- Có gan đấy, quả là trang hán tử!
Tuy rằng đã sắp tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, nhưng trong bang hội, cho tới bây giờ cũng không thiếu thanh niên nhiệt huyết, Diệp Thiên mặt không đổi sắc đi vào hàng đao súng, nhất thời khiến mấy người lớn tiếng khen.
- Tiểu Phi, chàng thanh niên này không đơn giản!
Ngồi ở ghế đầu tiên, Lý Tùng Thu híp mắt nhìn Diệp Thiên, như có suy nghĩ gì gật gật đầu, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng người này là Đỗ Phi sắp xếp, xem tình hình này cũng không giống .
Đỗ Phi hiểu được ý của Lý Tùng Thu, cười khổ một tiếng, nói:
- Hội trưởng, cháu đã thua ở tay Diệp gia, nếu không phải cậu ta tha cho cháu một mạng, sợ là cháu cũng không thể ngồi ở chỗ nầy được !
- Ngay cả cháu cũng không phải là đối thủ của cậu ấy?
Lý Tùng Thu lần này là thật sự giật mình , hắn biết công phu Đỗ Phi ở HM cũng là hạng nhất hạng nhì, nếu không cho dù là hắn ra mặt, cũng không thể dễ dàng đẩy cho Đỗ Phi lên vị trí ngồi công đường xử án này.
- Hội trưởng, Diệp gia là người trong kỳ môn, chắc gì đã để ý môn phái giang hồ chúng ta này, Lôi Hổ lần này là lấy tảng đá đạp chân của mình .
Trong giọng nói của Đỗ Phi có một tia vui sướng khi nhìn người gặp họa, kỳ thật với quan hệ Lôi gia cùng Tống gia, bọn họ có thể được đến Tống Vy Lan ủng hộ nhất, cơ hội cho Lôi Hổ ở thượng vị Hồng môn rất lớn.
Nhưng Tống Hiểu Long trăm phương ngàn kế phá hủy quan hệ Lôi Tống hai nhà, sự tình đã xảy ra thay đổi có tính căn bản, nhất là hành vi Lôi Hổ mưu đồ bí mật giam lỏng Tống Vi Lan, lại càng làm Diệp Thiên tức giận.
Biết rõ khả năng của Diệp Thiên, lúc này Đỗ Phi đã có thể đoán được ngày tàn của Lôi gia, có lẽ không lâu sau, Lôi gia cầm quyền Hồng môn mấy chục năm, sẽ suy sụp.
- Lão Lôi cả đời chính trực, ai ngờ khi khí tiết tuổi già lại khó giữ được, tiểu Phi, nếu cháu ngồi trên vị trí của ta này, hãy cho Lôi gia một cái đường lui đi.
Lý Tùng Thu có chút ảm đạm lắc đầu, đừng nhìn hắn mấy năm nay luôn luôn nằm ở trên giường bệnh, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn so với bất cứ ai khác. Lôi Hổ ngang ngược càn quấy, không biết có bao nhiêu người tố cáo ở trước mặt hắn.
Có thể ngồi vào vị trí thủ lĩnh Hồng môn, Lý Tùng Thu há lại là hạng người tầm thường?
Triệu hồi Đỗ Phi từ quốc nội, đây chỉ là một nước cờ của Lý Tùng Thu mà thôi. Hắn còn có nhiều bố trí, cho dù Lôi Hổ dùng tiền tài mua chuộc được nhiều đại lão, cuối cùng chỉ sợ cũng Kính Hoa Thủy Nguyệt, mong muốn mà không thể thành.
Không chỉ có Đỗ Phi và Lý Tùng Thu đang đàm luận Diệp Thiên, trong hội trường, các đại lão cũng đều xì xào bàn tán, đổi lại bọn hắn, không chắc còn dám làm như Diệp Thiên.
Từ cửa Tứ Hợp Viện đến chỗ hương đường, chừng sáu bảy mươi thước, mặc dù Diệp Thiên đi không nhanh không chậm, nhưng rất nhanh vẫn đã đi tới trung đoạn.
- Nên ra chiêu rồi chứ?
Diệp Thiên nhìn như đi dạo sân vắng, nhưng trong lòng luôn luôn đề cao lên cảnh giác, hắn tu vi mặc dù cao, nhưng thân thể vẫn là máu thịt, hơn nữa lại không luyện qua võ công ngoại gia. Một khẩu súng bắn vào trên người, nói không chừng cũng là một lỗ thủng đầy máu.
Cảm ứng sát khí đến từ chỗ hai người cự ly cách phía trước mình ba bốn thước kia, Diệp Thiên chậm rãi đi tới. Khi cự ly hai người này còn có một thước, trong tai Diệp Thiên truyền đến một tiếng xé gió.
- Quả nhiên tính rất chuẩn!
Trong hội trường tuy rằng tiếng tạp âm lớn, nhưng thanh âm xé gió cục đá kia vẫn không thể tránh được cái lỗ tai Diệp Thiên, trong đầu hắn, thậm chí xuất hiện cảnh tượng sẽ phát sinh.
- Ai u!
Đứng ở bên trái Diệp Thiên, một đệ tử Hồng môn, bỗng nhiên cảm thấy chỗ đầu gối đau đớn, thân hình không thể đứng vững, té xuống phía trước.
Thế nhưng người đó lại quên, đỉnh đầu hắn còn đang giơ cao thanh đao, ngay khi thân thể của hắn đập xuống. Hai tay cầm đại đao, cũng không tự chủ được rơi xuống phía trước.
Ánh mặt trời chiếu vào thân đao được mài sáng như tuyết, phản xạ ra ánh sáng, vị trí đối diện lưỡi đao, chính là đỉnh đầu Diệp Thiên, bất thình lình một cảnh tượng khiến tất cả mọi người nhịn không được đứng lên từ chỗ ngồi.
- Ngươi dám!
Lý Tùng Thu vỗ mấy cái lên ghế, trong mắt toát ra sự phẫn nộ, Lôi Hổ cũng dám bày mưu đặt kế người ra tay khi Diệp Thiên đi qua hàng đao thương này, quả thực chính là mất trí khôn.
Phải biết rằng, môn phái giang hồ bày ra rừng đao biển súng này, thông thường đều là dùng để làm kinh sợ đối phương và hiển lộ rõ ràng vũ lực của chính mình, nhưng trong lịch sử giang hồ, còn chưa bao giờ có môn phái nào động thủ lúc này.
Chuyện này nếu truyền đi ra, chỉ sợ danh dự Hồng môn mấy trăm năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, điều này làm cho lão hội trưởng tức giận đến nỗi hụt hơi thiếu chút nữa không thở nổi, ngồi ở ghế trên liên tục ho khan.
Biểu hiện khác với vẻ phẫn nộ của Lý Tùng Thu, trong mắt Lôi Hổ lại lộ ra một tia thoải mái, trong mắt hắn, trên người không có chút nào con nhà võ như Diệp Thiên, tất nhiên tránh không khỏi một đao này.
Hơn nữa người chém ra một đao này cũng không phải đệ tử Hình đường của hắn, dù là trong bang có điều tra như thế nào, cũng tra không đến trên đầu của hắn.
Còn hoài nghi? Nào có được? Không có chứng cớ, cho dù lão thất phu Lý Tùng Thu kia biết là hắn làm, cũng không dám động đến một cọng lông tóc Lôi Hổ hắn.
- Chị Lan, chuyện này không trách được tôi? Ai bảo chị không phối hợp với tiểu đệ, sinh con lại còn là đệ tử đại lão Thanh bang ư?
Trên mặt Lôi Hổ lộ ra vẻ tươi cười, thậm chí còn suy nghĩ đến Tống Vi Lan đang ở Newyork, còn hành vi Khai Hương Đường lần này, chẳng qua là một chuyện cười mà thôi.
- Ơ?
Ngay khi nụ cười trên mặt Lôi Hổ còn chưa thu lại, trong họi trường đột nhiên vang lên một tiếng than sợ hãi.
Khi cái đao dày rộng sắp sửa chém tới chỗ đỉnh đầu Diệp Thiên, dưới chân Diệp Thiên tựa hồ hơi lảo đảo, thân thể vọt mạnh lên phía trước mấy bước.
Chính là mấy bước này, khiến Diệp Thiên tránh được hung hiểm, lưỡi dao sắc bén, cơ hồ là rơi xuống chém vào da đầu sát sau ót của hắn, khiến mọi người nhất tề kinh hô lên.
- Mẹ nó, mạng lớn như vậy?
Lôi Hổ đang tươi cười, lúc này có vẻ có chút dại ra , nhưng liền phản ứng lại được, ánh mắt nhìn hướng về phía hai người phía trước Diệp Thiên, để phòng ngừa ngoài ý muốn, hai người này mới thực sự là sát thủ chân chính.
Ngay khi Diệp Thiên nhìn như chật vật tránh thoát một đao kia, ở bên cạnh hắn, hai bên một trái một phải, hai đệ tử Hồng môn liếc nhau một cái, một người giở đao, một người khác thì vừa thu súng lại, ngay sau đó giơ ra ngoài.
Hai người này đều là tử sĩ được Lôi Hổ nuôi, trong con mắt của bọn họ chỉ có Lôi gia mà không có Hồng môn.
Hai người tiếp nhận mệnh lệnh rồi, sẽ không lo nghĩ được sống thêm mà rời khỏi Hồng môn Tổng đường, cho nên một đao một súng này khiến cho sát khí mạnh chưa từng có từ trước đến nay!
- Tại sao có thể như vậy?
- Chó chết, ai làm vậy ?
Nếu nói vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại đao thật súng thật cố tình ám sát, khiến tất cả mọi người hiểu được , đây là có người không muốn cho Diệp Thiên gia nhập Hồng môn.
Cũng không có nhiều người biết thân thủ của Diệp Thiên, cũng giới hạn chỉ có đám người Đỗ Phi, Đường Văn Viễn, bất thình lình đánh lén, khiến rất nhiều người đều theo bản năng cho rằng, Diệp Thiên khó tránh bị thi thể chia lìa.
Nhưng cảnh tượng trước mặt, cũng khiến bọn họ bất ngờ, khi đao lóe lên hàn quang chém tới đỉnh đầu Diệp Thiên là lúc Diệp Thiên bỗng nhiên vươn tay ra, bấm tay ở trên sống đao nhẹ nhàng bắn ra.
Động tác Diệp Thiên này nhìn như trò đùa, cũng khiến lưỡi đao lệch khỏi quỹ đạo, chém xuống phía bên phải Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, chân phải Diệp Thiên chống lên, thân thể quay tròn một vòng nguyên tại chỗ, khẩu súng vốn đã sắp chạm đến thân thể Diệp Thiên, cũng sượt qua sát bên người Diệp Thiên.
Động tác Diệp Thiên nhìn như tiện tay, nhưng cũng dùng tới công phu nội gia.
Khi bị Diệp Thiên đẩy ra, cái chém đao ra và khẩu súng dài, cũng chưa thể thu lực trở về, mà hướng về cùng một phương hướng, tiếp tục đâm.
- Ai u... A!
Hai tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, một tia máu dưới ánh mặt trời có vẻ có chút chói mắt, người cầm trong tay khẩu súng dài, cánh tay trái bị đao bổ xuống.
Mà đệ tử Hồng môn chém xuống, cũng không hề nhẹ, vai hắn đã bị súng đập vào, máu tươi đỏ thẫm theo súng, không ngừng thấm đỏ.
Hai người đồng thời trở mình lăn ở trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thê lương vô cùng, trong lúc nhất thời, toàn trường khiếp sợ tĩnh lặng, ai cũng không kịp phản ứng chuyện này đến tột cùng là phát sinh như thế nào.
- Sao... Tại sao có thể như vậy?
Lôi Hổ lúc này cũng mắt choáng váng.
Phải biết rằng, hai người kia trước khi vào bang, đều là tội phạm trên tay dính máu, hai người đồng thời đi đối phó một thanh niên tay trói gà không chặt, cũng bị rơi vào kết quả như vậy, điều này làm cho Lôi Hổ có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
- Mau, bắt hai người kia lại...
Lý Tùng Thu sống gần chín mươi năm, trong cả đời đã thấy sóng to gió lớn vô số kể, mặc dù có chút bất minh đối với những chuyện trước mắt đã xảy ra, nhưng trước tiên liền phát ra mệnh lệnh.
Lý Tùng Thu chưa dứt lời, từ sau ghế đại lão nhanh chóng thoát ra mấy thân ảnh, rất nhanh khống chế được hai người đang quay cuồng trên mặt đất.
- Không cần lấy tánh mạng của bọn họ, ta muốn biết, chuyện này là ai sai khiến ? !
Liên tục bị kích thích, trên mặt Lý Tùng Thu hiện ra một tia đỏ, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Lôi Hổ, nếu không phải vì thể diện Lôi Chấn Nhạc, Lý Tùng Thu đã có thể tiến hành gia pháp môn quy tại đây.
- Lôi Hổ, ngươi thật sự muốn phá hủy quy củ Hồng môn mấy trăm năm sao?
Lý Tùng Thu có thể nhịn được cơn tức này, Đỗ Phi cũng nhân cơ hội làm khó dễ, coi như chuyện này không phải Lôi Hổ làm, cũng muốn trút lên đầu của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đỗ Phi, ông không được ngậm máu phun người, có chứng cớ gì nói là Lôi Hổ ta làm?
Lôi Hổ không chút yếu thế từ trên ghế đứng lên, hai người kia mặc dù là người của Lôi gia, nhưng lại không có ai biết điểm này, hơn nữa hai người vẫn là người trong lễ đường, không chút quan hệ cùng Hình đường hắn.
- Đúng, Đỗ gia ngài dựa vào cái gì nói như vậy? Coi Hình đường chúng tôi không có người nào sao?
Lôi Hổ nói chưa dứt lời, thanh âm của Bành Văn Quang từ trong đám người vang lên.
Lời của hắn giống như là một tiếng tín hiệu, từ ngoài cửa lớn Tứ Hợp Viện ào ào tràn vào trên một trăm thanh niên cường tráng, tụ tập ở chung quanh Lôi Hổ.
- Hồng môn cần thay đổi!
Nhìn thấy một màn này, các đại lão tới tham gia nghi thức Hương đường, trong đầu nhất tề toát ra cái ý niệm như vậy.