- Xin lỗi em...
Diệp Thiên tay phải nhẹ nhàng vòng qua eo của Thanh Nhã, kéo cô vào trong ngực của mình, tay trái đặt lên mái tóc, trực tiếp đặt sau gáy.
- Chít chít!
Mao Đầu cảm thấy thích thú khi cảm nhận được chân khí bên trong Diệp Thiên, phẫn nộ theo đó bốc lên , sau khi ở trên đầu Diệp Thiên, làm tóc của hắn rối bời, nhìn Thanh Nhã khanh khách cười không ngừng.
- Đừng làm rộn, nửa cây nhân sâm nha!
Một tay lấy Mao Đầu từ trên vai thả xuống, Diệp Thiên đưa ra điều kiện.
- Chít chít!
Mao Đầu đưa đi dưa lại ánh mắt nhìn bảo thạch một vòng , bất mãn lắc đầu, chìa một ngón tay không ngừng khua lên.
- Tiểu tử này đã thành tinh rồi , cho ngươi một cái , đi chơi đi!
Chờ sau khi Mao Đầu vui vẻ rời đi, Diệp Thiên nói thầm:
- Lần sau đem một ít nhân sâm cho cô, để con của cô ăn!
Dù sao bản thân chỉ cho đi một cây nhân sâm, trong kho kia còn có không ít nhân sâm đỏ do công nhân trồng , Diệp Thiên lại thay đổi cái nhìn đối với Mao Đầu.
- Anh ý à, mỗi một động vật đều biết ganh tỵ, không cho phép bạn bắt nạt Mao Đầu nhé.
Diệp Thiên nở nụ cười với Thanh Nhã, chưa bao giờ thấy qua một người đàn ông xấu xa như vậy .
- Anh bắt nạt em được không ?
Diệp Thiên cười xấu xa đưa tay vào váy, không đợi cho Vu Thanh Nhã lên tiếng kinh hô, mặt đã dùng miệng chặn lại.
Rất lâu sau, một tiếng thở dốc dồn dập ở hai người vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn nà của Thanh Nhã đỏ ửng và thẹn thùng . Nhìn Diệp Thiên dường như con tim rung động.
- Đạo sĩ không thể kết hôn ư? Nếu vậy lão tử nhất định hoàn tục!
Diệp Thiên thân là đạo sĩ có Độ Điệp, mỗi khi nghĩ tới đây, hắn đều vui mừng không thôi.
- Lại nào, vừa rồi chưa thưởng thức được hương vị, chúng ta lại hôn lần nữa.
Diệp Thiên kéo Thanh Nhã một cái, đang định tiếp tục thưởng thức một chút, nghe thấy một tiếng động, liền buông Thanh Nhã đang giẫy giụa ra.
- Diệp Thiên, ngươi lại giở trò xấu xa, em... em sẽ...
Thanh Nhã đang lúc đá chân . Nhìn thấy Tống Vi Lan từ giữa sân đã đi tới, sắc mặt kia cũng phát đỏ.
- Dì, dì tới khi nào vậy?
- Diệp Thiên. Con lại bắt nạt Thanh Nhã sao?
Tống Vi Lan là người từng trải, nhìn thấy sắc mặt của Thanh Nhã , làm sao không biết chuyện như thế nào? Tiến đến kéo tay Thanh Nhã, nói:
-Thanh nhã, nó tiếp tục bắt nạt con thì nói cho dì, ta giáo huấn nó!
- Haiz, đáng thương cha mình!
Sau khi nghe mẹ nói, Diệp Thiên thở dài một tiếng, vạn nhất Thanh Nhã nếu như bị mẹ dạy thành như mẹ. Sau này mình có thể không có đường sống .
- Xú tiểu tử, nói cái gì đó?
Tống Vi Lan bị con trai nói đỏ mặt lên, bà biết lạnh lùng khi bà và chồng khi ở chung đều bị con trai nhìn thấy, nhưng người ngoài lại nghĩ đây là chuyện vui giữa vợ chồng họ sao?
- Được, mẹ ngồi...
Diệp Thiên đứng dậy dời qua một cái ghế, nói:
-Mẹ qua đây không phải là dạy con dâu chống lại chồng chứ? Có chuyện gì mẹ nói đi.
-Diệp Thiên, không phép tắc không biết lớn nhỏ.
Lần này Thanh Nhã không cho qua, nhéo một cái ở lưng của Diệp Thiên .
Tống Vi Lan nói:
- Mẹ bận phải đi ra ngoài, tóm lại khoảng ba bốn tháng mới có thể trở về.
- Ah? Bây giờ đi, cha của con có đi hay không?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút. Mắt nhìn mặt mẹ suy xét .
- Ba của con không đi, ông ấy chuẩn bị việc hôn sự cho con, mẹ nhất định sẽ trở về trước hôn lễ của con.
Kết hôn của Diệp Thiên định vào ngày mùng một tháng một năm 2000, đây cũng là ngày đầu tiên của giao thế kỷ, ngày này là đích thân Diệp Thiên định. Người khác biết bản lãnh của hắn, cũng định cùng một ngày này.
Cách ngày đó còn có hơn năm tháng nữa. Lấy gia thế của Thanh Nhã và Diệp Thiên mà nói, quả thật cần hiện tại bắt đầu chuẩn bị rồi, phải biết chọn áo cưới cùng với các loại trang sức, cũng cần phải có thời gian.
Vốn dĩ việc chuẩn bị vật phẩm trang sức này, đều là Tống Vi Lan với tư cách là mẹ làm, chỉ là việc kinh doanh ở Âu Châu đã xảy ra một chút biến cố, bà nhất định trở về mới có thể giải quyết, điều này làm cho Tống Vi Lan thấy có lỗi đối với con trai .
- Mẹ chờ một chút!
Diệp Thiên nhắm mắt lại, ở trong lòng suy nghĩ đến việc mẹ lần này đến Âu Châu, sau khi hắn bị thương, thuật bói toán cũng có tiến bộ, đã có thể đại khái suy đoán ra người thân xảy ra một vài điều không hay.
Qua một hồi lâu, Diệp Thiên mở mắt, nói:
- Mang Anna trở về đi, nhưng mẹ từ nay đến vài năm sau vận mạng không tốt, khó coi, ngày thường xuất hành cần chú ý nhiều hơn, còn nữa, trong vòng nửa năm nhất định phải trở về!
Diệp Thiên phát hiện, vận may phát tài của mẹ thật tốt, nhưng là vận mệnh khác thì hơi chút khác một chút, hơn nữa sau một năm, dường như còn có một lần hung hiểm hơn nhiều, nhưng khi đó Tống Vi Lan hẳn là trở lại đất nước , Diệp Thiên có biện pháp hóa giải.
- Không cần nửa năm, ba bốn tháng mẹ nhất định trở về.
Tống Vi Lan gật đầu, có chút áy náy nhìn về hướng Thanh Nhã, nói:
- Thanh Nhã, dì nhất định sẽ chuẩn bị một phần lễ vật tốt nhất cho con.
- Mẹ cũng đừng bận tâm , con đã sớm chuẩn bị xong rồi, lại nói việc kết hôn của chúng con là phạm vi nhỏ , không cần phô trương như vậy!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, cái khối Đế Vương Lục và cái vòng hồng phỉ thượng hạng, giờ phút này đã được cất ở hòm bảo hiểm đằng sau giá sách .
Hơn nữa Diệp Thiên và Thanh Nhã đã sớm cùng thương lượng, việc kết hôn của bọn họ ngay tại tứ hợp viện này mang lên mấy cái bàn, đưa cả nhà cha vợ Vu Hạo Nhiên từ Thượng Hải đến là được.
Đây cũng là Diệp Thiên đã làm phép cải mệnh Thanh Nhã để che dấu đi, nếu không hôn sự này hắn cũng không dám tổ chức, từ thuyết pháp Thuật Phong Thuỷ Cổ có ngũ tệ tam khuyết là có tồn tại.
- Con là con, mẹ chuẩn bị chính là tâm ý của mẹ, không cần nói chen vào.
Tống Vi Lan giận dữ trừng mắt liếc con trai, nói:
- Hôn lễ kia của con mà làm tủi thân Thanh Nhã , mẹ chuẩn bị cho nó một ít đồ vật không được sao?
- Được, con mặc kệ, mẹ chuẩn bị , đúng rồi, thứ đồ này mẹ mang theo, sau này tìm cái dây đỏ đeo ở trên cổ, nhất định phải cầm à!
Diệp Thiên nghĩ một chút, từ trong túi tiền móc ra hai vật , lấy Đại Tề thông bảo đưa cho mẹ, nói:
- Đây là vật truyền lại của sư phụ con, mẹ nhất định đừng đánh mất !
Nếu Tống Vi Lan đổi thành một người khác, Diệp Thiên tuyệt đối không lỡ cầm ra Đại Tề thông bảo.
Công cụ này chính là một món đồ bên trong hai pháp khí Lý Thiện Nguyên truyền cho hắn, không nói đến hiệu quả tránh dữ tìm lành, chính là sự quý hiếm của bản thân Đại Tề thông bảo, dùng vô giá để hình dung cũng không đủ.
Nhưng Tống Vi Lan cũng không biết giá trị của đồng tiền này, mắt chăm chú nhìn vào một vật khác trong lòng bàn tay Diệp Thiên, mở miệng nói:
-Con à, cái kia của con là vật gì, có thể đưa cho mẹ nhìn một chút không?
- Cái này? Hả, con cũng không biết là vật gì, lấy được từ tay người khác!
Diệp Thiên nhìn vào trong lòng bàn tay, nhất thời nở nụ cười nói với Tống Vi Lan vốn là đồ chơi kia lần trước anh ta lấy được từ người Nhật bản ở Myanmar.
Đây là vật kim loại không đồng không sắt không vàng không bạc, Diệp Thiên cũng không biết là dùng chất liệu gì chế ra, nhưng mười phần cứng rắn, với tu vị của Diệp Thiên nghĩ ấn trên mặt cho xuất hiện dấu tay đều không thể.
Nhưng đồ chơi này chế tạo hoàn toàn tinh xảo, bên trong từng dãy bánh răng bình thường rất đẹp, Diệp Thiên lúc nào cũng mang bên mình, lúc không có chuyện gì làm lấy ra để chơi.
Mặc dù Diệp Thiên cũng biết thứ này cất dấu cái bí mật gì, nhưng hắn hỏi qua rất nhiều người, thì Đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn đều không nhận biết được, cho nên cũng chỉ làm cái đồ chơi thui .
- Diệp Thiên, con... con từ đâu có được vật này ?
Tống Vi Lan cầm qua vật kim loại kia chỉ có kích thước bằng ngón tay, từ từ đánh giá, trên mặt liền lộ ra thần sắc khiếp sợ.
- Tại sao vậy? Thứ này có cái gì cổ quái sao?
Diệp Thiên trong lòng hơi hoảng loạn, hắn biết đời này của mẹ sóng to gió lớn thấy được nhiều hơn, có thể làm cho bà lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vật này nhất định không đơn giản.
- Đây... Đây là cái chìa khoá két sắt ngân hàng trung ương Thuỵ Sỹ SSS cấp cho hả!
Tống Vi Lan vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn con trai,
- Con lấy ra vật này ở đâu? Đây là đời thứ nhất tạo ra, toàn bộ thế giới tổng cộng chỉ phát hành ra mười cái, con làm thế nào để có?
Cũng khó trách Tống Vi Lan giật mình, phải biết rằng, cái chìa khóa này là chìa khoá ngân hàng Thuỵ Sỹ vận dụng khoa học kỹ thuật hiện đại chế tạo ra sớm nhất, tổng cộng chỉ có mười cái, mỗi một cái chìa khoá đều trang bị két sắt với diện tích là mười mét vuông.
Sau khi chế tạo cái chìa khoá thành công, lập tức liền mang bản vẽ cái chìa khóa đi tiêu hủy, nói cách khác, mười cái chìa khóa này đều là độc nhất vô nhị, cho dù là ngân hàng, cũng không có cách mở ra mười két sắt kia.
Mà những két sắt gửi kỳ hạn này là không có hạn chế, cho dù ngân hàng đóng cửa bán trao tay, két sắt cũng phải như cũ, chỉ cần bạn giữ cái chìa này, thì có thể thuận lợi mở két sắt ra.
Ngân hàng Thụy Sĩ vốn là lấy danh dự nổi tiếng trên thế giới, chủ yếu những người giầu có và chính yếu của các quốc gia cũng đều đem tiền hoặc đồ vật quan trọng đặt ở nơi đó, nhưng dường như loại két sắt cấp 3S này, người bình thường lại không thể có được.
Loại chìa khóa này gia nhập một kim loại cực kỳ hiếm thấy , bởi vì chất liệu khan hiếm, sau lại không còn có tạo ra được cái chìa khóa két sắt tương tự.
Phát hiện sớm nhất ra mười cái chìa khoá két kia, ai cũng không biết ở phương nào, nằm ở trong tay ai.
Ngân hàng tiến hành các biện pháp bảo mật đối với người giữ, cho nên rất nhiều người giầu nhất trên thế giới, thậm chí cũng không biết ngân hàng Thụy Sĩ từng chế tạo ra loại này két sắt quy cách này.
Tống Vi Lan cũng chưa từng thấy qua loại chìa khóa này, nhưng bà có một lần làm két sắt bảo hiểm ở ngân hàng Thụy Sĩ, từ trong tay ông lão nhân viên tóc trắng xoá nhìn thấy qua một ảnh chụp cái chìa khóa này.
Cầm ở trong tay lại đánh giá một phen, Tống Vi Lan nói:
- Đúng vậy, con xem nơi này có 6 chữ cái tiếng Anh, nói rõ đây là cái chìa khoá thứ 6, con trai, con ruốt cục lấy vật này từ đâu?
Tiếp xúc với Diệp Thiên càng lâu, thì Tống Vi Lan càng ngày càng nhìn không thấu con .
Muốn biết, cho dù với người thân của hắn đi làm két sắt bảo hiểm ơ ngân hàng Thuỵ Sỹ, tối đa cũng chỉ có thể lấy được két sắt cấp 2S.