Năm ngoái khi Diệp Thiên bày trận pháp nghịch thiên ở Hông Kong, đã đánh cắp một ít mây tía Đông Lao mở pháp trận, trong lúc hình thành trận pháp nguyên khí thiên địa đã chấn động, ảnh hưởng đến vận mệnh của thế giới.
Sau lần bị thương đó Diệp Thiên phải ngồi thiền ba ngày ba đêm, suy diễn một phen thì cậu phát hiện ra mấy năm tới những nước lớn như Âu Châu và Bắc Mĩ, thậm chí là Trung Quốc cũng đều có tai họa.
Những tai họa này do con người gây ra, đồng thời cũng là do thiên nhiên gây ra, tránh dữ tìm lành là biện pháp tốt nhất, dĩ nhiên ở lại đất kinh thành không cần phải đi ra ngoài nữa, vì vậy nghe thấy mẹ muốn ra nước ngoài, Diệp Thiên một mực phản đối.
Tống Vi Lan lắc đầu, nói:
- Tiểu Thiên, lần này mẹ đi thì từ nay về sau sẽ không nói đến làm việc nữa, con với Thanh Nhã sinh cho mẹ mấy đứa cháu, mẹ sẽ chuyên tâm ở nhà chăm cháu.
- Lời nói không thể nói hết được, điềm xấu, mẹ, lần này mẹ không thể đi được.
Sau khi nghe thấy mẹ nói như vậy, Diệp Thiên vươn người đứng dậy nói:
- Cha, cô, bác, mọi người ăn trước đi, con ăn no rồi, về phòng trước đây.
- Đứa trẻ này, tại sao lại nói chuyện với mẹ thế chứ?
Từ sau khi Diệp Thiên gặp lại mẹ, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nói nặng lời như vậy, Diệp Đông Bình lập tức chỉ trích, lại bị Tống Vi Lan kéo lại:
- Đông Bình, con trai cũng là muốn tốt cho em thôi.
- Vi Lan, cũng biết việc xem bói của Diệp Thiên đấy, nó không cho em đi, thì em cũng không nên đi.
Đợi sau khi con trai rời đi, Diệp Động Bình nhìn vợ nói:
- Làm ăn lớn hơn cũng không quan trọng bằng chúng ta ở đây cùng nhau mà.
Nhiều năm như vậy, Diệp Thiên xem quẻ thường thì không sai tí nào, sau khi nghe thấy con trai mình nói như thế, Diệp Đông Bình cũng thấy lo lắng, sợ hạnh phúc một năm nay sẽ tan thành bong bóng.
- Việc…
Tống Vi Lan nghe vậy bà lại cảm thấy do dự, nhưng bà lại nghĩ đến đế quốc thương nghiệp mà bà đã gây dựng nên không cam tâm nhìn nó sụp đổ.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Tống Vi Lan nói:
- Đông Bình, em đưa Anna đi cùng, mặt khác mời mấy vệ sĩ giỏi đi cùng, không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn.
Sau khi định cư ở kinh thành, Tống Vi Lan đã để Anna đi học đại học, bình thường cũng ở trong trường học, chỉ cuối tuần mới về tứ hợp viện.
Diệp Đông Bình lắc đầu nói:
- Việc này em đừng nói với anh, em nói cho con trai hiểu được thì đi…
- Con trai giận rồi, đợi lát nữa đi tìm nó nói chuyện, các chị, em gái, khiến mọi người phải xem trò cười rồi, nào, chúng ta ăn cơm thôi…
Lần đầu tiên thấy con trai cáu với mình, trong lòng Tống Vi Lan cũng thấy không thoải mái, miễn cưỡng cười mời mọi người ăn cơm.
Kì thực thì Diệp Thiên không hề tức giận, chỉ là cậu lo lắng cho chuyến đi lần này của mẹ mà thôi, sau khi rời khỏi bàn ăn đã đi đến phòng của mình, từ trên giá sách lấy ra ba đồng tiền xu.
Miệng đọc pháp quyết, Diệp Thiên đặt ba đồng tiền xu lên bàn, sau khi thấy rõ quẻ lập tức cầm đồng tiền ném lại, cứ thế sau sáu lần Diệp Thiên mới dừng tay, thuật pháp mà cậu dung là lục hào pháp.
Nhưng không giống với xem bói lục hào bình thường, Diệp Thiên là lấy mật pháp tương thụ, sau khi lập quẻ sáu lần, trình tự quẻ tượng hiện lại trong đầu.
- Trời đất xoay chuyển, dễ phòng được tai họa, có quý nhân phù trợ, có thể biến nguy thành may.
Sau khi xem xong quẻ, sắc mặt căng thẳng của Diệp Thiên đã dịu xuống, mặc dù việc của mẹ không quá thuận lợi nhưng cũng không có họa sát thân.
- Quý nhân này là ai?
Liên tiếp reo lại mấy quẻ, vị quý nhân này đều không xuất hiện, thậm chí đến phương hướng cũng không chỉ ra, trán Diệp Thiên đã lấm tấm mồ hôi, xem bói cho người thân tổn hao đến nguyên khí nhiều hơn đối với người lạ.
- Sao có thể chứ? Đây là hung ác, may mắn của đại sư huynh, mình cũng lờ mờ suy ra được việc này.
Thu lại đồng tiền, Diệp Thiên trầm tư, hay là thế gian này lại có cao nhân có thể che lấp tin tức của mình, khiến cho cậu không tìm thấy tăm hơi đâu.
- Chính mình ư? Sao mình có thể quên chính mình được chứ?
Diệp Thiên bỗng nhiên nhảy dựng lên, hung hăng gõ vào đầu mình một cái, nếu như trên đời có người cậu không thể bói được chỉ có một người duy nhất là bản thân mình Diệp Thiên mà thôi.
- Chẳng nhẽ quý nhân này ứng nghiệm trên người mình sao?
Diệp Thiên lại thấy nghi ngờ, cầm đồng tiền lên suy diễn một hồi.
Sau quẻ thứ nhất, sắc mặt Diệp Thiên trắng nhợt, sau quẻ thứ hai, mặt Diệp Thiên đỏ ửng, không khỏe mạnh, đến quẻ thứ ba, nguyên khí toàn thân khuấy động, khóe miệng ứa ra máu tươi.
- Chết tiệt, đúng là không bói được, gần bói ba quẻ tất nhiên cũng khiến mình bị thương.
Tuy rằng có bị hao tổn một chút nguyên khí nhưng nét mặt cậu cũng cảm thấy hơi vui mừng vì đã bói ra rồi, lần này mình cũng đi là làm nên một cục diện đáng kinh ngạc, cũng chứng tỏả thuyết pháp quý nhân của cậu.
- Diệp Thiên, mẹ có thể đi vào không?
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị trị thương, từ ngoài cửa âm thanh của Tống Vi Lan vọng vào.
- Mẹ, mẹ vào đi.
Diệp Thiên vội vàng lấy khăn giấy ra, lau sạch máu trên miệng đi, nếu mà để cho mẹ nhìn thấy không chừng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
- Diệp Thiên, con đừng giận mẹ…
Sau khi bước vào phòng nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên không được tốt lắm, Tống Vi Lan còn cho rằng cậu vẫn đang tức giận.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Mẹ, con không giận đâu, đây là việc luận sự, mấy năm nay quốc tế không được yên bình cho lắm, hạn chế ra ngoài là tốt, còn nữa, tại sao mẹ nhất định phải đi chứ, không thể giải quyết trên điện thoại được sao?
Xem bói ra kết quả rồi, Diệp Thiên lần này cũng không sợ hãi như lúc nãy, nên mới hỏi mẹ nguyên nhân, mẹ lại không phải là người coi trọng tiền, tổn thất trong làm ăn chắc sẽ không để ý đâu.
- Ngân sách ủy thác quản lí xảy ra chuyện, dự án đầu tư trước mắt tổn thất gần trăm triệu, cổ đông của tập đoàn ý kiến mạnh mẽ với việc lần này, mẹ nhất định phải đi điều tra rõ mọi chuyện, đưa cho họ một lời giải thích thỏa đáng.
Tống Vi Lan nắm quyền điều hành tập đoàn, tổng giá trị đã vượt hơn trăm tỉ USD, cá nhân bà chỉ là cổ đông chiếm 30% số cổ phần mà thôi.
Các cổ đông khác của tập đoàn tài chính đều là người tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương trường quốc tế, không thể coi thường, cho nên khi xuất hiện sai lầm trong đầu tư, bà phải có trách nhiệm đứng ra giải thích.
Hơn nữa đế quốc thương mại này là do một tay Tống Vi Lan gây dựng lên, là tâm huyết hơn hai mươi năm của bà, Tống Vi Lan cũng không đành lòng để cho sự nghiệp của mình sụp đổ sau một đêm.
- Ngân quỹ ủy thác xảy ra chuyện là do người làm ra à?
Diệp Thiên mặc dù không hiểu về làm ăn buôn bán, nhưng cậu hiểu lòng người, cậu biết số tài sản mà mẹ nắm trong tay có thế khiến cho nhiều người bí quá mà làm liều.
Tống Vi Lan lắc đầu, nói:
- Bây giờ vẫn còn khó mà nói rõ được, số vốn này của một đại lão Hồng Môn giới thiệu cho mẹ, ông ta đối với mẹ như con gái vậy, mấy năm nay đều rất quan tâm, cho nên ... lúc đó mẹ cũng không nghĩ nhiều.
Tuy rằng miệng thì nói là không nhất định, nhưng nét mặt của bà đã nói cho Diệp Thiên nhất định vị Hồng Môn này có vấn đề, nếu không pháp luật nước ngoài chặt chẽ như vậy cho dù là muốn làm hao hụt hơn trăm triệu tiền đầu tư cũng đâu phải chuyện dễ.
- Diệp Thiên, con đừng trách mẹ, đợi mẹ điều tra rõ vụ việc lần này mẹ sẽ không bao giờ đi ra nước ngoài nữa, được không?
Không dễ gì mà nhận lại được còn trai mình, lại nhận được sự tha thứ của con, Tống Vi Lan không hề muốn vì chuyện này lại tạo ra khoảng cách với con trai mình.
Diệp Thiên nghĩ một lát rồi nói:
- Như này đi mẹ, dạo này con cũng không có chuyện gì, hay là ... để con đi cùng mẹ một chuyến?
Sau khi nghe thấy con mình nói thế, nét mặt Tống Vi Lan vui mừng, nhưng lắc đầu nói:
- Việc này...con và Thanh Nhã mới kết hôn, đi cùng mẹ có được không?
Diệp Thiên cười nói:
- Không sao ạ, Mẹ đi nhiều nhất cũng chỉ 2 tháng thôi chứ? Thanh Nhã có thể hiểu mà, đợi tối cô ấy đi làm về con sẽ nói chuyện với cô ấy.
Có một số việc, không phải bản thân mang theo pháp khí là có thể lẩn tránh, về mặt xấu thì pháp khí thầy tu cũng không phải là tốt.
Cũng như người mang theo pháp khí bên người trên chiến trường, pháp khí có thể khiến cho đạn lạc, nhưng nếu như đạn pháo nổ mạnh cạnh người thì kết quả chắc chắn không cần phải nói nhiều.
Thời kì kháng chiến năm đó, người trong kì môn trên chiến trường cũng tử vong không ít hơn so với những binh lính bình thường, cũng chính bởi nguyên nhân này, không phải chỉ cần Diệp Thiên đưa cho mẹ là được à?
Nhưng Tống Vi Lan không hiểu đạo lí, chần chờ nói:
- Thanh Nhã sẽ không vui chứ?
- Cô ấy dám?
Diệp Thiên cố ý trừng mắt, tiện đà cười nói:
- Mẹ, không sao đâu, con thường xuyên ở bên ngoài, Thanh Nhã cũng sớm quen rồi.
- Vậy được rồi, con không được bắt nạt Thanh Nhã đấy nhá.
Tống Vi Lan gật gật đầu, bà cũng biết con trai mình thần thông quảng đại, lần này có Diệp Thiên đi cùng mọi việc sẽ có thể thuận lợi hơn một chút.
Đến tối khi Thanh Nhã về nhà, Diệp Thiên nói lại chuyện này với vợ, Thanh Nhã mặc dù không muốn nhưng vẫn đồng ý, nếu như không phải trước đám cưới nghỉ phép dài, thì cô cũng đi cùng Diệp Thiên.
Sau khi quyết mọi việc, Tống Vi Lan bắt đầu làm thủ tục xuất ngoại cho Diệp Thiên, đồng thời triệu hồi một máy bay riêng của mình từ Mỹ về đây.
- Sao lại cảm giác như quên chuyện gì đó ý.
Trước khi đi một ngày, Diệp Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, bống chốc đầu lóe sáng, lại nhớ đến chuyện mà Chúc Duy Phong nói với mình trong hôm cưới.
Diệp Thiên lần này đi Mỹ trước, đi cùng mẹ đến tổng giám đốc Hồng Môn, mà nếu Diệp Thiên nhớ không nhầm thì lời mà Chúc Duy Phong nói là đại hội hắc quyền thế giới, hình như là được tổ chức ở Mỹ.