Lôi Chấn Nhạc vừa nói ra câu này, trong hương đường liền im bặt, Lôi Hổ vừa rồi kêu lên thảm thiết như vậy cũng đã ngậm miệng lại có vẻ vui mừng nhìn cha.
Lời nói của Lôi Chấn Nhạc không phải là dựa vòa uy phong của Hồng môn mà là dựa vào thực lực chém giết.
ở Mỹ những năm 50, 60 bọn phản động phát triển mạnh yếu có từng thời kỳ, ngày nào cũng đánh nhau để tranh giành địa bàn, Lôi Chấn Nhạc dường như đều làm gương cho binh sĩ đều xung phong liều chết ở tuyến đầu, trong tay đã có trên dưới mấy trăm vong hồn.
Khoảng giữa những năm 50, giúp Việt Nam ồ ạt tiến vào Mỹ, bí mật trù tính đuổi người Trung Quốc ra khỏi San Francisco
Lúc đó mấy huynh đệ Lôi Chấn Nhạc và Lý Tùng Thu chỉ là nhân viên trung tầng, phụ trách thu tiền khu dân cư của người Hoa ở San Francisco, thuộc loại nhân vật không bình thường .
Vào một ngày lúc sẩm tối, hơn 500 người Việt Nam đến giữa con đường này, một nhóm người đến mặt trước cửa hàng một nhóm khác phụ trách đuổi giết đệ tử Hồng môn trong phố người Hoa.
Một mặt có sự chuẩn bị, một mặt vội phản ứng vừa mới tiếp xúc đệ tử Hồng môn đã tổn thất nghiêm trọng, Lý Tùng Thu và Đỗ lão đại bất đắc dĩ phải cho người lui đến đến cửa hàng khác.
Vừa may Lôi Chấn Nhạc đã ra ngoài, khi nhận được tin tức ông ta lập tức mang các tiểu đệ để cứu viện cho Hồng môn, còn mình dẫn theo 3 người đuổi giết.
Lúc đó cả khu phố lâm vào cảnh hỗn loạn, còn có cửa hàng bị cháy lúc người Viện Nam chuẩn bị đốt của hàng của Lý Tùng Thu thì bị Lôi Chấn Nhạc giết chết.
Lôi Chấn Nhạc cao chừng hơn 2 thước cầm trong tay thanh Khai Sơn Đao đấu đá lung tung rồi xông vào.
Lôi Chấn Nhạc hoàn toàn không để ý đến binh khí trong người mình lấy mạng đổi mạng, chân tay bị cụt bay tứ tung máu tươi phun như mưa nhuộm đỏ cả một con đường.
Nhiều người giúp người Việt Nam cũng bị Lôi Chấn Nhạc dọa cho vỡ mật, đám người Lý Tùng Thu cũng từ trong cửa hàng xông ra.
Tuy Hồng môn chỉ có hơn 20 người nhưng khí thế như máu, giống như hổ gặp phải bầy sói vậy nhảy vào giết chết mấy trăm người Việt Nam.
Đúng lúc đó, viện trợ Hồng môn tới, người Việt Nam chạy bỏ lại hơn hai trăm thi thể trong đó có khoảng 70, 80 người là do Lôi Chấn Nhạc giết chết.
Tuy Lôi Chấn Nhạc bị trúng hơn 20 nhát nhưng vì là người luyện võ nên mỗi đao đều có thể tránh chỗ nguy hiểm, phần lớn các vết thương chỉ ở ngoài da, tĩnh dường một thời gian là lại tinh như rồng, mạnh như hổ.
Sau đó Lôi Chấn Nhạc mang theo đệ tử Hồng môn loan tin những người Việt Nam bị giết khiến họ sợ mất mặt và đuổi thẳng họ ra khỏi San Francosco.
Dù là chuyện qua khứ đã qua cả gần nửa thế kỉ nhưng người Việt Nam cũng không dám đem thế lực đến San Francisco có thể nói trận Tinh Phong Huyết Vũ năm đó đối với họ như một bóng ma vậy.
Qua một quá trình Lôi Chấn Nhạc bộc lộ tài năng trong Hồng Môn từng bước trưởng thành trung thành với Hồng môn, cha Đỗ Phi và Lý Tùng Thu đã trở thành thủ lĩnh của Hồng môn.
Nhưng nếu nói trong nửa thế kỉ qua người có cống hiến nhiều nhất cho Hồng môn thì Lôi Chấn Nhạc luôn có công đầu.
Tuy bây giờ đã qua tuổi 80 nhưng vẫn hoàn toàn xứng đáng với là người quan trọng nhất Hồng môn, không người nào dám tự xưng tài năng vượt qua người này, ông ta tuy già nhưng vẫn là lão gia dũng mãnh.
Cho nên lúc nghe thấy Lôi Chấn Nhạc muốn lãnh giáo Diệp Thiên mọi người đều ngơ ngẩn.
Tuy biểu hiện trước kia của Diệp Thiên có vẻ khác người nhưng trước cái cây có bóng là Lôi Lão Hổ thì không phải một trận mà cả trăm nghìn trận gió cũng không thể đánh đổ ông được.
Diệp Thiên càng lợi hại nhưng nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài 20 tuổi tâm cảnh còn xa mới đến thời kì đỉnh cao, để chống lại Lôi Chấn Nhạc thì không ai xem trọng hắn.
- Lão Tam, Diệp gia đã nhập Hồng môn thì chính là huynh đệ của Hồng môn, tại sao còn không thể bỏ qua?
Lý Tùng Thu không ngờ sau khi Lôi Chấn Nhạc sử trí con trai thì lại chĩa mũi nhọn vào Diệp Thiên, ông vội vàng phân bua nhưng Lôi Chấn Nhạc không hề để ý.
Đừng nói trước mắt là Diệp Thiên mà ngay cả Lý Tùng Thu lúc còn khỏe thì cũng không qua nổi 10 chiêu của Lôi Chấn Nhạc, khi ông ta động thủ không giống như cá nhân mà là một đám muông thú mất đi lí trí.
- Nhị ca, Hồng môn nghiêm cấm đồng môn tương tàn nhưng luận bàn võ công thì có thể.
Mặc dù Lôi Chấn Nhạc là người thô hào nhưng cố ý nhỏ mọn, theo như ông ta nói Hồng môn chỉ là một môn phái trong giang hồ thích đấu đấu tranh là bản chất của họ đương nhiên là không cấm đồng môn bàn luân, đánh giá.
Môn phái lớn hơn nữa lại là người tu luyện võ công khí huyết mạnh mẽ giữa người với người tự nhiên nảy sinh mâu thuẫn, giới hạn trong môn lại không thể tư đấu, dần dà luận bàn cũng thành một con đường để giải quyết vấn đề.
Mà đao súng thì không có mắt, quyền cước thì vô tình, luận bàn võ công thất thủ sẽ đả thương người cho nên loại tỉ thí này cũng không thành quy củ, chỉ không chết người thì đánh thương làm cho người tàn phế cũng sẽ không bị bang sử phạt.
Lúc này đây không có cách nào điều chỉnh mâu thuẫn hoặc thù hận sẽ biến thành người nhỏ mọn, loại luận bàn này giống như sự khiêu chiến cuả Lôi Chấn Nhạc lại càng là chuyện có một không hai.
Đương nhiên một mặt khiêu chiến thì mặt khác cũng phải có người ứng chiến, nếu Diệp Thiên không ứng chiến thì Lôi Chấn Nhạc sao động thủ được, ông ta chỉ còn biết giương mắt hậm hực mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Tùng Thi nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp gia, lão Lôi tính tình nóng nảy, hôm nay các huynh đệ tề tựu đông đủ chúng ta không say không về.
- Đúng vậy, Diệp gia, Lôi thúc càng ngày càng thích nói đùa, tiệc rượu đã dọn xong, chúng ta qua bên này đi.
Đỗ Phi ở bên cạnh cũng hô hào, thấy tay Diệp Thiên động đậy tuy biết hắn thân thủ thâm sâu khó lường nhưng vẫn hấy nếu như vậy sẽ không tốt cho hắn, bởi vì Đỗ Phi đã từng chịu thiệt thòi trong tay Lôi Chấn Nhạc , bất lợi càng lớn hơn.
Đỗ Phi hơn 50 tuổi võ công mới tiến được đến mức ám kình, đã từng đắc chí cho rằng mình mới là đệ nhất Hồng môn vì thế cũng đã luận bàn với Lôi Chấn Nhạc một phen.
Đương nhiên đó mới thực sự là luận bàn chứ không hề có tư thù oán hận gì bên trong chỉ là vãn bổi thỉnh giáo trưởng bối mà thôi.
Lúc đó Lôi Chấn Nhạc đồng ý ngay, cũng không mời đồng môn theo dõi hai người động thủ ngay trong Tứ Hợp Viện.
Theo suy nghĩ của Đỗ Phi, đến ông ta khi tiến vào đến ám kình cũng đánh không lại Lôi Chấn Nhạc, cho dù có hàng trăm người cùng đánh thì cũng không phân thắng bại.
Điều không ngờ là khi 2 người ra tay mới có 3 chiêu mà Đỗ Phi đã bị Lôi Chấn Nhạc đánh trúng bả vai tuy ông ta chỉ dùng 3 phần công lực nhưng đã đủ để cho Đỗ Phi phải nằm trên giường suốt hai tháng .
Từ đó về sau, Đỗ Phi không còn dám biểu lộ sức mạnh của mình nữa, bởi vì chỉ cần có Lôi Chấn Nhạc thì đã xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hồng môn chứ không phải ai khác.
- Đỗ Phi, trẻ con cút qua một bên cho ta, xương cốt đang ngứa ngáy muốn để Lôi thúc làm cho thả lỏng phải không?
Lôi Chấn Nhạc không chỉ trích Lý Tùng Thu nhưng sắc mặt chẳng mấy thoải mái gì với Đỗ Phi, bàn tay to nắm chặt quạt hương bồ, các đốt ngón tay kêu răng rắc nhìn Đỗ Phi không mấy thiện cảm.
- Được, Lôi thúc, coi như cháu chưa nói gì!
Đỗ Phi cười khổ cũng không dám nhiều lời nữa.
Đỗ Phi có thể trêu chọc vào tính nỏng nảy của lão gia này nếu sự thật là trước mặt mọi người nếu đánh một trận, Đỗ Phi là con cháu của Lôi Chấn Nhạc, không tồn tại cái gọi là đồng môn tương tàn.
- Thế nào? Diệp gia chân nhân lớn như vậy mà đầu hàng ư, đều là hữu danh vô thực.
Sau khi khiển trách Đỗ Phi, Lôi Chấn Nhạc nhìn về phía Diệp Thiên, cười lạnh lùng, nói:
- Hoặc là Diệp gia học nghệ không tinh, không có được một sư phụ giỏi nên không dám bêu xấu ở đây.
Khẩu khí Lôi Chấn Nhạc đầy căm giận đã phá tan tu vi, cả đời ông ta có một người con trai đã bị dạy bảo tự nhiên hôm nay dù nói gì thì ông ta cũng phải cho Diệp Thiên một bài học.
Sau khi Lôi Chấn Nhạc nói ra câu này, mọi người đều biến sắc xem ra lão đầu tử này thật là nóng nảy lại dám lôi sư phụ Diệp Thiên ra khích tướng.
Phải biết rằng người dù có câu: trong giang hồ thì một ngày làm thầy cả đời sẽ làm cha, cho dù có không kính trọng sư phụ người khác thì kết quả thường là cái chết.
Lôi Chấn Nhạc đã nói ra câu này, Diệp Thiên cũng không dám không ứng chiến, hôm nay hắn Khai Hương Đường đã làm chuyện cười, e rằng các đệ tử Hồng môn sẽ bán tán chuyện này.
- Lão Tam…
Lý Tùng Thu cũng không ngờ Lôi Chấn Nhạc lại đoạn tuyệt như thế nhưng ông cũng không có cách nào mà khuyên bảo được.
- Lôi trưởng lão, nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.
Diệp Thiên tiến về phía trước từng bước một, nói:
- Tính tình chính trực, chuyện quản lý quỹ đầu tư của Tống gia coi như cho qua, Diệp mỗ sẽ không tìm để gây phiền phức nữa.
- Hừ, nói ít toàn những lời vô ích, có muốn tỉ thí hay không đây?
Nghe thấy Diệp Thiên nhắc đến chuyện kia, Lôi Chấn Nhạc đỏ bừng mặt ông ta sống đến nay đã hơn 80 tuổi đây là chuyện duy nhất ông làm trái với lương tâm.
Diệp Thiên cười:
- Nếu muốn tôi thỉnh giáo, Diệp mỗ xin chỉ điểm một chút.
Tuy đối với lão nhân này trong lòng không có gì thay đổi nhưng Lôi Chấn Nhạc đã nói đụng đến sư phụ, không chừng Diệp Thiên sẽ tỷ thí với ông ta một trận, bằng không sau khi trở lại Hồng Kông đại sư huynh cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
- Chỉ điểm? Ha ha, mời Diệp gia chỉ điểm một phần đi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Lôi Chấn Nhạc sửng sốt tiện đà giận dữ phá lên cười.
Lôi Chấn Nhạc xuất đạo đã sáu bảy mươi năm động thủ với vô số các quyền sư, chưa bao giờ thua dù chỉ là nửa chiêu, vậy mà tên tiểu tử này dám nói xằng cần chỉ điểm cho mình.