Tuy rằng là đem cuốn tranh dán một góc, nhưng nhìn thấy bức tranh và văm tự bên trên, Diệp Thiên liếc mắt một cái liền nhận thức được, đây là văn kiện in ấn của chú thích của Kim Thánh Thán - Thôi Bối Đồ.
Lý Thiện Nguyên từng cất giữ một bản gốc Thôi Bối Đồ của Kim Thánh Thán tàn tạ, chính là niên đại quá lâu, khi Diệp Thiên chừng mười tuổi cũng đã tổn hại rồi , Lý Thiện Nguyên còn đau lòng một khoảng thời gian rất dài.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên yêu thích không buông tay, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười, nói:
- Hoài Cẩn lão đệ biết đệ yêu thích Thôi Bối Đồ, vài ngày trước đặc biệt trở lại viện bảo tàng cố cung Đài Bắc, lấy ra một bản gốc đưa cho đệ , đại sư huynh ta có thể được thơm lây.
- Cám ơn Nam Sư huynh, cái lễ vật này tiểu đệ thực sự rất thích.
Diệp Thiên gật đầu lia lịa, cẩn thận đem cuốn tranh kia thu vào, thứ này không phải là dùng tiền có thể mua được, đừng tưởng rằng bản gốc sẽ không đáng giá , Trên thực tế rất nhiều bản gốc và bản in bức tranh chữ đá quý, đều đáng giá nghìn vàng.
Giống như là Lan Đình Tự do Vương Hi Chi làm, vốn sớm đã không biết nguồn gốc, nhưng bản gốc được người đời sau làm ra, đều được trân trọng cất giữ cẩn thận, cũng là báu vật vô giá. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Còn Thôi Bối Đồ của Kim Thánh Thán chú thích luôn luôn bí mật không truyền ra ngoài, người thường cho dù đi đến viện bảo tàng cố cung Đài Bắc cũng chưa chắc có thể thấy được, cho nên bản gốc này trong tay Diệp Thiên có thể coi là tình người trên thế gian.
- Khiếu Thiên, cất kỹ!
Sau khi cảm ơn Đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên đem bản gốc này giao cho Chu Khiếu Thiên.
- Tiểu sư đệ, Đại sư huynh bọn họ không cho ta góp, ta chỉ có thể chính mình tặng đồ .
Sau khi chờ đến lễ vật của Đại Sư huynh tặng, Tả Gia Tuấn cũng lấy ra trên người một chiếc hộp gấm dài đặt lên bàn và nói:
- Đây là một bộ tranh chữ ta lấy được mấy năm trước, làm lễ vật tặng đệ .
- Nhị sư huynh, huynh ra tay cũng không thể quá nhỏ mọn.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, đưa tay cầm hộp gấm mở ra, mở một cái cuốn tranh bề rộng chừng khoảng bảy mươi cen-ti-mét bên trong ra, nói:
- Thanh Nhã. Giúp anh mở ra!
Tuổi của bức họa này cũng không quá lâu, tu sửa lại hẳn là hoàn thành ba năm năm trước, bức họa lấy hoa sen, chim uyên ương làm đề tài. Lấy màu đỏ vẽ hoa, màu đen điểm lá.
Đóa hoa màu hồng đậm rực rỡ, lá sen màu đen bên trong biến hóa và trong nước một đôi chim uyên ương gắn bó thân thiết với nhau. Cả bố cục hình ảnh hợp lý, bút pháp đơn giản tự nhiên. Thư bút ở trong khiến cho toàn bức họa tràn đầy một sinh khí dạt dào.
- Là tác phẩm của Bạch Thạch lão nhân ?
Sau khi Xem tranh chữ bên trái Mộc Cư Sĩ, con dấu của Tề Bạch Thạch. Diệp Đông Bình đứng bên cạnh con trai hét lên một tiếng kinh ngạc.
Thị trường sản phẩm nghệ thuật mấy năm nay không ngừng nóng lên, một vài bức tranh chữ cổ tinh phẩm đều đưa ra bán với giá trên trời, mà loại tranh chữ trong nước giá cả cao nhất, coi như Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên được hàng ngàn người mong đợi.
Diệp Đông Bình tuy là người biết phân biệt, ông ta biết bức tranh chữ "Hà hoa uyên ương đồ" này , là tác phẩm lớn do Tề Bạch Thạch sáng tác sau khi ở "Suy niên biến pháp".
- Đúng vậy, đúng là Bạch Thạch lão nhân lúc tuổi già làm ra.
Tả Gia Tuấn cười cười, nói:
- Hà hoa uyên ương đồ này . Chính có thể làm nổi bật nên lúc này, Nhị sư huynh chúc các ngươi vợ chồng đầu bạc răng long!
- Cám ơn Nhị sư huynh, thật khiến huynh tốn kém.
Diệp Thiên cũng biết bức họa này giá không rẻ, sau khi cảm ơn Tả Gia Tuấn, hắn đem tranh cuộn lại, một lần nữa đặt vào trong hộp gấm.
- Tiểu Thiên. Đến chị này...
Mới vừa cùng vài vị sư huynh nói mấy câu, Diệp Thiên liền nghe được có người gọi hắn, nhìn lại, là Vương Doanh.
Diệp Thiên vội vàng nói với sư huynh giọng khốn khổ, để cha lẫn mấy vị sư huynh đằng sau, hướng Vương Doanh, thuận tay lấy mấy thanh kẹo từ trên bàn.
- Nha Nha, kêu thúc thúc!
Vương Doanh và con gái Phong huống đã hơn bốn tuổi, tướng giống như búp bê ,rất là đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn lại càng ngọt ngào vô cùng, đi vào trong sân thì liền kêu ông nội, bà nội, chú, dì không ngừng, luôn được mọi người coi là bảo bối.
- Chào Diệp Thiên thúc thúc, Diệp Thiên thúc thúc, kia kẹo là cho con sao?
Tiểu nha đầu nhìn thấy kẹo trong tay Diệp Thiên, vẻ mặt khó xử nói:
- Chính là yếm trên người Nha Nha không có khoảng trống, Diệp Thiên thúc thúc có thể giúp Nha Nha cầm trước không?
- Được rồi, thúc thúc giữ cho con ...
Nha Nha giọng trẻ con khiến trong viện phá lên một trận cười, Diệp Thiên đem kẹo cho trong túi, đưa cho tiểu nha đầu, nói:
- Nha Nha cầm ở trong tay, khi nào muốn ăn thì lấy ra.
- Tiểu Thiên, đừng chiều thói quen trẻ con, sẽ làm hỏng răng.
Vương Doanh cười Diệp Thiên, chỉ vào cái rương dưới chân, nói:
-Trong này là quần áo thêu trẻ con do chị Doanh Doanh tự mình làm, còn có mũ đầu hổ, có thể các em sớm sinh quý tử.
Với quan hệ người một nhà này của Vương Doanh, Phong Huống và Diệp Thiên, tặng tiền là không thích hợp, Diệp Thiên cũng sẽ không nhận, cho nên từ nửa năm trước Vương Doanh đã bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho Diệp Thiên.
- Chị, cám ơn chị!
Ngồi xổm người xuống, Diệp Thiên đem rương kia mở ra, xem bên trong từng chiếc mũ,giày và quần áo trẻ con, Diệp Thiên ánh mắt không khỏi có chút rơm rớm, nhịn không được cúi đầu xuống ở khóe mắt lau lau.
Diệp Thiên từ nhỏ mẹ không bên cạnh, lúc đi đến thị trấn vừa mới mười tuổi, Diệp Đông Bình bề bộn nhiều việc, Diệp Thiên dường như mỗi ngày đều ăn ở tại nhà Vương Doanh, quần áo hỏng cũng là Vương doanh giúp hắn may vá.
Khi đó Phong Huống đang ở giai đoạn chập chững đi kinh doanh, thu nhập của Vương Doanh cũng không cao lắm, nhưng luôn nghĩ cách nhường Diệp Thiên được ăn thịt, nhận Diệp Thiên như em ruột.
Suốt thời gian tám năm, ở tận đáy lòng Diệp Thiên, Vương Doanh cũng không có cái gì khác người mẹ , đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiên hàng năm không quản bận rộn đến đâu, sẽ luôn trở lại thành nhỏ Giang Nam thăm Phong Huống.
- Em trai, cũng kết hôn rồi, sau này không được tiếp tục nghịch ngợm gây chuyện vậy!
Xem Diệp Thiên trước mặt anh tuấn, Vương Doanh trước mắt tựa hồ lại xuất hiện hình ảnh cậu bé trai mười tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh, một thời gian cũng sinh lòng thương cảm, không cầm được nước mắt.
Diệp Thiên nắm bả vai của Vương Doanh , cười nói:
- Chị, em kết hôn là chuyện vui, lần này tới kinh thành, ở đây đến ăn tết xong thì trở về, em muốn làm ít món đồ nhỏ cho Nha Nha mang đi.
- Tiểu tử, bao nhiêu năm không tặng chị lễ vật rồi?
Vương Doanh biết ngày đại hỉ này không nên thương cảm, lau nước mắt, tức giận trừng mắt liếc Diệp Thiên.
- Hắc hắc, sau lại tặng vật tốt cho chị.
Diệp Thiên nở nụ cười haha, giương mắt nhìn Vệ Hồng Quân ở hướng hắn chỉ tay, vội vàng quay đầu nói với Thanh Nhã :
- Thanh Nhã, em cùng chị Doanh Doanh trò chuyện, anh đi tiếp đón khách.
Đi đến trước mặt Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên đưa cho điếu thuốc thơm, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Chú Vệ, hôm nay phiền toái chú rồi , đợi lần sau có nhiều thời gian hơn, cháu nhất định kính chú mấy chén!
Bố trí hôn lễ này ngày hôm nay thậm chí mời cả đầu bếp nhà hàng đến, đều là do Vệ Hồng Quân một tay thu xếp,cho nên từ đêm hôm qua rất bận rộn, đến hiện tại cũng không ngủ được mấy tiếng.
- Nói những lời này làm gì, tiểu tử ngươi tới Bắc Kinh phải thông báo cho chú Vệ trước tiên nha?
Vệ Hồng Quân bất mãn khoát tay, nói:
- Không đề cập tới cái này, Diệp Thiên, bên ngoài một vài khách đến, cháu xem... Là cho vào hay không ?
Theo ý tứ của Diệp Thiên, hôm nay ở trong sân tổng cộng sáu bàn rượu và thức ăn chuẩn bị, những người đến đều là bằng hữu thân thiết và người thân của Diệp Thiên.
Nhưng lúc nãy Vệ Hồng Quân thu xếp bên ngoài lại phát hiện, có mấy người đã đến cửa , nhưng những người đó cũng không có mạo muội tiến vào, mà là Vệ Hồng Quân thông báo một tiếng với Diệp Thiên.
- Là ai ? Đi, đi ra xem.
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hôn lễ của mình dường như không có thông báo với người ngoài.
- Là Khâu Văn Đông cùng một vài người đi bên cạnh hắn ...
Vệ Hồng Quân đi theo sau Diệp Thiên, hướng bên ngoài viện đi ra.
Buôn bán ở kinh thành, không có ai là không biết Khâu Văn Đông, Vệ Hồng Quân trong khoảng thời gian này kinh doanh thuận buồm xuôi gió, cũng giúp đỡ của Khâu Văn Đông, cho nên để đối phương ở ngoài cửa, Vệ Hồng Quân trong lòng vẫn có vài phần không yên.
- Là lão Khâu? Hả, ông ta đến xem náo nhiệt gì ?
Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, mình tại sao lại quên bọn rắn độc này nhỉ? Ở Bắc Kinh đất này, sợ là còn thực không có bao nhiêu việc có thể giấu nổi tai mắt của hắn.
Diệp Thiên nghĩ một chút, dừng chân, hỏi:
- Chú Vệ, trước sân lại thêm mấy cái bàn được không?
Nhà cũ này của Diệp gia có tổng cộng ba cái sân được phân trước, giữa, sau, Thời Thanh Triều đây là phủ vương gia, chiếm diện tích thậm chí so với sân mới của hắn còn lớn hơn, thêm mấy cái bàn tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ là Diệp Thiên không biết có chuẩn bị rượu và thức ăn đủ hay không <font color="red.
- Được, ta hôm nay chuẩn bị nguyên liệu đều là gấp đôi bình thường , thêm sáu bàn cũng không có vấn đề gì.
Vệ Hồng Quân gật đầu, lấy điện thoại ra, nói:
- Chú cho bọn họ chuẩn bị, nhất định không làm hỏng việc của cháu.
Lớp người già cũng biết, thời gian sớm vài năm ở trong dân gian có một vài người như vậy, đặc biệt là cho người ở nhà đặt mua tiệc rượu, Vệ Hồng Quân gọi đi một cú điện thoại, bên kia tự nhiên có người bận việc.
- Lão Khâu, làm sao ông lấy được tin tức này?
Vệ Hồng Quân đang ở phía sau nói điện thoại, Diệp Thiên đã ra sân nghê đón, lúc hắn nhìn thấy một vài người đằng sau bên cạnh Khâu Văn Đông không khỏi lặng đi một chút.
- Hằng Vũ, ông từ Thương Châu tới khi nào? Chúc Tổng cũng tới sao? Thật sự ngại quá, đi, mời vào bên trong!
Người tới ngoài Khâu Văn Đông còn có Phùng Hằng Vũ ở Thương Châu, một người khác là ông chủ Chúc Duy Phong đằng sau.
Phùng Hằng Vũ lắc đầu, nói:
- Diệp sư thúc, nghe nói ngài hôm nay là đại hôn lễ, tiểu chất tiến đến dâng lên một phần quà mừng, chúng ta sẽ không đi vào.
- Được rồi, Diệp lão đệ, hôm nay công việc bận rộn, chúng ta sẽ không quấy rầy nhiều.
Khâu Văn Đông cầm hai cái bao tiền lì xì, nhét vào tay Diệp Thiên, hắn không được Diệp Thiên mời đến liền mạo muội tiến đến, trong tâm vốn là không thoải mái.