- Ông vẫn nên cẩn thận một chút, thắng thì cái gì cũng tốt còn nếu thua thì cả cơ nghiệp sẽ bị mất đấy!
Diệp Thiên lắc đầu, nếu không phải thấy các đệ tử Hồng môn thì hắn cũng thờ ơ mà lâu Diệp Thiên cũng chưa xem bói cho người khác.
- Ta kí rồi, sao thế ngươi không dám sao?
ở bên này Diệp Thiên còn đang nói chuyện với Đổng Thăng Hải thì bên kia Lỗ Đại Phu đã kí tên mình rồi y còn liếc nhìn Đổng Thăng Hải.
- Diệp gia, người tranh sức lực, Phật tranh nén nhang!
Đổng Thăng Hải nói nghiên túc:
- Cũng không thể để cho bọn giặc tây này coi thường người Hoa ta được.
Kỳ thực Đổng Thăng Hải nói như vậy cũng không phải là yêu nước, chẳng qua bởi vì Lỗ Đại Phu đưa ra điều kiện mà ông ta không thể từ chối được.
Phải biết rằng nếu thâu tóm được các tổ chức ngầm ở Malaysia và Indonesia thì Đổng Thăng Hải chính là người kinh doanh hắc quyền lớn nhất ở Châu Á.
Hơn nữa 1% cổ phần kia sẽ còn tăng lên nhiều đó đúng là miếng thịt béo bở không có lý do gì mà lại từ chối.
Còn như những lời của Diệp Thiên, Đổng Thăng Hải cho rằng không gì hơn là hắn muốn giúp mình, dù sao có thể thắng Lôi Chấn Nhạc và An Đức Duy Kì.
Diệp Thiên là nhân vật bậc nào, khi nghe Đổng Thăng Hải nói cũng không còn chủ ý gì, khoát tay áo nói:
- Được, tùy ông vậy, nhớ đến An Đức Duy Kì phải cẩn thận hơn là được.
- Diệp gia, ngài yên tâm đi, ngoài cuộc thi đấu trong nước thì An Đức Duy Kì cũng đã bất bại 280 trận rồi, người của Lỗ Đại Phu không có cách nào mà thắng được đâu.
Nhìn Diệp Thiên không đáp lời mình, Đổng Thăng Hải có chú thất vọng nhưng hắn cũng rất tin tưởng An Đức Duy Kì.
Dưới giữa sân hắc quyền thì thất bại đồng nghĩa với chết có quyền thủ bất bại cả mấy trăm cuộc nhưng chỉ một lần thất bại thì cũng vĩnh viễn biến mất trong hội.
Thực ra vào hồi đầu năm, người thống trị thế giới ngầm không phải người Châu Âu mà là người Trung Quốc, người đó tạo tao thế giới ngầm cũng là một kì tích.
Người đó gọi là Lâm Uy Nhĩ Trương, sinh năm 1907 có chiến tích ghi lại toàn thắng 476 trận, trong đó đánh gục 241 đối thủ.
Lâm Uy Nhĩ Trương sinh ra ở Trung Quốc, cao 1m82, nặng 68kg, đường tiến công vô cùng phong phú.
Năm 1946, Lâm Uy Nhĩ Trương lấy chiến tích bất bại rời khỏi võ đài và sáng tạo ra thần thoại quyền anh.
Nhưng Lâm Uy Nhĩ Trương chết vào năm 1971 thọ 63 tuổi kinh nghiệm chiến đấu đã trải qua từ nhỏ đến lớn.
Mặt khác còn có Phất Lan Khắc Trần sinh ra ở Đài Loan, thích được người khác gọi là Đường Long chẳng qua là sợ người ta gọi là Sa Ngư.
Bất cứ biệt danh gì cũng không nói hết sự hung tàn của y. Thời kì y thống trị quyền anh, công nhận là đó là thời kì phát triển nhất của quyền anh trong hắc quyền.
Phất Lan Khắc Trần có ảnh hưởng cực mạnh ở thế kỉ XIX, tất cả những trận đấu của y đều không quá 4 phút, là quyền thủ mạnh nhất và không gì có thể sánh được.
Còn Đường Long 97 trận thắng 96 trận thua 1 trận, đánh gục 95 đối thủ. Đối với những quyền thủ mà nói thì Trần là ác mộng, chỉ có một người còn sống đi ra khỏi võ đài. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Truyền thuyết Đường Long đã từng tỉ thí với Lý Tiểu Long, lúc hai bên đánh gần Đường Long bị một lực hơn 1600 kg đá ra khỏi võ đài mà thật giả thì chỉ có hai bên mới biết được.
Lý Tiểu Long từng đóng bộ phim nổi tiếng Đường sơn đại huynh mà nhân vật chính gọi là Đường Long , đây chính là Lý Tiểu Long đã sáng tạo ra từ Đường Long để tỏ sự tôn kính.
Nhưng ở tập 97 Đường Long lên võ đài thì đối thủ lại có danh hiệu " Máy ủi đất" Khắc Lý Tư.
Nhưng Khắc Lý Tư cực kỳ nham hiểm, khi lên võ đài đã chạy nước rút tốc độ trăm mét để tránh né đường tiến công của Đường Long, sau 10 phút Đường Long yếu sức thì sự nghiệp đánh đấm cả đời đã mất.
Sau những năm 80, các trận đấu trong hắc quyền của người Trung Quốc suy giảm dần, trừ Lôi Chấn Nhạc một thời hiển hách cũng không còn ai có thể thống trị các quyền thủ hắc quyền.
Hắc thị quyền vào những năm 90, nghiên cứu các loại phương pháp huấn luyện đã có sự biến hóa lớn mà dường như các quyền thủ của vài thập niên trước không còn giá trị.
Cho nên với Đổng Thăng Hải mà nói, chỉ cần An Đức Duy Kì không gặp phải 3 quyền thủ dẫn đầu thì khả năng thắng là rất lớn.
Cầm văn bản Lỗ Đại Phu đã kí, Đổng Thăng Hải nhìn cẩn thận các điều khoản, đây không phải chuyện đùa, ngộ nhỡ bị y giở trò thì không thể nói rõ với nhau được.
Kiểm tra tiền đặt cược của Lỗ Đại Phu, Đổng Thăng Hải ký tên mình, văn bản gồm 3 phần, ngoài phần ông và Lỗ Đại Phu thì còn có một phần lưu số hiệu của nữ vương Y Lệ Toa Bạch.
- Được rồi, các bạn của tôi, đến giờ đại hội rồi!
Chứng kiến hai người đã kí vào văn bản xong, Khắc Lai Môn vỗ tay:
- Tôi cam đoan, hôm nay họp không hơn nửa tiếng, 11 rưỡi mọi ngươi có thể đi ăn cơm trưa.
- Khắc Lai Môn tiên sinh, giữa trưa sẽ không phân khu vựa bàn nữa chứ?
Chúc Duy Phong nửa thực nửa đùa, ông ta không quên chuyện chính mình bị phân ở phòng, từ đầu đến cuối thì đây chính là phân biệt đối xử.
- Đương nhiên là không.
Khắc Lai Môn cười nói:
- Nguyên nhân là do khu vực dùng bữa sáng là nói dùng cơm trưa và tiệc tối sẽ là nơi cử hành yến tiệc.
Còn lại sau khi ăn cơm trưa, mọi người có thể dạo chơi trong sảnh, các phương tiện ở đây còn tốt hơn ở Las Vegas.
Nghiên chỉnh mà nói, Khắc Lai Môn là người làm ăn lớn cho dù hành động của Diệp Thiên vừa rồi là thất lễ nhưng ông ta cũng không biểu lộ sự khó chịu.
- Khắc Lai Môn không cho phép ông cướp đoạt công việc buôn bán của chúng tôi, hãy coi chừng bọn Hán Tư Phúc đi.
Phần kí tên này Lỗ Đạo Phu luôn mỉm cười trên mặt và vui đùa cùng Khắc Lai Môn, tâm trạng của y có vẻ khá tốt.
- Làm sao mà có thể cướp việc làm ăn buôn bán được của các vị bằng hữu đây được? Mọi người cứ trò chuyện trước đi, tôi sẽ vào chuẩn bị một chút.
Khắc Lai Môn nhún vai đi vào khoang thuyền, bên trong có rất nhiều người tai to mặt lớn nên ông ta cũng không dám để họ đợi lâu.
Còn Lỗ Đại Phu cũng lui về phía sau 2 thước, đến trước mặt Đổng Thăng Hải cười nham hiểm:
- Ta không ngại nói trước cho ngươi biết một tin.
Đổng Thăng Hải nói:
- Lỗ Đạo Phu, tin gì? Đừng nói với ta là ngươi muốn nuốt lời?
- Không … không ta e là ngươi sẽ đổi ý.
Lỗ Đạo Phu ghé gần đến tai Đổng Thăng Hải nhỏ giọng nói:
- Ta quên nói cho ngươi biết, ngay tháng trước An Đông Ni đã quẳng sang công ty ta rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Bỗng Đổng Thăng Hải biến sắc, nắm áo Lỗ Đạo Phu nói to:
- Làm sao An Đông Ni có thể đến công ty ngươi? Không phải hắn ta đang ở Anh sao?
- Chúng ta đều là người văn minh, không nên động thủ, như vậy là không tốt!
Lỗ Đạo Phu dùng hết sức đẩy Đổng Thăng Hải ra, nói:
- Ngươi phải biết rằng An Đông Ni sinh ra ở Malaysia , mà ta thì ở đó lại có một sân đấu quyền tốt.
Sau khi nói xong câu này Lỗ Đạo Phu phá lên cười, không nhìn Đổng Thăng Hải lại một cái rồi quay vào khoang thuyền, dường như y đã nắm chắc phần thắng của cuộc tỉ thí trong tay.
- Lão Đổng, sao vậy?An Đông Ni là ai?
Tại chỗ Đổng Thăng Hải đang thất thần như người mất hồn, Diệp Thiên gọi mấy câu mà ông không có chút phản ứng gì.
- Lần này Hải gia thảm rồi, thế nào mà lại gặp tên Ma Vương giết người kia chứ?
Tuy Chúc Duy Phong lo liệu không được tốt nhưng trong hội này cũng có biết đến thanh danh của An Đông Ni.
Hơn nữa rất dễ nhận thấy Chúc Duy Phong cũng nhìn ra An Đức Duy Kì là không được, lúc này đây lắc đầu xem ra gia sản mấy chục năm vất vả của Đổng Thăng Hải vào tay Lỗ Đạo Phu mất rồi.
Diệp Thiên bị Chúc Duy Phong làm cho tò mò, liền hỏi:
- Lợi hại như vậy sao? Người kia là như thế nào đây?
Phải biết rằng Diệp Thiên tận mắt thấy bản lĩnh của An Đức Duy Kì cũng muốn xem hắn ta một phen trắc trở, sau khi nghe Chúc Duy Phong nói thì rõ ràng An Đức Duy Kì không phải là đối thủ của người kia.
Chúc Duy Phong lắc đầu nói:
- Diệp Thiên, tên kia quả thực không phải là người, nếu nói có người thống trị thế giới võ đàn thì ngoài y ra không còn ai.
- Phải nói là hắc thị võ đàn chứ? Thống trị thế giới võ đàn chính là Thị Thái Sâm!
Diệp Thiên sửa cách nói của Chúc Duy Phong, nghề quyền anh và Hắc thị quyền khác nhau rất lớn.
- Thái Sâm? Thái Sâm và An Đông Ni so với hắn chỉ là cái rắm!
Đổng Thăng Hải sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói như tỉnh lại:
- Thái Sâm ở trong ngục còn đánh không lại 3 quyền thủ của hắc thị, y dựa vào cái gì mà sánh với An Đông Ni.
- Lão Đổng, đừng kích động. Thái Sâm và Hắc thị quyền qua rồi.
Trong nước Diệp Thiên rất ít tiếp xúc với những võ đài bí mật nhưng hắn có xem qua trận đấu của Thái Sâm tốc độ mạnh yếu cũng không tồi.
- Đương nhiên là đã đánh qua, nếu không tôi đã không nói như vậy.
Tuy sắc mặt Đổng Thăng Hải còn hơi xám nhưng thần trí đã tỉnh lại miễn cưỡng để Diệp Thiên nói về chuyện tốt xấu của quyền thủ hắc thị.
Phải biết rằng, trên thế giới này,có rất nhiều phú hào dở hơi.
Nhưng với đại đa số mà nói,bọn họ cực kì tò mò về thân phận của Diệp Thiên,cho nên đó là lí do thúc dục lên Clemente muốn sớm nghĩ tới một vị mà có gan cùng Địa ngục trần gian tiến hành quyết đấu sinh tử .
Được, tôi sẽ giới thiệu một chút về quyền thủ xuất hiện lần này.
Clemente lần này không có thừa nước đục thả câu, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Cậu ta an vị ở bên cạnh mọi người, tên của cậu ta là Diệp Thiên, đến từ Trung Quốc thần bí.
- Phía bên gia tộc mẹ của Diệp Thiên là gia tộc truyền thống trên trăm năm ở Trung Quốc , mà mẹ của câu ta cũng là một nhà doanh nghiệp nổi tiếng của nước Mỹ, tôi tin rằng rất nhiều người đều nghe qua tên của bà Tống này, cho nên , Diệp Thiên là một vị quí tộc chân chính.
Clemente sở dĩ không ngừng cường điệu phận của Diệp Thiên đó là bởi vì người nước ngoài nhận thức điều này,ở nước ngoài người có tiền rất nhiều,nhưng vừa có tiền lại vừa có địa vị ,điều này mời thể hiện rõ bọn họ không giống người thường, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu của các chức vị đáng tiền ở các quốc gia.
- Không ngờ là con trai của Tống phu nhân, hẳn còn ít tuổi?
- Thượng đế, bà Tống xinh đẹp thậm chí có con trai ư? Tôi nghĩ lòng tôi tan nát mất.
- Con trai bà Tống có phải là có tật xấu hay không, vì cái gì muốn chạy đến nơi đây đến đây tự sát?
Phải nói rằng danh tiếng của Tống Vi Lan ở giới thương gia Mĩ quốc thật sự là vang dội,đây là nơi mà các phú hào siêu cấp đến từ khắp nơi trên thế giới,lại có hơn phân nửa là đều nghe qua tên bà, mà trong đại bộ phận nửa số người này thậm chí một nửa là quen biết với Tống Vi Lan, hơn nữa cũng đã giao tiếp qua.
Nếu không phải tín hiệu điện thoại di động trong quyền trường bị chặn,không biết chừng những người bạn tốt của Tống Vi Lan cầm điện thoại gọi cho mẹ của Diệp Thiên rồi,cũng không thể dương mắt nhìn con trai của bạn tự sát được?
Theo âm thanh của Clemente ,một ngọn đèn mãnh liệt thẳng tắp bắn vào giữa bữa tiệc khách quý,một bộ y phục luyện công màu trắng Diệp Thiên từ chỗ ngồi từ từ đứng lên,hai mắt khép hờ với vẻ mặt kiên cường mạnh mẽ.
- Người này không giống như là kẻ điên a?
- Vâng đúng,thật là người thanh niên đầy tinh thần,vì cái gì mà muốn tự sát đây?
- Các ngươi không thể đoán hắn là Đường Long thứ hai sao? Phải biết rằng,thời gian tôi nhìn thấy Đường Long năm đó, hắn so với nam nhân này cũng không lớn hơn mấy tuổi.
Nhìn thấy trong mắt của Diệp Thiên hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn , trong quyền trường lại sôi nổi,ngoài cái dáng vẻ mà nhiều người chú ý đến Diệp Thiên còn có cả bộ dạng mi thanh mục tú. Lại không giống là bệnh thần kinh, một vài phú hào siêu cấp nhất thời có chút không hiểu.
Ngọn đèn chỉ là chiếu một chút bên cạnh Diệp Thiên rồi vụt tắt,trong bóng đêm vang lên thanh âm của người:
- Clemente, nếu là đánh cuộc, tôi muốn biết tỉ lệ đặt cược trận này là bao nhiêu?
Người nói câu này là một đại vương cao su ở châu Mỹ.trong cuộc đấu giữa Andre Abramovich và Glasgow Quindt hắn đã thua mười tám triệu đô la,hôm nay đang rất muốn thắng nên hắn chẳng cần biết Diệp Thiên là con trai của ai?
- Diệp Thiên thắng ăn , Anthony Marcus thắng một ăn ., căn cứ hiệp thương, chư vị ở đây, đặt tiền thấp nhất là triệu đô la. Tất cả phải hiểu quy củ của Nữ Vương, mỗi người chỉ có thể đặt cho một người, đây là thời gian cho chư vị nghiên cứu.
Đánh bạc tại Nữ Vương khác đổ pháp tại Thái Không, mỗi người chỉ có thể căn cứ vào phán đoán của mình đặt cho một quyền thủ, điều này ngăn cản các siêu cấp phú hào lợi dụng tỉ lệ đặt cược để giở trò gian lận.
Nếu không, như cuộc tranh tài ngày hôm qua, Andre Abramovich tỉ lệ đặt cược là và , mọi người có thể đặt cửa cho cả hai phe. Như vậy mọi người sẽ ít nhất là hòa, Nữ Vương tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.
- Clemente, Diệp Thiên là bên nhận khiêu chiến, người cung cấp chiến tích của cậu ta đi?
Dưới đài một người hô:
- Không có chiến tích của hắn, chúng ta làm sao có thể phán đoán thắng bại đây?
Trận đấu ngày hôm qua đã gây sự chú ý lớn. Làm cho tất cả mọi người cẩn thận hẳn lên.
Tuy rằng trong lòng có một chút xem thường Diệp Thiên, nhưng khi tới thời điểm. Bọn hắn đều trở nên nghiêm túc hẳn lên, không ai có thể vượt qua được sự hấp dẫn của đồng tiền, đây là cơ hội kiếm tiền của bọn họ, taọ ra của cải lớn như vậy từ sự rèn luyện hàng ngày.
Nghe được câu hỏi của người nọ, Clemente nói:
- Diệp Thiên từng trong trận đấu quyền tại Trung Quốc, dùng vũ khí chặt đứt tứ chi của cao thủ Nhật Bản Đằng Thác Hải, đây chỉ là một chút tư liệu trận đấu quyền ngầm của hắn, không có bất kì hình ảnh nào, tôi chỉ có thể cũng cấp cho mọi người như vậy thôi.
- Đánh nhau bằng vũ khí? So với đánh nhau tay không sự kích liệt không giống nhau a!
- Đúng à, dùng binh giỏi, chưa chắc ta không đã lợi hai, người trẻ tuổi kia có chút huyền bí.
- Khó mà nói, xem bộ dáng người trẻ tuổi kia mi thanh mục tú, thể nhưng có thể đem tứ chi của người khác chặt đứt, cũng phải là loại người tâm ngoan thủ nạt,nếu khoogn sẽ không giám cùng Anthony Marcus đối chiến.
Clement vừa nói dứt lời, trong tràng lại vang lên tiếng nghị luận.
Clemente cung cấp tư liệu không phải nhiều, nhưng cũng khiến mọi người hiểu ra một số việc, điều đó có nghĩa Diệp Thiên không phải người điên, tối thiểu hắn cũng từng tham gia những trận đấu quyền ngầm, hơn nữa cũng từng thắng qua đối thủ Nhật Bản.
- Tốt lắm, xin mọi người tập trung chú ý, trận đấu sẽ bắt đầu sau phút nữa!
Clemente vừa nói xong, từ trong phòng chờ một phía bên lôi đài đi ra một người, đối với trận đấu hôm nay đã tràn ngập mong chờ.
Tuy nhiên không biết vì sao, Clemente lại có cảm giác Diệp Thiên có thể sống tới phút chót, cho nên sau khi hắn đi xuống khỏi đài đấu quyền, trên màn hình lớn trong tràng bắt đầu truyền lên hình ảnh Anthony Marcus đánh gục đối thủ mà không một chút ảnh hường, không biết có phải clement cố ý dẫn dắt mọi người theo lối suy nghĩ này hay không.
- Mẹ nó, , Clemente có ý tứ gì a, đây chẳng phải là đang tạo áp lực tinh thần cho Diêp Thiên sao!
Sau khi Đổng Thăng Hải nhìn thấy những hình ảnh trên màn ảnh lớn, nhịn không được mắng lên, mặc cho ai là hình ảnh bị đánh gục, trong lòng luôn sẽ lưu lại một sự ám ảnh.
- Không sao, đây là hắn đang tạo động lực cho tôi.
Diệp Thiên bỗng nhiên lắc lắc đầu, lên tiếng nở nụ cười, hàm răng chỉnh tề trắng bóc, trong bong tối ánh lên vẻ chói mắt dị thường,chứng kiến cảnh này Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải trong lòng đột nhiên rùng cả mình, giống như người đang ngồi bên cạnh không phải là Diệp Thiên, mà là một con quái vật tiền sử.
- Diệp Thiên, hai anh em chúng ta cũng đặt cược thế nào?
Nhìn thấy người bên cạnh đều ở rơi xuống tiền đặt cược, trong lòng Chúc Duy Phong không khỏi ngứa lên, chứng kiến bộ dạng Diệp Thiên như vậy, nếu không mua Diệp Thiên thắng, chẳng phải là rất có lỗi với chỗ tiền đặt cược sao?
- Mẹ nó, ta đánh cuộc, thằng tiền chia tôi phân nửa!
Diệp Thiên trừng mắt nhìn Chúc Duy Phong, ánh mắt mang theo một cố sát khí điên cuồng, Chúc Duy Phong vội vàng rụt cổ nói:
- Đừng nói một nửa, thắng toàn bộ cho cậu đều được!
- Đúng vậy, Diệp Thiên, lần này tôi cũng mua hai triệu!
Trong trận đấu với Andre Abramovich, Đồng Thăng hải không đặt, nhìn thấy CHúc Duy Phong thắng tới triệu Đô-la, trong lòng hắn rất hối hận, tất nhiên là sẽ không chịu bỏ qua cơ hội lần này.
- Tất cả cho tôi một nửa!
Diệp Thiên luôn biểu hiện tư văn có lễ, nhưng không biết vì sao lúc này lại trở nên bá đạo dị thường, ánh mắt kia Đổng Thăng Hải chỉ đào qua, tuy rằng sát khí không phải là đối với hắn, nhưng cũng khiến cho Đổng Thăng Hải một trận lông tóc dựng đứng, giống như Diệp Thiên đã mọc thêm ba đầu sáu tay biến thành quái dị vậy.
Mười phút thời gian nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, mốt số lượng tiền đắt cược thông qua máy tính tập hợp lại với nhau, vừa mới trở lại văn phòng nhìn thấy mấy con số này, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ba trăm hai mươi tỷ Đô-la!
Ba trăm hai mươi tỷ Đô-la, nói cách khác, hơn người trong tràng dường như toàn bộ đều đặt cược, hơn nữa thậm chí có người ném xuống không chỉ một triệu.
Cuộc tranh tài ngày hôm qua của Andre Abramovich tiền đặt cược hơn một trăm triệu, đã là một con số cao kỷ lục trong lịch sử đấu quyền ngầm, mà ba trăm hai mươi tỷ cái số này đã vượt xa con số ngày hôm qua, hơn nữa sợ là sau này cũng rất khó bị đánh vỡ.
Cố nén kích động trong lòng, Clemente dùng ống nghe điện thoại hướng tới người chủ trì trong tràng phát lệnh bắt đầu trận đấu, nhất thời một đạo ánh sáng mạnh chiếu vào cái lưới sắt đan trên lôi đài.
- Các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà, sau đây chúng tôi xin mời quyền thủ vĩ đại nhất mười năm trở lại đây"Cỗ máy giết người", "Địa Ngục Ma vương" danh hiệu Anthony Marcus!
Trong lúc người chru trì sướng tên Anthony marcus, đem tiếng cuối cùng ngân phi thường dài, theo tiếng ngân của hắn, một ánh đèn chiếu sáng vào con đường an toàn, một thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, tóc cuộn lên Anthony Marcus, cuối cùng đã lộ diện.
Anthony Marcus là tướng mạo điển hình của người Indonesia, hằn để thân trần, hai khối cơ ngực lớn dị thường, cả người nhìn qua làm cho người ta một lại cảm giác vô cùng cứng rắn,trên người dường như không có một chút dư thừa.
Hai cái đùi của hắn phi thường tráng kiện, theo mu bàn chân lên phía trên, thậm trí một sợi lông tơ cũng không nhìn thấy, cặp ống đồng ngăm đen như kim chúc, đây là Anthony Marcus, mỗi ngày điên cuồng đá cây cột kim chúc nên mới có hiệu quả như vậy.
Chậm rãi bước lên đài, Anthony Marcus hơi hơi nhắm hai mắt, thích ứng với lưới sắt bên dưới, đối với một quyền thủ kinh nghiệm phong phú mà nói, sơ sẩy ngỏ cũng có thể tạo thành hậu quả chết người.
"Phía dưới xin mời đến từ Trung Quốc thần bí quyền thủ, Diệp Thiên !"
Sau khi đợi cho Anthony Marcus tiến vào đến trên lôi đài,thanh âm của người chủ trì lại vang lên, theo hắn kêu la, Diệp Thiên từ trên ghế salon đứng lên, hắn cũng không có chạy, mà từng bước từng bước, chậm rãi đi vào bên trong lưới sắt.
Tuy nhiên ngay khi Diệp Thiên một chân bước vào lôi đài thì đôi mắt đang khép hờ của Anthony Marcus, bổng trừng lên.