Kiểu phô trương rừng đao biển súng này, cũng không phải là trong điện ảnh và truyền hình bịa đặt ra, mà là ở trong bang phái giang hồ thật sự tồn tại.
Nhưng bày ra trận thế này, thông thường đều là do có người bang phái đối địch tiến đến bái sơn, vì phô bày rõ ràng vũ lực và làm kinh sợ đối phương mà sử dụng, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua bang phái nào Khai Hương Đường lại dùng rừng đao biển súng .
Cho nên sau khi trên dưới một trăm người thanh niên cường tráng ở trong sân kết thành hàng, không riêng gì Lý Tùng Thu cùng Đường Văn Viễn và các đại lão sắc mặt không ngờ, người xem lễ khác cũng có chút không hiểu ra sao cả.
- Thường Long, ai bảo ngươi làm như thế ?
Lý Tùng Thu chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng một cơn huyết khí dâng lên, hắn còn chưa chết đâu, trong bang thậm chí có người dám chống đối mệnh lệnh của hắn, hai mắt lão nhân không khỏi tuôn ra một tia tinh quang, thẳng tắp bắn về phía bồi đường đại lão đứng ở cửa.
- Hội trưởng, Hồng môn Thanh bang tuy là một nhà, nhưng Diệp gia trẻ tuổi như vậy, có thể có được vai vế như thế, tôi sợ trong bang sẽ không phục...
Thường Long hơn năm mươi tuổi, dáng người cao chừng một thước bảy, hai cánh tay thật dài, đắt tại bên người cơ hồ quá khổ, hơn nữa bả vai phi thường rộng, hẳn là luyện được Thông Tí quyền.
Bồi đường đại gia thân phận chỉ thấp hơn so với Đỗ Phi một bậc, ở Hồng môn cũng là vị trí cực kỳ trọng yếu, Thường Long cho dù chống lại Lý Tùng Thu, cũng không yếu thế.
Lời nói của Thường Long vừa nói ra khỏi miệng, không khí trong hội trường nhất thời trở nên ầm ĩ.
Diệp Thiên gia nhập Hồng môn với thân phận Thanh bang đại lão, hoàn toàn là do Đỗ Phi tác động, tuy rằng mặt sau cũng có Lý Tùng Thu cho phép, nhưng đối với đại đa số người trong Hồng môn mà nói, đích thật là có chút bất ngờ.
Coi như Diệp Thiên gia nhập Hồng môn rồi, cũng không nhất định làm tổn hại đến lợi ích chư vị đại lão, nhưng trên đầu đột nhiên có thêm vị "Gia", trong lòng bọn hắn cũng sẽ không thích.
- Thường gia nói cũng đúng, Hồng môn không phải người nào cũng đều có thể tiến vào!
- Đúng, Thiện Nguyên chân nhân là Thanh bang đại lão, nhưng đồ đệ của ông ấy, không chắc đã giỏi?
- Hồng môn không cần sợ. Có bản lĩnh sẽ qua được rừng đao biển súng này, chúng ta đương nhiên sẽ tiếp nhận anh hùng hảo hán !
Còn có một vài người quan hệ tốt với Lôi Hổ, nói ra lời đã có chút khó nghe , hương đường vốn trang nghiêm. Như là biến thành cái chợ. Ầm ỹ vô cùng.
Nhìn thấy trước mắt một màn này, Lôi Hổ đang yên vị ở cái thứ tám, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Lộ ra nụ cười không dễ dàng, ánh mắt liếc Bồi đường đại lão một cái, sau đó vẻ tươi cười biến mất.
Cái chủ ý này là Bành Văn Quang nghĩ ra. Mà Bồi đường đại gia lại là đệ tử của Lôi Chấn Nhạc, cũng là sư huynh của Lôi Hổ, quan hệ rất tốt với Lôi gia, cho nên mới phải dốc hết sức phá hư lễ nhập môn của Diệp Thiên như thế.
- Thường Long, năm chín hai đại hội Hồng môn đã nói, Hồng môn Thanh bang vốn là một nhà, Diệp gia đã trải qua ba năm Tiểu Hương Thanh bang đệ tử, đương nhiên có thể vào Hồng môn, vì sao ngươi gây chuyện cành mẹ đẻ cành con?
Nghe trong hội trường mọi người nghị luận. Lý Tùng Thu giận dữ, nhưng là bang chủ, hắn vẫn phải ngăn chận cơn tức, chất vấn Thường Long.
Lý Tùng Thu nói chưa dứt, Đỗ Phi cũng theo đó mà nói :
- Đúng vậy , Thường Long, vốn nói từ Thanh chuyển Hồng. Khoác lụa hồng treo dải lụa màu trước cửa, từ Hồng chuyển Thanh, rút gân lột da, đây là ngươi đang ném đi thể diện Hồng môn sao? Chẳng lẽ Hồng môn chúng ta cũng như loại người không có dung và lượng sao? (khoan dung và độ lượng?)
Đỗ Phi nói điển cố này, là năm đó khi Thanh bang vẫn chưa tích cực làm hoạt động phản Thanh. Cho nên Hồng môn một lần khai hội, nghiêm cấm hội viên Hồng môn chuyển sang Thanh bang.
Nhưng làm vậy để tránh cho xung đột. Hai phái vẫn gọi "Thanh Hồng một nhà", còn gọi là "Hoa hồng, lá cây Bạch Liên ngẫu" (chỉ Hồng môn, Thanh Bang, Bạch Liên), là một nhà .
- Chuyện này...
Thường Long không nghĩ là Lý Tùng Thu và Đỗ Phi sẽ ủng hộ Diệp Thiên như thế, bị hai người hỏi á khẩu không trả lời được, trên trán toát ra mồ hôi.
- Hội trưởng, Đỗ gia, rừng đao biển súng cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, Diệp gia gia nhập Hồng môn chính là tiền bối đại lão, nếu ngay cả cái này đều không dám đi, sợ là trong bang cũng sẽ không chịu phục đâu?
Thấy Thường Long bị Lý Tùng Thu và Đỗ Phi hai người hỏi khó, Lôi Hổ bất đắc dĩ đứng dậy, hắn vừa đứng, giữa sân rất nhiều người nhất thời tựa hồ hiểu ra.
Người trong Hồng môn phần lớn đều biết Lôi Hổ cố ý tranh đoạt vị trí đại lão bang chủ, nhưng mọi người còn có chút không rõ, vì sao Lôi Hổ lại để bụng đối với việc Diệp Thiên gia nhập Hồng môn như thế?
Lúc này Lôi Hổ cũng là người câm ăn Hoàng Liên, có khổ nói không nên lời, hắn cũng không thể nói được, sợ Diệp Thiên gia nhập Hồng môn rồi sẽ dùng môn quy chất vấn hắn?
Hiện tại Lôi Hổ kiên trì cho Diệp Thiên qua rừng đao biển súng, cũng chính là khinh thường Diệp Thiên là một thanh niên hai mươi tuổi đầu, muốn làm cho hắn biết khó mà lui.
Thứ nhất có thể tránh phát sinh chuyện hắn bị chất vấn, thứ hai cũng có thể mượn chuyện này, hung hăng đánh vào thể diện Đỗ Phi và Lý Tùng Thu, khiến người khác hiểu, ở Hồng môn không có Lôi gia bọn hắn ủng hộ, là không thể làm bất cứ chuyện gì.
- Lôi gia lời này nói cũng đúng, Hồng môn chúng ta người nào không phải xuất sinh nhập tử, chém giết mà ra? Đi qua rừng đao biển súng này cũng không tính.
- Đúng vậy, nếu ngay cả lá gan này cũng không có, vậy cũng không cần phải gia nhập Hồng môn !
Lôi gia ở Hồng môn cũng là có căn cơ thâm hậu, có khối người ủng hộ Lôi Hổ, Lôi Hổ nói chưa dứt, đại lão trong ngoài bát đường đồng thời mở miệng.
- Chuyện này?
Lý Tùng Thu nhìn thấy tình thế có chút không khống chế được, không khỏi lộ vẻ do dự.
Kỳ thật Lý Tùng Thu căn bản chính là hoàn toàn không biết gì về Diệp Thiên cả, chỉ là muốn thông qua chuyện này, nâng đỡ Đỗ Phi thượng vị mà thôi, lại không nghĩ rằng Lôi Hổ đã chặn ngang một chân.
- Hội trưởng, chút trận ấy làm khó không được Diệp gia !
Đỗ Phi thấp giọng nói một câu bên tai Lý Tùng Thu, sau đó đứng dậy, cất giọng nói:
- Diệp gia, hương đường chỗ này, có dám đi? !
Nếu rừng đao biển súng cũng đã dựng lên, hơn nữa mọi người cũng đều có khuynh hướng cho Diệp Thiên đi qua, Đỗ Phi nếu tiếp tục kiên trì, trái lại làm cho mọi người nghi ngờ động cơ của hắn.
- Ngươi ngu ngốc, Lôi Hổ há lại là hạng người lương thiện?
Thấy hành động của Đỗ Phi, Lý Tùng Thu khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng về đại gia Thượng Thư ngồi ở đối diện hắn.
Người nọ khẽ gật đầu, thân mình ngửa ra sau, nói vài câu, người đứng phía sau hắn lặng yên không một tiếng động thối lui ra khỏi sân.
- Rừng đao biển súng, chuyện nhỏ, Diệp mỗ có gì không dám?
Trong hội trường, Diệp Thiên nghe được Đỗ Phi nói vậy, trên mặt lộ ra tươi cười, nhớ năm đó sư phụ ta, Thiện Nguyên chân nhân đích thân xông vào Xuyên Trung, Giang Tương phái bày ra núi đao chảo dầu, không nghĩ tới hôm nay Diệp mỗ cũng có thể đi vào một chuyến?
Diệp Thiên vừa nói ra, trong hội trường có một vài người nhất thời sắc mặt biến đổi, người này chính là ngoại bát đường Thánh nhân Nhị gia La Trí Bính, cũng là La đại sư mà Diệp Thiên quen biết trong kinh thành năm đó.
La Trí Bính xuất thân Giang Tương phái, chuyện lừa đảo tự nhiên bất phàm, trở thành quân sự Nhị gia phụ trách mưu lược, nhưng thật ra cũng phù hợp thân phận của hắn.
Nhưng giờ phút này nghe thấy Diệp Thiên đề cập chuyện năm đó , trong lòng La Trí Bính cũng là ngổn ngang trăm vị cùng xuất hiện, nếu không phải hành trình Xuyên Trung của Lý Thiện Nguyên, sư phụ của hắn Tần Bách Xuyên cũng sẽ không mang hắn đi xa hải ngoại.
Đương nhiên, sự tình đã hơn nửa thế kỷ, La Trí Bính đã không có chút tâm tư báo thù, hơn nữa hắn biết rõ điểm đáng sợ của người thanh niên này, từ mấy ngày trước đã đi bái kiến Diệp Thiên .
Nhìn thấy Diệp Thiên thật sự muốn xông vào đây, sắc mặt Lôi Hổ ngược lại lại khó nhìn, âm trầm nói:
- Diệp gia, đao thương không có mắt, nếu ai trượt tay, đao thương kia rơi xuống, thương tổn đến ngài có thể sẽ không tốt.
Lôi Hổ vốn muốn dùng chiêu thức ấy làm kinh sợ tới mức Diệp Thiên biết khó mà lui, không ngờ người trẻ tuổi kia thế nhưng thật muốn xông vào, điều này làm cho hắn có cảm giác một cước đạp không trung, trong lòng trống rỗng, vô cùng là khó chịu.
- Ha ha, cám ơn đã quan tâm, núi đao biển súng mà thôi, Diệp mỗ không sao?
Diệp Thiên nói cảm tạ, trên mặt cũng hiện ra một tia cười lạnh, tới lúc này, người mù đều có thể nhìn ra tâm tư Lôi Hổ, hắn chính là dùng trận này làm khó Diệp Thiên.
- Tốt lắm! Diệp gia uy vũ!
- Không hổ là đệ tử Thiện Nguyên chân nhân, Diệp gia giỏi lắm !
Mặc kệ Diệp Thiên có đi qua trận đao thương này không, nhưng lời nói ra cũng rất có khí phách, nghe được người chung quanh sôi nổi vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
- Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách lão tử quá đáng?
Nhìn thấy Diệp Thiên đã giơ chân lên, Lôi Hổ cũng động lòng, nháy mắt với Bành Văn Quang đứng ở đối diện hắn.
Lôi Hổ bất kể như thế nào cũng không thể để Diệp Thiên tiến vào Hồng môn, nếu không chuyện hắn liên hợp với Tống Hiểu Long chiếm đoạt tài sản của Tống Vi Lan, đủ để cho Lôi gia bọn hắn mất hết danh dự ở Hồng môn.
Nhìn thấy ánh mắt Lôi Hổ đã tràn ngập sát khí, Bành Văn Quang rùng mình, chuyện này đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn, nếu thật là gây tổn thương Diệp Thiên ở núi đao biển súng này, sợ là sự tình sẽ làm lớn.
Nhưng Bành Văn Quang hiện tại đã là đâm lao phải theo lao , nếu cho Diệp Thiên thuận lợi gia nhập Hồng môn, chẳng thà đem chém hắn ở dưới đao, đến lúc đó không có người nào bàn luận người chết.
Một mệnh lệnh khó hiểu, theo thế tay Bành Văn Quang truyền ra ngoài, mấy người đệ tử xếp hàng vây núi đao thương, trong mắt nhất thời lộ ra tia lạnh, giơ cao lên hai tay cầm đao, cũng tăng thêm vài phần lực đạo.
- Ồ? Thật đúng là chó cùng rứt giậu sao?
Đang chuẩn bị đi vào hai hàng đao và súng kia, trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên có một tia cảm ứng, ánh mắt nhìn vào trong mơ hồ mà đi.
Ở trên đời này, khó nhìn thấu nhất đúng là lòng người, mà đồng dạng, khó nhất che dấu cũng là lòng người, Diệp Thiên có thể thông qua khí cơ cảm ứng, nhận thấy được từ trái tim phát ra sát khí.
Khóe miệng giương nhẹ một chút, lộ ra một nụ cười, Diệp Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực bước chân vào trong hàng đao súng.
Đỉnh đầu lóe ra lên ánh sáng lạnh từ lưỡi đao, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, mọi người vây xem đều vì Diệp Thiên mà toát mồ hôi lạnh.