- Không được!
Nhìn thấy Lôi Hổ đem họng súng nhắm ngay Diệp Thiên, Đường Văn Viễn và Đỗ Phi nhất thời căng thẳng.
Phải biết rằng, Diệp Thiên còn có hai vị sư huynh, nếu Diệp Thiên bị cái gì thương tổn ở Hồng môn, sợ là cả Hồng môn ngày sau đều sẽ không được an bình.
- Nghi thức còn chưa cử hành, Lôi Hổ ta không tính giết hại huynh đệ trong bang chứ?
Trên mặt Lôi Hổ lộ ra vẻ tươi cười lạnh lùng, hắn nhận định người của Lý Tùng Thu không dám nổ súng, nếu không tiếng súng vang lên, Hồng môn sẽ sa vào đấu đá.
Nhưng Lôi Hổ dám nổ súng, bởi vì lúc này Diệp Thiên còn chưa được tính Hồng môn đệ tử, cho dù đánh chết hắn, cũng không thể dùng môn quy dồn mình, cho nên Lôi Hổ yên tâm có chỗ dựa chắc.
- Tiểu tử, nếu ngươi cùng mẹ ngươi trốn được đi Newyork, Hổ Gia chắc gì có thể lấy mạng ngươi, là ngươi cố tình tự tìm đường chết, đừng trách ta thực có lỗi với chị Lan !
Nhìn Diệp Thiên, Lôi Hổ chỉ cảm thấy từ đáy lòng tà hỏa bốc lên trên, chuyện kế hoạch sớm chuẩn bị tốt, tất cả đều bị mẹ con Diệp Thiên làm hỏng, còn khiến cho Lôi gia bọn hắn mang ác danh bán đứng bằng hữu.
Dù sao việc hôm nay không cách nào giải thích rõ được, giết chết Diệp Thiên, Lôi Hổ cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua rời khỏi Hồng môn Tổng đường là cùng, với thế lực Lôi gia bọn hắn, vẫn có thể phong sanh thủy khởi.
Nhìn thấy khuôn mặt gần như vặn vẹo của Lôi Hổ, trên mặt Diệp Thiên lộ ra tươi cười kỳ quái, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi nhất định muốn giết ta?
- Tiểu tử, ngươi đi chết đi!
Vẻ mặt Diệp Thiên, ở trong mắt Lôi Hổ chính là khiêu khích, điều này làm cho Lôi Hổ đang sôi gan, rốt cuộc áp chế không nổi cơn tức trong đầu, giơ súng bóp cò về phía Diệp Thiên.
- Phanh... Bang bang!
- Ai u, tôi... tôi trúng đạn rồi!
Ba tiếng súng vang quanh quẩn ở tại trong Tứ Hợp Viện, theo tếng vang lên, là một tiếng kêu bi thảm. Viên đạn của Lôi Hổ cũng không có bắn xuông.
Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là, người bị bắn trúng thực sự không phải là Diệp Thiên, mà là một đệ tử Hồng môn, bụng cùng đùi hắn, hai nơi phân biệt trúng đạn, lúc này đang quay cuồng trên mặt đất.
- Người đâu…?
Tất cả mọi người cảm thấy có chút bất ngờ, bởi vì ngay khi Lôi Hổ giơ súng lên, Diệp Thiên rõ ràng đã đứng ở trước mặt Lôi Hổ, chính là trong nháy mắt, Diệp Thiên đã không thấy tăm hơi.
- Giết hại đồng môn đệ tử. Là phải ba đao lục động nhỉ?
Bên tai Lôi Hổ đột nhiên vang lên một thanh âm, không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng "Răng rắc", cổ tay phải ngay sau đó truyền đến đau nhức, cổ tay hắn đã bị người bẻ gẫy .
Diệp Thiên xuống tay vô cùng ác độc, xương cốt chỗ cổ tay Lôi Hổ đều lộ ra, bàn tay và cổ tay chỉ có một chút da thịt liền cùng một chỗ.
Ngay cả Lôi Hổ là người luyện võ, cũng không thể chịu đựng được đau nhức chỗ cổ tay truyền đến, một tiếng kêu thảm vừa ra khỏi miệng. Cũng cảm thấy nơi cổ họng căng ra, thanh âm dừng lại.
Tiếng kêu thảm thiết của Lôi Hổ, kinh động những này đệ tử Hình đường bên cạnh hắn, ai cũng không hiểu Diệp Thiên làm như thế nào tới gần Lôi Hổ. Hắn như là tự nhiên liền ra hiện tại đó.
Mà hết thảy phát sinh trước mắt, cũng làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng.
Bởi vì dáng người khôi ngô như Lôi Hổ, lúc này lại bị Diệp Thiên một tay bóp chặt cổ, biểu hịên trên mặt, giống như là con gà con đợi bị làm thịt, ngay cả giãy dụa một chút đều không làm được.
- Buông Hổ Gia ra. Mau buông Hổ Gia ra!
Bành Văn Quang phản ứng rất nhanh, lập tức chĩa họng súng nhắm ngay Diệp Thiên.
Trong lòng Bành Văn Quang có cảm giác không ổn, dường như đã biết chuyện gì, người thanh niên trước mặt này không phải bình thường, chuyện hôm nay đã trở nên rất xấu.
- Tiểu tử ngươi một bụng đen tối!
Nghe thấy Bành Văn Quang kêu lên, Diệp Thiên trừng mắt, một sát khí cao tận trời từ trên người hắn tán phát ra. Lập tức xâm nhập tới đầu óc Bành Văn Quang.
Sát khí trên người Diệp Thiên mạnh, ngay cả những binh lính già kinh nghiệm từng thấy qua núi thây biển máu cũng đều kháng cự không nổi, huống chi người bủng beo như Bành Văn Quang.
Bị Diệp Thiên trừng mắt, Bành Văn Quang chỉ cảm thấy hoa mắt, trên mặt nóng lên, đưa tay sờ thì lại phát hiện trên tay có thêm một lỗ tai con người.
Không chỉ có như thế, ở trước mặt Bành Văn Quang, nơi nơi đều là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, đầu lâu trống rỗng còn hai mắt khô, nữ quỷ tóc tai bù xù, cùng nhau đánh tới Bành Văn Quang.
- Ha ha, ha ha ha...
Đang chìm trong sợ hãi, Bành Văn Quang chợt nghe bên tai truyền đến một tràng tiếng giễu cợt, sau đó trước mặt biến đổi, một luồng ánh mặt trời chiếu ở trên mặt mình.
- Sao... Sao lại thế này ?
Vừa rồi núi thây biển máu và phần còn lại của chân tay đã bị cụt tất cả đều không thấy đâu, điều này làm cho Bành Văn Quang có cảm giác mình bị ảo giác, nhưng ngay sau đó, chóp mũi hắn liền truyền đến một mùi tanh tưởi.
- Vị đạo trưởng …?
Đầu óc còn chưa thực thanh tỉnh, Bành Văn Quang cũng chưa phát hiện đối tượng mà những người chung quanh cười nhạo là mình, hơn nữa ngay cả đệ tử Hình đường bình thường quan hệ tốt với mình, trên mặt cũng lộ ra thần sắc khinh thường.
Men theo mùi tanh tưởi, Bành Văn Quang cúi đầu xuống dưới thân nhìn lại, cùng lúc đó, hắn cũng đã nhận ra hai đùi trong đã ướt sũng, trong lòng đã hiểu rõ, cảm nhận mùi vị kia là từ trên người mình phát ra?
Trong Giang hồ, nói đến đổ máu chảy mồ hôi không đổ lệ, làm ra vẻ cứng rắn và mạnh mẽ, vô duyên vô cớ đại tiểu tiện không khống chế, thì dù là ai cũng xem thường.
Bành Văn Quang đầu óc mau lẹ, nhưng giờ phút này, hắn cũng chỉ hận không thể vỡ ra một lỗ nhỏ trên mặt đất, cho mình chui vào.
Hơn nữa trong lòng Bành Văn Quang cũng hiểu ra, cho dù Lôi Hổ kết cục như thế nào, dù thế nào đi nữa ngày sau hắn cũng không cách nào tồn tại ở Hồng môn.
- Lôi Hổ đồng môn tương tàn, đã bị ta tóm được, các ngươi còn khăng khăng ra đó sao? Mau bỏ súng lại cho ta!
Ngay khi Bành Văn Quang xấu hổ không thôi, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gào to, thanh âm cực lớn chấn kinh hắn, màng nhĩ ong ong vang lên, súng cầm trong tay, kìm lòng không được rơi ở trên mặt đất.
Giống như Bành Văn Quang, người của Lôi Hổ chung quanh, cũng bị một tiếng quát giống như tiếng Sư Tử rống này chấn kinh thần trí, đều có chút ngây dại, theo bản năng ném súng trên mặt đất.
Ngoài súng ống rụng rơi trên mặt đất phát ra thanh âm, Tứ Hợp Viện hơn một ngàn thước vuông hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của Diệp Thiên quanh quẩn ở trong sân.
Lúc này có thể phân biệt ra được công lực mạnh yếu của những người ở đây, đám người như là Đỗ Phi, tỉnh lại trước hết, vội vàng thức tỉnh người của chính mình, khống chế đệ tử Hình đường.
Những người không rành công phu, thì ước chừng qua bốn năm phút đồng hồ mới thanh tỉnh lại, hơn nữa đầu óc tuy rằng thanh tỉnh, nhưng vẫn cảm giác choáng váng, đầu hoa mắt lóa, trong lỗ tai lại càng giống như bị đút bông, nghe không rõ thanh âm bên ngoài.
Đợi cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại rồi, đại cục trong Tứ Hợp Viện đã ổn định, đệ tử Hình đường mà Lôi Hổ sở mang đến, đều bị đuổi ra góc sân, một đám ôm đầu ngồi ở trên mặt đất.
Còn Lôi Hổ, trên cổ đã bị bóp một cái, cả người đều hôn mê rồi, bị Diệp Thiên tùy tay ném ở trên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra? Sao đầu vẫn tôi có chút không hiểu!
- Hình như là Diệp gia kêu một tiếng, đầu tôi liền mất lý trí, ôi, Lôi Hổ làm sao vậy?
- Nhỏ giọng một chút, Hồng môn thật sự thay đổi, Lôi gia không hề còn uy phong!
Trong hội trường đều là đại lão từ các nơi thế giới tới, đầu óc không phải bình thường, nhìn thấy tình hình giữa sân như vậy, trong lòng lập tức liền hiểu được, ngày tàn của Lôi gia ở Hồng môn dĩ nhiên đã không cách nào vãn hồi rồi.
Còn một số đại lão tập luyện qua võ thuật truyền thống, lúc này tâm tư còn đang đặt ở trên người Diệp Thiên.
Vừa rồi một tiếng như Sư Tử rống, chấn trụ chân khí những người này ,cả người tan rã, tuy rằng rất nhanh thanh tỉnh lại, nhưng trong lòng khiếp sợ cũng lên tột đỉnh.
Ai cũng không thể nghĩ đến, Diệp Thiên nhìn như bình thường, tu vi lại tinh thâm như thế, cả tay đều không động, chỉ một tiếng gào to, đã khống chế được được gần như hoàn toàn cục diện trong Tứ Hợp Viện.
Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được, cảm thấy Diệp Thiên dám Khai Hương Đường ở Hồng môn, cũng không phải là dựa vào uy danh tiên sư Lý Thiện Nguyên, mà là trong tay có bản lĩnh, mới dám đến.
- Diệp gia, gia môn bất hạnh, để ngài chê cười...
Lý Tùng Thu cho người ta lăn xe lên trước mặt Diệp Thiên, tuy rằng không thể đứng dậy, hai tay cũng ôm quyền, cúi đầu thật sâu với Diệp Thiên, biểu đạt thay mặt Hồng môn xin lỗi.
Diệp Thiên vội vàng chặn tay Lý Tùng Thu, mở miệng nói:
- Lý hội trưởng, mười ngón còn có dài ngắn, Hồng môn hơn mười vạn đệ tử, có mấy bọn hạng người đạo chích, cũng chẳng thể trách ngài.
Diệp Thiên nói lời này, khiến các đại lão trong Tứ Hợp Viện vốn cũng có chút xấu hổ, nghe thấy trong lòng khoan khoái, thầm nghĩ Diệp Thiên biết đạo làm người.
Lý Tùng Thu đưa tay ngăn, nói:
- Diệp gia, mời ngài lên, Nhang Đường này, chúng ta còn phải mở!
Có vụ xì căng đan này, hiện tại Lý Tùng Thu chính là sợ Diệp Thiên không chịu gia nhập vào Hồng môn, nếu truyền đi ra, Hồng môn thật là mất hết thể diện.
Mà nếu Diệp Thiên gia nhập vào Hồng Môn, vậy chuyện đã xảy ra hôm nay, chính là chuyện bên trong Hồng môn, tuy rằng vẫn là thực lộ liễu, thì cuối cùng cũng có một khối cái khố.
Diệp Thiên hơi trầm ngâm, gật gật đầu, nói:
- Nếu huynh đệ Hồng môn cất nhắc, Diệp mỗ sẽ đi đến trụ hương!
- Được , Diệp gia, mời, nghi thức này, tôi sẽ chủ trì!
Lý Tùng Thu nghe vậy mừng rỡ, bảo Đỗ Phi đưa hắn lên bàn thờ phía trước Hương đường.
- Lý thúc, thân thể của chú? Để cháu làm đi.
Đỗ Phi có chút bận tâm nói.
- Không có việc gì, còn không chết ngay được!
Lý Tùng thu khoát tay áo, nói:
- Mời Diệp gia dâng hương!
Theo tiếng hô của hắn, người trong bang đem đến một nén hương mùi thơm ngát đưa tới tay Lý Tùng Thu, Lý Tùng Thu trân trọng giao cho Diệp Thiên.
Dùng hai tay tiếp nhận nén hương, Diệp Thiên giơ lên cao, hai đầu gối quỳ xuống trước bàn thờ phụng bài vị tổ tiên Hồng môn, sau tam bái, đem hương cắm ở trên bàn thờ.
- Diệp gia, làm phiền ngài một chút!
Sau khi hoàn thành nghi thức Kính hương, Đỗ Phi lấy ra một cái đao tròn, đi tới phía sau Diệp Thiên, dùng sống dao vỗ nhẹ Diệp Thiên, trong miệng lớn tiếng truyền dụ lên ba mươi sáu thệ của Hồng môn...