- Tôi đâu có nói là các ông rời khỏi Hồng Kông?
Diệp Thiên ngạc nhiên nhìn về phía Thái Dương Thu, nói:
- Tôi chưa từng nói như vậy? Chỉ là tôi giải thích cho Tả sư huynh mà thôi, nếu ông cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại Hồng Kông thì cứ tự nhiên.
Nhưng Diệp Thiên cũng khiến nhiều người cảm thấy mà đau lòng trong thâm tâm họ đang thầm mắng chửi Diệp Thiên.
Phải biết rằng ăn cơm giang hồ cũng phải biết xem trọng thanh danh, hôm nay Dịch Ôn Mậu cúi đầu xin lỗi thì chỗ đứng trong giang hồ còn gì đáng nói nữa đâu.
Nhất là ăn cơm của nghề phong thủy nếu như đã thừa nhận học nghề không thông thì làm gì còn ai dám mới đi xem phong thủy nữa.
Thái Dương Thu bị Diệp Thiên sỉ nhục, sắc mặt chuyển sang trắng bệch dù trong lòng muốn dạy bảo cho Diệp Thiên một bài học nhưng đang có quá nhiều phú hào ở đây nếu làm tổn thương người khác thì ông ta không gánh vách nổi trách nhiệm.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thái Dương Thu chắp tay nói với Tả Gia Tuấn:
- Tả tiên sinh, là tiểu đồ đã mạo muội, hôm nay tạm thời chúng ta không nói chuyện này nữa, Thái mỗ xin mời ngày hôm khác đến chơi.
Thái Dương Thu còn chưa nói xong thì Diệp Thiên đã ngắt lời:
- Đừng, đừng để hôm khác, chuyện hôm nay xin lỗi đi, câu chuyện này coi như chấm dứt ở đây.
- Tiểu tử, đừng có ức hiếp người quá đáng.
Thái Dương Thu đi ra quay lại nhìn Diệp Thiên, dù thế nào ông ta cũng là trưởng môn của Thất Tinh phái, bình thường nắm quyền sinh, quyền sát trong tay, có khi nào bị sỉ nhục như vậy đâu.
- Sư huynh tôi đang mở Lễ Chúc Mừng, mời các ông đến chơi. Bây giờ các ông lại muốn về thì là ai đã khinh người quá mức đây?
Diệp Thiên lắc đầu, từ trong góc đi ra, nói:
- Chịu thừa nhận nghề nghiệp không tinh thông, sau này tôi sẽ không tìm người của Thất Tinh phái gây phiền phức nữa, thôi bỏ qua chuyện này đi.
Đứng ở góc độ Diệp Thiên mà nói, tới nhà đại kị là xem thường người khác, phải biết rằng nếu họ đạt được mục đích thì Tả Gia Tuấn chỉ còn đường dời khỏi Hồng Kông mà thôi.
Nhưng với Thái Dương Thu thì DiệpThiên đã chuyện bé xé ra to, hắn muốn mượn việc này để đuổi Thất Thinh phái ra khỏi Hồng Kông
Thực chất ở Hồng Kông là một nước hai chế độ, cho phép thấy phong thủy hành nghề, có thể thấy các Hoàng đại tiên khắp nới đây có thể nói người trong kỳ môn như được ở trên Thiên đường.
Bây giờ Diệp Thiên muốn đuổi Thất Tinh phái ra khỏi Hồng Kông chính là liên quan đến sự tồn vong của bọn họ sau này, tuy lúc đầu Thái Dương Thu có nể sợ Tả Gia Tuấn nhưng sau đó là yếu thế hẳn.
- Ngươi thực sự muốn tiêu diệt sạch sẽ bọn ta?
Thái Dương Thu nhìn với vẻ đầy sát khí, tục ngữ có câu: giết người hiền tài như giết cha mẹ mình, Thất Tinh phái kinh doanh mấy chục năm ở Hồng Kông há gì mà chỉ vì một câu nói của Diệp Thiên đã bị quật ngã hay sao?
Hơn nữa lại đơn phương độc mã lưu lạc trên giang hồ không giống Tả Gia Tuấn, đệ tử của Thất Tinh phái ở vùng ven biển rất đông đảo cho dù một mình đánh không lại thì Thái Dương Thu vẫn tự tin rằng có thể dùng pháp thuật dìm chết mấy người kia.
- Diệt sạch, các ngươi mà xứng sao?
Diệp Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, đứng cách Thái Dương Thu chừng bốn, năm thước mặt tái nhợt đi những người xung quanh vây lại xem mà không biết Diệp Thiên cần không khí để thở.
Thái Dương Thu giống như vậy, ông ta làm việc cực kì cẩn thận liền phóng chân khí để thăm dò Diệp Thiên.
Nhưng không hề nhận được bất kì chân khí bắn ngược lại nào của đối phương, hơn nữa vì Diệp Thiên đang bị thương nên khí huyết không tốt, nhìn bề ngoài cũng chỉ giống như người bình thường mà thôi.
- Chính ngươi muốn thế, đừng có trách ta!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Thái Dương Thi chớp mắt vẻ mặt nghiêm khắc, hai ray rũ xuống hai bên sườn rồi đột nhiên hợp quyền trong tay áo.
Vừa rồi Diệp Thiên ẩn trong góc, Thái Dương Thu sợ tổn thương đến người khác nên vẫn băn khoăn không dám ra tay, bây giờ Diệp Thiên liều lĩnh đứng dậy Thái Dương Thu quyết tâm sẽ dạy bảo cho Diệp Thiên một bài học nhớ đời.
Ngoài những người bên ngoài ra, hành động này của Thái Dương Thu giống như người phương Bắc thích cho tay vào ống tay áo để sưởi ấm vậy nhưng Diệp Thiên vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng có một luồng gió ập đúng vào bụng mình.
- Mẹ kiếp, ra tay quả là độc ác nhưng mà là ám khí không phải thuật pháp, nếu không thì khó mà thành Thất Tinh phái.
Hai người ở cách xa nhau nhưng trong nháy mắt Thái Dương Thu phóng ra ám khí. Diệp Thiên vẫn cảm nhận được bởi phía sau hắn có người thì cũng không có cách nào né tránh được chỉ có thể đưa tay ra đón trước.
Cho nên sau khi phóng ra kình khí đánh vào cách tay trái của Diệp Thiên bỗng phát ra oành một tiếng, để không có sự đề phòng Thái Dương Thu không cần pháp thuật mà dùng kình khí để tính toán với Diệp Thiên, lùi sau 3 bước.
Tuy nguyên nhân cũng một phần là do nội thương của Diệp Thiên chưa lành, trong khi chân khí đang tẩm bổ cho cơ thể nhưng Diệp Thiên có thể lùi 3 bước, hắn cũng thấy Thái Dương Thu này thực sự cũng không phải là hư danh.
- Tiểu sư đệ!
Hai tiếng hô vang lên, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn giữ được Diệp Thiên, Mặc dù Cẩu Tâm Gia cách khá xa nhưng hành động vẫn nhanh hơn Tả Gia Tuấn.
- Thất Tinh phái, cũng có bản lĩnh đấy.
Cẩu Tâm Gia cười lạnh lùng, lúc đó ông vốn định đối phó với Thất Tinh phái sau khi chiến tranh kết thúc ai ngờ lúc đó Thất Tinh phái lại im hơi lặng tiếng khiến Cẩu Tâm Gia không thể làm gì được.
Nửa thế kỉ sau lại gặp đối phương hơn nữa lại còn khiêu chính chính sư đệ của mình, điều này khiến Cẩu Tâm Gia bận tâm ông nổi lên một sát khí.
Năm đó Cẩu Tâm Gia cũng lên núi đấu trận huyết hải, tuy hơi gầy nhưng rất khỏe vốn dĩ có thể huy động được chân khí chỉ trong nháy mắt.
- Ngươi…Ngươi là ai?
Vừa rồi Thái Dương Thu phóng ám khí là muốn đả thương Diệp Thiên,khiến vết thương của hắn sẽ càng nặng thêm, dù có chữa trị thì cả đời sau hắn cũng sẽ mắc bệnh lao.
Nhưng Thái Dương Thu không thể ngờ, Diệp Thiên lại có thể dùng một cách tay đón và phóng chân khí ra ngoài, nếu như Thái Dương Thu làm hắn giật mình thì Cẩu Tâm Gia làm hắn phải khiếp sợ.
Thái Dương Thu cảm nhận được Cẩu Tâm Gia như một con mãnh thú được đánh thức bình thường y không thể thấy được khí huyết mạnh mẽ đến vậy trên cơ thể gầy yếu của Cẩu Tâm Gia lúc này trong mắt y ông là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
- Đây… chẳng lẽ người này đã tiến được đến bước siêu phàm đó sao?
Thái Dương Thu không thể ngờ nhìn qua thì ông không có võ công của một đạo sĩ nhưng khi thử thì tu vi thật là đáng sợ, đang thầm vui sướng thì sắc mặt Thái Dương Thu trở nên tái nhợt.
Y đã giữ sức lực trong bóng tối hai, ba mươi năm thậm chí y thấy nơi siêu phàm chỉ có trong truyền thuyết bởi sư phụ y cũng chưa thể đạt được đến mức cảnh giới này.
Nhưng trước mặt đây là một đạo sĩ, để truyền thuyết biến thành sự thật, chỉ có nơi siêu phàm mới có thể gây ra áp lực lớn đến như vậy.
- Khụ khụ…
Cẩu Tâm Gia còn không nói gì, Diệp Thiên ho khan trước rồi nói:
- Đại sư huynh, huynh đừng ăn hiếp vãn bối, Thất Tinh phái cũng lưu lạc trong giang hồ.
Đẩy Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên đứng dậy, hắn là chủ môn của Ma Y nếu đối phương ra tay chẳng lẽ lại để đại sư huynh phải sử lí sao?
- Tiểu tử, cậu bị thương nặng như vậy, còn có thể ra tay được sao?
Cẩu Tâm Gia liếc nhìn Diệp Thiên, vài chục năm ông mới thấy có người dám ra ta dạy dỗ người khác nhưng cũng đã bị Diệp Thiên đánh bại.
- Đại sư huynh, đọ sức với huynh thì đệ không dám mà chỉ dám đọ sức với người này thôi.
Diệp Thiên lắc đầu, có vẻ coi thường:
- Ngay cả hắn ta muốn dạy dỗ đệ mà đệ không đánh lại được thì sau này Ma Y sao có thể nhận thêm đồ đệ?
- Tiểu sư đệ,… để cho ta đi, nơi này không thích hợp với đệ đâu.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn không đồng ý, hắn biết sát tâm của Diệp Thiên rất nặng ngộ nhỡ bắn chết Thái Dương Thu thì đây tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì.
- Nhị sư huynh, huynh yên tâm, hắn ta không đánh mà lui, hôm nay đệ sẽ cho hắn ta đi.
Diệp Thiên nghe vậy liền cười, bây giờ nếu so với võ công của Thái Dương Thu thì chưa chắc Diệp Thiên đã là đối thủ nhưng người trong đấu pháp đều giết người trong vô hình, không như người trong võ lâm.
Diệp Thiên còn chưa nói xong thì Thái Dương Thu ở bên kia đã ngắt lời nói:
- Được, ngươi là môn chủ của Ma Y, ta là đương gia của Thất Tinh phái, hôm nay ngươi hãy cho ta lĩnh giáo một chút công pháp của quý môn đi.
Đối với Diệp Thiên Thái Dương Thu không hề đề phòng, người kia tu vị mới là kinh khủng, chống lại ông ta thì Thái Dương Thu chỉ còn đường cầu xin tha thứ.
Nhưng Thái Dương Thu nói ra câu này chỉ là cho có lệ, mặc dù Diệp Thiên bị thương nhưng hắn vẫn còn trẻ còn Thái Dương Thu đã 80 tuổi khí huyết suy yếu nếu hai người đấu pháp thì cũng khó mà nói được ai lợi hại hơn ai.
- Này … đây gọi là chuyện gì vậy?
Tả Gia Tuấn lườm Thái Dương Thu gần Dịch Ôn Hậu, chuyện này đều do ông ta khiêu khích mà ra.
- Các vị, xin mọi người nhường đi một chút, hai vị này cần bàn luận về võ công, thật ngại quá.
Tả Gia Tuấn chắp tay về phía các phú hào, những người này đều cao quý, ngộ nhỡ họ bị thương thì lại sinh nhiều phiền toái.
Sau khi nghe Tả Gia Tuấn nói, những người vây quanh sôi nổi hẳn lên, một số người lui đi, còn một số người lại tỏ ra vui mừng.
Họ đều nghe nói thầy phong thủy thuật pháp rất cao minh, nhưng chưa ai được thấy, hôm nay tới tham dự yến tiệc lại được xem miến phí thì thật là hay quá.