- Ngạo mạn.
Không chỉ Lôi Chấn Nhạc cảm thấy Diệp Thiên đang chê cười mà cả trăm người trong đây đều suy nghĩ như vậy.
Bối phận của Diệp Thiên cao không phải là giả nhưng chuyện tỷ thí không phải dựa vào bối phận mà phải theo thắng thua, cao thấp trong lòng Lôi Chấn Nhạc đầy hận thù như vậy càng không đáng để Diệp Thiên ra tay.
Lúc mọi người đang xem Diệp Thiên đã tìm ra phương án sáng suốt, không gì hơn là đánh Thái Cực nói chuyện đã qua nhưng ngay cả khi muốn động thủ thì cũng không nên chọc giận Lôi Chấn Nhạc.
Ai cũng biết Lôi Chấn Nhạc là một võ giả, khi động thủ không thể khống chế nổi chính mình, nếu ông ta và cha Đỗ Phi không phải chỗ thân tình thì Đỗ Phi cũng sẽ không chỉ bị đánh thương nặng như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc trước đáp lễ Diệp Thiên có vẻ khiêm tốn nhưng lời nói vừa rồi của hắn khiến mọi người phải lắc đầu, người còn trẻ có học mà không kìm chế được mình.
- Lôi trưởng lão, võ công luyện nội gia mà có thể luyện đến cảnh giới này e rằng đương thời cũng không có người thứ hai, Diệp mỗ cũng đang muốn lĩnh giáo đây.
Diệp Thiên không hề để ý đến những lời bàn luận nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, chuyển đề tài nói:
- Nhưng chỉ một chưởng mà đạt đến siêu phàm hơn nữa trong cơ thể có những bệnh không tiện nói ra thì Diệp mỗ vẫn chưa làm được 2 chữ này.
Xuất đạo đã hơn 10 năm còn rất nhỏ hắn và Hòa Thương Châu một người nổi tiếng đã nếm qua không ít cực khổ dần dần theo đó tu vi của hắn cứ lớn dần lên chưa bao giờ gặp địch thủ.
Tục ngữ có câu: Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị nhưng người tập luyện võ công mà không có đối thủ thì cũng là chuyện buồn cho nên sau khi thấy tu vi của Lôi Chấn Nhạc, Diệp Thiên đã có ý định.
Lần này Diệp Thiên đến Mỹ ngoài sự cố của mẹ ra còn có một nguyên nhân nữa, hắn mốn biết một chút về tổ chức sự kiện của hắc quyền, xem xem rốt cuộc trong thế giới này có bao nhiêu cao thủ.
Điều Diệp Thiên không ngờ tới là hắn không phải đợi đến lúc tham gia đại hội của hắc quyền mà đã gặp một cái gốc rạ là Lôi Chấn Nhạc cứng như vậy.
Nửa bước vào đến siêu phàm, cả đời trải qua cả trăm ngàn cuộc chiến sát khí không thể yếu, thậm chí lúc trước ngoài Đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên chưa hề gặp đối thủ cực mạnh như vậy.
Đương nhiên Diệp Thiên không sợ hãi, vốn dĩ tu vi của hắn cao hơn Lôi Chấn Nhạc. hắn cũng đang muốn trận chiến này để cho người trong Hồng môn biết đến mình.
- Cũng biết đến siêu phàm ư?
Câu nói của Diệp Thiên để cho Lôi Chấn Nhạc cảm thấy là ngoài ý muốn, mắt lim dim, mặc dù hắn luyện được cả nội, ngoại công nhưng cũng chưa được tiếp xúc với quyền sư, cảnh giới phi thường của nội công cũng biết đôi chút.
Gần chỗ đột phá nhất, Lôi Chấn Nhạc cũng cảm thấy mình đã tiến vào được siêu phàm nhưng ông ta không dám khẳng định. Lúc này bị Diệp Thiên nói ra ông ta liền tăng cường cảnh giác.
Người thời này luyện tập võ công càng ngày càng ít, nhiều người còn không biết minh kình, ám kình và hóa kình là cái gì? Diệp Thiên nói ra những câu này chứng tỏ hắn là người trong đạo.
- Kỹ năng luyện không giả…
Diệp Thiên cười haha nói:
- Lôi trưởng lão,ở đây còn có nhiều người đang chờ đi ăn cơm chúng ta đừng để họ phải đợi lâu.
Nói dứt lời Diệp Thiên bước về phía trước một bước, hai tay kéo vạt áo làm 2 đoạn để lộ ra dáng người thon dài của hắn.
- Quả nhiên là anh hùng trẻ tuổi. Diệp gia lão Lôi xin lĩnh giáo.
Lôi Chấn Nhạc thấy hành động của Diệp Thiên mắt sáng lên chân trái bước về phía trước mấy viên gạch trên mặt đất bị gãy thành vài đoạn.
Thấy hai người sắp động thủ, những người sôi nổi lui về phía sau, nhường đường cho Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc.
Khi Lôi Lão Hổ đánh nhau sẽ mất hết tính người, ngộ nhỡ bị dính vào không chừng đứt cả gân cốt, rồi tự chuốc lấy rủi ro.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi Lôi Chấn Nhạc bước ra cả người đứng bất động hai mắt trợn tròn nhìn Diệp Thiên.
Tục ngữ nói: người trông cửa không nói chuyện, không ồn ào, đám người Lý Tùng Thu nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc đang tăng khí thế của mình nói cách khác là không chiếm là còn áng binh.
Lần này Lôi Chấn Nhạc xuất sát khí ra ngoài không có tác dụng gì với Diệp Thiên vì cơ thể gầy yếu kia của Diệp Thiên cũng phát ra sát khí không kém gì Lôi Chấn Nhạc.
Tuy giết người không nhiều bằng Lôi Chấn Nhạc nhưng dưới tay Diệp Thiên cũng phải có đến trăm nhân mạng, sát khí ngưng tụ đã bị Diệp Thiên hóa giải nhưng hắn vẫn giữ lại.
Khí trên cổ hai người khéo léo tràn ra không khí xung quanh như bị ngưng kết, bầu trời sáng rực đang uốn éo cảnh này khiến cho người xem có cảm giác hoang đường.
- Hay, có thể đánh một trận xem ra Lôi mỗ là người may mắn rồi.
Cuộc đời Lôi Chấn Nhạc trải qua trăm ngàn trận chiến nhưng sau lúc tuổi già đã ít xuất thủ người đến môn khiêu chiến gánh không nổi núi thây huyết hải như sát khí trên người ông ta.
Nhưng lúc Lôi Chấn Nhạc muốn dùng chiêu này, lại thấy Diệp Thiên thay đổi, sát khí trên người hắn quá lớn không hề thua kém gì mình điều này làm cho Lôi Chấn Nhạc khiếp sợ.
Gặp được lương tài kì phùng địch thủ đúng là đánh đúng tâm trạng của Lôi Chấn Nhạc lúc này ông ta đã quên oán thù với Diệp Thiên thầm nghĩ sẽ đánh một trận thật mạnh.
- Bối phận của tôi cao hơn mời ra tay trước.
Diệp Thiên cười lạnh nhạt, thu hồi sát khí, tuy khí thế của Lôi Chấn Nhạc rất mãnh liệt nhưng chỉ sinh ra áp lực không hề ảnh hưởng gì đối với Diệp Thiên.
- Được, mời Diệp gia chỉ giáo!
Lôi Chấn Nhạc chắp tay về phía Diệp Thiên vái hắn, Diệp Thiên tự nhiên để Lôi Chấn Nhạc thu sự cuồng ngạo vào.
- Mời!
Diệp Thiên gật đầu, chân trái lui về, tay phải đưa lên trước phòng thủ.
- Đắc tội!
Lôi Chấn Nhạc phát ra một tiếng râu tóc dựng đứng, bỗng chân trái từng chút to như Viên Hầu lạ thường linh hoạt bước về phía trước ba bước.
Cách 10m, 3 thước đã gần hơn Lôi Chấn Nhạc liên tiếp đập xuống Diệp Thiên.
- Thông lưng quyền? Phách cúp trưởng?
Diệp Thiên quan sát song trưởng thật dài của Lôi Chấn Nhạc thẳng góc suýt nữa xuống đến đầu gối, hắn biết hẳn đây là thông lưng quyền.
Nhưng vừa rồi Lôi Chấn Nhạc dùng lưng quyền bộ pháp, gần đây một thủ đoạn gây bất ngờ cho Diệp Thiên.
Thông lưng quyền là quyền thuật Trung Quốc cũng gọi là Thông Tí quyền, dùng lưng hoặc cánh tay gọi là Thông lưng Viên Hầu, Bạch Viên thông lưng..
Phách cúp quyền điển hình là chém xa giống như võ thuật Trung Quốc một cái mạnh, dứt khoát trong quyền thuật phát huy được sự tinh túy.
Ra một trưởng không thể khống chế quyền thuật chú ý xa thì đánh gần thì quật, có thể thu phóng có thể dài ngắn sức mạnh không hề thua kém Bát Cực Quyền.
Thông lưng quyền và phách cúp quyền đều thiên về dùng lực, trong sách võ thuật là coi trọng chêu pháp.
Lôi Chấn Nhạc dùng bộ pháp thông lưng quyền, nhưng chiêu thức lại đổi thành phách cúp trưởng, có thể thấy kinh nghiệm với địch thủ vô cùng phong phú trong lúc đó không phải nghĩ ngợi gì liền tổ hợp uy lực mạnh nhất.
Bộ pháp thông lưng quyền linh hoạt còn phách cúp quyền thì chưởng pháp sắc bén.
Trong tay Lôi Chấn Nhạc kết hợp hai loại quyền pháp không chê vào đâu được, cái quạt hương bồ kia giống như Cự chưởng dĩ nhiên là đã che kín cả người Diệp Thiên khiến hắn không thể lui mà chỉ còn đường chống đỡ.
- Làm tốt lắm!
Cảm nhận được vết đao cắt như kình phong, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, chân trái đạp lên mặt đất giở trưởng bên phải giống như Kình Thiên đi lên.
Làm người trong kỳ môn, ít khi Diệp Thiên đánh đòn bừa, nhưng giờ phút này hắn đã bị Lôi Chấn Nhạc kích thích sự hào hứng nhưng không cho dùng chiêu này.
Nói về uy quyền, bát cực phách lấy quyền pháp sắc bén nhất nhưng nói về khí thế thì Hạng Vũ sáng chê ra phách vương quyền là quan trọng nhất.
Quyền pháp này vô cùng mãnh liệt không gì sánh bằng.
Năm đó Sở Bá Vương bao vây Cai Hạ, lúc bị chém chết là lúc trường binh bị bẻ gãy quân Hán đem quân bắt sống Sở Bá Vương đã vào sử dụng phách vương quyền, một quyền đánh nát đầu mở một đường máu trong vạn quân phá vây có thể thấy uy lực của Phách Vương quyền như thế nào.
Quyền pháp này không phải do Lý Thiện Nguyên dạy cho Diệp Thiên mà là Cẩu Tâm Gia truyền lại, trước kia ông kết nhiều bạn trong giang hồ thất uy lực của quyền pháp này có thể bù vào khuyết điểm phần công phạt của Ma Y nên đã học tập.
Diệp Thiên đỡ một trưởng dưới chân như mọc rễ, cả người như hóa đá nặng vô cùng đánh lên cúp trưởng của Lôi Chấn Nhạc.
- Oành!
Hai quyền giao nhau phát ra sức mạnh cực lớn quanh hai người phát ra một tiếng nặng nề khiến mọi người phải chói tai.
Âm thanh kia trầm xuống, dường như thân hình Diệp Thiên chia ra nhưng Lôi Chấn Nhạc nhớ phách cúp đã ở dưới Diệp Thiên ngay sau đó cả cơ thể Lôi Chân Nhạc phải lùi về phía sau 3 bước.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, vừa rồi là chân khí phát ra khiến cho ống tay áo của Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc bay lên bầu trời có người phát hiện chỗ cánh tay áo hai người đều sưng đỏ một mảnh .
Hộc ra máu tươi, Diệp Thiên nói chậm rãi:
- Võ công giỏi, phách cúp giỏi.
Nói thật là vừa rồi Diệp Thiên đã bị thất thế tuy chân khí của hắn mạnh hơn Lôi Chấn Nhạc nhưng sức chịu đựng của cơ thể từ lâu đã ở trên hai cánh tay.
Nếu không phải cuối cùng Diệp Thiên đã dùng sức lực tiếp xuống đất thì e rằng lúc hai quyền giao nhau đã gặp phải chuyện xấu rồi.
Chatichai Cato và Liffey Banan đến từ Thái Lan là bạn chí cốt từ bé đến lớn. Nhìn thấy Liffey Banan nằm dưới đất không biết sống chết thế nào, miệng Chaitichai Cato hét lên tiếng dã thú, cước thật mạnh đá vào cảnh tay phải Janković anh.
- Rắc rắc!
Nhờ có microphone trên khán đài, tiếng xương cảnh tay phải của Janković anh bị gãy truyền ra ngoài, Janković anh cũng vô cùng dũng mãnh, căn bản không để ý đến thương thế cánh tay phải, đồng thời còn trả lại Chaitichai Cato cước.
Đương nhiên, do hắn bị thương trước nên cước đá nhẹ này khiến cho Chaitichai Cato tránh được, thế nhưng thời điểm Chaitichai Cato vừa mới thối lui sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, bởi vì làn gió sau lưng hắn ập đến.
Điểm quan trọng nhất của người tranh đấu đó là người cùng phối hợp trên sàn, theo lý thuyết sau khi Liffey Bana bị giết thì Chaitichai Cato nên lập tức xuống đài nhận thua như vậy mới khiến hắn bảo đảm được tính mạng của mình.
Chỉ có điều Chaitichai Cato bị oán hận khiến cho đầu óc mụ mị, đợi đến lúc hắn phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, tay phải Janković em móc quyền thật mạnh đánh trúng huyệt Thái Dương phải của Chaitichai Cato.
Lực tấn công cực mạnh cũng không có nghĩa là có khả năng phòng ngự cực mạnh, mà huyệt thái dương là huyệt vị quan trọng nhất trên cơ thể người, sau khi trúng quyền này, tiếng xương nát vọng ra, thân thể Chaitichai Cato quay sang bên, ngã mạnh trên võ đài.
Đánh xong quyền móc này Janković em cũng không bỏ qua, đuổi theo cước đá vào tim Chaitichai Cato, thân thể Chaitichai Cato vốn vẫn chưa chết ngay bị cước đá này cuộn mình bật lên, mấy mảnh ruột võ từ miệng phun ra.
Sau khi đá cước này ra, Janković em lập tức chạy về phía anh trai hắn, vừa rồi trong lúc tàn sát, từ đầu tới cuối Janković anh đều chịu hết hỏa lực, nhìn thấy mồ hôi trên khuôn mặt và cánh tay đứt sợ là thương thế cũng không nhẹ.
Đến tận giờ phút này, mọi người trong khán đài đang tập trung quan sát mới như tỉnh mộng, run rẩy trong phút, trong nháy mắt đã phân sống chết, rất nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn đang quay chậm kia.
Điểm hấp dẫn ở đấu trường ngầm là ở chỗ, cảnh tượng vừa tàn nhẫn vừa kích thích này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nó khiến cho mọi người từ đầu tới cuối đều căng thẳng, hơn nữa họ còn có sự hưng phấn trong thời gian ngắn nhất nữa.
- vị, xin mời xuống dưới, người bị thương cần đước cứu chữa!
Trong đấu trường không nhìn thấy bóng dáng trọng tài, lúc này cuối cùng ông ta cũng bắt đầu phát huy tác dụng, bây giờ đi lên võ đài kiểm tra thương thế của người thua cuộc, nếu như tử vong rồ thì ông ta sẽ tuyên bố người thắng cuộc.
Đương nhiên, đấu trường boxing ngầm cũng không cần người thắng phải giơ tay lên, bời vì ai cũng không dám đảm bảo người thắng cuộc đang trong trạng thái hưng phấn có thể tiện tay cho trọng tài quyền hay không!
- Tôi tuyên bố, anh em Janković đến từ Bungari là người thẳng cuộc.
Tuy rằng sớm đã biết kết quả như vậy nhưng những bậc hào phú trong hội trường hy vọng vào quyền thủ người Thái số thế giới đó vẫn chửi ầm lên. Phải biết rằng, trong phút ngắn ngủi như vậy, vài người đã mất đi hàng trăm triệu đô.
- Thưa quý ông quý bà, xin mời nghỉ ngơi chút xíu, sẽ tiếp tục trận đấu nữa, là người đối chiến, sẽ rất khác với trận đấu người!
Sau khi rửa sạch vết máu trên sàn, người dẫn chương trình lại bắt đầu giới thiệu tư liệu của những người tham gia trận đấu tiếp theo.
Trận đấu boxing ngầm con tàu Nữ Hoàng mỗi năm tổ chức boxing ngầm lần thường thường đểu tổ chức đến tận giờ đêm, ít nhất cũng quyết định phân thắng bại trận đấu, đối với những bậc hào phú theo đuổi kích thích mà nói đây đúng là bữa tiệc chết.
- Ấy, Diệp Thiên cậu định đi đâu vậy?
Chúc Duy Phong đang cúi đầu ngâm cứu tư liệu, đột nhiên Diệp Thiên ở bên cạnh đứng dậy.
- Tôi đi về tu dưỡng chút, ông ở lại xem tiếp đi!
Sau nghi thưởng thức đấu boxing ngầm đẳng cấp cao nhất thế giới, Diệp Thiên hoàn toàn không có tâm trạng ở lại nơi này, cậu cần phải quay về ngâm cứu tỉ mỉ cặp đối chiến vừa rồi, để có thể nhanh chóng tìm được cách thích ứng với đấu boxing ngầm.
Boxing ngầm và cái gọi là quyền thuật môn phái trên thế giới không giống nhau, nó không cần có chiêu thức đẹp đẽ, cũng không cần động tác đẹp mắt, mục đích duy nhất của boxing ngầm chính là đuổi giết đối phương!
Trong trận đấu chiến này thứ cuối cùng khiến đối thủ vào chỗ chết chỉ đơn giản là đá móc và quyền móc mà thôi, nhưng chiêu thức đơn giản như vậy nhưng cũng phải trải qua nhiều lần tôi luyện, sử dụng trong thực tế nhiều lần, Diệp Thiên nhìn thấy không khỏi rung động.
Giống như cú đá sườn, động tác đối phương vô cùng bí ẩn, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng, nếu không phải được xem trận đấu này, Diệp Thiên chỉ sợ là bị đánh bừa, điều này đối với tu luyện của Diệp Thiên mà nói là cực kỳ bất lợi.
Chúc Duy Phong có thể nhận ra nét mặt nghiêm trọng của Diệp Thiên, lập tức gật đầu nói:
- Diệp Thiên, hay là tôi yêu cầu cho cậu phòng tập luyện nha!
Trên con tàu Nữ Hoàng này, thực ra quyền thủ ở mình phòng, hơn nữa trong phòng của họ còn có phòng huấn luyện, để đảm bảo duy trì thể lực và trạng thái tốt nhất cho quyền thủ, nếu Diệp Thiên muốn, cũng có thể có được phòng như vậy.
- Không cần, tối nay ông tìm chỗ ở đi, đừng làm phiền tôi!
Diệp Thiên lắc đầu, cậu cũng sợ Chúc Duy Phong buổi tối lại gọi gái, thế thì cả đêm này không được nghỉ ngơi rồi.
- Chúc tổng, ông từng thấy Diệp gia ra tay bao giờ chưa?
Sau khi chờ Diệp Thiên đi khỏi, Đồng Thăng Hải vẻ mặt hứng khởi nhìn Chúc Duy Phong.
- Từng thấy, Hải gia, cái khác không nói, sát khí trên người Diệp Thiên không kém hơn bất kỳ quyền thủ nào đã ra trận rồi đâu, nếu nói trên đời này có người có thể thắng được Anthony Marcus, tôi chắc rằng chỉ có mỗi Diệp Thiên mà thôi.
Trận đấu trong nước kia khiến cho Chúc Duy Phong cực kỳ chấn động, hình ảnh Diệp Thiên đao chặt đứt tứ chi của Takumi Kato vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, vì thể Chúc Duy Phong càng thêm tin tưởng Diệp Thiên.
- Vậy là tốt rồi, nếu không ngày mai Andre Abramovich giúp ông đánh trận đấu, ông hoàn toàn không có đường lui rồi.
Tuy rằng hôm nay tới xem trận đấu nhưng tâm tư Đồng Thăng Hải vẫn ở trận đấu sẽ diễn ra vào ngày mai, trận đấu sinh tử này có liên quan mật thiết đến sinh mệnh người nhà hắn, thực sự không dễ bỏ qua.
Sau khi nghe thấy Chúc Duy Phong nói vậy, tâm trạng Đồng Thăng Hải thoải mái hơn vài phần, lúc này mới có tâm trạng quan sát trận đấu phía dưới.
- Diệp Thiên, hôm qua nghỉ ngơi thế nào?
Sáng sớm hôm sau, Chúc Duy Phong và Đồng Thăng Hải đi tới phòng Diệp Thiên.
- Cũng được!
Nhìn thấy mắt gấu trúc cả đêm không ngủ của người, Diệp Thiên nở nụ cười:
- Tôi nói này, đánh quyền là tôi đánh, ông không phải lo lắng, người đây là làm cái gì thế?
- Ấy, Diệp gia, trạng thái của cậu cũng không tồi đấy?
Nhìn thấy thần sắc Diệp Thiên, Đồng Thăng Hải có chút kinh ngạc, thời điểm hôm qua Diệp Thiên rời đi, nét mặt vẫn còn đang rất nghiêm nghị.
Diệp Thiên cười nói:
- Lão Đồng, trận đấu ngày mãi giao cho tôi, ông bảo Andre Abramovich đánh tốt trận đấu hôm nay là được rồi!
Trải qua đêm thôi diễn suy xét, Diệp Thiên phát hiện, trận đấu boxing ngầm dĩ nhiên là giết người để sống, nhưng cuối cùng vẫn quy về cùng loại với người đánh nhau quyết liệt hết.
Mặc dù Diệp Thiên lúc trước học những chiêu thức chưa hẳn có ích, nhưng dựa vào tu luyện đến cảnh giới tuyệt mĩ như cậu có thể cảm nhận năng lực, Diệp Thiên tự hỏi, trừ phi lực tấn công của Anthony Marcus có thể vượt qua được đòn tấn công của đối thủ, nếu không mình có thể nắm chắc phần thắng đến phần.
Cho đến giờ phút này Diệp Thiên trở nên thả lỏng hơn, Diệp Thiên tu luyện công phu nội gia, thả lỏng thân thể cũng có phương thức giữ gìn trạng thái thể thực, không cần giống như những quyền thủ khác trước khi thi đấu phải tập luyện trong phòng huấn luyện để điều chỉnh trạng thái của mình.
- Diệp gia, ngài yên tâm đi, trạng thái Andre Abramovich vô cùng tốt, kể cả đối với đối thủ hạng thế giới tôi thấy hắn dư sức thắng!
Diệp Thiên thư giãn cả đêm, Đông Thăng Hải cả đêm không ngủ, khiến cho hắn tin tưởng Diệp Thiên thêm vài phần, thử hỏi người thân phân giống như Diệp Thiên làm sao có thể đùa giỡn với cái sinh mạng bé nhỏ của mình được, muốn tự sát thì cũng đi tìm cách khác để chết chứ?
- Đi thôi, bụng đói rồi, ăn sáng trước rồi hẵng đi!
Diệp Thiên đứng dậy ra ngoài, tiện mồm nói:
- Hôm qua trận đấu sau thế nào?
- Sau đánh thêm trận, người chết, đẳng cấp đấu trường quyền anh ngầm quốc tế vượt xa quyền thủ trong nước.
Nét mặt Chúc Duy Phong tươi cười có chút chua sót, được thể nghiệm trận boxing ngầm đẳng cấp thế giới này hắn mới hiểu, cảm thấy mình bị coi khinh ở con tàu Nữ Hoàng này thì cũng là có nguyên nhân của nó.
Tuyển thủ tham gia trận đấu quyền anh ngầm quốc tế lần này, toàn bộ đều được xếp vào đại sư hạng thế giới, cứ chọn bừa trong nhưng người này cũng có thể càn quét giới boxing ngầm Trung Quốc, điều này khiến Chúc Duy Phong cực kỳ sợ, tận trong đáy lòng cũng cảm thấy là người có lỗi.
- trận sau có tận người chết à?
Nét mặt tươi cười Diệp Thiên liền thu lại, hôm qua tổng cộng đánh trận, thì chết đến người, độ tàn khốc của đấu trường ngầm có thể thấy dược, những bậc hào phú siêu cấp này đổi mạng của những người này lấy niềm vui.
- Giàu sang có mệnh, sinh tử tại trời, những người này nếu đã chọn nghề này thì không có đường lui.
Kinh nghiệm ở đấu trường ngầm của Đồng Thăng Hải cũng hơn năm rồi, quyền thủ có tài giỏi hơn nữa, cuối cùng cũng chết ở trên võ đài hết, quyền thủ thay đổi luân phiên, Đồng Thăng Hải đã thấy nhiều rồi, trái tim đã trở nên tê liệt.
Có lẽ đêm qua mấy trận đấu đó khiến mọi người trên thuyền tiêu hao nhiều sinh lực nên hôm nay trên boong tàu này không nhìn thấy mấy người.
Tìm cái ghế và cái ô che nắng, Diệp Thiên hấp thụ nguyên khí trời đất cả ngày, thế nhưng không giống như những phân tử nguyên khí nhặt nhạnh trên biển như lúc trước, Diệp Thiên lần này áp chế toàn bộ linh khí hỗn loạn trong cơ thể mình.
Trong thời gian Diệp Thiên hấp thu nguyên khí, không ngừng có những phi cơ bay đến con tàu Nữ Hoàng, có rất nhiều đại gia siêu cấp hôm nay mới tới được, đối với bọn họ mà nói thử thách quyền thủ trên đấu trường ngầm mới là xuất sắc nhất.