Tục ngữ có câu: Người có tên, cây có bóng, trong Hồng môn Lôi Chấn Nhạc là người có danh tiếng, qua bao năm chém giết bất kể là Mafia của Italy hay bọn phản động của Mexico khi nghe thấy tên Lôi Lão Hổ cũng phải sợ mất mật.
Cho nên khi câu nói của Lôi Chấn Nhạc vang lên, vốn dĩ mọi người đang náo động bỗng trở lên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn vào vị lão nhân đã từng lập cho Hồng môn bao chiến công hiển hách này.
- Lý Tùng Thu ngồi trong xe lăn, hai mắt đã lim dim.
Năm đó, Lý Tùng Thu và cha Đỗ Phi còn cả Lôi Chấn Nhạc đã kết bái ba huynh đệ, cha Đỗ Phi làm huynh trưởng, Lý Tùng Thu làm lão nhị còn Lôi Chấn Nhạc là nhỏ nhất.
Ông biết lão già này tính tình táo bạo đến già cũng không bớt được thậm chí còn thay đổi hẳn, nêu hôm nay sử lý không tốt sợ là sẽ gặp phải sóng gió chương thứ 36.
Thấy Lôi Chấn Nhạc đi vào, Lý Tùng Thu hỏi:
- Tam sư đệ, chuyện này đệ cũng biết sao?
- Nhị ca, đệ biết rồi!
Lôi Chấn Nhạc đi đến cạnh Lý Tung Thu cúi người xuống nói:
- Nhị ca, sức khỏe không tốt sao lo được nhiều chuyện như vậy? để các tiểu bối xử lý là được rồi.
Nếu đổi lại là người khác nói câu này như Lôi Chấn Nhạc, nghe được câu này thì chẳng khác nào rủa ông ta là đã sắp xuống mồ rồi mà vẫn còn muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng Lý Tùng Thu biết quan hệ của mình với Tam đệ.
- Ta không lo thì còn ai lo nữa?
Lý Tùng Thu thở dài, ông nhớ năm đó 3 huynh đệ cùng nhau tranh đấu giành lấy thiên hạ, đại ca túc trí đa mưu, mình ở giữa phối hợp tức chiến còn Lôi Chấn Nhạc muôn đánh chiến ở tuyến đầu.
Hội ba người thật là uy phong? Còn bây giờ mình lại đang ngồi ngắc ngoải trên xe lăn, mà tam đệ đầu cũng đã bạc thân hình đi cũng phải cúi.
- Tam đệ, ta biết đệ là người chính trực.
Cho dù Lý Tùng Thu nói chuyện với Lôi Chấn Nhạc cũng phải chú ý từ ngữ, sau khi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tống gia việc này cũng không phải chủ ý của ngươi, sai thì cũng đã sai rồi, cũng may là bây giờ Diệp Thiên muốn gia nhập Hồng môn, huynh đệ còn có thể thương lượng, chuyện này cho qua đi.
Lý Tùng Thu đã rõ chuyện ân oán hai nhà Lôi, Tống, chuyện này thì đúng là Lôi gia không đúng rồi, ham tiền tài của người ta rồi lại còn muốn giam lỏng người ta nữa, đây đúng là đã coi thường quy củ.
Nếu Diệp Thiên truy đuổi chuyện này thì ngay cả Lôi Chấn Nhạc căn cơ thâm hậu thìe là mấy người cũng khó có thể nói giúp được ông ta.
Lý Tùng Thu nói như vậy cũng là muốn Diệp Thiên cho Lôi gia một con đường sống, ít nhất thì cũng không truy cứu trách nhiệm của Lôi Chấn Nhạc nữa.
- Diệp gia, bối phận lớn quá ha?
Sau khi nghe Lý Tùng Thu hói, Lôi Chấn Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lan nha đầu thấy ta cũng phải gọi một tiếng thúc, không biết ngươi có gọi nổi một tiếng ông không?
Thực ra từ đầu đến cuối, Lôi Chấn Nhạc cũng không hề biết chuyện Lôi Hổ muốn giam lỏng Tống Vi Lan.
Khi ông ta đến thăm, Tống Vi Lan không nể mặt ông, tuy thủ đoạn của mình không được quang minh nhưng là có nguyên nhân, cho nên khi ông nhìn Diệp Thiên đang đứng trước mặt mình vẫn muốn ra vẻ trưởng bối.
- Tống Vi Lan không phải loại người ăn cây táo rào cây sung, Diệp mỗ bất tài .
Thấy Lôi Chấn Nhạc ra mặt cậy mình già, Diệp Thiên cũng cười lạnh lùng nói đúng chỗ đau của Lôi Chấn Nhạc không hề để lại cho ông ta chút tình cảm gì.
- Ngạo mạn!
Lôi Chấn Nhạc tính tình vốn nóng nảy, bị Diệp Thiên đả kích, ngay lập tức máu lên lao tới, mặt đỏ gay, râu tóc chuẩn bị dựng đứng lên cả giống như ông hộ pháp Kim Cương của Phật môn.
Lôi Chấn Nhạc cũng từ trong các cuộc chém giết huyết hải mà ra, vừa bị chọc giận không khí quanh người ông ta như ngưng kết lại từng luồng sát khí đập vào người Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, dường như vừa bị một trận gió thổi qua, ống tay áo bị thổi đi, mấy người đứng sau Diệp Thiên không tự chủ được đã tiếp cận hắn.
- Lão già này sát khí nặng nề, không ngờ là ông ta đã nói giết.
Cản nhận được Lôi Chấn Nhạc không ngừng nhắc đến sát khí, Diệp Thiên rùng mình vì hắn phát hiện trước mặt Lôi Chấn Nhạc như thế nhưng chỉ nửa cái đạp chân là đến được siêu phàm.
Giết nhiều người trên cơ thể cũng dính đầy sát khí nếu không sớm hóa giải thì sau khi tuổi già sát khí này sẽ phát ra khiến cho bện đầy người đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nhiều người trong giang hồ không được chết trong tuổi già.
Lôi Chấn Nhạc đã tích lũy đầy sát khí trên cổ dùng để thăng cảnh giới tất nhiên là thành công sát khí này không ảnh hưởng nhưng sẽ trở thành thủ đoạn đối đầu với mình nếu thất bại.
Từ khi Diệp Thiên xuất đạo đến nay cũng gặp qua không ít những người có tài năng thiên bẩm như Đại sư huynh, Tả gia Tuấn, Nam Hoài Cẩn thậm chí là cả Hồ Hồng Đức, thiên phú đều rất khá, tu vi còn cao hơn cả Lôi Chấn Nhạc.
Nhưng Lôi Chấn Nhạc luyện tập công pháp ngoại môn như vậy phá tan gông cùm xiềng xích lại sắp đạt được đỉnh cao của người tu luyện thì đúng là lần đầu Diệp Thiên được nhìn thấy.
Tuy Lôi Chấn Nhạc chưa hoàn toàn tiến được vào siêu phàm nhưng sát khí của ông ta cao hơn Diệp Thiên, đối thủ như vậy hắn cũng không dám khinh thường, liền hít một hơi thật sâu chuẩn bị phóng ra khí thể của mình.
- Lão Tam không được vô lễ với Diệp gia, quy củ trong bang đệ không hiểu hay sao?
Lúc Diệp Thiên chuẩn bị dùng khí thế bỗng Lý Tùng Thu đẩy xe lăn cắm vào giữa hai người.
- Nhị ca, hắn không tôn trọng bề trên!
Thấy Lý Tùng Thu tiến vào, Lôi Chấn Nhạc vội tản sát khí đi.
Lý Tùng Thu mặt lạnh như băng, giận giữ nói:
- Hồ đồ, thân phận của Diệp gia đã được Hương đường xác nhận, ngươi đừng có dùng quan hệ thế tục mà nói, chỉ nhận bối phận không nói tình thân… khụ khụ…
Hôm nay mở Đại Hương Đường xem như là một biến đổi bất ngờ, sức mạnh của Lý Tùng Thu có thể đạt được cực hạn, những lời nóng nảy này làm cho ông ho càng thêm dữ dội.
- Được, nhị ca huynh đừng có căng thẳng, đệ còn không nghe lời huynh sao ?
Thấy Lý Tùng Thu liên tục ho ra máu Lôi Chấn Nhạc luống cuống.
Cả đời Lôi Chấn Nhạc tin tưởng nhất 2 đại ca, trước đây Lý Tùng Thu nếu Lôi Chấn Nhạc lấy uy phong địa vị trong Hồng môn ra thì hà tất đến lượt Lý Tùng Thu ngồi trên nghế hội trưởng.
Một lúc lâu Lý Tùng Thu mới ngừng ho khan, bắt lấy tay phải của Lôi Chấn Nhạc nói:
- Tam đệ, ta biết chính là Hồ tử tâm địa bất chính cũng không phải là người tốt nhất được hội trưởng lựa chọn, chuyện này đệ phải nghe theo nhị ca.
- Ôi, nhị ca, tôi đã suy nghĩ kĩ thật sự kế hoạch kia không phải của nó.
Lôi Chấn Nhạc gật đầu cười, người Trung Nguyên vốn có chấp niệm, sau khi Đỗ Phi đến chân khí trong cơ thể bị xóa làm cho ông ta không thể tĩnh dưỡng được.
Thế nhưng đóng lại, Lôi Chấn Nhạc nhân họa đắc phúc, sự căm hận tích lũy 60, 70 năm lại có thể phá ta khí hóa thần, thành công tiến thẳng vào cảnh giới trên.
Cùng với tu vi được nâng cao người ta không biết mình tiến vào được cảnh giới siêu phàm, mặc dù nói không hơn tứ đại giai đều là hư vô nhưng trước kia có chút chấp niệm cũng trở nên lạnh nhạt.
Lý Tùng Thu mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khoát tay áo nói:
- Được rồi, ngươi mang Hổ Tử về đi, miễn ba đao lục động.
- Không được, nhị ca, Lôi Chấn Nhạc vào Hồng môn đã 70 năm cho đến giờ chưa hề làm chuyện tư, Lôi Hổ phạm sai lầm, đương nhiên phải chịu sự trừng phạt.
Lôi Trấn Nhạc lắc đầu, nhìn về phía Đỗ Phi nói:
- Đỗ tiểu tử, đồng môn tương tàn phải xử lý như thế nào?
Tuy Lôi Chấn Nhạc hống hách nhưng thái độ cũng còn chính trực, đây cũng là vì uy tín của bang, Diệp Thiên thầm gật đầu có điểm này ở ông ta là hắn thích.
- Lôi thúc, hội trưởng đã nói rồi, chuyện này cho qua đi!
Hơn 60 tuổi còn bị Lôi Chấn Nhạc gọi là tiểu tử, Đỗ Phi dở khóc dở cười.
- Vô nghĩa, cứ như vậy mà cho qua, không phải vị huynh đệ bị tổn thương rồi sao?
Nằm cách Lôi Hổ không xa chính là hai vị đệ tử của Hồng môn bị trúng 2 nhát súng, cũng may vết thương không quá nguy hại, sau một hồi cứu chữa đầu đạn đã được lấy ra.
- Đồng môn tương tàn, ba đao lục động!
Cực chẳng đã Đỗ Phi nói nhẹ ra 8 chữ.
- Được, cứ như thế đi!
Lôi Chấn Nhạc gật đầu, để tay lên hông cách tay một thước là thanh đao.
- Hồ tử làm chuyện sai lầm thì phải chịu trừng phạt, đừng có trách cha ngươi!
Tay trái Lôi Chấn Nhạc xách con trai như xách một con gà đặt con lên mặt đất, răng cắn chặt tay phải nhanh như một tia chớp đâm vào vai Lôi Hổ, một tiếng kêu thảm thiết.
- Lão Lôi, tội gì mà phải khổ như vậy?
Lôi Chấn Nhạc dữ dằn nhìn mọi người đã làm cho họ tin phục họ cũng thở dài, người anh hùng còn trẻ như gấu chó, giờ phút này Lôi Chấn Nhạc trong lòng cũng khổ sở vô cùng.
- Còn hai đao nữa!
Lôi Chấn Nhạc nhổ đao, con trai không kịp kêu lên tiếng thảm thiết, hai đao nữa xuyên qua trên đùi hắn, vậy là đã được 3 đao lục động.
- Băng lại cho nó.
Lôi Chấn Nhạc có hai con gái, con trai chỉ có một mình Lôi Hổ hơn nữa cũng đã là trung niên, cũng vì cái tính tư lợi không coi ai ra gì của Lôi Hổ.
Dù sao cũng là con trai mình, Lôi Chấn Nhạc ra tay cũng có chừng mực, thấy Lôi Hổ chảy không ít máu nhưng cũng không bị ảnh hưởng kinh mạch, khung xương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là có thể khỏe lại.
- Lôi Hổ, đồng môn tương tàn, đã thi hành 3 đao lục động, còn có muốn nói gì nữa không?
Lôi Chấn Nhạc xé vạt áo lau vết máu, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp gia nghe nói còn nhỏ đã danh chấn giang hồ, như vậy Diệp gia cũng là người thân thủ bất phàm, Lôi mỗ cũng muốn lĩnh giáo một chút.