, thì chúng đừng hòng có thể đi từ trong đó ra ngoài, bởi vì ống mực là một đường thẳng, được xưng là vật chính trực nhất trên thế giới.
Mà người đào cái hố kia, thường thường là ở thời cổ đại, dùng gạo để trừ tà, nếu như trừ tà ở nhà cũ, càng phải dỡ các vật trên xà nhà xuống cất kĩ, lấy nến thơm vật dễ cháy để cầu cho công trình bình an.
Nhưng xuất hiện trước mặt Diệp Thiên là một công ty, lại là hình dáng ngổn ngang, nơi nơi đều là gỗ mục bốc mùi nấm mốc.
Tuy rằng bây giờ là giữa trưa, nhưng đứng bên trong một đống hoang tàn đổ nát này, vẫn khiến người ta cảm thấy âm khí, dường như mặt trời trên bầu trời kia, tựa hồ như không ở cùng một nơi.
- Đây là thứ mà những người dân trong thôn làm ra, những công trình nhỏ như vậy lúc đó ta không để ý, ai mà biết được họ lại lỗ mãng như vậy chứ?
Nghe thấy Diệp Thiên chất vấn, Tả Gia Tuấn cười khổ, với thân phận của ông ta, dĩ nhiên là không thể cả ngày đứng ở đây để canh chừng công trình được, như việc phá bỏ và rời đi nơi khác như công trình này, đều là công ty xây dựng làm.
Nhưng mà những người trong thôn chài lưới này cũng nhìn thấy cơ hội, khoanh lại vùng đất này do họ thi công.
Tục ngữ nói rồng khỏe cũng khó mà trấn áp được rắn độc, hơn nữa thời gian cần cho phá bỏ và dời đi nơi khác cũng không nhiều, công ty xây dựng cũng chuyển cho bọn họ, đó mới là tai họa phát sinh sau này.
- Ầy, không đúng, hình như không phải việc của tòa nhà.
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên tâp trung vào cái hố lớn có bề rộng dài bảy tám thước, sâu hai ba mét. Trong hố phát ra một tiếng thét kinh hãi, bước nhanh đi tới.
Hồng Kong mưa nhiều, vào mùa đông cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian từ khi đào cái hố này đến bây giờ cũng phải mưa vài trận, trong hố tràn đầy nước, trên mặt nước còn trôi một ít gỗ vụn.
Đến nỗi những hài cốt này sớm bị các cơ quan chức năng thu cất rồi, hiện nay trước mất là muốn kiểm tra hơn nữa về hài cốt, để điều tra rõ nguyên nhân gây ra cái chết của bọn họ.
Tả Gia Tuấn đi đến bên cạnh Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, hố này bọn ta đã điều tra qua rồi, chỗ sâu nhất là 3m.
- Đại sư huynh, huynh thấy thế nào?
Diệp Thiên quay mặt nhìn sang Cẩu Tâm Gia.
Cẩu Tâm Gia nhíu mày nói:
- Cái hố này có vẻ hơi kì quái, lẽ ra sau khi hài cốt bị đưa ra, thì âm khí của nó không nên còn nặng như vậy, ta có cảm giác như dưới này vẫn còn một huyệt sát khí nữa.
Sát khí bên trong đống hoang tàn này, càng chứng tỏ là do phát ra từ cái hố này, Cẩu Tâm Gia cũng từng đọc "Độ nhân kinh", chỉ là hiệu quả của nó không được như ý muốn cho lắm.
Trong thời gian Cẩu Tâm Gia tụng kinh, những sát khí này sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng sau khi ông ta dừng lại thì sát khí này lại ngưng kết lại, giống như trong hầm kia là một chỗ huyệt âm thông thường.
Cũng không phải nói là Cẩu Tâm Gia không có cách nào, nếu có thể mất thời gian lập đàn có được bảy bảy bốn chín ngày, thì coi như là chỗ huyệt âm này có thể bị trấn áp.
-Diệp Thiên, ta nghe những người già trong thôn nói, thực ra những người đào hố chết kia, không phải là chết ở đây, mà là chết sau khi được thầy phong thủy xem qua, sau đó mới dời tới.
Âm thanh của Cẩu Tâm Gia chưa dứt, Tả Gia Tuấn đã bổ sung.
Quan điểm của ông và Cẩu Tâm Gia giống nhau, bời vì âm huyệt là nơi tốt để mai táng người chết, coi như đây là những xác chết vô danh đi, cũng là mang Phúc Trạch đến cho họ.
- Không phải âm huyệt, âm huyệt sẽ dung hợp giữa sát khí và sự phẫn nộ, hình thành nên khí may mắn, từng bước từng bước chuyển hóa âm khí oán hận mà người chết mang lại, tuyệt đối không vì để cho họ lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà dẫn đến tà khí bám vào người.
Diệp Thiên lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ của hai sư huynh, đi vòng quanh miệng hố một hồi rồi nói:
- Sư huynh, đi thôi, chúng ta đi đến những ngư dân trong làng xem sao.
- Sao thế? Có manh mối gì sao?
Cẩu Tâm Gia liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, lại có vẻ không tin lắm, ông ta tinh thông trận đồ chi đạo, lại gắn bó với phong thủy, trong lòng chắc chắn rằng nơi đây chính là huyệt đạo.
- Rất khó để nói, chúng ta cứ đi qua đấy xem trước đã.
Diệp Thiên cũng không phải cố tình úp mở không nói, mà bây giờ cũng không chắc chắn lắm.
Tả Gia Tuấn lới xe đi về phía bờ biển, khi còn cách biển khoảng trăm mét thì ngửi thấy hương vị của biển, còn có một sân chơi ven biển hiện đại hiện ra trước mắt họ.
Nhưng nước ở đây mặc dù trong xanh nhưng lại không có một bóng người, thậm chí các cơ sở vật chất ở đây còn có vẻ cũ nát, đối với nơi được coi như tấc đất tấc vàng, du khách đông như mắc cửi ở Hông Kong mà nói, thì cảnh tượng này thật hiếm thấy.
Từ sân chơi ven biển quẹo phải thì có một con đường, tiếp tục đi về phía trước khoảng năm sáu trăm mét thì có một làng chài có tầm trăm hộ sinh sống.
Vào những năm trước ở Cảng Đảo Hồng Kong, những làng chài như vậy có rất nhiều, giống như Nam Nha Đảo mà minh tinh màn bạc nổi tiếng Châu Nhuận Phát sinh sống, những ngư dân này chủ yếu sống dựa vào nghề đánh cá, nhưng đến bây giờ thì đổi lại là vì đây đã trở thành nơi du lịch nghỉ dưỡng.
- Ông Tả đến rồi, còn có ông râu bạc đến nữa!
Tả Gia Tuấn cùng Cẩu Tâm Gia vừa bước xuống xe, mấy đứa trẻ trong thôn liền vây lại xung quanh, còn mấy đứa lớn tuổi hơn một chút thì chạy về trong làng báo tin.
- Tả đại sư, ông đến rồi, mời ông đi vào trong…
Không đợi cho mấy người Diệp Thiên đi vào thôn, mấy người già trong làng đã nghênh tiếp với thái độ vô cùng cung kính.
Phải biết rằng, khi mấy trai tráng trong làng bị trúng tà khí, sau khi đưa đến bệnh viện thì các bác sĩ đều nói vô phương cứu chữa, may mà có Tả Gia Tuấn và ông già bên cạnh ông ta ra tay thì e rằng mấy người kia lành ít dữ nhiều.
Tả Gia Tuấn cười cười nói:
- Thôn trưởng Ngô, không cần khách khí, tôi đến xem bọn họ thế nào rồi, mấy ngày nay có gặp lại chuyện gì nữa không?
- Không có, hồi phục rất tốt, đều có thể ra khỏi giường được rồi, việc này thực sự phải cảm ơn Tả đại sư rồi.
Cụ già đứng đầu đáp lại một câu sau đó đá cậu bé tầm mười tuổi nói:
- Bảo bà cháu mang hết số hải sản đánh bắt được sáng nay ra đây, tối nay chúng ta đãi khách quý.
Tả Gia Tuấn vội vàng ngăn:
- Đừng, thôn trưởng Ngô, tôi chỉ đến xem chút rồi đi, còn có chuyện khác phải làm nữa mà.
- Như vậy không được.
Thôn trưởng Ngô cũng không khách khí, giữ Tả Gia Tuấn lại nói:
- Tả đại sư, ông xem, nếu như sự việc xảy ra nơi này của chúng tôi không được giải quyết, thì người trong làng cách cả trăm mét cũng không dám ra khỏi cửa, rất hi vọng ông có thể giúp đỡ nhiều hơn, loại trừ tất cả đi.
Người sống trong làng chài này mà muốn ra ngoài thì phải đi qua một con đường duy nhất kia, nhưng vì chuyện vừa xảy ra, nên trong lòng họ đều cảm thấy hủng hoảng, tự nguyện chèo thuyền đi vòng quanh đại dương chứ cũng không ở lại nơi này.
Đối với một làng chài không giàu có mà nói thì tình huống này khiến cho họ đã nghèo lại càng nghèo hơn, vốn dĩ một thôn có hơn trăm hộ, bây giờ chỉ còn lại vài chục hộ mà thôi.
Là trưởng thôn đức cao vọng trọng, thôn trưởng Ngô luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, không ít lần chạy đến các quan ngành liên quan, nhưng không ai có thể tìm ra được cách giải quyết.
Cho nên như thôn trưởng Ngô thấy thì chỉ có "Tả đại sư" đây là vị cứu cánh cho thôn, chỉ ông mới có thể hóa giải được tình trạng của vùng đất hung mà thôn gặp phải.
- Thôn trưởng Ngô, con đường này là do tôi đề nghị thi công, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng…
Khi Tả Gia Tuấn nói đã liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nhìn thấy cậu hơi hơi gật đầu mới nói tiếp:
- Ông yên tâm, không lâu sau nơi này sẽ trở về nguyên trạng như trước thôi, sẽ không tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân ở đây nữa đâu.