- Nguyên Dương lão ca, nơi này rốt cuộc là huynh sống như thế nào? Giấu diếm tiểu đệ thật khổ!
Tiến vào đến phòng khách biệt thự rồi, Nam Hoài Cẩn đã khôi phục trấn định, lão bằng hữu nhiều năm cho là đã chết, chính mình nếu còn khăng khăng truy vấn Tụ Linh Trận này, không khỏi có vẻ có chút bạc tình bạc nghĩa .
Nghĩ mấy chục năm giao tình của hai người, Nam Hoài Cẩn thật đúng là kích động, từ trên ghế salon đứng lên quơ tay nói:
- Năm đó đệ muốn đi đến hiện trường tìm thi hài đại ca, đám người kia lại nhiều giống như ruồi, tiểu đệ đành lui về trong cơn tức giận!
Tình cảnh năm đó của Cẩu Tâm Gia khiến Nam Hoài Cẩn khó tránh có cảm giác bi ai, sau khi chuyện phát sinh không lâu, vì nghiên cứu học vấn, hắn phải rời khói Đài Loan một thời gian rất dài.
- Hoài Cẩn lão đệ, người nào cũng biết quan hệ chúng ta, ta sợ liên luỵ đến đệ mà...
Nghĩ lại chuyện kinh tâm động phách mấy chục năm trước, Cẩu Tâm Gia thở dài, nói:
- Năm đó trong hai tổ chức ta có người bí mật giúp, chính là bọn họ giúp ta trốn đi, dấu vết sau đó, cũng đều là bọn họ xử lý.
Theo lời Cẩu Tâm Gia, hai tổ chức, dĩ nhiên là hai tổ chức điệp báo trong Quốc đảng, nhưng thế nhân không biết là, trong hai tổ chức, còn có thế lực của Cẩu Tâm Gia.
Bởi vì Cẩu Tâm Gia được Tưởng Giới Thạch tín nhiệm, cho nên cũng bị hai tổ chức đó coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, luôn luôn muốn trừ tận gốc.
Nhưng Cẩu Tâm Gia là nhân vật bậc nào, hắn sớm đã bố trí người trong hai tổ chức, chính là vì phòng ngừa trong tương lai xảy ra chuyện, sự thật chứng minh cách làm của hắn là chính xác.
- Nguyên Dương đại ca, vậy... Vậy mấy năm nay huynh đều ở Hồng Kông sao?
Nam Hoài Cẩn có thể hiểu được tình cảnh Cẩu Tâm Gia lúc ấy, nhưng đối với việc Cẩu Tâm Gia nhiều năm như vậy không liên hệ cùng mình, cũng rất không vui,
- Nguyên Dương đại ca, những năm gần đây đệ qua Hồng Kông rất nhiều lần, vì cái gì huynh cũng không liên hệ cùng tiểu đệ một chút chứ?
Là quốc học đại sư nổi tiếng đương thời, Nam Hoài Cẩn từng nhiều lần đến trường cao đẳng của Hồng Kông đi diễn thuyết, báo chí đều có đăng. Hắn không tin Cẩu Tâm Gia chưa một lần thấy.
- Ai nói cho đệ biết ta ở Hồng Kông ?
Cẩu Tâm Gia nhìn Nam Hoài Cẩn, cười nói:
- Mấy năm nay ta luôn luôn ở trong núi Phật Quảng khổ tu nghiên cứu đạo thuật trận pháp, gần năm mươi năm cũng chưa xuống núi một bước, nói xem lấy đâu mà có tin tức của lão đệ!
- Cái gì? Huynh ở ngay tại trên núi Phật Quảng?
Nam Hoài Cẩn nghe vậy sửng sốt, tiện đà oán hận nói:
- Tinh vân Đại hòa thượng này, uổng công đệ cùng với ông ta giao thiệp mấy chục năm, lại dám gạt đệ!
Nam Hoài Cẩn tinh thông Phật - Đạo - Nho ba phái giáo lí, cũng là vì tâm đầu ý hợp cùng Tinh Vân hòa thượng ở Phật Quảng sơn. Hàng năm đều lên núi cùng ông ta đàm luận Phật pháp.
Chính là Nam Hoài Cẩn như thế nào cũng không nghĩ tới. Người anh em kết nghĩa của mình, mấy chục năm qua lại có thể luôn luôn ở trên núi, mà Tinh Vân pháp sư lại chưa từng nói ra bên ngoài.
- Đại hòa thượng là do ta nhờ vã. Đệ cũng đừng trách ông ta!
Cẩu Tâm Gia khoát tay áo, hắn ở trên núi không liên hệ cùng cố nhân, cố nhiên là lo lắng còn có người nhớ những chuyện năm đó.
Một nguyên nhân khác chính là Cẩu Tâm Gia muốn dốc lòng tu đạo. Nghiên cứu tập trận pháp, nếu không phải bốn năm mươi năm này sống một mình, chỉ sợ hắn cũng không đột phá đến bên trong cảnh giới luyện khí Hóa Thần.
- Đại sư huynh, Nam Sư huynh, uống ngụm trà trước đi, có khách không có trà, không phải đạo đãi khách!
Diệp Thiên bưng bộ trà cụ đặt ở trên bàn trà trong gian phòng khách, cười cắt đứt câu chuyện hai người.
- Được, được. Hôm nay lấy trà thay rượu, đệ muốn kính Nguyên Dương lão ca một ly!
Nam Hoài Cẩn gật gật đầu, bưng lên một ly trà, nói:
- Năm đó đệ đã xem qua tướng mạo đại ca, biết được Nguyên Dương huynh phúc duyên thâm hậu, không phải người chết sớm, bây giờ có thể nhìn thấy ta huynh. Quả thật là an ủi với cuộc đời này, đệ mời đại ca một ly!
- Lão đệ trọng tình nghĩa, là huynh tâm lĩnh !
Cẩu Tâm Gia cũng nâng chung ly trà lên uống một hơi cạn sạch, nếu không phải vài ngày trước bị thương. Nói không chừng hôm nay sẽ đem đổi những ly trà này thành rượu .
Kính trà xong, Nam Hoài Cẩn mới cảm giác được có chút lạnh nhạt với Diệp Thiên. Xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Tôn sư Thiện Nguyên chân nhân có ân với tôi, không biết lão nhân gia còn sống trên đời hay không?
Nhìn tuổi của Diệp Thiên, chỉ chừng hai mươi, nói cách khác, hắn nhất định là đồ đệ của Lý Thiện Nguyên trong hơn mười năm lại đây, suy luận như vậy, Lý Thiện Nguyên còn sống trên đời xác suất là rất lớn.
- Nam Sư huynh, Gia sư ba năm trước đây đã mọc cánh thành tiên.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Sư phụ khi còn sống nhiều lần nhắc tới Nam Sư huynh, hôm nay được thấy, sư huynh quả nhiên cảnh giới cao thâm!
Ngoài Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên lần đầu tiên nhìn thấy có người tu vi có thể đi vào cảnh giới siêu phàmo, trên người Nam Hoài Cẩn khí huyết mênh mông, so với Đại sư huynh cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.
- Ôi, năm đó tôi khuyên lão nhân gia đi Đài Loan, chân nhân nhất định không chịu, lần từ biệt này chính là thiên nhân xa cách rồi!
Nam Hoài Cẩn mang vẻ mặt bi thống lắc đầu, hắn làm cho sư huynh đệ Diệp Thiên thương tâm, liền chuyển đề tài :
- Thời gian trước nghe nói có một thiếu niên làm long trời lỡ đất Đài Loan, nói vậy chính là Diệp sư đệ à?
Nam Hoài Cẩn vốn còn kinh ngạc, Diệp Thiên đơn thương độc mã thế nhưng có thể giết hơn mười người lính đánh thuê, bây giờ nghe nói Cẩu Tâm Gia luôn ẩn cư ở Phật Quảng sơn, hắn tựa hồ hiểu được chút gì đó.
Cẩu Tâm Gia nghe ra ý của Nam Hoài Cẩn, cười nói:
- Hoài Cẩn lão đệ, chuyện đó không có quan hệ gì cùng ta, sau chuyện đó ta mới nhận ra tiểu sư đệ, nếu đệ ấy không bị thương, đệ cũng chưa chắc có thể là đối thủ của đệ ấy!
- Ồ? Diệp sư đệ cũng đã tiến vào siêu phàm?
Nam Hoài Cẩn cả kinh hơn mức bình thường, hắn chuyên tu, cũng là tiêu phí hơn sáu mươi năm, mới bước vào đến bên trong cảnh giới siêu phàm, biết rõ gian nan trong đó.
Muốn nói Cẩu Tâm Gia có thể đi vào cảnh giới siêu phàm Nam Hoài Cẩn thật ra có thể hiểu được, nhưng Diệp Thiên như vậy, một người thanh niên hai mươi tuổi đầu, cũng có được tu vi giống như bọn họ, không thể không khiến Nam Hoài Cẩn khiếp sợ không thôi.
- Cơ duyên trùng hợp thôi, không vững chắc được bằng hai vị sư huynh.
Diệp Thiên cười cười, cũng thừa nhận tu vi của mình, vai vế trong kỳ môn, thường phải nói thực lực, hắn cũng không muốn làm cho cái danh môn chủ Ma Y nhất mạch của mình là hữu danh vô thật.
- Tuyệt, Ma Y nhất mạch dưới sự dẫn dắt của Diệp sư đệ, nhất định có thể rạng rỡ!
Trên mặt Nam Hoài Cẩn lộ ra thần sắc vui mừng, năm đó Lý Thiện Nguyên có ân với hắn, hiện giờ có thể nhìn thấy Ma Y nhất mạch phát triển thịnh vượng, hắn cũng thấy cao hứng tự đáy lòng.
- Diệp sư thúc, tôi ... tôi muốn hỏi, đây… linh khí trong biệt thự này, làm sao lại mạnh như thế?
Khi Nam Hoài Cẩn và Cẩu Tâm Gia cùng Diệp Thiên đối thoại, Đào Sơn Dịch rốt cục không nhịn được, thanh âm yếu ớt của hắn vang lên.
Lúc này Đào Sơn Dịch đã cảm thụ được linh khí rất mạnh trong đại sảnh kia, trong lòng giống như là bị mèo cào mà ngứa ngáy, hận không thể lập tức tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện.
Phải biết rằng, Đào Sơn Dịch tiến vào ám kình cũng đã lâu lắm rồi, tu vi vẫn trì trệ không tiến, nguyên nhân chính là linh khí thiên địa quá mức loãng, hắn không thể tích lũy đủ chân khí.
Thế nhưng khi tiến vào trong biệt thự này rồi, vấn đề luôn luôn quấy nhiễu hắn lập tức không tồn tại nữa, chỉ cần Diệp Thiên có thể cho phép hắn ở đây tu luyện, Đào Sơn Dịch tin tưởng mình rất nhanh sẽ có thể đi vào đến cảnh giới đỉnh cao ám kình.
Hơn nữa vào lúc này, Đào Sơn Dịch cũng hiểu được lúc trước tại sao Cẩu Tâm Gia lại đối với thầy trò bọn họ như vậy, nếu đổi thành bọn họ có được một chỗ phong thủy tốt như vậy, cũng không dám mạo muội cho người khác tới thăm.
- Sơn Dịch, thuật dưỡng khí của con vẫn chưa đạt được hả?
Nam Hoài Cẩn quở mắng đệ tử một câu, nhưng lại nhìn hướng Diệp Thiên, trên mặt cũng là nét tươi cười, hỏi:
- Diệp sư đệ, tiểu đồ hỏi đúng là điều trong lòng sư huynh suy nghĩ, không biết Diệp sư đệ có thể giải đáp một chút được không đây?
Từ sau khi vào đến bên trong biệt thự, Nam Hoài Cẩn nhất thời đã hiểu vì cái gì Diệp Thiên không thèm để ý chút nào đối với thương thế trên người, có thể hưởng dụng linh khí thiên địa dồi dào như vậy, thương thế thật sự không coi vào đâu.
- Ha ha, Nam Sư huynh khách khí, đây đúng là một cái Trận pháp Tụ Linh, là do tiên sư lúc tuổi già ngộ đạo mà có được, không có quan hệ gì cùng sư huynh đệ chúng tôi...
Việc Diệp Thiên đoạt được truyền thừa, ngoài sư phụ đã qua đời, đương thời không còn người nào biết được, cho nên khi Nam Hoài Cẩn mở miệng hỏi, liền đem công lao đổ lên đầu Lý Thiện Nguyên.
- Thiện Nguyên chân nhân quả nhiên là thiên nhân, có thể hồi phục trạng thái trận pháp thượng cổ, chúng ta có nhiều cái không bằng!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Nam Hoài Cẩn thở dài một tiếng, mặc dù không tuyệt đối tin đối với lời nói của Diệp Thiên, nhưng cũng biết trận pháp này có liên quan cùng Lý Thiện Nguyên.
- Sư phụ, sư bá, Diệp sư thúc, người xem con...
Đào Sơn Dịch kỳ thật cũng không có hứng thú đối với lai lịch trận pháp này, hắn chính là muốn biết mình có thể ở nơi đây tu luyện hay không?
- Không có tiến bộ gì cả!
Nam Hoài Cẩn cười quở trách đệ tử một câu, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Đệ tử của ta tu vi đã chững lại bảy tám năm không tiến thêm được, Diệp sư đệ có thể cho phép nó ở lại tu luyện một thời gian hay không đây?
Với quan hệ của Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn, căn bản là không cần đi hỏi, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý là được.
- Nam Sư huynh khách khí, Sơn Dịch sư đệ đi đến đài ngắm cảnh mà đả tọa đi!
Diệp Thiên gật đầu cười, nơi đây không giống với Tụ Linh Trận của hắn ở Bắc Kinh, linh khí trên biển liên tục không ngừng bổ sung, căn bản là không cần lo lắng linh khí bị hấp thu không còn.
Sau khi tạ ơn Diệp Thiên mấy người, Đào Sơn Dịch cực kỳ hứng thú đi tới đài ngắm cảnh, khi hắn đứng ở đài ngắm cảnh nhìn xuống xung quanh, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Từ ngọn đèn chân núi, như có long mạch uốn lượn thân mình, linh khí không trung tràn ngập đều bị hút vào tới trụ phong thuỷ, mà trên đài ngắm cảnh linh khí hình thành nồng đậm như tầng sương mù, đúng là lấy mẫu theo trụ phong thuỷ mà có.
Nếu thân ở bên ngoài, tự nhiên không thể thấy được bỗ cục phong thuỷ ảo diệu, nhưng nếu đứng ở đài ngắm cảnh này, cả bố cục phong thuỷ không còn bí mật gì, lúc này Đào Sơn Dịch mới thực sự hiểu được tác dụng của bố cục phong thuỷ, cả kinh hắn trợn mắt há hốc mồm.
Bản thân vốn là đệ tử của Nam Hoài Cẩn, trong lòng hắn còn có một tia kiêu ngạo, nhưng nhìn thấy bút tích kinh thiên của Ma Y nhất mạch lúc rồi, hắn mới thực sự hiểu câu: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" có ý nghĩa gì.