Đào Sơn Dịch rời đi không lâu, Tả Gia Tuấn liền về tới biệt thự, so sánh với mặt sắc khó coi của Diệp Thiên thì Tả đại sư hôm nay có thể nói là đường làm quan rộng mở, rất nổi bật.
Sau khi Diệp Thiên đấu pháp thắng và lặng lẽ rời đi, Tả Gia Tuấn nhất thời bị các siêu cấp phú hào vây lại.
Có người mời xem phong thuỷ, cũng có người cầu xin hắn đoán chữ xem bói, tóm lại chính là yến hội của Tả Gia Tuấn hôm nay, các đại phú hào tiền tỉ cũng đều bị mờ đi.
Mà đồng nghiệp trong nghề phong thủy của Hồng Kông, vừa nghe đến Thái Dương Thu nói rằng bọn hắn sẽ phục tùng Tả Gia Tuấn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lại càng ra sức nịnh hót, thổi phồng Tả Gia Tuấn giống như đã thành đại sư phong thủy đệ nhất đương thời.
Cũng may đầu óc của Tả Gia Tuấn còn không mất lý trí, biết được còn có hai người hơn xa hắn là sư huynh đệ của hắn, nhưng vẫn bị mọi người chuốc không ít rượu, cách thật xa có thể ngửi được mùi rượu.
- Nhị sư đệ, hôm nay uống không ít nhỉ?
Nhìn thấy Tả Gia Tuấn đã có vài phần say rượu, Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, nói:
- Tới gặp Hoài Cẩn lão đệ đi, nhưng đệ cần gọi là huynh !
Nghe lời nói của Cẩu Tâm Gia, cảm giác say của Tả Gia Tuấn nhất thời thanh tỉnh vài phần, hít vào một hơi thật sâu, bốn phía quanh thân thể của hắn nhất thời tràn ngập một mùi rượu, chính là bị hắn đẩy trong cơ thể ra.
Sau khi mùi rượu được bức ra, Tả Gia Tuấn đi đến trước mặt Nam Hoài Cẩn, chắp tay cúi người xuống hành lễ , trong miệng nói nói :
- Nam huynh, chúng ta quen biết hơn hai mươi năm, mà thật không biết chúng ta còn có quan hệ sâu xa, hoan nghênh đến Hồng Kông!
Tả Gia Tuấn bái Lý Thiện Nguyên là sư phụ, đúng thời gian quốc nội có cuộc vận động năm đó, đối với những người bà con, bạn bè ở nước ngoài vốn rất kiêng kị, cho nên ngoài đề cập với hắn về đại đệ tử ra, Lý Thiện Nguyên cũng không có nói về Nam Hoài Cẩn.
Đương nhiên, tới niên đại mà Diệp Thiên sống, cũng tương phản hoàn toàn cùng khi đó, nhà ai nếu có người bà con họ hàng, bạn bè ở nước ngoài, hận không thể làm cho mười dặm bát hương mọi người cũng biết. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiên biết đến Nam Hoài Cẩn.
Nam Hoài Cẩn nâng cánh tay phải gầy gò, kéo nhẹ tay Tả Gia Tuấn một chút, cười nói:
- Tả lão đệ, năm đó ta hỏi đệ có phải theo Ma Y nhất mạch hay không? Đệ giấu diếm thật là nhanh!
Nam Hoài Cẩn biết thật nhiều về Ma Y nhất mạch, năm đó nhìn thấy Tả Gia Tuấn xem bói, liền hoài nghi hắn có quan hệ cùng Ma Y nhất mạch, từng dò xét qua.
Nhưng khi đó Tả Gia Tuấn đến Hồng Kông không bao lâu, thái độ rất cẩn thận, tìm lý do che dấu đi, trong giang hồ hỏi truyền thừa người khác chính là tối kỵ, lúc đó Nam Hoài Cẩn sẽ không tiếp tục hỏi tới.
Bị tay phải Nam Hoài Cẩn giữ không thể cúi xuống bái lạy, Tả Gia Tuấn cười khổ một tiếng, nói:
- Nam Sư huynh, huynh cũng biết người của Đạo gia không thích khoe khoang, không được đến sư phụ cho phép, đệ nào dám nói ra truyền thừa cho người ngoài.
Tả Gia Tuấn đến Hồng Kông, là vì trốn tránh trận cuộc vận động, hắn ở quốc nội sớm đã bị sợ tới mức như chim sợ cành cong. Đi đến Hồng Kông lúc đầu tự nhiên muốn cúp đuôi làm người, lúc ấy có thể nói là vô cùng khiêm tốn.
- Ồ? Tả lão đệ, đệ cũng tiến vào cảnh giới siêu phàm rồi sao?
Buông tay Tả Gia Tuấn ra, Nam Hoài Cẩn phát hiện, người này mười năm trước còn chưa tới đỉnh ám kình, hiện tại giống như cũng đã tu vi đến siêu phàm, trong lòng không khỏi nhảy dựng.
Phải biết rằng, từ khi bắt đầu đến khi tiến vào đến ám kình, đây là một bước ngoặt, nếu năm mươi tuổi bước không qua, chủ yếu sẽ không có hi vọng, cả đời cũng dừng bước tại chỗ này.
Mà từ ám kình bước vào đến siêu phàm, đây quả thực chính là một bước lên trời. Trong một trăm người tập võ, thường thường ngay cả một người có thể đi vào đến siêu phàm cũng không có.
Từ xưa đến nay tương truyền cái gọi là cao nhân, như là Không Không Nhi nhà Đường, Trương Tam Phong nhà Minh, những nhân vật giống như chính là thần tiên, kỳ thật cũng chính là tu vi được siêu phàm. Có thể thấy được bước này khó khăn chừng nào.
Nam Hoài Cẩn đọc được điển tịch ba phái Phật - Đạo - Nho, nhưng có lẽ ngoài những nhân vật trong truyền thuyết đó ra, cũng không nghe nói qua có môn phái nào lại có thể một môn phái xuất hiện ba vị cao thủ đến cảnh giới siêu phàm.
Tả Gia Tuấn đưa đi một ánh mắt cảm kích về phía Diệp Thiên, nói:
- Toàn bộ dựa vào tiểu sư đệ, đệ mới có thể tiến đến cảnh giới này!
Tả Gia Tuấn hiểu rõ ràng, nếu như không có Diệp Thiên cho thuật pháp, nếu như không có linh khí ở Tứ Hợp Viện trong kinh thành kia, chính mình nếu muốn đột phá tới siêu phàm, quả thực giống như là người ngốc nói mê mà thôi, đem công lao quy thuộc Diệp Thiên, hắn một chút cũng không có nói ngoa.
Nam Hoài Cẩn có thể nghe được ra ngữ khí chân thành tha thiết của Tả Gia Tuấn, nghe vậy nhịn không được lại lần nữa đánh giá Diệp Thiên, hắn vốn đã xem trọng Diệp Thiên không ít, nhưng không ngờ chính mình vẫn là xem thường người trẻ tuổi kia.
- Nam Sư huynh, ánh mắt này huynh nhìn tiểu đệ, đệ thấy ngượng ngùng đấy!
Đều là cao thủ siêu phàm, một chút áp lực từ trên người Nam Hoài Cẩn, đối với Diệp Thiên chính là tí xíu cũng không dễ chịu, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên không khỏi mở miệng nói đùa.
- Không cần ngượng ngùng, cho huynh mượn đất này, cho ta bồi dưỡng được một đệ tử tu vi đến siêu phàm là được!
Nam Hoài Cẩn nghe vậy nở nụ cười, hắn vốn là người tính cách rộng rãi, nghĩ đến là nói, một chút cũng chưa nghĩ bản thân là người ngoài.
- Đào Sơn Dịch thì không được .
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Sư huynh cũng có thể xem tướng người hoặc là dùng phương pháp sờ cốt, đại đệ tử này của huynh căn cơ có hạn, sợ là cả đời chỉ đến ám kình thôi.
Rất nhiều bằng hữu ở một số tiểu thuyết võ hiệp đều có thể chứng kiến, người tu đạo luyện võ, thường xuyên nói đến hai chữ “Căn cốt”.
Trong những tiểu thuyết đó, người căn cốt thật tốt, học cái gì cũng nhanh, trái lại người rất ngu dốt. Thậm chí có sư phụ vì tranh đoạt đồ đệ mà đánh nhau là chuyện thường tình.
Tiểu thuyết gia nói, thực sự không phải là hoàn toàn vô căn cứ, bởi vì ở kỳ môn chuyện thu đồ đệ, căn cốt liền được đặt ở vị trí đầu não, một người căn cốt như thế nào, thường thường sẽ quyết định cả đời này ât có thể đạt tới trình độ nào.
Diệp Thiên gặp được Lý Thiện Nguyên khi năm tuổi, đã bị lão đạo sĩ bắt cởi hết quần áo, từ đầu đến chân sờ soạng một hồi, sau khi sờ xong lớn tiếng kêu ba tiếng tốt, lúc này mới nhận Diệp Thiên làm đồ đệ.
Nếu Diệp Thiên là người căn cốt kém, lão đạo sĩ vì sao lại vì hắn mà hao tổn tâm sức hái hảo dược cho hắn, chỉ sợ là Diệp Thiên quỳ bảy ngày bảy đêm, lão đạo sĩ cũng sẽ không thu làm môn đệ.
Mà căn cốt của Đào Sơn Dịch, chính là thuộc loại kém, khó có thể tu vi đến cảnh giới siêu phàm, lúc nầy Diệp Thiên mới có thể nói như vậy.
- Ôi, từ nhỏ ta đã cho nó ngâm dược liệu, muốn thay đổi căn cơ của nó, không nghĩ tới cuối cùng lại vẫn không được!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Nam Hoài Cẩn thở dài, hắn chẳng phải nhìn không ra căn cốt đệ tử, chính là ôm một tia ảo tưởng trong lòng, cũng bị Diệp Thiên vô tình đánh vỡ.
- Nam Sư huynh, với tu vi của huynh, ít nhất còn được hơn mười năm dương thọ, thời gian này cũng đủ cho huynh tìm được môn đệ tử phù hợp.
Người trong Kỳ môn, không nên kiêng kị sinh lão bệnh tử, Diệp Thiên nói thẳng :
- Sau này chỉ cần là người Nam Sư huynh đưa tới, cũng có thể ở Tụ Linh Trận của đệ tu luyện, huynh thấy vậy được không?
- Được, vậy một lời đã định!
Nam Hoài Cẩn cũng là người cầm được thì cũng buông được, lớn tiếng cười nói:
- Vẫn là Diệp sư đệ nhìn thấu đáo, bản thân ta là có chút thua rồi!
- Đúng rồi, Nam Sư huynh, đệ có một chuyện muốn hỏi, không biết huynh có biết hay không?
Đối với kỳ môn mà nói, truyền thừa là chuyện trọng yếu, Diệp Thiên không muốn Nam Hoài Cẩn phiền lòng, lập tức chuyển đề tài.
- Diệp sư đệ, ta còn không đến mức nghĩ không thông như vậy đâu!
Nam Hoài Cẩn nhìn ra tâm tư Diệp Thiên, lắc đầu cười nói:
- Nói đi, là chuyện gì, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ nói!
- Nam Sư huynh, đệ muốn biết, ở viện bảo tàng Cố Cung trong Đài Bắc, có một vật hay không?
Nhắc tới việc này, sắc mặt Diệp Thiên rất nghiêm túc.
Nghe được Diệp Thiên hỏi là chuyện này, lông mày Nam Hoài Cẩn nhíu lại, nói:
- Là vật gì? Ta cũng rất quen thuộc viện bảo tàng Cố Cung, đồ vật bên trong hầu như đã qua tay ta một lượt.
Nam Hoài Cẩn không chỉ là quốc học đại sư, tinh thông lý luận các phái, đồng thời cũng là một vị đại sư giám định và thưởng thức, trình độ nghiên cứu đối với đồ cổ thâm hậu.
Khi viện bảo tàng Cố Cung Đài Bắc vài lần sửa sang lại, Nam Hoài Cẩn đều từng tham dự qua, cũng không phải huênh hoang trước Diệp Thiên.
- Nam Sư huynh, nơi đó có Thôi Bối Đồ không?
Diệp Thiên nghiêm mặt nói:
- Tiên sư có một việc đáng tiếc, chính là cả đời không thể tìm được Thôi Bối Đồ, làm đệ tử muốn hoàn thành điều tâm nguyện của lão nhân gia!
Từ thời trung niên, Lý Thiện Nguyên du tẩu và đảm nhiệm dạy ở các trường quốc nội nhưng tiêu phí hơn mười năm cũng không thể nhìn thấy chút có tin tức quan hệ tới Thôi Bối Đồ.
Trước khi quy tiên, Lý Thiện Nguyên còn từng cùng Diệp Thiên nói qua chuyện này, hiển nhiên đây là một cái khúc mắc duy nhất không cởi bỏ của ông ta trước khi qua đời.
Lý Thiện Nguyên từng hoài nghi Thôi Bối Đồ có lẽ bị cất ở trong số điển tịch cao như núi ở Cố Cung kia, bị đưa tới Đài Loan, cho nên Diệp Thiên mới hỏi như thế.
- Thôi Bối Đồ ?
Nghe được Diệp Thiên hỏi cái này, sắc mặt Nam Hoài Cẩn có chút cổ quái, từ trước đến nay Thôi Bối Đồ đều là đệ nhất kỳ thư trong kỳ môn, người muốn tìm nó, sợ cũng là tâm nguyện của người trong mỗi một môn phái?
- Trong viện bảo tàng Cố Cung Đài Bắc không có sách này!
Nam Hoài Cẩn lắc lắc đầu, nghĩ một chút, nói:
- Nhưng ta từng nghe nói một chút tin tức về Thôi Bối Đồ, cũng không biết là thật hay giả.
- Hả? Hoài Cẩn, nói nghe một chút.
Diệp Thiên hai người đối thoại cũng khiến Cẩu Tâm Gia hứng thú, Thôi Bối Đồ cũng có được lực hấp dẫn lớn lao đối với hắn.
Nam Hoài Cẩn nói:
- Đệ ở Anh quốc có quen một vị giáo sư đặc biệt tu sửa và nghiên cứu sách cổ, bản thân ông ta cũng rất thích văn vật Đông Phương, chính là từ trong miệng ông ta đệ nghe được một chút về Thôi Bối Đồ …
Hóa ra là, tám năm trước Nam Hoài Cẩn ở Âu Châu dạy học, kết bạn với một người Anh quốc, hai người đều cảm thấy hứng thú đối với văn hóa Đông Phương, trò chuyện một hồi liền nói tới tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc.
Người Anh quốc đó từng chủ trì công tác chỉnh sửa sách cổ trong nhà bảo tàng lớn nhất Anh Quốc, khi cùng Nam Hoài Cẩn nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý đã nhắc tới, hắn thấy qua một bộ điển tịch cổ rất cổ quái.
Ngôn ngứ trong sách cổ cực kỳ khó hiểu, hơn nữa còn có một vái đồ án cùng với hình thù lạ.
Lúc ấy người Anh quốc đã dựa vào trí nhớ vẽ ra qua một số đồ án, Nam Hoài Cẩn vừa nhìn thấy, nhận định ngay đây chính là một quyển Thôi Bối Đồ.