Ngụm máu tươi Diệp Thiên phun ra có màu đỏ sậm, cũng là nhổ chỗ máu bầm tích tụ ở ngực ra, ngụm máu tươi phun ra này, tính mạng Diệp Thiên cũng không lo ngại nữa.
- Tiểu sư đệ, cậu… cậu cũng liều lĩnh đấy, cỗ Đông lai tử khí đó là nguyên khí ban đầu của đất trời, người bình thường có thể chống được lại hay sao? Thế mà cậu có thể dùng nó để mở trận pháp Tam Cực?
Trong lòng yên tâm, Cẩu Tâm Gia không nhịn được trách Diệp Thiên vài câu, tên tiểu sư đệ của mình này thực sự có thể nói là gan to mật lớn, chiêu thức để mở trận pháp Tam Cực này khiến cho Cẩu Tâm Gia đến lúc này nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Phải biết rằng, thuật sư phong thủy bọn họ vốn làm việc trái lại ý trời, hơi sơ ý 1 chút là có thể bị trời phạt nguyên khí cắn lại.
Thế nhưng Diệp Thiên không những bày ra trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí chống đối lại trời đất để đánh cắp nguyên khí, mà còn dẫn tia Đông lai tử khí để giúp cậu mở trận pháp, Cẩu Tâm Gia đọc sách sử kim cổ, cũng chưa nghe qua có vị tiền bối nào trong kỳ môn trước đó có thể làm được như vậy.
- Sư huynh, chính… chính là dựa vào tu luyện của đệ, sau khi mở trận pháp căn bản là không còn lực để trận pháp hoạt động, không mượn ngoại lực thì trận pháp Tam Cực đó vận hành không đến 3 khắc sẽ dừng lại!
Diệp Thiên nghe vậy cười mếu, thương thế cậu mặc dù rất nặng thế nhưng tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, toàn thân không chịu được toát mồ hôi hột.
Diệp Thiên không phải không nghĩ đến sẽ khiến thiên uy nổi giận, nguyên khí cắn phản lại, chỉ có điều cậu dùng thuật Chân ngôn ấn pháp, nên trước khi thiên uy hạ xuống hành tung mình đã biến mất.
Thế nhưng điều Diệp Thiên không ngờ tới chính là vào lúc tia Đông Lai Tử khí đến, trận pháp Tam Cực lại không tự dung hòa được, Diệp Thiên chỉ có thể bấm tay, khởi động trận pháp Tam Cực, hấp thụ tia Đông lai tử khí đó.
Thế nhưng như vậy, tung tích ẩn nấp của mình bị bại lộ, mặc dù tia Đông lai tử khí đó chỉ chia ra 1 tia năng lượng tập trung vào cậu nhưng suýt chút nữa cũng khiến cho Diệp Thiên mất mạng.
Lúc này nhớ lại nguy hiểm lúc ấy, Diệp thiên vẫn còn cảm thấy sợ.
Từ khi cậu xuất đạo tới nay cũng gặp qua biêt bao kiếp nạn, nhưng duy nhất có lần này là kề cận cái chết nhất bởi vì uy phong của trời đất khiến cho cậu không có cách nào nghĩ chống đỡ lại thế nào được.
- Lần sau không thể như thế nữa, lần này hành sự nghịch thiên, đã làm thay đổi quỹ đạo vận hành của quy luật đất trời, hiện tại có thể chưa hiện rõ thế nhưng sau này không tránh khỏi ảnh hưởng đến mình.
Nghe Diệp Thiên giải thích xong, Cẩu Tâm Gia lắc đầu, sắc mặt có chút nghiêm trọng, theo hiểu biết vể thuật pháp và tu luyện của ông được thì có thể cảm nhận được Diệp Thiên làm phép đã làm thay đổi 1 chút đến trời đất.
Diệp Thiên có mạnh nữa, cuối cùng vẫn phải chết, vẫn phải chịu ràng buộc của quy luật đất trời, trừ phi cậu có thể đi vào cảnh giới siêu phàm trong truyền thuyết của Đạo gia như vậy có lẽ mới có thể vượt ra khỏi thế giới trần tục được.
- Ấy, quy luật đất trời bị thay đổi à?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, theo thói quen liển tự suy diễn trong lòng, thế nhưng ngực bỗng nhiên cảm thấy đau nhức, lại phun ra 1 ngụm máu tươi.
- Diệp Thiên, đệ không muốn sống nữa à?
Tả Gia Tuấn nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, vội vàng đỡ lấy cậu, từ từ để thân thể cậu ổn định lại, nến giận nói:
- Dựa vào tình trạng hiện nay của đệ mà còn dám thôi diễn thiên cơ nữa à?
- Khụ khụ, đệ… đệ sơ suất quá.
Diệp Thiên vừa ho ra máu, vừa cười mếu 1 tiếng, cậu cũng không thể nói bình thường mình thôi diễn thiên cơ, căn bản là không hao tổn tinh thần.
Thế nhưng thương thế lần này quá nặng, cho dù có vận dụng truyền thừa trong não để thôi diễn cũng không có cách nào để bổ sung nguyên khí tương ứng được thế nên mới khiến thương thế càng nặng hơn.
- Sư… sư phụ, sư phụ sao vậy?
1 tiếng thét kinh hãi từ cửa căn biệt thự vọng lại, thông báo là Chu Khiếu Thiên đã qua đây.
Chu Khiếu Thiên không có chía khóa căn biệt thự nên để xe trước cửa, nhìn qua cửa sắt thấy Diệp Thiên đang nằm trên mặt đất, vội vàng nhảy qua cửa sắt.
Chạy vài bước đến trước mặt sư phụ mình, nhìn thấy sắc mặt khó coi và cái áo trắng lấm tấm vết máu của Diệp Thiên khiến cho Chu Khiếu Thiên không chịu được mắt đỏ lên.
- Không sao đâu, Khiếu Thiên, dìu chúng tôi đến xuống đài quan sát đi.
Diệp Thiên khoát tay, lần trước Diệp Thiên giúp Lý Thiện Nguyên nghịch thiên cải mệnh đã hao tổn 20 năm tuổi thọ, chủ yếu là do công lực khi đó của cậu không đủ, hơn nữa lại tiêu hao quá nhiều tinh thần, không giống với tình trạng lúc này.
Lần này mặc dù thương thế nặng, thế nhưng chỉ là thân thể bên ngoài bị tổn thương, điều trị sẽ nhanh chóng hồi phục lại, nhìn là rất nặng kỳ thực cũng không có gì lo ngại lắm.
Mà căn biệt thự này của Diệp Thiên là nơi linh khí cực kỳ dồi dào, không nghi ngờ gì nữa chính chỗ đài quan sát chính là cửa rồng, ngồi ở đó tu luyện, rất có lợi cho thân thể hồi phục.
- 2 huynh, lần này Diệp Thiên lỗ mãng, khiến cho 2 huynh đều bị thương, cái khác không nói, nơi này nguyên khí dồi dào, chúng ta khôi phục thương thế trước đi!
Sau khi ngồi trên nệm ở đài quan sát, Diệp Thiên cười xin lỗi, quay đầu lại nói:
- Khiếu Thiên, tôi viết 1 toa thuốc, cậu đi lấy thuốc bắc, đến phòng thuốc điều chế xong rồi mang lại đây.
Diệp Thiên nhận thấy, thương thế Cẩu tâm Gia và Tả Gia Tuấn mặc dù không nặng lắm, nhưng tổn thương đến nội tạng, hơn nữa tuổi của 2 người ấy nếu điều trị muộn sợ là có thể gây ra tại họa lớn.
- Sư phụ, con… con đi rồi, sư phụ và 2 vị sư thúc phải làm sao đây?
Chu Khiếu Thiên có chút chần chừ nói, bộ dạng Diệp Thiên như vậy, cậu thực sự là không muốn đi.
- Không sao đâu, đi nhanh về nhanh, cậu nhớ kỹ phương thuốc này, phần trước thì rang khô 1 phần, phần sau thì rang 2 phần.
Diệp Thiên khua tay phải trên đất 1 chút, rồi gượng ngồi thẳng người, trong miệng nói ra trình tự chế thuốc ra rang thuốc, rồi khua tay đuổi Chu Khiếu Thiên ra.
Nghe thấy tiếng ô tô rời xa, Diệp Thiên cùng 2 người Cẩu Tâm Gia nhắm mắt lại, qua cửa giữa dùng phương pháp hít vào thở ra, điều trị thương thế cơ thể.
Không giống như lúc trận pháp mới hình thành, mặc dù biệt thự lúc này linh khí cực kỳ dồi dào, nhưng lại không gây tổn hại đến 3 người Diệp Thiên, từng tia linh khí nhập vào trong người không ngừng tẩm bổ chỗ bị thương của bọn họ.
- Bị thương thế này sợ là đến 10, 15 ngày mới hồi phục lại ấy chứ.
Diệp Thiên nhắm mắt nhắm mũi, trong lòng cười khổ, bị tia Đông lai tử khí tấn công, nhiều chỗ nội tạng Diệp Thiên bị phá vỡ, nếu không phải bao nhiêu năm qua cậu tu luyện nguyên khí cơ thể, sợ là đã sớm thành ma rồi.
Nếu như đổi lại là người thường, cho dù không chết thì cả đời này cũng bệnh tật đau ốm liên miên, thế nhưng trong căn biệt thự này, Diệp Thiên lại có thể trong thời gian ngắn điều trị xong thương thế của mình.
Lúc này uy lực của trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí đã hiện rõ ràng ra, linh khí dầy đặc gần như nguyên chất không ngừng dung nạp vào cơ thể 3 người, mà số lượng linh khí cũng không thấy giảm đi chút nào.
Cũng may là ở trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí mới được làm xong này, nếu như đổi lạo là trong căn Tứ Hợp Viện ở kinh thành, 3 huynh đệ bọn họ ra sức hấp thụ linh khí, thì tốc độ trận pháp sẽ bị tiêu hao dân lên người bọn họ.
Qua hơn 2giờ, sắc mặt vàng như tờ giấy của Diệp Thiên rốt cục cũng giảm đi, thế nhưng sắc mặt vẫn cứ vàng 1 mảnh, đúng bộ dạng người bệnh.
Về phần Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, thương thế khôi phục rất nhanh, sắc mặt vốn đang trắng bệch, lúc này đã có vài tia hồng hào, 3, 5 ngày sau thì có thể khôi phục hoàn toàn.
3 người bọn họ mặc dù tu luyện cao, nhưng cũng không thể hấp thụ linh khí ngay 1 lúc mà được, sau khi cảm thấy thân thể mình tốt hơn, 3 người cùng nhau mở mắt.
- Cảnh tiên, đúng là cảnh tiên!
Cẩu Tâm Gia mở to 2 mắt ra nói câu đầu tiên tràn đầy vẻ hưng phấn, nếu như ông trẻ lại vài chục tuổi, mà được tu luyện trong môi trường này, Cẩu Tâm Gia thậm chí có thể đột phá đến cảnh giới luyện thần phản hư.
Chỉ có điều bâu giờ đã 90 tuổi rồi, thể lực và tinh thần cũng đã không còn sung mẫn, chỉ có thể dùng linh khí để bồi bổ giữ gìn thân thể, cũng không có cách nào tiến xa hơn được nữa.
Tả Gia Tuấn đi theo thở dài:
- Đúng thế, thương thế mà nặng hơn 1 chút, có tiêu tốn hơn gấp 10 lần nữa cũng đáng!
Tả Gia Tuấn tiêu tốn 1 số tiền lớn để Diệp Thiên tạo 2 trận pháp, trong lòng vẫn thầm oán trách, dù sao số tiền ấy cũng hơn 1 tỷ.
Thế nhưng sau khi tự mình lãnh hội sự thần kỳ của trận pháp, Tả Gia Tuấn cũng không coi trọng điểm này nữa, cho dù có tiêu tốn hết gia tài ông để đổi lại 1 nơi như vậy, Tả Gia tuấn cũng vẫn cam tâm tình nguyện.
Mặc dù từ khi vận hành trận pháp đến giờ, chỉ qua 1 khoảng thời gian ngắn 3, 4 giờ, nhưng căn biệt thự này của Diệp Thiên, cũng đã thay đổi kinh ngạc.
Mặc dù căn biệt thự này cũng được trang trí, nhưng lại thiếu sinh khí, nguyên nhân chủ yếu là do quanh năm không có ai ở.
Thế nhưng căn biệt thự lúc này, tia linh khí đó lượn lờ, tán mát sức sống, chỗ cây xanh mới trồng kia đều tươi tốt xanh ướt nhìn giống như vừa mới được tưới nước xong.
Mà chỗ hoa vốn chưa đến mùa nở kia, lúc này cũng nở bung ra, 1 mùi hương bát ngát tỏa ra từ trong vườn ra khiến cho người ngửi đắm say.
Điều càng thần kỳ hơn là, chỗ cây cối xum xuê kia, đột nhiên còn có những làn khói nhè nhẹ như những đám mây tụ tập lơ lửng vởn quanh căn biệt thự, nhìn giống y như cảnh tiên.
Cho nên Cẩu Tâm Gia mới nói là cảnh tiên, cũng không phải là nói ngoa, sợ là cổ nhân tu luyện trong động trên núi xưa kia cũng không có linh khí dồi dào như ở đây.
Đương nhiên, những thứ này đều nhìn thấy từ trong biệt thự mà thôi, đây là nhờ trận pháp mà thấy được, chứ nhìn từ bên ngoài vào biệt thư thì vẫn giống như những toàn nhà cao cấp trên núi khác, không có điểm nào đáng ngạc nhiên cả.
Đối với cảnh sắc trong vườn, Diệp Thiên cũng ngắm ngía 1 hồi, sau khi cảm thấy trên người nóng bức, mởi mở miệng nói:
- Sư huynh, mặt trời lên rồi, chúng ta về phòng đi!
Đổi lại là ngày bình thường, cho dù là nóng đến 30, 40 độ, Diệp Thiên cũng không toát 1 giọt mồ hôi, chỉ có điều bây giờ cậu bị thương, thân thể yếu, không thể phơi dưới cái nóng hầm hập của mặt trời kia.
- Tiểu sư đệ, chầm chậm thôi!
Diệp Thiên từ từ đứng dậy, chân dưới cử động 1 cái, Tả Gia Tuấn đã vội vàng đứng dậy đỡ Diệp Thiên.